» Chương 1580: Huyết Luyện
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Trong lầu các, Hạ Ngưng Thường đang chuyên tâm luyện đan. Dương Khai tính toán làm sao đưa số dược liệu cấp Hư Vương từ kho báu của Xích Nguyệt ra ngoài.
Suy đi tính lại, hắn chỉ có một biện pháp: Lợi dụng Thạch Khôi!
Thạch Khôi có thể di chuyển âm thầm dưới lòng đất. Hơn nữa, vì là một sinh linh vô cùng đặc biệt, nó rất khó bị phát giác sinh mệnh chấn động. Ngày trước, khi làm khách ở Lưu Ly môn trên U Ám tinh, Dương Khai đã lợi dụng Thạch Khôi trộm một lượng lớn Thiên Huyễn Lưu Ly từ Lưu Ly môn, vật liệu cần thiết để chế tạo chiến hạm cấp Hư Vương.
Tuy nhiên, lần này có chút khác biệt.
Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn tuy được Lưu Ly bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng vẫn có thể lợi dụng sơ hở. Cường giả Lưu Ly môn căn bản không ngờ trên đời lại có sinh linh có thể ăn trộm Thiên Huyễn Lưu Ly dưới mắt họ.
Còn kho báu của Xích Nguyệt, mức độ phòng thủ e rằng không kém gì Lưu Ly Sơn.
Thạch Khôi tuy hữu dụng, nhưng linh trí không cao. Tùy tiện cho nó xuất động, rất có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ.
Chỉ có tự mình ra tay!
Nghĩ đến đây, Dương Khai không chần chờ nữa, vẫy tay một cái, một con Thạch Khôi màu vàng kim rực rỡ xuất hiện trước mặt. Con Thạch Khôi này khá nhỏ, là đồng tộc duy nhất của Tiểu. Tuy nhiên, khi nó được sinh ra, vì nhiều nguyên nhân mà thần hồn không trọn vẹn, khiến linh trí vốn đã không cao lại trở nên như vật chết.
Vừa lúc được Dương Khai lấy ra làm pháp thân.
Hơn nữa, nó đã hấp thu một lượng lớn kim huyết tinh thuần của Dương Khai, nên có màu vàng nhạt.
Quan sát con Thạch Khôi màu vàng trước mặt, Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu. Đám phân thần ngày càng lớn mạnh trong thức hải của hắn tuôn trào, rót vào thể nội kim Thạch Khôi.
Ngay sau đó, đôi mắt ngây dại của kim Thạch Khôi khôi phục chút thần thái, dường như trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.
Dương Khai nhắm mắt lại, thần sắc khẽ động.
Dù đã trải qua nhiều lần, hắn vẫn cảm thấy rất kỳ diệu. Khi phân thần rót vào thể nội kim Thạch Khôi, biến nó thành pháp thân của mình, Dương Khai cảm giác như mình đã hóa thành hai.
Hắn không chỉ có thể cảm nhận mọi cảm xúc và chấn động của bản thể, mà còn thu trọn mọi thứ kim Thạch Khôi nhìn thấy vào mắt.
Đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu, khó có thể diễn tả.
Hắn không vội hành động, mà thử dùng phân thần khống chế động tác của kim Thạch Khôi. Sau khi quen với thân hình kỳ lạ này, hắn khẽ lắc người, đột nhiên chui xuống lòng đất.
Mặt đất rắn chắc đối với kim Thạch Khôi như không có gì. Thân hình kỳ lạ của nó có thể hòa nhập hoàn hảo vào lòng đất, di chuyển không gặp trở ngại, như cá bơi trong nước.
Trong hành cung không ai phát giác.
Về vị trí kho báu, Dương Khai đã hỏi Phiến Khinh La rất kỹ, nên hắn không cần tìm gì cả, nhận định đúng hướng, liền thẳng tiến đến kho báu.
