» Chương 2061 đêm dò Khương gia

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025

Phong Lâm Thành Khương gia, Dương Khai không có giao thiệp gì, nhưng cũng nhiều lần nghe nói, biết gia tộc này ở Phong Lâm Thành có thực lực không kém, trong tộc tựa hồ có một lão tổ cấp Đạo Nguyên Cảnh trấn giữ.

Phong Lâm Thành có rất nhiều gia tộc, nhưng chỉ có số ít có cường giả Đạo Nguyên Cảnh. Khương gia là một trong số đó, Tần gia cũng vậy.

Tại Tầng Thứ Nhất Thăng Long Đàn của Tháp Ngũ Sắc, Dương Khai đã gặp Khương Sở Hà, một nhân tài xuất sắc của Khương gia thế hệ mới. Hắn có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, chỉ cần có cơ duyên đủ, là có thể tấn chức Đạo Nguyên Cảnh.

Khương gia đã truyền thừa ở Phong Lâm Thành mấy trăm năm, có quan hệ phức tạp với các gia tộc lớn khác, thậm chí cả Phủ Thành chủ.

Dương Khai không biết người Khương gia bắt Trương Nhược Tích đi làm gì, nhưng một thiếu nữ Thánh Vương Cảnh chắc chắn không có ích lợi gì cho Khương gia. E rằng đám công tử bột của Khương gia đã nhìn trúng sắc đẹp của Trương Nhược Tích và có hành vi vô lễ với nàng. Nếu đúng như vậy, e rằng mọi chuyện đã quá muộn.

Dù sao Trương Nhược Tích đã bị người Khương gia đưa đi từ một tháng trước, một tháng là đủ để nhiều chuyện xảy ra.

Tuy nhiên, điều khiến Dương Khai băn khoăn hơn là tại sao Trương Nhược Tích lại chủ động đi theo mấy người Khương gia. Nhưng nghĩ kỹ lại, Trương Nhược Tích tuổi còn nhỏ, trước đây luôn ở trong Trương gia, chưa bao giờ ra ngoài, tâm tư đơn thuần. Rất có thể nàng đã bị lừa gạt.

Đối với một tiểu cô nương như nàng, chỉ cần lừa vài câu là có thể khiến nàng đi vào khuôn khổ.

Trong lòng lo lắng, Dương Khai cũng có chút bực bội, bực mình vì ngay cả một tiểu nha đầu hắn cũng không thể chăm sóc chu toàn.

Nếu muốn đến Khương gia tìm Trương Nhược Tích, đường đường chính chính đi vào e rằng không được. Vạn nhất chọc giận Khương gia, khiến bọn họ giết người diệt khẩu Trương Nhược Tích, vậy thì hối hận cũng đã muộn.

Cho nên, Dương Khai quyết định trước hết thăm dò lai lịch của Khương gia.

Nếu Trương Nhược Tích thật sự ở trong Khương gia, bằng thần thức cường đại của hắn bây giờ, hắn có thể thần không biết quỷ không hay tìm ra nàng.

Sau khi quyết định, Dương Khai không đợi trời tối, liền chạy thẳng tới vị trí của Khương gia.

Ở phía đông thành Phong Lâm, một khu nhà liên miên, chiếm khoảng mấy chục mẫu. Tường đỏ ngói xanh, tường bao cao lớn. Những người thường lui tới Phong Lâm Thành đều biết, đây là cơ ngơi của Khương gia tại Phong Lâm Thành.

Những thành viên quan trọng của Khương gia đều cư ngụ ở đây.

Dương Khai đi tới ngoài một đoạn tường bao, thần niệm phóng ra, cảm giác một lát, thình lình phát hiện bên trong tường bao đúng là đầy rẫy cấm chế và bẫy rập.

Nhưng những cấm chế như vậy đương nhiên không làm khó được hắn. Một khi đã phát hiện, hắn dĩ nhiên sẽ không xúc động.

