» Chương 1763: bướm huyễn không
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Chương 1763: Bướm Huyễn Không
Ngay khi Dương Khai cùng Tuyết Nguyệt chuẩn bị lặng lẽ rút lui, bên kia Khổng Pháp bay tới lại cất tiếng hô to: “Phía trước nhưng là Hằng La Thương Hội Nghê tiên sinh?”
Hắn hiển nhiên đã nhận ra Nghê Nghiễm, nhưng lại không một chút ý tứ tránh né, ngược lại thẳng tắp tiến tới, thậm chí chủ động chào hỏi. Cảnh tượng này rất bất thường, bởi vì vô luận Khổng Pháp hay Hứa Nguy, bối cảnh phía sau đều cực kỳ mập mờ, trên tay còn dính máu rất nhiều võ giả Hằng La Thương Hội. Thông thường, khi đụng độ Nghê Nghiễm, bọn họ trốn còn không kịp, sao lại chủ động đón nhận, tự chui đầu vào lưới?
Nghê Nghiễm sững sờ một chút, khẽ nhíu mày, trong lòng suy tư đối phương có âm mưu quỷ kế gì không. Đồng thời, ông khẽ đánh mắt cho La Lam, bảo nàng cẩn thận hành động, trong miệng hừ lạnh một tiếng: “Không tệ, chính là Nghê mỗ!”
Khổng Pháp vui mừng khôn xiết, lập tức hô to: “Thật tốt quá, kính xin Nghê tiên sinh cứu mạng, ngày sau Khổng mỗ tất có hậu báo!”
“Cứu mạng?” Nghê Nghiễm ngẩn ra, tựa hồ ý thức được điều gì. Ánh mắt ông chợt trở nên thâm thúy vô cùng, hướng về phía sau hai người Khổng Pháp và Hứa Nguy nhìn lại. Giây lát sau, sắc mặt ông đại biến, kinh hô: “Không tốt!”
Ông cuối cùng cũng hiểu Khổng Pháp cùng Hứa Nguy rốt cuộc gặp phải chuyện gì, và vì sao biết rõ mình ở đây lại còn chủ động tiếp cận.
Hai người này, lại đang bị một đám thượng cổ hung thú đuổi giết!
Giờ phút này, Dương Khai cùng nhóm người mới phát hiện manh mối.
Từ khi Khổng Pháp và Hứa Nguy xuất hiện đến nay, phía sau bọn họ sóng yên biển lặng, nhưng dáng vẻ của hai người lại rất chật vật, rõ ràng đã trải qua một cuộc đại chiến, hơn nữa còn hơi bị thương.
Ban đầu Dương Khai còn nghi ngờ, rốt cuộc thứ gì có thể khiến hai vị cường giả Hư Vương Cảnh tổn thất như vậy. Nhưng khi Khổng Pháp hô lên cứu mạng, sau lưng hắn chưa đầy ba dặm đột nhiên xuất hiện đủ mọi màu sắc sặc sỡ. Ánh sáng kia khiến người ta hoa mắt, thoạt nhìn còn không thể hiểu rốt cuộc đó là vật gì. Nhưng nhìn kỹ, Dương Khai mới phát hiện đó lại là vô số loài côn trùng khác nhau, giống như những con bướm.
Thân hình và đôi cánh đẫm máu của chúng nhẹ nhàng thay đổi, mỗi lần cánh chớp động lại có thể tạo ra động tác giống như dịch chuyển tức thời, rút ngắn khoảng cách với Khổng Pháp và Hứa Nguy.
Từ góc độ của mọi người, những loài côn trùng giống bướm truy kích Khổng Pháp và Hứa Nguy ít nhất có hơn ngàn con, tụ lại thành một mảng lớn, hung mãnh như thủy triều côn trùng, lấp đầy khoảng cách không xa phía sau bọn họ.
“Đây là cái gì?” La Lam tái mặt, nàng tuy không biết loài hung thú giống bướm này là gì, nhưng thấy Khổng Pháp và Hứa Nguy chật vật như vậy, cũng biết đối phương chắc chắn không dễ chọc.
