» Chương 2062 giao thiệp

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025

Khương Lâm, gia chủ Khương gia, cùng rất nhiều trưởng lão đều ra nghênh đón, hiển nhiên là nể mặt Dương Khai. Thấy vậy, Dương Khai không tự ti cũng không kiêu ngạo, ôm quyền nói: “Đêm khuya viếng thăm, thật sự không biết làm sao, làm phiền đến Khương gia chủ cùng chư vị rồi, kính xin chư vị không nên trách tội.”

“Nói vậy là sao chứ? Dương đan sư có thể tới Khương gia ta, là may mắn của Khương gia ta. Bọn ta hoan nghênh còn không kịp, sao lại nói quấy rầy?” Khương Lâm vô cùng nhiệt tình, cười ha hả, vừa nói vừa thân mật mời: “Dương đan sư, vào trong nói chuyện.”

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, cùng Mạc Tiểu Thất liếc mắt ra dấu. Dưới sự hướng dẫn của Khương Lâm, hắn trực tiếp bước vào nội bộ Khương gia.

Chẳng mấy chốc, mọi người đến đại điện tiếp khách của Khương gia, phân chủ khách ngồi xuống. Sớm có hạ nhân nhận được tin tức, chuẩn bị sẵn trà thơm, lần lượt dâng lên.

Trong sự chiêu đãi nhiệt tình của Khương Lâm, Dương Khai uống vài ngụm trà, không yên lòng khen vài tiếng.

Khương Lâm dường như không phát hiện, cười hả hả nói: “Đã sớm nghe nói đại danh của Dương đan sư tại Linh Đan Phường, vẫn vô duyên gặp mặt. Không ngờ hôm nay Dương đan sư lại đích thân đến Khương gia ta, thật là khiến Khương mỗ vừa bất ngờ vừa mừng rỡ a.”

Dương Khai lộ ra một tia ngạc nhiên, nói: “Khương gia chủ nghe nói qua ta?”

Hắn vốn tưởng rằng lời Khương Lâm nói lúc trước chỉ là khách sáo, không ngờ hắn lại thật sự biết mình.

Khương Lâm mỉm cười nói: “Đại danh của Dương đan sư, ở Phong Lâm Thành này người có chút địa vị e rằng đều đã biết rồi. Không nói dối ngươi, Nguyên Ngưng Đan ngươi luyện chế, Khương gia ta cũng mua không ít, rất nhiều đệ tử vì vậy được lợi a. Mà Dương đan sư bằng sức một mình, giải cứu Linh Đan Phường khỏi vận rủi đóng cửa, ta cũng sớm có nghe thấy.”

Nghe hắn nói vậy, Dương Khai mới hiểu rõ.

Tuy nói hắn ở Linh Đan Phường luyện đan mấy tháng nay vẫn không hề xuất đầu lộ diện, nhưng chuyện xảy ra trong Linh Đan Phường e rằng không thể giấu được sự dò la của những kẻ cầm đầu này. Như vậy có thể biết được sự tồn tại của Dương Khai cũng không kỳ lạ rồi.

“Đan sư ở Phong Lâm Thành không coi là nhiều, đan sư có thể luyện chế ra Nguyên Ngưng Đan lại càng không có mấy người. Dương đan sư dù muốn lặng lẽ không muốn nổi danh, mà lại sớm có người truyền tên của ngươi ra ngoài rồi.” Khương Lâm cười hả hả, đột nhiên, lời nói xoay chuyển, có ý dò hỏi: “Bất quá, nghe nói Dương đan sư hôm nay đã rời khỏi Linh Đan Phường? Không còn vì Linh Đan Phường luyện đan nữa? Tin tức kia không biết là thật hay giả…”

Dương Khai cũng không có ý giấu giếm, gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc ấy ta cùng Khang chưởng quỹ từng có ước định, chỉ vì Linh Đan Phường luyện đan hai tháng thôi. Hôm nay kỳ hạn cũng đã vượt qua rồi.”

“Thật không?” Khương Lâm mừng rỡ!