Đang lúc Dương Khai chuẩn bị leo tường vào tìm kiếm, thần sắc bỗng nhiên hơi đổi, xoay người, thi triển Hư Vô bí thuật ẩn mình vào một bên.

Một lát sau, một bóng dáng uyển chuyển bỗng nhiên từ nơi không xa bay tới, rơi vào vị trí Dương Khai vừa đứng, nhìn ngang nhìn dọc một cái, sau đó gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt lẩm bẩm: “Nên ở chỗ này a, đi đâu rồi, thật là kỳ quái.”

Nghe thấy thanh âm, Dương Khai ngẩn ra, không khỏi nhìn sang bên đó một cái, nhất thời kinh ngạc kêu lên: “Tiểu Thất?”

Hắn phát hiện người đến đúng là Mạc Tiểu Thất thần thần bí bí kia!

Hai người từ khi chia tay ở trong Tháp Ngũ Sắc đã hơn một năm chưa gặp. Hôm nay Dương Khai vừa mới về tới Phong Lâm Thành, nha đầu này lại tự mình tìm tới đây.

Đã là người quen, Dương Khai tự nhiên không cần phải ẩn mình nữa. Hắn thu lại Hư Vô bí thuật, hiện thân. Mạc Tiểu Thất lập tức phát hiện hắn, cười hi hi đi tới, vui vẻ nói: “Dương đại ca thật là ngươi a, ta còn tưởng rằng tự mình nghĩ sai rồi! Này hơn nửa năm thời gian ngươi đã đi đâu rồi, sao không có ở Phong Lâm Thành?”

Nàng hỏi một tràng dài như súng liên thanh, Dương Khai ngay cả cơ hội mở miệng trả lời cũng không có.

Dương Khai cười khổ một tiếng, nói: “Đoạn thời gian trước có chút việc đi ra ngoài, đến hôm nay mới trở về.”

“Nha.” Mạc Tiểu Thất nghe vậy gật đầu, cười hì hì nói: “Ta còn tưởng rằng Dương đại ca ngươi đi không từ giã rồi, hại ta thương tâm tốt một thời gian ngắn.”

Dương Khai cười cười, nói: “Thật muốn rời đi, ta sẽ nói với ngươi. Bất quá ngươi làm sao tìm được ta?”

Mạc Tiểu Thất le lưỡi, có chút ngại ngùng nói: “Viên âm châu ta đưa cho ngươi trước kia… Trên đó có dấu vết truy tung, chỉ cần khoảng cách không quá xa, là có thể dò ra.”

Dương Khai chợt hiểu ra, lấy viên châu đó từ nhẫn không gian ra, nhìn nhìn, không nhìn ra cái gì đặc biệt, lại tiện tay nhét trở lại.

Mạc Tiểu Thất nhìn ngang nhìn dọc, bỗng nhiên hạ thấp thanh âm, nói: “Nơi này là Khương gia, Dương đại ca ngươi muốn đi vào sao?”

Dương Khai gật đầu.

Mạc Tiểu Thất đôi mắt đẹp sáng ngời, lặng lẽ hỏi: “Vào làm gì? Có phải Khương gia có chỗ nào đắc tội ngươi? Có cần ta giúp đỡ không?”

Nàng vẻ mặt rất hưng phấn, tựa hồ tìm được chuyện gì cực kỳ thú vị.

Dương Khai thở dài, nói đơn giản chuyện của Trương Nhược Tích. Mạc Tiểu Thất nghe xong, nhất thời có chút phẫn nộ nói: “Người Khương gia lời bình luôn không tốt, lần này lại động thủ với Nhược Tích muội muội, thật là quá đáng rồi.”

“Bây giờ ta cũng không xác định Khương gia bắt Nhược Tích đi làm gì.” Dương Khai chau mày, “Cho nên mới nghĩ đến lặng lẽ dò xét.”

