» Chương 1851: ra cửa quên mang đầu óc
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Chương 1851: Ra cửa quên mang đầu óc
“Đây không phải là Hoa hội trưởng sao?” Đang lúc Hoa U Mộng như đi vào cõi thần tiên phương ngoại thời điểm, một thanh âm bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến. Nghe thấy thanh âm này, Hoa U Mộng không khỏi chau mày, quay đầu nhìn lại.
Cách đó không xa, một nam tử thoạt nhìn ba mươi tuổi, dáng người hùng tráng, trực tiếp đi tới bên này. Hắn vừa đi vừa cười hắc hắc không ngừng, đôi mắt liên tục đảo qua những chỗ nhạy cảm trên người Hoa U Mộng.
Nam tử này quần áo sang trọng, nhìn có vẻ lai lịch không nhỏ, nhưng đôi mắt tam giác lại khiến hắn thêm phần âm hiểm. Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Hoa U Mộng nhất thời cảm thấy không tự nhiên.
Sau lưng nam tử, đi theo hai võ giả Phản Hư cảnh, thần tình lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là hộ vệ.
“Khương Siêu!” Đôi mắt đẹp của Hoa U Mộng không khỏi lộ ra vẻ chán ghét và kiêng kỵ, nhưng rất nhanh, nàng nhớ ra mình không phải đi một mình, mà có Dương Khai đi cùng, nên lập tức khôi phục vẻ lạnh nhạt.
“Ha hả, thật là nhân sinh hà xứ bất tương phùng, lại ở đây vô tình gặp gỡ Hoa hội trưởng, thật là duyên phận, duyên phận a.” Khương Siêu dường như không nhìn thấy thái độ bài xích của Hoa U Mộng, vẫn giữ vẻ nhiệt tình.
“Khương hội trưởng nói đùa. Ta và ngươi đều là hội trưởng thương hội, tục ngữ nói đồng hành là oan gia, ta và ngươi không có gì duyên phận.” Hoa U Mộng lạnh lùng nói.
“Oan gia sao?” Khương Siêu không chút phật lòng, khóe miệng nhếch lên: “Ta càng thích câu ‘đồng hành là oan gia’. Hoa hội trưởng chính là oan gia của bổn công tử sao?”
Nghe thấy lời đùa cợt trắng trợn này, Hoa U Mộng không khỏi sa sầm nét mặt, khẽ gọi: “Khương hội trưởng, xin tự trọng!”
“Ha hả, ở trước mặt ngươi ta cần tự trọng cái gì? Chúng ta rất nhanh sẽ trở thành người một nhà rồi.” Khương Siêu cười lớn, “Được rồi, chuyện nửa năm trước ta đã nói với ngươi, ngươi suy nghĩ thế nào? Bổn công tử không có đủ kiên nhẫn để chờ nữa. Nửa năm trước ngươi bỗng nhiên rời khỏi Tử Tinh thành, gọi không tìm được người. Bây giờ nếu gặp phải, thì mau cho bổn công tử một câu trả lời chắc chắn.”
Sắc mặt Hoa U Mộng nhất thời khó coi, nghiến răng căm tức nhìn hắn.
Khương Siêu lạnh lẽo cười một tiếng: “Hoa hội trưởng, ngươi phải biết rằng, thương hội nhỏ của ngươi không tạo nên khí hậu gì, mèo nhỏ ba con làm sao có thể làm đại sự? Không bằng nhập chung với Thánh Nguyên Thương Hội của bổn công tử, dưới sự dẫn dắt của bổn công tử, lo gì ngày sau các ngươi không phát đạt? Nếu không phải nghĩ đến Hoa hội trưởng là phận nữ nhi, gánh vác nặng nề, ngươi cho là bổn công tử có cho các ngươi chiếm tiện nghi lớn như vậy sao? Bổn công tử là người thương hương tiếc ngọc, không nhìn được mỹ nhân chịu khổ.”
“Khương hội trưởng, chuyện lần trước ta đã cho ngươi trả lời rõ ràng rồi. Ngũ Phương Thương Hội không thể nào nhập chung với Thánh Nguyên Thương Hội của các ngươi. Kính xin ngươi dẹp bỏ ý định này đi, không cần tới dây dưa ta nữa.” Hoa U Mộng nói xong, liền thuận tay kéo Dương Khai một cái: “Chúng ta đi.”
“Đi?” Khương Siêu trừng đôi mắt tam giác, dịch chân, lập tức chặn trước mặt Hoa U Mộng, “Đi đâu? Hôm nay đã gặp, không cho ta một câu trả lời vừa ý, ngươi đừng nghĩ đi. Hôm nay ngươi đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!”
