» Chương 1852: có người chỗ dựa

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025

Chương 1852: Có người chỗ dựa

Tốc độ làm việc của đội hộ vệ thành Tử Tinh không thể nghi ngờ là rất nhanh. Dương Khai vừa mới đánh bay hai vị võ giả Phản Hư ba tầng cảnh, chưa đến năm hơi thở sau, đã có người chạy tới hiện trường.

Hơn nữa, người tới lại là Khúc Chính, một trong tám phó thống lĩnh của thành Tử Tinh!

Nghe thấy tiếng quát chói tai của Khúc Chính, tất cả những người vây xem đều cảm thấy lần này Dương Khai sợ là đã chọc phải rắc rối lớn, tuyệt đối khó lòng thoát khỏi.

Trong thành Tử Tinh, hiếm khi xảy ra ẩu đả. Đội hộ vệ cả ngày không có việc gì, thật vất vả mới gặp phải một cuộc xung đột, lập tức biến chuyện nhỏ thành lớn để xử lý. Hôm nay lại có người dám ngang nhiên ẩu đả giữa phố, vậy thì còn có gì tốt đẹp để chờ đợi?

Khương Siêu nghe thấy tiếng của Khúc Chính, hai mắt kích động đến phát lệ. Giống như một nàng dâu nhỏ chịu ủy khuất nhìn thấy người nhà chồng, cậu ta nóng lòng nhìn về phía Khúc Chính, chuẩn bị nhờ ông ta chủ trì công đạo cho mình…

Nhưng sự thay đổi thái độ của Khúc Chính sau đó lại khiến Khương Siêu đột nhiên cảm thấy bất an.

Khúc Chính lại gọi tên khốn kia là đại nhân, dáng vẻ khúm núm, nịnh nọt để lấy lòng…

Người này rốt cuộc có lai lịch gì vậy? Khương Siêu có chút choáng váng.

“Hóa ra là Khúc thống lĩnh!” Dương Khai lập tức nhận ra người này chính là vị phó thống lĩnh đã đến Ngũ Phương Thương Hội đưa khế đất trước đây. Mặc dù giữa hai người chưa từng gặp mặt trực tiếp, nhưng lúc đó Dương Khai đã dùng thần niệm dò xét, tự nhiên nhớ rõ hình dáng của ông ta.

Còn việc Khúc Chính nhận ra Dương Khai, cũng là vì ông ta có tâm tư kín đáo.

Vào lúc này, một người nam tử có thể đứng cùng Hoa U Mộng, hơn nữa bản thân lại không thể thăm dò được thực lực mạnh yếu của người đó, ngoại trừ vị đại nhân mà Lộ thống lĩnh đã dặn dò, còn có thể là ai?

Giờ khắc này, vừa nghe thấy giọng nói của Dương Khai, Khúc Chính lập tức xác định, đây chính là vị đại nhân ngay cả Lộ thống lĩnh cũng phải cẩn thận đối đãi!

Thái độ lập tức trở nên khiêm nhường hơn, vội vàng khoát tay nói: “Không dám không dám, đại nhân nâng đỡ rồi, trước mặt đại nhân, Khúc mỗ nào dám xưng cái gì thống lĩnh.”

Nói xong, ông ta lại cẩn thận hỏi: “Đại nhân, nơi đây đã xảy ra chuyện gì?”

“Cũng không có gì chuyện.” Dương Khai cười ha hả, chỉ vào Khương Siêu nói: “Vị bằng hữu kia dựa vào thân phận mình không tầm thường, muốn thâu tóm Ngũ Phương Thương Hội của Hoa hội trưởng. Gặp phải Hoa hội trưởng cự tuyệt sau, cậu ta thẹn quá hóa giận muốn dùng sức mạnh. Bổn tọa nhìn không được, hơi chút xuất thủ dạy dỗ bọn hắn xuống.”

“Cái gì?” Khúc Chính giận tím mặt, “Người nào to gan lớn mật, dám đối với Hoa hội trưởng dùng sức mạnh, sống không còn đường lui rồi?”

Đang khi nói chuyện, một đôi mắt uy nghiêm nhìn về phía Khương Siêu, khi thấy rõ mặt mũi của Khương Siêu, không khỏi ngẩn ra: “Khương công tử?”