Ước lượng khoảng cách và vị trí, không mất bao lâu, kim Thạch Khôi đã tới dưới kho báu.
Dương Khai âm thầm thả thần niệm, hướng lên trên dò xét.
Không ngoài dự đoán của hắn, dù là kho báu sâu dưới lòng đất, dường như cũng có cấm chế ngăn trở. Khi thần niệm của pháp thân dò ra, rất nhanh liền gặp phải một tầng lực cản vô hình, chặn ở phía trước.
Tầng lực cản vô hình kia dường như không mạnh lắm. Dương Khai trong lòng khẽ động, hơi tăng lớn thần thức chi lực, ngưng tụ thần thức lực lượng thành một luồng, hướng về hư không kia oanh kích qua.
Nói thật lòng, đây chỉ là một lần thăm dò, Dương Khai đã cố gắng hết sức khống chế lực lượng ở mức nhỏ nhất, phạm vi hẹp nhất, không dám quá mức càn rỡ. Hắn cho rằng thăm dò nhỏ như vậy sẽ không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.
Nhưng khi thần niệm của hắn tiếp xúc với lực cản kia, trong nháy mắt một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên từ một nơi trong hành cung tràn ngập ra.
Luồng khí tức kia mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người đều run rẩy.
Trong bóng tối, trong hư không dường như xuất hiện thêm một đôi mắt vô hình đang quan sát toàn bộ hành cung, quan sát động tác của mỗi người. Bất kỳ ai dưới ánh mắt này chiếu rọi, cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Luồng khí tức kia như gợn sóng, rất nhanh liền lướt qua toàn bộ hành cung, tiếp theo biến mất không thấy gì nữa.
Không ít người chật vật ngã ngồi xuống đất, trên trán toát mồ hôi. Dù là cường giả Phản Hư kính, lúc này cũng tay chân vô lực, toàn thân như nhũn ra.
“Lãnh chúa đại nhân đây là đang tìm gì vậy?”
“Không biết, có phải có ai đó trong hành cung làm gì chọc giận nàng không?”
Mọi người nghị luận ầm ĩ, trăm mối vẫn chưa giải.
Mọi người đều biết, luồng khí tức cường đại kia thuộc về lãnh chúa Xích Nguyệt. Chỉ có nàng, có thể trong một ý niệm khiến cả hành cung câm như hến.
Dương Khai cũng giật mình. Hắn không ngờ Xích Nguyệt phản ứng lại nhanh chóng như vậy. Nếu không phải thể chất đặc biệt của tộc Thạch Khôi, có thể hòa nhập hoàn hảo với đất xung quanh, pháp thân chắc chắn đã bị phát giác.
Sau cú khuấy động vừa rồi, hắn cũng không dám làm gì nữa đối với kho báu kia, vội vàng khống chế pháp thân nhanh chóng rút lui.
Trong tẩm cung của Xích Nguyệt, nàng khẽ cau mày, trên mặt một mảnh hồ nghi, lẩm bẩm nói: “Kỳ lạ, rõ ràng cấm chế kho báu đã bị kích hoạt, sao lại không có phát hiện gì nhỉ?”
Nàng cũng có chút không rõ.
Không có ai có thể càn rỡ trên địa bàn của nàng, cũng không ai có thể che giấu qua sự dò xét của nàng. Nàng cho rằng cấm chế kho báu lâu ngày thiếu tu sửa, xảy ra vấn đề gì đó mới dẫn đến sự bất thường vừa rồi.
Vừa nghĩ đến đây, nàng không tiếp tục điều tra nữa, ngược lại lộ ra nụ cười có chút hứng thú, khẽ nói: “Tuy nhiên Dục Hùng lần này lại thông minh lên không ít, hiểu được mượn đao giết người rồi. Bổn cung ngược lại muốn xem, ngươi, nhân loại này, có bao nhiêu bản lĩnh!”
