» Chương 4504: Huyền Đan môn Huyết Thị

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

Nhưng hôm nay Huyền Đan môn đã biết sự tồn tại của hắn, Cao Hâm Bằng lại phái người đến xin mời, tùy tiện cự tuyệt sẽ chỉ khiến người ta sinh nghi, đến lúc đó sơ hở sẽ lớn hơn.

Xem ra Huyền Đan môn này không đi không được.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự có thể dung nhập Huyền Đan môn, cũng là một chuyện tốt. Hắn bây giờ tuy mới tấn thăng Thiên giai được hai tháng, nhưng với tốc độ tu hành của Phệ Thiên Chiến Pháp, việc tấn thăng Linh giai sợ rằng sẽ không mất mấy năm, đến lúc đó sẽ cần dùng đến Bách Chuyển Vô Tâm Đan.

Bách Chuyển Vô Tâm Đan thế nhưng là linh đan, phóng nhãn toàn bộ Thần Binh giới, cũng không có bao nhiêu thế lực nắm giữ loại linh đan này đan phương, mà những thế lực kia đều là những tồn tại nhất đẳng trên thế giới này.

Dương Khai muốn từ những thế lực kia giành lấy đan phương Bách Chuyển Vô Tâm Đan, tỷ lệ không lớn. Nếu có thể dung nhập Huyền Đan môn, có lẽ có thể từ Huyền Đan môn mà đạt được đan phương Bách Chuyển Vô Tâm Đan kia.

Cho nên tổng thể mà nói, đi Huyền Đan môn có lợi cũng có hại.

Trầm tư một chút, Dương Khai rất nhanh quyết định, cầu phú quý trong nguy hiểm, Huyền Đan môn này vẫn đáng đi một lần. Chỉ cần mình chú ý cẩn thận một chút, hẳn là sẽ không bại lộ điều gì, dù sao Cao Hâm Bằng cũng đã bị chính mình lừa gạt đi qua.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai vuốt cằm nói: “Nếu là Cao sư huynh phân phó, vậy ta tự nhiên tuân theo, chỉ bất quá ta Hư Linh kiếm phái bên này…”

Cao Minh nói: “Dương đan sư xin yên tâm, ngươi bây giờ là cao quý Thiên Đan sư, lại là Huyền Đan môn đệ tử, chỉ cần thoáng thả ra một chút tin tức, người bên ngoài tuyệt đối không dám đối với Hư Linh kiếm phái như thế nào.”

Dương Khai nghĩ cũng phải đạo lý này, Thần Binh giới này còn chưa có ai nguyện ý tùy tiện đi đắc tội một cái Thiên Đan sư, nhất là cái Thiên Đan sư này còn cùng Huyền Đan môn có quan hệ.

“Vậy thì xin Cao hộ vệ ở đây chờ lát hai ngày, ta an bài tốt sư môn sự tình, liền cùng ngươi cùng nhau tiến về Huyền Đan môn.”

Cao Minh không dị nghị.

Sau đó hai ngày thời gian, Dương Khai bận rộn với các loại việc vặt của Hư Linh kiếm phái. Lần này đi Huyền Đan môn dù sao cũng có chút nguy hiểm, cho nên hắn cũng không chuẩn bị mang theo ai, vả lại Hư Linh kiếm phái bên này Thiên giai mới tổng cộng có hai vị, dẫn đi cũng không có tác dụng gì, còn không bằng để bọn họ trông coi.

Có Lê Chính Khanh cùng Trang Cư Hòa tọa trấn Hư Linh kiếm phái, ít nhất cũng có thể ứng phó một chút những kẻ không có mắt.

Dương Khai lại luyện chế ra một chút Thập Chuyển Vô Tâm Đan, giao cho Tô Trường Pháp, tránh cho đến lúc đó có người cần tấn thăng nhưng không có đan dược có thể dùng. Sư môn bên này có một tòa Hắc Ngọc khoáng, còn có Thiên La phủ cùng Hổ Tiếu môn các loại sản nghiệp, đủ dùng cho nhu cầu phát triển trong một thời gian rất dài.