“Bướm Huyễn Không!” Nghê Nghiễm nhanh chóng trả lời một tiếng. “Loài côn trùng thượng cổ sinh ra đã có khả năng thôi thúc lực lượng không gian, thân thể cứng hơn cương thiết, cực kỳ hung tàn. Một khi xuất động giống như châu chấu qua cánh đồng…”
Lời ông còn chưa dứt, phía sau Khổng Pháp và Hứa Nguy đã lóe lên một mảng ánh sáng ngũ sắc lớn hơn, càng nhiều Bướm Huyễn Không lộ ra thân hình. Kích thước kia đâu chỉ hơn ngàn con, hơn vạn cũng không dừng lại…
Ít nhất mấy vạn con Bướm Huyễn Không, lấp đầy bầu trời nhanh chóng bay tới phía này. Cảnh tượng khiến người ta sợ hãi cực độ. Mỗi lần chúng vẫy cánh, khoảng không kia lại sinh ra nhiều đường rung động có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dường như ngay cả không gian cũng bị ảnh hưởng.
“Chạy mau!” Nghê Nghiễm khẽ quát một tiếng, nhanh chóng thôi thúc thánh nguyên, bao phủ Tuyết Nguyệt, quay đầu bỏ chạy.
Ông và La Lam không giống nhau. Trước khi tiến vào Thất Lạc Chi Địa, ông đã làm công tác chuẩn bị rất nhiều, biết nơi này tồn tại Bướm Huyễn Không, và còn biết rõ chúng khó đối phó và hung tàn. Cho nên khi vừa phát hiện truy kích Khổng Pháp và Hứa Nguy lại là loài mãnh thú này, ông không còn chần chờ nữa, chỉ muốn chạy thoát càng nhanh càng tốt.
Thấy tình thế này, Dương Khai và La Lam sao không biết chuyện nghiêm trọng, vội vàng thi triển bí thuật cấp tốc bỏ chạy.
La Lam là cường giả Hư Vương Cảnh, tốc độ bỏ chạy tự nhiên không chậm. Dương Khai tuy tu vi cảnh giới thấp hơn, nhưng hắn có rất nhiều lợi thế mà nhiều võ giả không có. Vô luận là tố chất thân thể hay trình độ thánh nguyên hùng hậu, đều vượt xa Cảnh Giới Phản Hư bình thường, cho nên tốc độ cũng không kém cạnh, đuổi theo sau La Lam.
“Nghê tiên sinh!” Khổng Pháp ở phía sau hô to. “Mong rằng Nghê tiên sinh ra tay giúp Khổng mỗ cùng Hứa huynh thoát khốn!”
Nghê Nghiễm giận dữ, vừa bay tán loạn vừa không quay đầu lại quát: “Cút! Còn dám đi theo lão phu, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”
Ông một bụng bực tức, vô duyên vô cớ gặp phải chuyện như vậy, đối phương còn không biết xấu hổ bám sát phía sau, một bộ dáng họa thủy đông dẫn. Ngoài miệng còn lải nhải hô cứu mạng. Nếu không phải Nghê Nghiễm còn kiêng kỵ những con Bướm Huyễn Không kia, ông nhất định đã quay người giết chết Khổng Pháp rồi nói tiếp.
Đây không nghi ngờ là thời cơ tốt để giết chết Khổng Pháp.
“Nghê tiên sinh thật không như thế bất cận nhân tình?” Giọng Khổng Pháp đột nhiên lạnh đi.
“Lão phu và hai người các ngươi không có gì gọi là nhân tình!” Nghê Nghiễm hừ lạnh.
Khổng Pháp cười quái dị nói: “Nếu Nghê tiên sinh bất nhân, vậy đừng trách Khổng mỗ cùng Hứa huynh bất nghĩa.”
Vừa nói, hắn cùng Hứa Nguy liếc mắt nhìn nhau, trong khi bỏ chạy lại riêng tế ra một chiêu bí thuật, từ xa xa đánh tới Nghê Nghiễm.
Sóng lực lượng nổi lên, ánh sáng ngọc như sao băng xẹt qua bầu trời, trong nháy mắt oanh kích vào con đường Nghê Nghiễm đang đi tới. Nghê Nghiễm không khỏi thân hình hơi chậm lại, quay đầu lại phẫn nộ quát: “Hai tên khốn kiếp, lão phu nhớ kỹ các ngươi!”