Chẳng những Khương Lâm biểu hiện vẻ vui thích, mà ngay cả những tộc lão Khương gia cùng ngồi ở một bên kia, ai nấy cũng thần sắc vừa động. Ánh mắt mọi người nóng bỏng nhìn Dương Khai, phảng phất nhìn thấy tuyệt sắc đại mỹ nữ vậy, hận không thể một ngụm nuốt hắn vào bụng.

Gặp tình hình này, Dương Khai nhướng mày, nói: “Luyện đan cũng không phải là phương hướng chủ yếu của ta tu luyện, cho nên ta cũng không có ý định phát triển mãi trong lĩnh vực này.”

“Như vậy a…” Khương Lâm người lão thành tinh, làm sao còn nghe không ra ý tứ trong lời nói của Dương Khai. Có chút thất vọng nói: “Dương đan sư nếu có lựa chọn này, vậy cũng thật đáng tiếc. Không biết Dương đan sư lần này đến Khương gia ta có việc gì cần làm? Nếu là Khương gia ta có gì có thể giúp được, nhất định sẽ không từ chối.”

Mặc dù Dương Khai nói vậy, nhưng hắn dù sao vẫn là một vị Hư Vương cấp Luyện Đan Sư. Làm tốt quan hệ với người như vậy đối với Khương gia không có chỗ xấu nào. Khương Lâm làm sao lại bỏ qua cơ hội lấy lòng này? Mà hắn cũng biết Dương Khai nếu đến Khương gia, nhất định là có chuyện gì cần hắn Khương gia giúp đỡ.

Dương Khai trầm ngâm một lát, nói: “Nếu Khương gia chủ đã hỏi, ta đây xin đi thẳng vào vấn đề. Ta lần này đến quý gia tộc, chủ yếu là muốn tìm người.”

“Tìm người?” Khương Lâm nhướng mày. Những trưởng lão khác ngồi ở đây đều là vẻ mặt nghi ngờ, không biết Dương Khai đến Khương gia tìm người gì.

Khương Lâm hỏi: “Không biết Dương đan sư muốn tìm là ai?”

“Một tiểu cô nương, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tu vi đỉnh phong Thánh Vương hai tầng cảnh…” Dương Khai đơn giản miêu tả một chút ngoại hình và một số đặc điểm của Trương Nhược Tích.

Lúc hắn nói chuyện, một lão giả sắc mặt hồng nhuận ngồi ở bên tay trái đột nhiên mí mắt khẽ nhúc nhích, lập tức lại khôi phục như thường.

Thần thức của Dương Khai lập tức bắt được chi tiết này, lập tức trong lòng vừa động, như có suy nghĩ nhìn hắn một cái. Vị trưởng lão kia lại lập tức buông rèm xuống, ra vẻ bất động thần sắc.

Nghe Dương Khai miêu tả xong, Khương Lâm vẻ mặt hỏi ý nhìn những người đang ngồi hỏi: “Khương gia chúng ta có tiểu cô nương nhỏ như vậy sao?”

Một lão giả ngồi dưới tay Khương Lâm lập tức đứng dậy, ôm quyền nói: “Bẩm gia chủ, Khương gia ta có lẽ là có tiểu cô nương nhỏ như vậy, cũng không biết có phải là người Dương đan sư muốn tìm không.”

“Tốt, vậy thì đưa người đến, cho Dương đan sư xem. Nếu đúng là người Dương đan sư muốn tìm, Khương gia ta tự nhiên không thể giữ người lại.” Khương Lâm sảng khoái nói.

“Không cần.” Dương Khai còn chưa nói gì, Mạc Tiểu Thất vẫn ngồi im lặng bên cạnh lại khoát tay áo, nói: “Người chúng ta muốn tìm, không ở đây.”

Khương Lâm không khỏi nhíu nhíu mày, nhìn Mạc Tiểu Thất một cái, lại nhìn Dương Khai, nghi ngờ nói: “Dương đan sư, đây là ý gì? Các ngươi đã đến Khương gia ta tìm người, sao lại nói người không ở Khương gia ta? Khương mỗ thật sự bị các ngươi làm cho hồ đồ rồi.”