Vừa nói như vậy, nàng âm thầm thả thần niệm hướng về lầu các của Hạ Ngưng Thường, quan sát động tĩnh bên đó.
Trong lầu các, Dương Khai vừa thu hồi kim Thạch Khôi vào không gian sách đen, đột nhiên như có chỗ phát hiện, liếc nhìn một chỗ hư không, cau mày.
Lúc này, hắn lại có cảm giác bị người nhìn trộm. Nhưng khi hắn cẩn thận dùng thần niệm điều tra, lại không có bất kỳ phát hiện nào.
Không lẽ chuyện vừa rồi bại lộ, khiến Xích Nguyệt đang giám thị mình?
Mặt Dương Khai đen lại.
“Ồ… Tiểu tử này, vậy mà lại có chút phát giác?” Xích Nguyệt kinh ngạc lên tiếng.
Với tu vi cường hãn cấp Hư Vương hai tầng cảnh của nàng, muốn giám thị một Phản Hư hai tầng cảnh mà không ai hay biết, quả thực dễ như trở bàn tay. Nhưng vừa rồi Dương Khai lại liếc nhìn hư không, rõ ràng cho thấy hắn đã chú ý tới sự dò xét của mình.
Tuy nhiên, chỉ giới hạn ở đó thôi. Hắn không thể thật sự phát giác thần niệm của mình.
Hắn hiện tại chắc chỉ là nghi ngờ! Xích Nguyệt nhìn ra điều này từ thần sắc của Dương Khai.
Như thế cũng được! Xích Nguyệt đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Dương Khai cau mày, ngồi yên tại chỗ, âm thầm thấy khó giải quyết.
Một lát sau, nét mặt hắn trở nên bình thản, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhắm mắt điều tức.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói.
“Xin lỗi, hai vị công tử, các ngươi không thể vào. Đây là nơi Hạ đại sư luyện đan, lãnh chúa đại nhân có lệnh, trong lúc đại sư luyện đan, bất cứ ai cũng không được quấy rầy!”
Thần sắc Dương Khai khẽ động, nghiêng tai lắng nghe, phát hiện người nói chuyện, hình như chính là tỳ nữ áo xanh đã mang tài liệu đến cho Hạ Ngưng Thường trước đó. Lúc này, nàng dường như đang ngăn cản ai đó xâm nhập lầu các.
“Bổn công tử biết đây là nơi Hạ đại sư luyện đan, nên mới tới. Nếu không như vậy, ngươi cho rằng bổn công tử sẽ tới đây sao? Mở cửa ra, ta có một số việc cần thương lượng với vị Hạ đại sư kia!” Một giọng nói thô lỗ vang lên, nghe rất lạ tai.
“Hai vị công tử xin tự trọng! Lãnh chúa đại nhân đã hạ lệnh nghiêm khắc, kính xin hai vị công tử đừng làm khó nô tài!” Tỳ nữ áo xanh vừa khổ sở cầu xin, vừa nhắc đến Xích Nguyệt, vừa cứng vừa mềm.
“Cút ngay!” Người có giọng nói thô lỗ kia hình như nổi giận. “Ít lấy tiền bối Xích Nguyệt ra dọa bổn công tử. Chuyện chỗ tiền bối, bổn công tử sẽ tự đi nói rõ. Ngươi là cái thá gì, cũng dám ngăn đường bổn công tử!”
“Tiểu cô nương, ngươi hãy tránh ra đi. Lần này bổn công tử cùng Huyết Luyện huynh tới là muốn mời Hạ đại sư luyện chế đan dược, cũng không phải sẽ làm gì nàng. Tính tình Huyết Luyện huynh không tốt, nếu có chỗ đắc tội, bổn công tử đại diện hắn xin lỗi ngươi rồi.” Một giọng nói khác vang lên.
Dương Khai đột nhiên lạnh lùng cười rộ lên.
Hắn nghe ra chủ nhân của giọng nói này chính là Tà Nhãn cuồng thiếu Di Thiên!