“Ngươi nghĩ ở chỗ này động thủ sao được!” Hoa U Mộng kinh hô một tiếng, “Nơi này là Tử Tinh thành…”
“Ha hả!” Khương Siêu cười lạnh một tiếng, “Tử Tinh thành thì sao? Hoa hội trưởng, xem ra ta trước kia dễ nói chuyện đã làm cho người sinh ra hiểu lầm gì đó rồi. Ngươi có phải quên mất thân phận của ta rồi không? Chớ nói bổn công tử còn chưa động thủ, cho dù thật sự động thủ thì thế nào? Huống chi… Bổn công tử nghe nói rồi, người của Ngũ Phương Thương Hội các ngươi hôm qua ở cửa thành gây chuyện đánh người. Mặc dù không biết tại sao các ngươi còn bình an vô sự, nhưng nếu bổn công tử bắt các ngươi giao cho hộ vệ quân, nhất định cũng có công không qua.”
Nghe hắn nói đến thân phận của mình, Hoa U Mộng dường như nghĩ tới điều gì, nét mặt không khỏi biến sắc, tỏ ra khá kiêng kỵ.
Thấy vẻ mặt nàng chần chờ, Khương Siêu cười lạnh nói: “Hoa hội trưởng, cũng đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Bổn công tử không có đủ kiên nhẫn. Ngươi bây giờ cho ta một câu trả lời vừa ý, ngày sau chúng ta vẫn là người một nhà, nếu như không…”
Hoa U Mộng vẻ mặt bất đắc dĩ, cầu khẩn nhìn Dương Khai.
Dương Khai thở dài, biết mình không ra mặt thì không được rồi. Lập tức bước lên một bước, vỗ vai Hoa U Mộng, bảo nàng lui về phía sau mình, nhàn nhạt nhìn Khương Siêu, khẽ cười một tiếng: “Vị bằng hữu kia, ngươi ra cửa có phải quên mang thứ gì rồi không?”
Khương Siêu dùng đôi mắt tam giác đánh giá Dương Khai từ trên xuống dưới, hung thần ác sát nói: “Nơi nào nhô ra thằng nhóc xen vào, dám cùng bổn công tử nói như vậy?”
Hắn thấy Hoa U Mộng đối với Dương Khai một bộ dịu ngoan cung kính, nhất thời trong lòng nổi lên một ngọn lửa vô danh, thái độ tự nhiên sẽ không khách khí.
“Dám ở trước mặt ta tự xưng bổn công tử, ngươi quả nhiên quên mang đồ vật ra cửa rồi.” Dương Khai ha hả cười.
Khương Siêu thần sắc khó chịu: “Tiểu tử, ngươi cũng nói một chút, bổn công tử quên mang cái gì!”
Dương Khai đưa tay chỉ về phía trước. Khương Siêu còn chưa kịp phản ứng, liền bị hắn một ngón tay điểm vào trán. Dương Khai mỉm cười nói: “Bằng hữu ra cửa quên mang đầu óc phải không?”
Khương Siêu lùi lại vài bước, nét mặt hiện ra một tia hoảng sợ. Hắn dù sao cũng là võ giả Phản Hư hai tầng cảnh, lại bị đối phương điểm vào trán mà không có chút sức phản kháng. Có thể thấy thực lực của đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều. Nếu vừa rồi đối phương thật sự có sát tâm, vậy hắn làm sao giữ được mạng?
Nghĩ đến đây, Khương Siêu nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Ut hận dưới, hắn quát lên: “Khốn kiếp, ngươi dám mắng ta?”
Dương Khai cười lớn: “Nếu ngươi ra cửa có mang đầu óc, làm sao không nghĩ ra tại sao hôm qua chúng ta đánh người ở cửa thành mà hôm nay còn bình an vô sự?”
“Nguyên nhân gì?” Khương Siêu bị Dương Khai làm cho hồ đồ rồi.
“Thì ra không phải bằng hữu không mang đầu óc ra cửa, mà là lớn lên một bộ óc heo a!” Dương Khai lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
“Xì…” Hoa U Mộng ở một bên nghe thú vị, nhịn không được cười thành tiếng, lập tức lại thấy không ổn, vội vàng lấy tay nhỏ che miệng lại.
“Càn rỡ!” Khương Siêu nổi giận, thánh nguyên toàn thân không tự chủ được vận chuyển lại, rất có ý muốn động thủ với Dương Khai.
Hai võ giả luôn theo sau hắn biến sắc, vội bước lên phía trước kéo hắn lại. Trong đó một người dường như hiểu ý gì, ghé tai Khương Siêu nói vài câu.
Khương Siêu cứng cổ, giận dữ nói: “Có hậu đài? Cho dù hắn có hậu đài, có thể lớn hơn bổn công tử? Bổn công tử là người Khương gia, Bát trưởng lão Tử Tinh là ông chú tổ tiên của ta Khương gia! Hậu đài ai có thể lớn hơn ta?”
Dương Khai kinh ngạc, nhìn Hoa U Mộng một cái: “Bát trưởng lão Tử Tinh là người Khương gia hắn?”
“Vâng, Khương Trường Phong trưởng lão chính là người có bối phận cao nhất trong Khương gia hắn.” Hoa U Mộng nặng nề gật đầu. Chính vì vậy, nàng mới bị Khương Siêu dây dưa mà không làm gì được. Mặc dù Khương Siêu và Bát trưởng lão cách rất nhiều cấp bậc, một năm gặp không được mấy lần, không thể nói lên điều gì, nhưng dù sao có bối cảnh đó, ở trong Tử Tinh thành cũng có thể hoành hành.