Đối với những sư đệ sư muội kia, Dương Khai cũng có sắp xếp. Vạn Oánh Oánh cùng hai vị sư đệ khác bây giờ trên con đường luyện đan cũng có chút kinh nghiệm, việc phối chế một chút dược vật dùng cho luyện thể đã không có vấn đề gì, điều họ thiếu bây giờ chỉ là tu vi.

Bất quá đây không phải là chuyện ngắn hạn có thể giải quyết.

Dương Khai để lại một phần tâm đắc luyện đan của mình cho Vạn Oánh Oánh, bao gồm rất nhiều đan phương. Có thứ này trong tay, dù Dương Khai không ở bên cạnh tự mình chỉ điểm, Vạn Oánh Oánh cũng có thể tự mình tu hành thuật luyện đan.

Tất cả xử lý thỏa đáng, hai ngày sau, ngoài sơn môn, Dương Khai cùng mấy vị trưởng bối và các sư đệ sư muội của sư môn từ biệt. Tô Trường Pháp cùng những người khác có chút lo lắng, lần từ biệt này, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, vả lại chuyến đi của Dương Khai ngoài vạn dặm, làm trưởng bối, Tô Trường Pháp cùng những người khác tự nhiên lo lắng.

Vạn Oánh Oánh càng khóc như mưa, mím miệng nắm lấy quần áo của Dương Khai không buông.

“Đi đừng khóc, qua ít ngày ta sẽ trở về thăm mọi người.” Dương Khai thay Vạn Oánh Oánh lau đi nước mắt nơi khóe mắt. Nếu không phải sợ mình ở Huyền Đan môn gây ra phiền toái gì, hắn hoàn toàn có thể mang Vạn Oánh Oánh theo người tự mình dạy bảo, nhưng chuyến đi này dù sao tiền đồ chưa biết, mang theo Vạn Oánh Oánh có lẽ sẽ hại nàng.

“Đại sư huynh ngươi bảo trọng, ở bên ngoài nếu không vui, thì về sớm một chút!” Vạn Oánh Oánh nức nở nói.

“Biết rồi, các ngươi bảo vệ tốt nhà. Nếu có chuyện gì, nhớ kỹ đi Huyền Đan môn tìm ta.”

Quay đầu nhìn về phía Lê Chính Khanh cùng Trang Cư Hòa hai người: “Lúc ta không có ở đây, Hư Linh kiếm phái liền dựa vào các ngươi hai cái.”

Hai người cùng nhau chắp tay, nghiêm mặt nói: “Đại nhân yên tâm, chúng ta định không phụ nhờ vả!”

Lại cùng Tô Trường Pháp, Cốc Khang Ninh cùng Hồng Tụ nói mấy câu, Dương Khai lúc này mới trở mình lên ngựa, chào hỏi Cao Minh nói: “Đi thôi!”

Cao Minh gật đầu, đi trước dẫn đường mà đi. Dương Khai xông đám người phía sau phất tay, thúc ngựa vào bụng, hướng phía dưới núi phóng đi, rất nhanh không thấy tăm hơi.

Lần này đi Huyền Đan môn khoảng cách không gần, ít nhất cũng phải hơn nửa tháng đường, trên đường sẽ còn đi qua Thiên Võ thành.

Bất quá mới vừa xuống núi không xa, Cao Minh bỗng nhiên nhướng mày, dường như có phát giác mà hướng sau nhìn thoáng qua.

Dương Khai nói: “Tiếp tục đi, nhìn nàng làm trò gì.”

Cao Minh kinh ngạc nói: “Dương đan sư cũng đã nhận ra?” Hắn là Thiên giai đỉnh phong có chỗ phát giác rất bình thường, Dương Khai mới tấn thăng Thiên giai mà có biểu hiện như vậy thực sự khiến hắn hiếu kỳ.

Dương Khai cười cười: “Chúng ta Đan sư khác không được, cảm giác lại cực kỳ nhạy bén, nếu không cũng không thể tinh chuẩn khống chế Đan Hỏa.”

Cao Minh nghĩ cũng phải như vậy, bàn về năng lực nhận biết, Luyện Đan sư quả thực lợi hại hơn so với võ giả bình thường một chút, lập tức liền nghe theo phân phó, tiếp tục tiến lên.

