» Chương 1833: minh minh trong đều là thiên ý
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Đế đường, rất nhiều tinh vực, lãnh thổ giới lực, người thủ hộ…
Rất nhiều thứ mới lạ liên tục đánh sâu vào tâm thần Dương Khai, khiến hắn trầm mặc hồi lâu.
Dương Viêm như mở ra trước mặt hắn một cánh cửa mới, nơi đó ánh sáng chói mắt, tuy làm hai mắt Dương Khai đau nhói, nhưng lại khiến nhiệt huyết hắn sục sôi. . .
“Theo như lời ngươi nói, người thủ hộ của tinh vực chúng ta đã mất tích mấy vạn năm. Chẳng phải đây là một miếng bánh ngọt lớn mà ai cũng có thể mơ ước sao? Vì sao trải qua nhiều năm như vậy, chỉ có Trùng Đế một mình xâm nhập?” Hồi lâu sau, Dương Khai mới ngẩng đầu nhìn Dương Viêm hỏi.
Dương Viêm khẽ cười một lát: “Ngươi cho rằng phá vỡ lãnh thổ giới lực là chuyện đơn giản như vậy? Lãnh thổ giới lực là pháp tắc, pháp tắc cao nhất. Cho dù là mười cường giả đứng đầu năm đó, cũng không dám tùy ý xúc động. Muốn phá vỡ lãnh thổ giới lực, giáng lâm nơi đây, cần phải trả một cái giá rất lớn!”
Khi nàng nói lời này, hàng mày đen khẽ nhíu lại, tựa hồ liên tưởng đến điều gì.
Bỗng nhiên nàng nói tiếp: “Nói tóm lại, cái giá này không phải ai cũng có thể chịu đựng. Nếu có thể tự mình cảm ngộ pháp tắc lực, cần gì mạo hiểm đến tinh vực luyện hóa tu luyện ngôi sao bổn nguyên? Chỉ có những kẻ tu vi trì trệ, cảnh giới bị ngăn trở, mới chọn làm như vậy. Ngươi phải biết rằng, một khi đi tới tinh vực không thuộc về mình, cảnh giới có thể rơi xuống rất nhiều. Bất kỳ một cường giả nào cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra trên người mình.”
“Mặc dù cảnh giới rơi xuống, bọn họ cũng muốn luyện hóa ngôi sao bổn nguyên, dòm ngó pháp tắc?” Dương Khai kinh ngạc kêu lên.
Là một võ giả, hắn tự nhiên biết sau khi có được lực lượng cường đại, cảnh giới rơi xuống là chuyện thống khổ đến mức nào? Nếu hắn hiện giờ là Hư Vương Cảnh, nếu rơi xuống Phản Hư Cảnh hoặc Thánh Vương Cảnh, thì đó tất là một đả kích cực lớn.
Rất có khả năng từ đó không gượng dậy nổi, con đường võ đạo đi đến cuối cùng.
“Đương nhiên!” Dương Viêm khẽ vuốt chiếc cổ trắng nõn, “Ngươi chưa tới cảnh giới này, không rõ pháp tắc lực đối với những người đó dụ dỗ như thế nào. Cảnh giới rơi xuống, có thể tu luyện trở lại, nhưng muốn nắm giữ pháp tắc, không đơn giản như vậy. Hôm nay ngươi là đứng đầu U Ám Tinh, có thể mơ hồ cảm nhận được một số pháp tắc lực. Đây là ưu thế của ngươi. Bất kỳ một Tinh chủ nào cũng có ưu thế như vậy. Nếu như họ có đủ năng lực Phá Toái Hư Không, đi trước nơi đó, cũng sẽ trở thành mục tiêu mà các thế lực lớn cố gắng lôi kéo.”
“Nơi đó… gọi là Tinh Giới?” Dương Khai nheo mắt nhìn Dương Viêm.