Kể từ khi vào hành cung, Dương Khai chưa từng gặp hắn. Nhưng một người kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ không từ bỏ chuyện Huy Nguyệt thành. Phiến Khinh La trước đây cũng đã nhắc nhở hắn phải cẩn thận, đề phòng hắn trả thù.
Lần này hắn tới, có chút “lai giả bất thiện”*.
Nhưng người còn lại là ai? Nghe Di Thiên xưng hô là Huyết Luyện, dường như địa vị không thấp, nếu không sao có thể xưng huynh gọi đệ với Di Thiên?
Dương Khai vô cùng tò mò.
“Mời Hạ đại sư luyện đan?” Tỳ nữ áo xanh sững sờ một chút, rất nhanh phản ứng lại, vội vàng nói: “Không được ạ, đại sư là người tốt được lãnh chúa đại nhân quý mến, không có lệnh của lãnh chúa đại nhân, nàng không thể luyện đan cho người ngoài đâu.”
“Không được?” Cường giả Yêu tộc tên Huyết Luyện lạnh lùng cười rộ lên. “Có gì không được? Chỉ là một nhân loại tiện tỳ, bổn công tử tìm nàng luyện đan, đó là xem trọng nàng, nâng đỡ nàng. Biết luyện đan thì sao? Nàng nếu dám không theo, bổn công tử trong khoảnh khắc sẽ khiến nàng vạn kiếp bất phục.”
Tỳ nữ áo xanh sợ hãi mặt mũi trắng bệch. Dù sợ hãi khí thế hung tàn của cường giả Yêu tộc tên Huyết Luyện, nhưng vẫn kiên định ngăn cản trước mặt hắn, không cho hắn xông vào lầu các.
“Cho ngươi ba tức thời gian, không tránh ra, ngươi liền chuẩn bị chịu chết đi! Với thân phận của bổn công tử, giết một tiểu tỳ nữ, chắc hẳn tiền bối Xích Nguyệt cũng sẽ không trách tội. Chính ngươi hiểu rõ đi.” Huyết Luyện lạnh lùng nhìn tỳ nữ áo xanh, ánh mắt hung tàn, thần sắc thô bạo.
“Cô nương, tránh ra đi. Thân thể ngươi da mịn thịt mềm thế này, làm hỏng thì khó coi.” Di Thiên vẫn mỉm cười ôn hòa, khuyên nhủ tỳ nữ áo xanh, trong mắt tản mát ra ánh sáng tà mị.
Tiếp xúc với ánh mắt của hắn, đôi mắt tỳ nữ áo xanh liền có chút ngây dại mê ly. Thần sắc giãy giụa trên mặt dần dần trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, khuôn mặt ửng hồng, thẹn thùng nhẹ nhàng gật đầu, nghiêng người nhường đường.
Huyết Luyện hừ lạnh một tiếng, vươn tay đẩy tỳ nữ áo xanh ra xa hơn, sải bước đi nhanh, thẳng hướng lầu các.
Di Thiên mỉm cười theo sát phía sau hắn.
Ngay lúc hai người còn cách lầu các không đến mười trượng, cánh cửa lớn của lầu các đột nhiên kẽo kẹt mở ra. Dương Khai từ bên trong bước ra, thuận tay khẽ đóng cửa lầu các lại, xoay người, ánh mắt đạm mạc nhìn về phía Di Thiên và Huyết Luyện.
Huyết Luyện và Di Thiên đồng thời dừng bước. Người trước đánh giá Dương Khai từ trên xuống dưới, khinh thường nhếch miệng.
Người sau lại co đồng tử, trong đôi mắt tà mị lộ ra thần sắc cực kỳ thù địch và kiêng kỵ.
Hắn vĩnh viễn không quên biểu hiện khủng bố của Dương Khai ở Xích Nguyệt thành. Đây là một đối thủ đủ khiến mình phải nhìn thẳng.