Nhận ra Khương Siêu, tâm tình của Khúc Chính nhất thời không tốt đẹp rồi…

Lại là Khương Siêu cái nhị thế tổ này cùng vị đại nhân này xảy ra xung đột, thế này phải làm sao đây? Mặc dù Khương Siêu không làm được gì trên mặt bàn, nhưng dù sao cậu ta cũng là hậu bối của Khương Trường Phong trưởng lão, không phải một phó thống lĩnh nhỏ bé như mình có thể đắc tội. Mà vị đại nhân lai lịch thần bí này lại càng là tồn tại ngay cả Lộ thống lĩnh cũng kiêng kỵ vạn phần. Hai người này kẹp mình ở giữa, mình yêu cầu xử lý thế nào chuyện này?

Khúc Chính hận không được mình chưa từng đến chỗ này…

Nhưng bây giờ hối hận cũng không làm nên chuyện gì. Khúc Chính chỉ có thể trong lòng mắng Khương Siêu chó máu xối đầu, thầm nghĩ cái nhị thế tổ không có mắt này đắc tội ai không tốt, lại đắc tội vị đại nhân này, kéo theo cả mình cũng yêu cầu khó làm người.

“Hóa ra là Khúc thống lĩnh, kính xin Khúc thống lĩnh làm chủ cho bổn công tử.” Khương Siêu thấy thần sắc kiêng kỵ của Khúc Chính, nhất thời vui mừng khôn xiết, tội nghiệp nhìn Khúc Chính nói: “Khúc thống lĩnh, bổn công tử cũng không có đối với Hoa hội trưởng dùng sức mạnh gì, chẳng qua là cùng Hoa hội trưởng tham thảo một lát chuyện thương hội thống nhất. Chuyện làm ăn ở trường Khúc thống lĩnh ngươi cũng biết, đơn giản chính là ngươi tình ta nguyện mà thôi, có thể người này lại không hỏi xanh đỏ đen trắng, đả thương ta hai cái hộ vệ. Khúc thống lĩnh ngươi nhìn, hai người hộ vệ kia của ta đến bây giờ còn chưa tỉnh, sinh tử không biết, bọn họ trên có lão dưới có nhỏ, người một nhà này sau này còn thế nào sống a…”

Nói đến nơi xúc động, Khương Siêu đúng là nước mắt nước mũi giàn giụa khóc lóc kể lể.

“Này…” Trán Khúc Chính toát mồ hôi lạnh, không ngừng đưa tay lau. Chuyện nháo đến nước này, đã không phải là một phó thống lĩnh nhỏ bé như ông ta có thể xử lý rồi. Một không tốt, hai bên đều đắc tội.

“Khúc thống lĩnh, ngài vừa rồi cũng nói rồi, lệnh trong thành Tử Tinh rõ ràng, trong thành nghiêm cấm ẩu đả đả thương người. Nếu có người vi phạm, nhẹ thì phế bỏ tu vi, ném vào Hàn Ngục, nặng thì tại chỗ đánh chết. Người này coi thường pháp luật thành Tử Tinh, kính xin Khúc thống lĩnh theo lẽ công bằng chấp pháp, trả lại thành Tử Tinh một bầu trời trong sáng!” Khương Siêu nói hùng hồn, tốt một trận khoa tay múa chân, dường như đã thấy Dương Khai bị xử trí, tâm tình kích động quá sức.

Dương Khai nhìn cậu ta giống như nhìn kẻ ngu.

Khuôn mặt Khúc Chính cũng khó coi muốn chết, hận không được bóp miệng Khương Siêu lại.

Thành Tử Tinh quả thật có những quy củ này, nhưng cũng phải xem là nhắm vào ai. Người có bối cảnh có thể không nhìn những quy củ này, mà vị đại nhân đứng trước mặt Khúc Chính hiển nhiên là một trong số đó.

Khúc Chính một không có can đảm xử trí Dương Khai, hai không có năng lực này, lại bị Khương Siêu dồn đến đường cùng, giống như bị nướng trên lửa, toàn thân khó chịu vô cùng, trong lòng đối với Khương Siêu cũng hận đến muốn chết.