“Hèn hạ, vô sỉ!” La Lam cũng khẽ kêu mắng.
Hai tên cường giả Hư Vương Cảnh xuất thân từ u ác tinh vực này đều có dáng vẻ phải kéo Nghê Nghiễm cùng La Lam xuống nước, bởi vì chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể giảm bớt áp lực, mới có thể thừa cơ hỗn loạn bỏ trốn trong sự truy kích của mấy vạn con Bướm Huyễn Không này.
Khoảng dừng lại ngắn ngủi khiến Khổng Pháp và Hứa Nguy nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, còn vô số Bướm Huyễn Không đuổi theo sau bọn họ lại ngày càng gần.
Sau khi mắng một tiếng, Nghê Nghiễm căn bản không dám dừng lại, thậm chí không có thời gian phản kích, tiếp tục mang theo Tuyết Nguyệt chạy trốn về phía trước.
Sắc mặt Dương Khai cũng âm trầm xuống, hắn ý thức được lần này e rằng tình huống không ổn. Theo thế cục trước mắt, Nghê Nghiễm và La Lam bị kéo vào chỉ là vấn đề thời gian. Một khi hai người này bị Bướm Huyễn Không quấn lấy, với uy lực của những yêu thú này, vậy hắn và Tuyết Nguyệt cũng lành ít dữ nhiều.
Huống chi, còn có Khổng Pháp và Hứa Nguy hai tên gian xảo ở trong đó quấy phá, càng làm cho thế cục khó lường.
“Nghê tiên sinh, việc đã đến nước này, chi bằng mọi người trước tiên liên thủ, tiêu diệt những con yêu thú này rồi nói chuyện khác, thế nào?” Khổng Pháp thấy gian kế thành công, thay đổi vẻ mặt đau khổ cầu xin trước đó, lại bắt đầu tính toán hợp tác với Nghê Nghiễm.
Nghê Nghiễm mặt âm trầm không nói lời nào, chỉ khẽ lo lắng liếc nhìn Tuyết Nguyệt. Với tu vi cường đại Hư Vương hai tầng cảnh của ông, ông không quá sợ hãi những con Bướm Huyễn Không này. Dù bị vây hãm, ông cũng có tám phần nắm chắc giết ra vòng vây. Nhưng mang theo một Tuyết Nguyệt, tình huống lại khác.
Nghĩ đến đây, ông bỗng nhiên truyền niệm cho Tuyết Nguyệt nói: “Nếu bị tách ra, nhất định phải chú ý bảo vệ mình!”
Tuyết Nguyệt khẽ gật đầu không thể nhận ra.
Đang lúc này, Khổng Pháp và Hứa Nguy lại lần nữa thi triển bí thuật, trì hoãn tốc độ của Nghê Nghiễm và La Lam. Để có thể kéo hai vị Hư Vương Cảnh này xuống nước, Khổng Pháp và Hứa Nguy hiển nhiên cũng đã vận dụng toàn lực, vừa ra tay chính là công kích mạnh nhất của mình.
Đợi đến khi Nghê Nghiễm và La Lam hóa giải xong, Khổng Pháp và Hứa Nguy đã tới gần mọi người chưa đầy ba mươi trượng. Còn vô số Bướm Huyễn Không truy kích phía sau bọn họ lại gần trong gang tấc.
“Lão phu thề, tất có một ngày, sẽ nghiền xương các ngươi thành tro!” Nghê Nghiễm thấy không thể trốn thoát nữa, vung tay lên, đẩy Tuyết Nguyệt ra ngoài, quay người gầm lên giận dữ.
“Nghê tiên sinh cần gì tức giận như vậy, trước qua cửa ải này rồi nói sau.” Khổng Pháp khổ ha ha tiếp lời, lời còn chưa dứt mà sắc mặt đã biến đổi, bởi vì Nghê Nghiễm đối diện lại trực tiếp ra tay với hắn.
Khổng Pháp lúc này kêu lên quái dị, đưa tay điểm vào phía trước, tế ra một tấm chắn màu đỏ như máu làm phòng hộ.