Khương Siêu nhòm ngó Ngũ Phương Thương Hội của nàng, nhòm ngó chính nàng, đã không phải chuyện một hai ngày. Nếu không phải Hoa U Mộng luôn né tránh, sợ là không biết sẽ có kết cục gì.
“Tiểu tử, sợ chưa?” Khương Siêu dương dương tự đắc nhìn Dương Khai, “Bây giờ quỳ xuống nhận lỗi, bổn công tử còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu như không…”
“Nếu không như thế nào?” Dương Khai cười dài nhìn Khương Siêu, không chút e ngại.
“Tiểu tử có gan!” Khương Siêu giận từ trong lòng nổi lên, hung dữ nhìn hắn, vung tay lên nói: “Bắt cho ta hắn!”
Hai võ giả phía sau hắn chần chờ một chút. Mặc dù biết Dương Khai không dễ chọc, nhưng đã có lệnh của Khương Siêu, không dám không tuân theo. Hai người nhanh chóng di chuyển, một trái một phải xông về phía Dương Khai.
Cả hai đều là cường giả Phản Hư ba tầng cảnh, thủ đoạn không tầm thường. Bọn họ dù không thể đoán được sâu cạn của Dương Khai, nhưng tự tin hai người liên thủ, đối phương sợ cũng không có sức phản kháng gì.
Nhưng sự thật lại khiến bọn họ rất bất ngờ. Bọn họ vừa mới xông đến bên cạnh Dương Khai, chưa kịp thi triển thủ đoạn của mình, liền thấy Dương Khai nhếch miệng cười với họ, sau đó một trái một phải vung hai cái tát.
Động tác đó thoải mái tiêu sái, giống như đang xua đuổi những con muỗi làm phiền, không thèm để ý.
Nhưng chỉ là hai cái tát này, lại khiến hai người đồng thời cuốn vào một lực lượng xoáy không cách nào thoát ra.
“Đây là…”
“Không tốt!” Hai người đồng thời kêu to lên, điên cuồng thúc dục thánh nguyên ngăn cản, nhưng trước lực lượng xoáy đó, thánh nguyên của họ như giấy mỏng không chịu nổi một đòn, trong khoảnh khắc bị nghiền nát.
Hai tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Hai võ giả xông tới bay ra, một trái một phải đâm vào tường cửa hàng hai bên đường phố, làm thủng lỗ lớn trên tường.
Trong khoảnh khắc, trong các cửa hàng gần đó vang lên tiếng chửi mắng, rất nhiều võ giả từ trong cửa hàng bị hư hại xông ra, khắp nơi đánh giá, không biết là ai dám động thủ đả thương người trong Tử Tinh thành.
“Hí…” Khương Siêu đứng tại chỗ, trừng lớn đôi mắt tam giác, hít sâu một hơi, cảm thấy phổi cũng đau. Hắn hoảng sợ nhìn Dương Khai, dường như đã hiểu ra điều gì, kinh hô: “Hư Vương Cảnh?”
Hai hộ vệ của hắn, tuy không phải đứng đầu nhất trong Phản Hư cảnh, nhưng tuyệt đối không tệ. Vậy mà hai người liên thủ lại bị đối phương hai cái tát quạt bay. Không có thực lực Hư Vương Cảnh tuyệt đối làm không được mức độ này.
Cái tên trông xấu xí kia, anh tuấn không bằng vạn phần của mình, lại bị mình mắng là khốn kiếp, hóa ra là Hư Vương Cảnh?
Khương Siêu hai chân có chút căng cứng, hoảng sợ nhìn chằm chằm Dương Khai, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt đối phương lúc này thật dữ tợn đáng sợ.
Hắn có ý muốn bỏ chạy, nhưng hoảng sợ nhận ra mình căn bản không nhấc lên được một tia thánh nguyên và khí lực, hai chân như bị cố định tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Khai từng bước đi về phía mình.
Hơi thở tử vong ập đến, khiến Khương Siêu như rơi vào hầm băng!
“Kẻ nào dám càn rỡ trong Tử Tinh thành!” Một tiếng gầm lên bỗng nhiên từ xa truyền đến. Ngay sau đó, bóng dáng các hộ vệ quân từ trong đám đông lóe ra, trong khoảnh khắc, đã bao vây nơi Dương Khai và Khương Siêu đang đứng, vẻ mặt bất thiện nhìn hai người.
“Tử Tinh thành có lệnh cấm rõ ràng, trong thành nghiêm cấm đánh nhau giết chóc. Nếu phát hiện kẻ vi phạm, nhẹ thì phế truất tu vi, tống vào Hàn Ngục, nặng thì tại chỗ đánh gục. Thống lĩnh đại nhân đã ra lệnh ba lần năm lượt, lại còn có người dám không để ý, tốt tốt tốt, hôm nay bản Phó thống lĩnh sẽ cho các ngươi hiểu, dám động thủ trong Tử Tinh thành… Ách… Nguyên lai là đại nhân lần này, Khúc Chính ra mắt đại nhân.”