“Khúc thống lĩnh, ngươi muốn bắt hạ bổn tọa sao?” Dương Khai cười dài nhìn Khúc Chính.

“Không dám không dám, đại nhân nghiêm trọng rồi.” Trán Khúc Chính mồ hôi như tắm, khuôn mặt đỏ lên, “Chuyện này tất có kỳ quặc, Khúc mỗ còn cần điều tra một phen mới có thể đưa ra quyết định.”

Khương Siêu trợn lớn mắt tam giác, bất mãn reo lên: “Khúc thống lĩnh ngươi cũng không cần mở mắt nói dối, hai người hộ vệ của ta bị đánh tổn thương nhưng là sự thật, còn cần điều tra cái gì?”

Ta thảo tổ tông mười tám đời nhà ngươi! Khúc Chính trong lòng tàn bạo mắng một câu…

Đúng lúc ông ta luống cuống chân tay, không biết nên xử lý thế nào chuyện này, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giống như nghe thấy gì đó chăm chú lắng nghe, ngay sau đó, thần sắc vui mừng.

Trong chớp mắt, Khúc Chính khôi phục vẻ thong dong, ánh mắt sắc bén quét qua Khương Siêu. Khi cậu ta ngạc nhiên nhìn lại, ông ta quát: “Khương công tử, chuyện đã điều tra rõ rồi. Chuyện hôm nay không phải là lỗi của vị đại nhân này, mà là bọn ngươi ngoan cố ngang ngược, dẫn đầu đối với vị đại nhân này bất kính, đại nhân này mới ra tay hơi trừng phạt nhẹ.”

“A?” Sắc mặt Khương Siêu sững sờ, vạn không nghĩ tới Khúc Chính dám nói như vậy. Huống chi, cậu ta chẳng qua chỉ đứng tại chỗ thật làm không đến làm, thế nào lại đem chuyện điều tra rõ rồi?

“Khương công tử, nếu là lỗi của ngươi, vậy thì mời theo bản phó thống lĩnh đi một chuyến.” Khúc Chính trong lòng đối với Khương Siêu vốn đã có một bụng bực bội, giờ phút này có người ở sau lưng chỗ dựa, tất nhiên vui mừng không sợ hãi, lạnh lùng nhìn Khương Siêu, vẻ mặt giải quyết việc chung.

“Khúc Chính ngươi dám!” Khương Siêu kêu to lên, “Ngươi dám bắt ta? Bổn công tử chính là cháu trai của Bát trưởng lão. Chuyện hôm nay nếu để Bát trưởng lão biết, ngươi cho là ngươi sẽ có kết quả tốt?”

Sắc mặt Khúc Chính khẽ biến, bất quá rất nhanh, ông ta liền cười lạnh nói: “Khương công tử lá gan mà lại quá lớn, bản phó thống lĩnh chấp pháp là đại biểu cho thành Tử Tinh, đại biểu cho Tử Tinh. Chuyện này cho dù vạch trần đến Bát trưởng lão nơi đó, lão nhân gia ông ta định cũng sẽ không nói gì đó. Ngươi dám xung đột đe dọa bản phó thống lĩnh, chẳng lẽ là không coi thành Tử Tinh ra gì?”

“Ta nào có?” Khương Siêu vẻ mặt oan uổng, thế nào cũng không nghĩ ra chuyện lại phát triển đến loại trình độ này.

“Có hay không cũng không phải ngươi nói là được, theo bản phó thống lĩnh đi một chuyến.”

“Khúc Chính, ngươi cũng không cần lấy lông gà làm lệnh tiễn, cẩn thận nghĩ lại thân phận của bổn công tử!” Khương Siêu gào thét nhìn, ngoài mạnh trong yếu.

Khúc Chính không nhịn được vẫy tay, quát lên: “Bắt lại!”

Mấy tên hộ vệ thành Tử Tinh lập tức tiến lên, rất nhanh đã khống chế Khương Siêu.

Khương Siêu vẫn giãy dụa, vừa giãy dụa vừa chửi ầm lên, mắng kịp kia khó nghe.

Khúc Chính cau mày nói: “Bịt lại kinh mạch của hắn.”

