» Chương 1887:. Phá Thiên Nguyệt Đồng

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025

Chương 1887: Phá Thiên Nguyệt Đồng

Nghe vậy, Huyết Giao gật đầu, đang chuẩn bị xuống phía dưới kết liễu Dương Khai thì dưới hố lớn, Dương Khai không biết từ đâu bò dậy, vươn tay vỗ vỗ bụi bặm trên người, nhẹ nhàng nhảy, nhảy ra mặt đất, khẽ thở một hơi nói: “Huyết Giao lĩnh chủ danh bất hư truyền, thiên hạ này giản đơn luận thân thể và lực lượng, e rằng ít người thắng được ngươi.”

Thiên Nhãn ngân mâu chợt co rút lại, hoảng sợ nhìn kỹ Dương Khai, thần niệm không ngừng quét trên người hắn, chợt phát hiện một điều khiến hắn kinh khủng run sợ: Dương Khai tuy nhìn chật vật, toàn thân dính đầy bụi bặm, nhưng hoàn toàn không có dấu vết bị thương.

Điều này sao có thể? Thiên Nhãn hận không thể móc mắt ra đặt lên người Dương Khai nhìn kỹ cho rõ.

Một đòn cuồng mãnh như Huyết Giao vừa rồi, cho dù là hắn ăn trọn, không chết cũng mất nửa cái mạng. Đối phương đồng dạng là Hư Vương hai tầng cảnh, sao lại không bị thương chút nào?

Thần niệm của hắn căn bản không tra ra Dương Khai mặc bảo giáp gì, vừa động thủ với Huyết Giao, đối phương cũng căn bản không vận dụng bí bảo phòng hộ.

Người tộc này, lấy thân thể cứng rắn chống đỡ toàn bộ công kích của Huyết Giao, lại bình yên vô sự? Chẳng lẽ thân thể hắn còn lợi hại hơn cả Huyết Giao thi triển hóa giao thuật?

Ý niệm này vừa dấy lên, Thiên Nhãn nhất thời không thể bình tĩnh, một ý niệm kinh sợ xẹt qua đầu, khiến ngân mâu hắn loạn chiến.

Bên kia, Huyết Giao cũng không khỏi há to mồm, ngu ngơ nhìn Dương Khai, hoàn toàn mất đi năng lực suy tư, không còn đắc ý kiêu ngạo như vừa rồi.

“Bất quá nếu chỉ như thế, còn hơi thiếu a!” Dương Khai ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn lên trời.

Huyết Giao há mồm, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lúc này nói gì cũng trở nên cứng nhắc vô lực.

Trên lĩnh vực mình đắc ý nhất, bị một nhân tộc miệt thị như vậy, nội tâm Huyết Giao chấn động bất an. Chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch sỉ nhục lúc này!

“Huyết Giao lĩnh chủ, ngươi hẳn là còn chưa vận dụng toàn lực chứ? Khó có được đụng tới một tồn tại thân thể lực lượng cường đại như vậy, ta mong muốn ngươi có thể… chơi đùa với ta cho tốt!”

Vài từ cuối vừa ra khỏi miệng, thân thể Dương Khai tựa như đạn pháo bắn lên trời.

Chưa tới trước mặt Huyết Giao, trên người hắn chợt hiện ra một tầng vầng sáng màu vàng nhạt. Tầng màu vàng nhạt này không phải màu kim huyết của hắn, mà là kim chi kiếm khí trong Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm.

Kim chi kiếm khí quanh quẩn quanh người, khiến cả người Dương Khai thoạt nhìn như một thanh tuyệt thế hung kiếm xuất vỏ, hoa phá trường không, thẳng hướng Huyết Giao đâm tới.

Công kích chưa tới, Huyết Giao liền cảm giác được lỗ chân lông không tự chủ co rút lại, toàn thân lạnh lẽo. Hoảng hốt dưới, hắn nào dám thờ ơ? Lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, khí huyết lực quanh thân đại phóng, cả người trở nên hồng rực, một quyền đập tới Dương Khai.