Dương Viêm ngẩn ra: “Sao ngươi biết? Ta không nhớ rõ ta đã nói với ngươi những điều này…”
Đang nói chuyện, sắc mặt nàng bỗng nhiên biến đổi: “Ngươi đã gặp phải ai rồi?”
Dương Khai cười khổ nói: “Quả thật có gặp phải một người. Cái tên Tinh Giới này cũng là hắn nói cho ta biết.”
Dương Khai đem chuyện gặp phải Phệ Linh Tông ở Thông Huyền Đại Lục lúc trước kể lại chi tiết.
Sau khi nghe xong, Dương Viêm hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên lại có người xuống tới. Thật là tự tìm đường chết! Phệ linh pháp trận tà ác như vậy ngay cả ở Tinh Giới cũng bị cấm sử dụng, sớm bị hoàn toàn phong ấn, lại không ngờ còn có người nắm giữ, lại đem ra ở tinh vực này.”
“Pháp trận đó tuy không tệ, tinh linh luyện chế ra từ thiên địa linh khí lại rất hữu dụng, nhưng thực ra không có tác dụng lớn đến vậy sao?” Dương Khai trầm tư, “Hấp thu tinh linh tăng thực lực lên, cũng không bằng chỗ tốt có được từ tự mình tu luyện. Ta giao thủ với tông chủ Phệ Linh Tông lúc đó đã phát hiện rồi, hắn tuy là Hư Vương nhất tầng cảnh, nhưng chiến lực chân chính lại thấp hơn bất kỳ một Hư Vương Cảnh nào.”
“Ngươi cho rằng người nọ truyền cho Phệ Linh Tông bí thuật này là muốn tăng cường thực lực của họ?” Dương Viêm hừ lạnh một tiếng, “Người nọ chẳng qua là đang dò xét mà thôi, dò xét người thủ hộ tinh vực này có phản ứng gì. Ở đây không có tin tức xác thực lúc trước, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Phệ Linh Tông chẳng qua là quân cờ hắn đẩy ra trước màn thôi.”
Dương Khai ngạc nhiên: “Nghe nói Phệ Linh Tông trăm năm trước đột nhiên quật khởi. Chẳng phải nói, người nọ trăm năm trước đã tới tinh vực rồi? Luôn luôn ẩn nhẫn đến bây giờ?”
“So với tánh mạng của mình, trăm năm thời gian vừa coi là gì?”
“Cũng đúng, ngươi lần trầm ngủ này cũng tốt mấy vạn năm trôi qua…” Dương Khai nghĩ lại, không cảm thấy kỳ lạ, trù tính trăm năm so với thời gian Dương Viêm ngủ say, quả thực là thầy cúng gặp thầy pháp.
“Buông lỏng phòng ngự thần trí của ngươi ra, ta vào xem tên kia rốt cuộc ở trong thức hải ngươi để lại gì. Nếu có thể, Bổn cung sẽ đích thân tìm ra hắn, coi như là Bổn cung rời đi tinh vực này trước khi làm cho các ngươi chuyện cuối cùng.”
“Tốt!” Dương Khai khẽ gật đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đắm chìm tâm thần, thả lỏng phòng ngự thức hải.
Đối với Dương Viêm, hắn không có gì không yên tâm. Mặc dù lần này thấy nàng có chút không giống với cảm giác trước kia, nhưng Dương Khai vẫn phát hiện rất nhiều nơi khiến hắn quen thuộc.
Thức hải khẽ mát lạnh, một bóng dáng dịu dàng quỷ dị xuất hiện bên cạnh Dương Khai, chính là linh thể thần hồn của Dương Viêm.
Nàng nhìn xung quanh một lát, mặt lộ vẻ tán thành: “Thần hồn lực lượng của ngươi quả nhiên khác thường nhân, sợ là có trình độ Hư Vương tam tầng cảnh rồi, hơn nữa còn là hỏa hệ thần thức biến dị… Dạ? Ôn Thần Liên? Thất Sắc Ôn Thần Liên?”