Tên hộ vệ đang giữ Khương Siêu nghe lệnh, đưa tay ấn vào lưng Khương Siêu, Khương Siêu nhất thời không nói nên lời.

“Khúc thống lĩnh theo lẽ công bằng chấp pháp, đạo đức tốt, bổn tọa bội phục!” Dương Khai vui cười ôm quyền với Khúc Chính.

Khúc Chính đỏ mặt lên, khiêm tốn nói: “Đại nhân quá khen, còn đây là bổn phận của Khúc mỗ mà thôi. Dạ, nếu đầu sỏ gây nên đã bắt lại, kia Khúc mỗ liền không quấy rầy nhã hứng của đại nhân rồi. Đại nhân tự tiện, Khúc mỗ cáo từ.”

“Dễ đi!” Dương Khai khẽ gật đầu.

Khúc Chính quát một tiếng, dẫn dắt đông đảo hộ vệ, nhanh chóng lui đi.

Đám võ giả vây xem vẫn còn trong rung động, thế nào lại không thể tin được Khương Siêu, người ngang ngược trong thành Tử Tinh, lại sẽ bị Khúc Chính bắt đi. Mọi người nhìn vẻ mặt Dương Khai, cũng kiêng kỵ vạn phần, lũ lượt suy đoán người này rốt cuộc là lai lịch gì, lại khiến Khúc Chính thái độ nghiêng về hắn.

Hoa U Mộng cũng vẻ mặt mờ mịt.

Tuy rằng nàng biết Dương Khai khiến Lộ Thiên Phong cũng kiêng kỵ kinh ngạc, thân phận khẳng định bất phàm, nhưng trước mắt bao người, Khúc Chính làm như vậy không nghi ngờ chính là bác bỏ thể diện của Bát trưởng lão Khương Trường Phong.

Dương Khai thân phận cao, có thể khiến Khúc Chính đưa ra loại lựa chọn đó?

Chẳng lẽ hắn còn có quyền thế hơn cả Bát trưởng lão thành Tử Tinh?

Hoa U Mộng kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn kia, giống như nhìn một đoàn sương mù có thể nuốt chửng thiên địa, trong mắt đẹp một mảnh mê man.

“Đi thôi.” Dương Khai nhẹ giọng nói với Hoa U Mộng, lập tức bước đi về phía Ngũ Phương Thương Hội. Trước khi đi, nhìn về một hướng khác, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười.

“Nha.” Hoa U Mộng ngây ngốc theo sát.

Cách nơi Dương Khai và Khương Siêu xảy ra xung đột trước đó hơn trăm trượng, có một tửu lâu, tên là Đệ Nhất Thiên Hạ Lâu.

Đệ Nhất Thiên Hạ Lâu này chia làm chín tầng. Từ tầng bốn trở xuống có thể cho những võ giả bình thường uống rượu mua vui. Còn từ tầng bốn trở lên, chỉ tiếp đãi những võ giả có thực lực, có thân phận. Tầng càng cao, yêu cầu càng cao.

Còn tầng thứ chín, lại càng chỉ tiếp đãi những cường giả đứng đầu, không phải có tiền là có thể vào, còn phải có danh vọng và thân phận tương đối cao mới được.

Nghe nói Đệ Nhất Thiên Hạ Lâu này còn từng tiếp đãi mấy vị trưởng lão của Tử Tinh.

Giờ khắc này, tại tầng thứ chín, có hai người đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên dưới.

Một người sắc mặt khô héo, ánh mắt híp lại, phát ra ánh sáng lập lòe, ẩn có tinh quang lóe ra. Hơi thở của người này thu lại đến cực hạn, ngẫu nhiên toát ra một tia lực lượng ba động, hiển lộ rõ ràng người này chính là một vị cường giả Hư Vương Cảnh.

Còn đối diện lão giả này, lại ngồi một thanh niên ăn mặc như công tử. Thanh niên quạt lông, dáng vẻ chỉ điểm thiên hạ, ngạo khí ngút trời, khí chất có chút bất phàm.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2254 các ngươi rất ầm ĩ

Chương 2253 khác không tán thưởng

Chương 2252 các ngươi đi