Đinh… Một âm thanh vang động truyền ra.

Ánh sáng vàng Dương Khai biến thành hơi dừng lại một chút, lùi về sau mấy bước. Nhưng lần giao phong này lại khiến Huyết Giao cũng không khỏi lảo đảo một chút, biểu tình trên mặt hắn không còn dễ dàng thoải mái như trước, cũng không thể hoàn toàn áp chế Dương Khai.

Tí tách, tí tách…

Vài tiếng rất có tiết tấu khẽ vang lên, chính là động tĩnh máu tươi từ nắm tay Huyết Giao rơi xuống.

Trận giao phong này, Huyết Giao đã bị thương!

Kim chi kiếm khí sắc bén vô cùng, không gì không chém. Dương Khai tuy chưa tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm tới cảnh giới cao, nhưng cũng có chút thành tựu. Kim chi kiếm khí vừa xuất, lập tức vãn hồi xu hướng suy tàn.

“Chỉ thường thôi!” Huyết Giao tuy chấn động thủ đoạn của Dương Khai, nhưng cũng không thể trên mặt mũi rơi vào hạ phong, vung tay lau máu, cười lạnh một tiếng.

“Thật sao?” Dương Khai nhếch miệng cười, “Vậy thì mời Huyết Giao lĩnh chủ mỏi mắt chờ mong vậy.”

Dứt lời, trên người hắn đột nhiên lại hiện ra một tầng vầng sáng. Tầng vầng sáng này khác với vầng sáng màu vàng vừa rồi, mà là màu thổ hoàng.

Thổ chi kiếm khí!

Thuộc tính thổ rất nặng, thổ chi kiếm khí có thể hóa thành khiên tường kiếm khí, tái sinh thành phòng hộ cường đại và hữu lực. Hơn nữa trong ngũ hành, thổ sinh kim, thổ chi kiếm khí vừa xuất, lập tức cùng kim chi kiếm khí hô ứng, chẳng những không che giấu sự lợi hại của kim chi kiếm khí, trái lại còn tăng cường thêm vài phần.

Dương Khai bọc hai màu quang mang quanh người, thân hình thoắt một cái liền tới trước mặt Huyết Giao, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, giơ tay xuất chưởng đao, một đao chém tới.

Mày mắt Huyết Giao co rút lại, giơ cánh tay chắn ngang.

Chưởng đao xẹt qua, máu tươi văng ra, Huyết Giao gầm nhẹ một tiếng, liên tiếp lui về phía sau. Trên hai cánh tay hắn, chợt xuất hiện hai vết thước dài một thước, máu tươi như suối phun trào ra từ miệng vết thương, lập tức nhuộm đỏ quần áo.

Vết thương sâu thấy xương, huyết nhục be bét, trông cực kỳ kinh người.

Đau đớn khiến Huyết Giao nổi cơn thịnh nộ, phẫn nộ thôn phệ tâm linh. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng: “Tiểu tử không nên quá càn rỡ!”

Yêu tộc đều có cái tật xấu này, một khi nổi giận thì sẽ dần mất đi thần trí, tuân theo bản năng hành sự. Mặc dù Huyết Giao đã thân là lĩnh chủ cấp bậc cường đại tồn tại, đặc tính giấu trong khung này cũng vẫn không thay đổi, chỉ bất quá so với yêu tộc thông thường, hắn có thể khống chế tâm tình của mình tốt hơn.

Mà giờ khắc này, đang thi triển hóa giao thuật mà vẫn bị Dương Khai hai lần đánh trúng, điều này khiến hắn nhất thời có chút thẹn quá thành giận.

Thân hình hắn thoắt một cái, đột nhiên trực tiếp hóa thành một con Huyết Giao toàn thân huyết hồng, vảy bao phủ, dài tới vài chục trượng, trợn to hai con ngươi huyết hồng như chuông đồng, căm tức nhìn Dương Khai. Huyết Giao há miệng, một đạo huyết sắc quang trụ từ đó phun ra ngoài, thẳng hướng Dương Khai đánh tới.