Nàng bỗng nhiên kinh hô lên, lấy tay che miệng nhỏ, đôi mắt đẹp run rẩy, phảng phất nhìn thấy thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi, kinh hãi nói: “Ngươi lại có được Thất Sắc Ôn Thần Liên?”
Đây là lần đầu nàng tiến vào thức hải Dương Khai. Khi nhìn thấy Thất Sắc Ôn Thần Liên, cả người nàng ngây ngẩn.
Kia thật là Thất Sắc Ôn Thần Liên, thất thải hà quang tỏa ra, khiến nàng cũng cảm giác thần hồn mình được tinh lọc, cả người một mảnh thoải mái.
“Vật này giá trị rất lớn? Sao mỗi người các ngươi thấy cũng có nét mặt như vậy?” Dương Khai sờ mũi, mấy ngày trước cường giả không biết tên họ kia khi nhìn thấy Ôn Thần Liên, biểu hiện giống hệt Dương Viêm.
“Giá trị rất lớn?” Dương Viêm liếc Dương Khai một cái, “Bảo vật như vậy giá trị quả thực không thể lường được. Ngươi thân là chủ nhân của nó, tự nhiên có thể thể nghiệm được chỗ tốt nó mang lại cho ngươi, sợ là ta không cần nói nhiều sao?”
Dương Khai gật đầu.
“Là rồi, ta mới nói thần trí lực lượng của ngươi sao lại cường đại hơn nhiều so với võ giả bình thường, nguyên lai là có Ôn Thần Liên luôn luôn chăm sóc nguyên nhân! Hơn nữa đây lại là hình thái Thất Sắc Ôn Thần Liên, vận khí của ngươi quả nhiên không phải tầm thường.” Dương Viêm lộ ra một tia hâm mộ, trịnh trọng dặn dò Dương Khai: “Cho dù ở trong Tinh Giới, Ôn Thần Liên cũng thuộc về vật trong truyền thuyết, rất ít người có thể nhìn thấy. Sau này ngươi nếu có thể đi trước Tinh Giới, bí mật này ngàn vạn không thể để người bên cạnh biết được.”
“Ta hiểu. Biết ta có Ôn Thần Liên, cũng chỉ có mấy người thân cận nhất.” Dương Khai gật đầu.
Nghe hắn nói vậy, trong mắt Dương Viêm hiện lên một tia thần sắc khác thường, chợt lóe lên biến mất, từ từ khôi phục sự bình tĩnh trước đó, thản nhiên nói: “Thôi, đợi ta truyền một bộ thần hồn bí thuật, ngươi tu luyện sau có thể khóa chặt thức hải. Hơn nữa phụ thêm cấm chế ta hạ xuống, trừ phi có cường giả tu vi đạt tới cấp độ của ta dòm ngó, nếu không mơ tưởng xâm nhập thức hải ngươi. Cấm chế đó đối với ngươi cũng không có hại, theo thực lực ngươi tăng lên, sẽ từ từ giải trừ.”
“Vậy thì đa tạ rồi.” Dương Khai cười hắc hắc.
Dương Viêm liếc hắn một cái, tiếp tục quay đầu nhìn về phía bốn phía. Khi nàng nhìn lên bầu trời, đầy trời sao khắc sâu vào mắt, nàng không khỏi lại ngây dại, lẩm bẩm: “Tinh đồ?”
“Nga, vật này là ta năm đó vừa tới tinh vực tình cờ đoạt được.” Dương Khai tùy ý giải thích một câu, tinh tế đánh giá nét mặt Dương Viêm.
Nét mặt Dương Viêm thật kỳ lạ. Khi nhìn thấy tinh đồ, cả người nàng trở nên có chút cô đơn, phảng phất mất đi thứ gì đó rất quý giá, trên mặt đẹp tràn đầy nét đau thương.