Ở một khúc cua của khe núi, hai người dừng lại, lẳng lặng chờ đợi.

Không đến một lát, một bóng người bỗng nhiên từ phía sau chạy nhanh đến, vượt qua chân núi trong nháy mắt, thân ảnh này liền phát giác hai đạo ánh mắt thẳng tắp hướng về phía mình nhìn lại, lập tức thân thể cứng đờ, đứng yên tại chỗ.

Cao Minh nhìn qua Hoa Dung đang bám theo một đoạn đường, ánh mắt băng lãnh.

Hoa Dung nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên khẽ vỗ tay, tươi cười rạng rỡ nói: “Thật là đúng dịp a, các ngươi thế mà cũng ở nơi đây. Đây là chuẩn bị đi xa nhà a? Đi nơi nào?”

Nữ nhân này lần trước bị Dương Khai một kiếm đánh ngất xỉu, giờ phút này trên trán còn sưng một cái bọc nhỏ, nhìn như mọc ra sừng vậy, có chút buồn cười.

Cao Minh lạnh giọng nói: “Ngươi một đường đi theo, có ý đồ gì?”

“Ai? Ai một đường đi theo rồi?” Hoa Dung nhìn quanh trái phải, sau đó chỉ mũi mình nói: “Ngươi không phải đang nói ta đi? Cái này chỉ sợ là hiểu lầm, ta chỉ là vừa vặn hướng nơi này đuổi…” Nói nói, chính mình cũng nói không được nữa, ngượng ngùng nói: “Được rồi, xem ra các ngươi không tin.”

Dương Khai lắc đầu, lười biếng cùng nàng dây dưa nhiều, mở miệng nói: “Đừng quấn lấy, nếu không lại đánh ngươi một đầu bọc!”

Trở mình lên ngựa, chào hỏi Cao Minh một tiếng, phóng ngựa tiến tới.

Hoa Dung kia lại thi triển ra thân pháp tinh diệu, chăm chú theo sát bên cạnh Dương Khai, vừa bay lượn vừa tò mò nói: “Ngươi thật sự là Thiên Đan sư a? Không có gạt ta chứ?”

Dương Khai liếc nhìn nàng một cái, nghĩ thầm cô nương này có bệnh gì, lần trước bị chính mình đánh một cái bọc lớn, bây giờ thế mà còn mặt dày mày dạn theo tới, cũng không biết muốn làm gì.

“Vậy ngươi có cần hộ vệ không? Trung thành tuyệt đối, rất dễ nuôi kiểu đó! Ngươi xem ta có thích hợp không?” Hoa Dung cũng mặc kệ Dương Khai có để ý hay không, tự mình nói.

“Ta thật rất dễ nuôi, ngươi chỉ cần mỗi ngày cho ta chút tài nguyên tu hành, sau đó cho một miếng cơm ăn là được, không có yêu cầu gì khác. Nếu có người muốn hại ngươi, ta còn sẽ liều chết bảo vệ ngươi.” Hoa Dung cực lực tự tiến cử, “Vả lại ta dáng dấp cũng không tệ a, mang theo bên người còn có thể đẹp mắt. Đương nhiên, ngươi không thể có ý nghĩ xấu gì, bản cô nương chỉ bán nghệ không bán thân!”

“Thế nào, suy nghĩ một chút, ta thế nhưng là Thiên giai sáu tầng, rất mạnh!”

Dương Khai thực sự chịu không nổi gã này líu lo không ngừng, cầm lấy phối kiếm của mình, hướng về phía đầu nàng đánh xuống, trong miệng quát khẽ: “Yêu nghiệt xem kiếm!”

Hoa Dung giật mình, bản năng hai tay bảo vệ đầu, thân thể lùi lại phía sau.

Dương Khai thừa cơ đi nhanh!

Nhìn qua thân ảnh Dương Khai rời đi, Hoa Dung sắp tức đến bể phổi rồi, cắn răng một cái, lại chạy vội đuổi theo, bất quá lần này rất thông minh không có tới gần quá, chỉ là xa xa theo sát.