“Huyết Giao thân!” Trong tầng mây, ba hạc mi mắt đột nhiên co rút lại, vạn không nghĩ tới Dương Khai khi khinh địch thậm chí hoàn toàn rơi vào hạ phong lại vẫn có thể bức bách Huyết Giao tới mức này.

Hóa giao thuật là một loại thủ đoạn đề thăng thực lực của Huyết Giao, nhưng cũng chỉ kích phát một ít lực lượng tổ mạch trong cơ thể mà thôi. Nhưng Huyết Giao thân thì chân chính hoàn toàn kích phát rồi, trở lại hình thái của tộc Huyết Giao vài vạn năm trước.

Bức bách Huyết Giao triển lộ ra hình thái này, đó chính là muốn liều mạng.

Huyết sắc quang trụ bẻ gãy nghiền nát, thẳng hướng mặt Dương Khai đánh tới, cực kỳ tráng kiện. Nếu Dương Khai bị đánh trúng, e rằng sẽ triệt để bị bao trùm trong đó.

Mà trong cột sáng huyết sắc, không chỉ truyền ra khí tức khiến người ta buồn nôn, còn có lực ăn mòn vô song. Dù là Hư Vương hai tầng cảnh bị đánh trúng cũng tuyệt không sống khá giả.

Dương Khai vẫn không né tránh, chỉ khẽ quát trong miệng: “Thủy đến!”

Dứt lời, một tầng vầng sáng màu xanh nhạt nổi lên, bao bọc cả người hắn.

Màu xanh thẳm, giống như màu sắc của biển rộng, bao bọc lấy Dương Khai. Lớp lực lượng này rõ ràng không quá hùng hồn, lại khiến người ta một cảm giác cực kỳ đáng tin, thật giống như cả người Dương Khai đều đắm mình trong đại dương, mặc cho ngoại giới gió táp mưa sa thế nào, cũng vẫn vững vàng bất động.

Huyết sắc quang trụ đúng hẹn tới, đánh xuyên bầu trời, bao phủ Dương Khai.

Trong mắt Huyết Giao sự hung mãnh đại thịnh, chặt chẽ nhìn chằm chằm phía trước, cảm thụ được sinh mệnh ba động của Dương Khai.

Bỗng nhiên, hắn như phát hiện chuyện gì đó bất khả tư nghị, tròng mắt chợt trợn to hơn không ít, miệng quát lớn: “Không tốt!”

Hóa thành Huyết Giao thân, tiếng quát lớn này như sấm sét nổ vang, quét sạch thiên địa.

Lời hắn vừa ra miệng, liền có một đạo bóng người từ trong cột sáng huyết sắc nghịch hướng tuôn ra, xem uy lực khổng lồ của cột sáng huyết sắc là hư không, một quyền hung mãnh, hướng đầu Huyết Giao to lớn mà oanh đi!

Bóng người kia không phải Dương Khai là ai?

Chỉ bất quá, lúc này thân thể Dương Khai đã không còn bị bao phủ bởi ba màu quang mang, mà là bốn màu.

Bỏ đi màu vàng, màu thổ hoàng và màu xanh thẳm ban đầu, còn thêm một tầng màu đỏ rực, như ngọn lửa đang thiêu đốt nhảy múa.

Khí thế cả người hắn cũng đã tăng lên hơn mười lần!

Tựa hồ theo màu sắc trên người hắn tăng lên, lực lượng của hắn cũng đang từng bước được mở phong, dường như vĩnh viễn không có điểm giới hạn.

Ầm…

Nắm tay đập trúng đầu Huyết Giao, một tiếng hét thảm vang tận mây xanh. Thân thể to lớn của Huyết Giao lại bị lực lượng này đập bay về sau, hét thảm không ngừng.