“Ta giúp ngươi! Bất quá Dương đại ca, ngươi nên sớm nói cho ta biết trong động phủ của ngươi còn có người chứ. Nếu ngươi nói sớm, ta đã đưa Nhược Tích muội muội về chỗ của ta rồi.” Mạc Tiểu Thất có chút oán giận nhìn Dương Khai.

Dương Khai ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói: “Lúc đó ta cũng không biết sẽ rời đi lâu như vậy! Ai, không nói chuyện này nữa. Ta nói cho ngươi nghe Nhược Tích trông như thế nào, ngươi sau khi vào chú ý nhiều hơn.”

Mạc Tiểu Thất liên tục gật đầu, lập tức lắng nghe, ghi nhớ đặc điểm ngoại hình của Trương Nhược Tích.

Thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, tu vi đỉnh cao Thánh Vương nhị tầng cảnh. Đặc điểm này rất rõ ràng. Nếu Trương Nhược Tích thật sự ở trong Khương gia, hẳn không khó tìm ra.

“Ngươi cẩn thận một chút, Khương gia có một cường giả Đạo Nguyên Cảnh trấn giữ, đừng để bị phát hiện.” Lúc cuối cùng, Dương Khai lại dặn dò một tiếng.

Mạc Tiểu Thất cười một tiếng nói: “Yên tâm đi, vị lão tổ của Khương gia không ở trong Phong Lâm Thành, hắn bế quan quanh năm ở trang viên bên ngoài.”

Nghe nàng nói vậy, Dương Khai cũng không lo lắng nữa.

Chỉ cần Khương gia không có Đạo Nguyên Cảnh, hẳn sẽ không có ai phát hiện hắn và Mạc Tiểu Thất. Mạc Tiểu Thất dù chỉ có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, nhưng làm việc thần bí, ẩn nặc bí thuật lại xuất sắc chí cực, căn bản không lo lắng bị bại lộ.

Sau đó, hai người hẹn thời gian hội hợp, rồi chia nhau hành động.

Sau khi xác định Khương gia lão tổ không có mặt, Dương Khai làm việc cũng cẩn trọng hơn rất nhiều. Sau khi lẻn vào Khương gia một cách lặng lẽ, thần niệm phóng ra, rất nhẹ nhàng quét qua từng góc nhỏ, từng tấc đất của Khương gia.

Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, nét mặt Dương Khai càng ngưng trọng.

Hắn không tìm thấy dấu vết của Trương Nhược Tích trong Khương gia.

Hai canh giờ sau, trời tối đen. Tại một con hẻm nhỏ cách tường bao Khương gia không xa, Dương Khai và Mạc Tiểu Thất gặp lại.

Nhìn nhau một cái, Mạc Tiểu Thất chậm rãi lắc đầu.

Dương Khai nét mặt buồn bã, chau mày.

“Dương đại ca, làm sao bây giờ? Nhược Tích muội muội sẽ không có chuyện gì chứ?” Mạc Tiểu Thất cũng lo lắng. Bây giờ Trương Nhược Tích sống không thấy người, chết không thấy xác, là tình huống tồi tệ nhất. Nàng dù chưa từng gặp Trương Nhược Tích, nhưng bản tính lương thiện khiến nàng lo lắng không dứt.

“Chỉ mong vô sự.” Dương Khai sắc mặt âm trầm có chút đáng sợ, trầm ngâm một lát nói: “Nếu làm vậy không được, vậy cũng chỉ có thể chính diện dò hỏi. Hy vọng Khương gia sẽ không làm gì tự chịu diệt vong!”

Nghe vậy, Mạc Tiểu Thất nhìn Dương Khai thật sâu một cái, gật đầu nói: “Chúng ta cùng đi.”

Dương Khai cũng không dị nghị.

Giây lát, hai người cùng nhau đi tới trước cửa chính Khương gia.