Ầm… một tiếng nổ lớn, công kích cuồng bạo đánh vào trên tấm chắn. Tấm chắn lóe lên ánh sáng đỏ thẫm, tuy ngăn cản được một kích vội vàng của Nghê Nghiễm, nhưng dư chấn vẫn khiến Khổng Pháp bị chấn bay về phía sau.
Trong ánh mắt kinh hãi của Khổng Pháp, hắn trực tiếp ngã vào vòng vây của vô số Bướm Huyễn Không.
Chỉ thấy trong phạm vi kia, bóng bướm ngũ sắc bay lượn, thân hình Khổng Pháp nhanh chóng biến mất. Trong vòng vây truyền đến từng đợt kinh hô quái khiếu, cùng với sóng năng lượng cuồng bạo.
Một lát sau, một đạo thân ảnh phóng lên cao, chính là Khổng Pháp giết chóc chạy ra.
Tuy nhiên trong thời gian ngắn ngủi này, hắn lại bị thương rất nặng, toàn thân đẫm máu, ngay cả lỗ mũi dường như cũng thiếu mất một nửa, còn khuôn mặt lại gồ ghề, như bị mục nát rồi vậy, trông cực kỳ đáng sợ. Qua đó có thể thấy mức độ khủng bố của những con Bướm Huyễn Không này.
Vô số Bướm Huyễn Không tụ lại thành một luồng, bám sát theo sau, như cột sáng ngũ sắc phóng lên cao, không buông tha, phải truy đuổi đến cùng.
Khổng Pháp gieo gió gặt bão, tình cảnh không ổn. Nghê Nghiễm và La Lam bị hắn kéo xuống nước lại lộ vẻ mặt căng thẳng, riêng tế ra bí bảo phòng hộ, bí thuật xuất hiện liên tục, hung mãnh công kích về phía Bướm Huyễn Không xung quanh.
Đinh đinh đương đương… Công kích của cường giả Hư Vương Cảnh đánh vào những con Bướm Huyễn Không lại truyền ra âm thanh như kim loại va chạm. Từng mảng lớn Bướm Huyễn Không từ không trung rơi xuống tử vong, tuy nhiên lại có nhiều đồng loại hơn mọc lên. Nơi hai người đứng lại bị bao vây không lọt.
Hứa Nguy luôn im lặng cũng giống như vậy.
Bốn vị Hư Vương Cảnh, trong lúc nhất thời chỉ có thể riêng chiến đấu, gắng sức tự bảo vệ mình.
Còn Tuyết Nguyệt trước đó bị Nghê Nghiễm đẩy ra, giờ phút này cũng đã hội hợp cùng Dương Khai. Nàng biết rõ trong trường hợp như vậy, chỉ có mình và Dương Khai liên thủ mới có thể cầu được một đường sinh cơ.
Một chuỗi bí bảo vòng tay tỏa ra sóng lực lượng cường đại được Tuyết Nguyệt tế ra. Bí bảo kia một khi thôi thúc, liền một hóa mười, mười hóa trăm, chỉ trong một thời gian ngắn, cả thiên địa dường như bị hư ảnh vòng tay này tràn ngập.
Đây hiển nhiên là một kiện bí bảo cấp Hư Vương!
Với thân phận địa vị của Tuyết Nguyệt, có được bí bảo cấp Hư Vương đương nhiên là bình thường không gì hơn. Nếu nói nàng không có, đó mới là điều kỳ lạ.
Tuy nhiên tu vi của nàng dù sao cũng không đủ, cho nên dù có được bí bảo cấp Hư Vương, cũng chỉ là Hư Vương cấp hạ phẩm mà thôi.
Khi nàng thúc thúc thánh nguyên, vô số hư ảnh vòng tay phát ra tiếng vù vù, như mũi tên rời cung bắt đầu lao vun vút khắp nơi. Thế công của Bướm Huyễn Không đang lao tới trong khoảnh khắc bị ngăn cản, thỉnh thoảng lại có Bướm Huyễn Không chết chóc từ không trung rơi xuống.
Thế nhưng Tuyết Nguyệt cũng không hề tỏ ra vui mừng, thấp giọng kêu lên: “Những thứ này phòng ngự thật mạnh!”