Lùi đủ hơn mười dặm, Huyết Giao mới miễn cưỡng ổn định thân thể, nhưng trên đầu hắn to lớn, lại xuất hiện một dấu quyền cháy sém. Xung quanh dấu quyền, có những ngọn lửa nhè nhẹ đang thiêu đốt, bất luận Huyết Giao thôi động khí huyết lực thế nào, đều không thể dập tắt ngọn lửa kia.

“Đây là lửa gì!” Huyết Giao hoảng hốt kêu lên.

“Thái Dương Chân Hỏa!” Dương Khai nhếch miệng cười.

Nghe vậy, sắc mặt Huyết Giao đại biến.

Thái Dương Chân Hỏa, đó là ngọn lửa trọng yếu sinh ra ở nơi mặt trời thiêu đốt trong tinh không, cùng Niết Bàn Chi Hỏa của Thượng Cổ Thánh Linh Chân Phượng được xưng là hai đại thần hỏa thế gian. Nó có thể thiêu cháy vạn vật, một khi bị thần hỏa này nhiễm lên, trừ phi dùng bảo vật thuộc tính thủy đẳng cấp tương ứng dập tắt, hoặc luyện hóa vào cơ thể, bằng không căn bản không thể xóa bỏ.

Trong đôi con ngươi của Huyết Giao lộ ra thần sắc tuyệt vọng. Ngọn lửa Thái Dương Chân Hỏa nhiễm trên đỉnh đầu đột nhiên bùng cháy dữ dội, bao trùm toàn bộ thân thể to lớn của Huyết Giao.

Tiếng kêu thảm thiết nổi lên liên tiếp, Huyết Giao tựa hồ đang chịu đựng sự giày vò khó có thể tưởng tượng.

Dương Khai cũng thần sắc khẽ động, không chút nào vui sướng sau khi đánh bại một cường giả ngang tầm, mà là biểu tình cổ quái nhìn Huyết Giao bị Thái Dương Chân Hỏa bao trùm. Một lát sau, mới kinh ngạc cười: “Thì ra là thế!”

“Xem chừng ngươi đã phát hiện.” Thanh âm của Thiên Nhãn đột nhiên vang lên bên tai, khoảnh khắc thanh âm này vang lên, Huyết Giao bị Thái Dương Chân Hỏa thiêu đốt đột nhiên hóa thành một mảnh ánh sáng bạc, tiêu tán trong trời đất này.

Dương Khai quay đầu hướng nơi phát ra thanh âm nhìn lại, phát hiện bên kia cách đó không xa, Huyết Giao bình yên vô sự lơ lửng giữa không trung, chỉ bất quá trong hai mắt tràn đầy vẻ sợ hãi. Còn bên cạnh hắn, Thiên Nhãn lĩnh chủ cũng thần sắc ngưng trọng nhìn Dương Khai.

“Ngươi ra tay với ta khi nào? Ta lại không thể nhận thấy được.” Dương Khai có hứng thú nhìn Thiên Nhãn.

Trước đây không lâu, hắn còn tưởng Huyết Giao đã trúng chiêu. Nhưng khoảnh khắc bị Thái Dương Chân Hỏa thiêu đốt, hắn đột nhiên động tới chân tướng.

Người bị thiêu đốt không phải chân thân Huyết Giao, mà là ảo giác của mình.

Có thể lặng yên không một tiếng động khiến mình trúng ảo giác mà không phát hiện, trong sân có một người làm được, đó chính là Thiên Nhãn lĩnh chủ!

“Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết?” Thiên Nhãn trầm giọng nói.

Dương Khai xuy cười một tiếng: “Khi ta bị cột sáng huyết sắc bao trùm ba. Phá Thiên Nguyệt Đồng quả nhiên danh bất hư truyền, Dương mỗ lĩnh giáo.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 198: Bị lừa rồi

Chương 4948: Giống như không phải hiểu rất rõ

Chương 4947: Đây là hiểu lầm