Hai hộ vệ Khương gia ở cửa lúc này ngăn bọn họ lại. Trong đó một người dường như nhìn ra tu vi cao thâm của Dương Khai và Mạc Tiểu Thất, nên không dám quá chậm trễ, khách khí ôm quyền hỏi: “Xin hỏi hai vị đêm khuya đến Khương phủ chúng ta, có chuyện gì quan trọng?”

Dương Khai đáp lễ, nói: “Làm phiền thông báo một tiếng Khương gia chủ, nói Đan sư Linh Đan Phường Dương Khai cầu kiến.”

“Đan sư Linh Đan Phường?” Hộ vệ giữ cửa nghe vậy kinh ngạc, trên dưới đánh giá Dương Khai một cái, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Xin chờ một chút, ta đi thông bẩm gia chủ ngay!”

Danh tiếng của Linh Đan Phường ở Phong Lâm Thành không nhỏ, dù sao cũng là sản nghiệp của Tử Nguyên Thương Hội đặt ở đây. Mà có thể làm đan sư ở Linh Đan Phường, ít nhất cũng là một Luyện Đan Sư cấp Hư Vương.

Một nhân vật như vậy bỗng nhiên đến Khương gia, hộ vệ giữ cửa nào dám qua loa, vội vàng chạy vào bên trong, hiển nhiên là yêu cầu báo cáo với gia chủ Khương gia.

Dương Khai sở dĩ muốn mượn danh đan sư Linh Đan Phường, cũng là bất đắc dĩ.

Dù sao tên tuổi của hắn ở Phong Lâm Thành thật sự không là gì, chỉ có thân phận Luyện Đan Sư mới có thể khiến Khương gia xem trọng hơn, có thể khiến Khương gia có điều kiêng kỵ, dễ dàng hơn an toàn dò hỏi tung tích của Trương Nhược Tích.

Hắn và Mạc Tiểu Thất hai người chờ ở ngoài chưa đến nửa chung trà, trong Khương phủ bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng cười sảng khoái cực độ. Người còn chưa tới, thanh âm đã truyền đến: “Đan sư Dương của Linh Đan Phường quang lâm Khương gia, thật sự khiến Khương gia tôi rạng rỡ a. Lão phu Khương Lâm cung nghênh Đan sư Dương!”

Dứt lời, một lão già khoảng năm mươi tuổi, mặt mày hồng hào, từ bên trong đi ra, vẻ mặt nhiệt tình ôm quyền chào hỏi.

Người này tự nhiên là gia chủ Khương gia hiện tại, Khương Lâm. Khương Lâm mặc một bộ trường bào màu xanh, tướng mạo uy nghiêm, tinh quang trong hai tròng mắt nội liễm, nhìn qua cũng không quá rõ ràng.

Nhưng nguyên lực trong cơ thể hắn lại cực kỳ tinh thuần. Dương Khai âm thầm gật đầu, trong lòng nghĩ tin đồn bên ngoài về việc gia chủ Khương gia có thể tấn chức Đạo Nguyên Cảnh trong vài ngày tới quả nhiên không giả.

Phía sau Khương Lâm, còn theo sau một số võ giả Hư Vương tam tầng cảnh khác, cũng tuổi không nhỏ. Nghĩ đến hẳn là một số nhân vật cấp tộc lão của Khương gia. Và trong đó, bóng dáng Khương Sở Hà cũng thình lình có mặt.

Khi nhìn thấy Dương Khai, Khương Sở Hà không khỏi sững sờ, lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn hiển nhiên không ngờ, Dương Khai lại là đan sư Linh Đan Phường.

Dù sao lúc trước hắn đã gặp Dương Khai ở Thăng Long Đàn. (Chưa xong, còn tiếp. Nếu ngài thích tác phẩm này, hoan nghênh ngài đến điểm đầu phiếu đề cử, nguyệt phiếu. Sự ủng hộ của ngài, chính là động lực lớn nhất của tôi.)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2961: Nhân Hoàng

Chương 2960: Ta cũng sẽ thánh thuật

Chương 2959: Ta chính là Thượng Cổ Vu vương