Dương Khai không hiểu tại sao. Người kia lúc trước khi nhìn thấy tinh đồ, rõ ràng rất kích động, so với nhìn thấy Ôn Thần Liên còn kích động hơn, nhưng Dương Viêm tại sao lại…
“Tinh đồ lại sẽ xuất hiện ở chỗ này!” Dương Viêm nhắm mắt đẹp lại, cả người đứng yên không động đậy.
Dương Khai không dám quấy rầy, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.
Qua hồi lâu, Dương Viêm mới từ từ mở mắt, thở dài: “Dương Khai, người thủ hộ tinh vực này, sợ là không phải ngươi thì là ai.”
Dương Khai nhíu mày: “Chớ nói đùa. Thực lực này của ta có thể che chở cái gì? Mặc dù ta không biết bên Tinh Giới đều có những cường giả nào, nhưng ta cũng biết kia tuyệt đối không phải ta có thể chống lại.”
“Ngươi trốn không thoát đâu, bởi vì tinh đồ ở chỗ ngươi, đây vốn là vật thuộc về người thủ hộ a!” Dương Viêm quay đầu nhìn về phía hắn.
“Có ý gì?”
Dương Viêm nhẹ giọng nói: “Một tu luyện ngôi sao có bổn nguyên riêng của nó. Võ giả luyện hóa, sẽ trở thành Tinh chủ, thủ hộ viên tu luyện ngôi sao này. Nói cách khác, Tinh chủ cũng là người thủ hộ đối ứng ngôi sao. Đồng dạng đạo lý, tinh vực cũng có bổn nguyên riêng, đó chính là tinh đồ!”
Nàng vừa nói, vừa chỉ lên bầu trời: “Chỉ có luyện hóa tinh đồ bổn nguyên này, mới có tư cách đảm nhiệm người thủ hộ tinh vực. Mà hôm nay, tinh đồ ở chỗ ngươi, ngươi nói ngươi có thể trốn được sao?”
Dương Khai ngạc nhiên: “Thứ này là bổn nguyên của cả tinh vực? Đừng trêu chọc rồi, ta luôn dùng nó để phân rõ phương hướng, ngoài ra căn bản không phát hiện có tác dụng nào khác.”
Dương Viêm chỉ nhìn hắn, nét mặt rất chăm chú.
“Ngươi nói thật?” Sắc mặt Dương Khai khẽ biến.
“Chuyện lớn như vậy, ta sao có lòng thanh thản cùng ngươi nói đùa gì? Nhìn dáng dấp, minh minh trong đều là thiên ý a.” Dương Viêm có chút cảm khái, “Ngươi có được tinh đồ, lại có huyền giới châu của người nọ, hơn nữa các ngươi còn cùng tu luyện lực lượng không gian. Hà hà, nhìn dáng dấp ngươi là thật muốn thừa kế y bát tên kia rồi. Mà sở dĩ ngươi còn không cách nào phát hiện diệu dụng của tinh đồ này, là bởi vì thực lực không đủ. Chờ ngươi đến cấp độ của ta, liền biết tinh đồ quý giá rồi, đây chính là thứ mà vô số người muốn cũng không có được.”
“Ngươi nói người kia là người thủ hộ tinh vực này trước đây?”
“Không tệ.”
“Vậy hắn hôm nay người ở chỗ nào?”
“Người đang mưu cầu ở đây. Tinh đồ hôm nay ở chỗ ngươi, ngươi nói hắn ở nơi đó?” Dương Viêm nhìn thẳng Dương Khai.
“Đã chết?” Dương Khai kinh hãi.
“Ai biết được?” Dương Viêm cười lạnh một tiếng, hơi có chút tiếc nuối: “Hắn thích xuyên qua dạo chơi trong các khe hở hư không, có lẽ sớm bị hư không nuốt chửng lại nói không chừng, tự mình làm bậy mà thôi, đáng đời!”