Cao Minh như có điều suy nghĩ nói: “Xem ra, nữ nhân này thật sự có ý muốn trở thành Dương đan sư hộ vệ, trách không được cùng kẹo cao su vậy không bỏ rơi được.”

Dương Khai im lặng nói: “Trên đời này còn có loại người này, đơn giản khó mà tin nổi!”

Cao Minh lắc đầu nói: “Dương đan sư có chỗ không biết, đây là hiện tượng rất bình thường. Trên đời này rất nhiều Thiên giai, đều khát vọng có thể trở thành hộ vệ của Thiên Đan sư nào đó, bởi vì như thế vừa đến, chẳng những tài nguyên tu hành của bản thân có thể được bảo hộ, ngày sau nếu đi theo Thiên Đan sư tấn thăng Linh Đan sư mà nói, thì Bách Chuyển Vô Tâm Đan cũng không cần lo lắng. Đây là một cách làm rất thông minh.”

Mặc dù Dương Khai đã sớm hiểu được những thông tin tình báo này, nhưng lần đầu tự mình gặp phải, vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. Hoa Dung kia tốt xấu cũng là Thiên giai sáu tầng, thực lực quả thực không yếu, vì muốn đầu quân cho mình lại cố chấp đến mức này.

“Cao hộ vệ cũng là như thế?” Dương Khai hỏi.

Cao Minh lắc đầu nói: “Ta cùng bọn họ khác biệt, ta chính là Huyết Thị của Huyền Đan môn, sinh ra chính là để thủ hộ Đan sư tông môn. Dương đan sư quay đầu đến Huyền Đan môn, cũng có tư cách chọn lựa Huyết Thị làm hộ vệ.”

“Ồ? Còn có chuyện tốt như vậy!” Dương Khai im lặng, hồi tưởng lại, hai ngày trước Hoa Dung nhìn thấy Cao Minh thời điểm, quả thực có nhắc tới sự tồn tại của Huyết Thị Huyền Đan môn, bất quá lúc đó hắn không chút để ý.

Cao Minh nói: “Các Đan sư dành phần lớn tinh lực vào việc luyện đan, việc nâng cao tu vi nhiều khi cũng dựa vào đan dược, cho nên bản thân thực lực cũng không tính quá mạnh. Cứ như thế, khi hành tẩu bên ngoài an toàn của bản thân không được đảm bảo. Chính là có điểm này cân nhắc, tông môn bên kia mới thiết lập Huyết Thị, từ nhỏ bồi dưỡng. Đan sư tông môn tấn thăng đến Địa Đan sư thời điểm, liền có cơ hội đi chọn lựa một vị Huyết Thị, đến Thiên giai, lại có một cơ hội. Cho nên Thiên Đan sư tông môn bên cạnh bình thường đều có hai vị Huyết Thị, Địa Đan sư chỉ có một vị. Đương nhiên, ngoài Huyết Thị tông môn ra, cũng có thể tự mình chiêu mộ bên ngoài, bất quá như thế, chi phí cho hộ vệ liền cần các Đan sư tự mình gánh chịu.”

Dương Khai âm thầm chấn kinh thủ đoạn của Huyền Đan môn. Như Cao Minh nói, Huyết Thị là Huyền Đan môn bồi dưỡng từ nhỏ, cũng có thể nói là đệ tử Huyền Đan môn, chỉ là tinh thông chiến đấu một bộ phận, cho nên về mặt trung thành hoàn toàn không cần lo lắng. Có Huyết Thị bọn họ thủ hộ Đan sư Huyền Đan môn, khi hành tẩu bên ngoài cũng có thể có rất nhiều phương diện an toàn được bảo đảm!

Huyết Thị a… Chức vị này khiến Dương Khai cảm giác lại quen thuộc lại xa xôi. Dương gia những năm đó cũng có một đám Huyết Thị, ý nghĩa tồn tại của nó, sao mà tương tự với Huyền Đan môn.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 206: Mang theo hầu tử trở về

Chương 4965: Ngươi làm sao tại đây

Chương 4964: Sự tình của riêng mình