“Khó có thể là các ngươi lúc trước âm thầm điều tra qua Khương gia ta, cho nên mới có thể xác định như vậy?” Một vị trưởng lão Khương gia đột nhiên nhớ ra điều gì, sắc mặt hơi đổi, trầm giọng quát lên.

Những người khác nghe vậy, ai nấy cũng sắc mặt trầm xuống, có chút không vui nhìn Dương Khai và Mạc Tiểu Thất.

Mạc Tiểu Thất nhất thời biết mình vừa nói nhỡ lời, không khỏi co rụt đầu lại, có chút cảm giác chột dạ.

Dương Khai lại vẫn bình yên như thường, mở miệng nói: “Chư vị không nên hiểu lầm, chẳng qua là ta ở trên thân tiểu cô nương kia đã hạ một số cấm chế, chỉ cần khoảng cách không quá xa, cũng có thể dựa vào lực cấm chế cảm ứng được. Cho nên mới có thể xác định như vậy.”

“Thì ra là thế!” Khương Lâm vẻ mặt chợt hiểu ra gật đầu, lập tức nói: “Bất quá nếu nói như vậy, kia Dương đan sư vì sao đến Khương gia ta tìm người?”

“Là như vậy…” Dương Khai thở dài nói: “Trước đây có người thấy tiểu cô nương kia đi theo người Khương gia các ngươi, vào Khương phủ, cho nên Dương mỗ mới mạo muội đến làm phiền. Chẳng qua không biết nguyên nhân gì, hôm nay nàng lại không ở đây nữa rồi. Nếu là chư vị đang ngồi có ai biết tung tích của nàng, kính xin chỉ dẫn dễ dàng, Dương mỗ vô cùng cảm kích!”

“Có người thấy? Người phương nào thấy?” Vị trưởng lão Khương gia lúc trước nói chuyện lớn tiếng chất vấn.

“Điều này thật sự không thể báo cho biết!” Dương Khai lắc đầu, cũng không thể khai ra thiếu phụ kia. Hơn nữa, theo hắn đoán chừng, thiếu phụ kia lúc này e rằng đã rời khỏi Phong Lâm Thành rồi.

“Chỉ do nói xấu!” Vị trưởng lão Khương gia kia tức giận vung tay áo, “Khương gia ta nếu thật có tiểu cô nương kia, cần gì phải che giấu cái gì? Khương gia ta cũng sẽ không làm chuyện không ra người.”

“Vừa không ai nói các ngươi muốn làm gì không ra người.” Mạc Tiểu Thất nghe vậy bĩu môi.

“Ngươi…” Vị trưởng lão Khương gia kia tức giận.

“Thôi đi.” Khương Lâm lại nhíu mày, vẫy tay, trừng mắt nhìn vị trưởng lão kia một cái, lúc này mới quay đầu nhìn Dương Khai nói: “Dương đan sư, tiểu cô nương kia vào Khương gia, không phải ngươi tận mắt nhìn thấy, mà là tin đồn thôi, thì làm sao có thể thật được? Huống chi, ngươi cùng tiểu cô nương kia lại có cấm chế cảm ứng, nàng kia rốt cuộc có ở trong Khương phủ không, ngươi nên rõ hơn ai hết.”

Dương Khai gật đầu: “Ta biết, chuyện này có lẽ làm chư vị có chút khó xử, nhưng tiểu cô nương kia đối với ta mà nói rất quan trọng.”

“Như vậy đi, Dương đan sư, chuyện này đã liên lụy đến Khương gia ta, Khương mỗ tự nhiên không thể ngồi yên không làm gì. Khương gia ta ở Phong Lâm Thành này ít nhiều cũng có chút thực lực, chúng ta có thể giúp ngươi dò hỏi một chút. Nếu có thể tìm thấy tung tích tiểu cô nương kia, đưa về Khương gia ta một lời minh bạch thì không gì tốt hơn. Không biết Dương đan sư ý nghĩ như thế nào?”

Dứt lời, Khương Lâm ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai.

Dương Khai ánh mắt nheo lại, một hồi lâu, mới nhàn nhạt gật đầu nói: “Vậy làm phiền Khương gia chủ rồi. Nếu là Khương gia có thể đem tiểu nha đầu kia hoàn hảo không tổn hao gì đưa tới trước mặt Dương mỗ, Dương mỗ có thể đáp ứng vì Khương gia luyện chế một tháng linh đan! À, quên nói cho Khương gia chủ rồi, Dương mỗ hôm nay là Hư Vương cấp thượng phẩm đan sư. Nếu là vận khí tốt, luyện chế Đạo Nguyên cấp linh đan cũng không thành vấn đề.”

Từ khi hắn tự mình luyện chế ra Đạo Nguyên Đan ngày đó, Dương Khai cũng đã là một vị Đạo Nguyên cấp Luyện Đan Sư rồi.

Bất quá cho dù ở Tinh Giới, Đạo Nguyên cấp Luyện Đan Sư cũng trân quý dị thường. Dương Khai đương nhiên không thể tùy tiện nói cho người ngoài, thân phận Hư Vương cấp thượng phẩm đan sư đã đủ rồi.

Quả nhiên, lời vừa nói ra, một nhóm người Khương gia ai nấy thần sắc run lên.

“Hư Vương cấp thượng phẩm đan sư?”

“Luyện chế một tháng linh đan?”

Ngay cả bản thân Khương Lâm cũng ánh mắt nóng lên. Hắn mặc dù biết có thể trở thành đan sư của Linh Đan Phường ít nhất cũng phải Hư Vương cấp, nhưng thật không nghĩ tới Dương Khai lại đúng là Hư Vương cấp thượng phẩm!

Một vị đan sư như vậy đối với bất kỳ gia tộc nào cũng có sức hấp dẫn cực lớn. Nếu có thể nhận được tình hữu nghị và sự tương trợ của hắn, đối với sự phát triển tương lai của gia tộc kia là rất có lợi.

Vạn nhất sau này hắn lại tấn chức Đạo Nguyên cấp, thì cũng không phải Khương gia có thể với tới được nữa rồi.

Trong lúc nhất thời, Khương Lâm cùng không ít trưởng lão Khương gia hô hấp cũng dồn dập.

“Nhưng nếu là nha đầu kia có tổn thương gì, hắc hắc hắc… Ai động thủ với nàng, ta liền khiến gia tộc của kẻ đó gà chó không yên, cả nhà tận diệt!”

Lời của Dương Khai vừa dứt, sắc mặt một nhóm người Khương gia chợt biến đổi. Ai nấy cũng cau mày.

Mặt Khương Lâm khẽ co giật mấy cái, lúc này mới cười một tiếng nói: “Nếu như người mang đi tiểu cô nương kia biết nàng cùng Dương đan sư có quan hệ sâu xa như vậy, chắc chắn sẽ không dám vô lễ với nàng. Tôn sùng nàng là khách quý cũng không kịp chứ.”

“Chỉ hy vọng như thế!” Dương Khai khẽ gật đầu. Sau khi nói xong, đứng dậy ôm quyền nói: “Lần này làm phiền rồi, Dương mỗ xin cáo từ, chư vị không tiễn!”

Nói xong, hắn liền ra hiệu cho Mạc Tiểu Thất. Hai người dưới ánh mắt nhìn soi mói của một nhóm người Khương gia, rất nhanh rời đi.

Trong đại điện tiếp khách, không khí có chút ngưng trọng. Dương Khai đi rồi một hồi lâu, lại không một ai mở miệng nói chuyện. Chư vị cao tầng Khương gia chỉ là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt giao nhau, một số tin tức không muốn người biết nhanh chóng truyền đạt trong không trung. (Chưa xong còn tiếp.)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2947: Không rõ sống chết

Chương 2946: Hàn triều

Chương 2945: Tam Chỉ Sơn