» Chương 2152: Mây vàng
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
“Cõi đời này lại còn có thần kỳ như thế bí thuật?” Lam Huân nghe xong Dương Khai giải thích, nhất thời kinh ngạc.
Nàng cũng coi như là kiến thức rộng rãi, sở học uyên bác, dù sao cũng là con gái Minh Nguyệt Đại Đế. Trong Tinh Thần Cung có đủ loại bí thuật, nàng đương nhiên muốn học cái gì thì học cái đó. Thế nhưng, nàng thật sự chưa từng nghe thấy loại bí thuật tương tự với “Càn Khôn Na Di Thần Công”.
Bất quá, công hiệu của bí thuật này thì quá rõ ràng. Dương Khai với tu vi Đạo Nguyên một tầng cảnh, lại không hề bị thương dưới sự giáp công của hai vị cường giả ba tầng cảnh. Chuyện này quả thực là kinh thiên động địa!
Nàng làm sao biết, cõi đời này căn bản không có Càn Khôn Na Di Thần Công nào cả. Dương Khai cũng chẳng qua là ở thời khắc mấu chốt, triển khai Hư Vô Bí Thuật để tránh vào hư không mà thôi.
“Bí thuật này công chúa điện hạ biết là được, tuyệt đối không được truyền ra ngoài,” Dương Khai trịnh trọng dặn dò, chỉ thiếu điều bắt Lam Huân thề.
“Ừ ừ,” Lam Huân không ngừng gật đầu, đồng thời trong lòng suy đoán không biết có nên lấy bí thuật này từ tay Dương Khai hay không. Mặc dù điều kiện thi triển Càn Khôn Na Di Thần Công có hơi hà khắc, nhưng không thể phủ nhận sự mạnh mẽ của nó. Lúc mấu chốt tuyệt đối có thể cứu mạng.
Đột nhiên, Dương Khai lại xoa xoa tay, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Công chúa điện hạ, ta trả lời một vấn đề của ngươi, ngươi có thể trả lời một vấn đề của ta không?”
“Tiểu tử ngươi muốn hỏi cái gì?” Lam Huân còn chưa nói gì, Tiêu Thần đã lập tức cảnh giác.
“Ta chỉ muốn hỏi một chút chuyện cái tinh ấn kia, ngươi cho rằng ta muốn hỏi cái gì?” Dương Khai vẻ mặt vô tội nhìn Tiêu Thần, như thể bị khí thế của hắn uy hiếp.
Lam Huân mỉm cười nói: “Tiêu Thần ca ca, đối với người khác dữ dằn thế làm gì?” Nói rồi, nàng quay đầu nhìn Dương Khai, nói: “Ngươi là muốn hỏi về phân loại và đẳng cấp của tinh ấn đúng không?”
Dương Khai không ngừng gật đầu, thúc ngựa nói: “Công chúa quả nhiên huệ chất lan tâm, thoáng cái đã nhìn thấu tâm tư của bỉ nhân.”
Lam Huân cười không tỏ rõ ý kiến, cũng không keo kiệt, thần sắc nghiêm túc lại, mở miệng nói: “Tinh ấn đúng là có phân đẳng cấp, nói thế này… Hình dáng của tinh ấn không cố định, bất quá, tinh ấn càng phức tạp thì đẳng cấp càng cao. Lấy ví dụ như viên tinh ấn hình thoi trên tay ngươi, hẳn là thuộc loại tương đối thấp. Dưới nó chỉ có tinh ấn hình tam giác là kém hơn. Phía trên thì có tinh ấn ngũ giác, lục mang, thất mang thậm chí bát mang tinh ấn!”
“Tinh ấn khác nhau… có gì khác nhau?” Dương Khai thành tâm thỉnh giáo.
Sở dĩ hắn cố ý làm quen với Lam Huân là để tìm hiểu thông tin về tinh ấn. Mặc dù hỏi Hoa Thanh Ti cũng có thể có đáp án, nhưng Lam Huân dù sao cũng là con gái của Đại Đế, có lẽ còn nắm giữ thông tin mà người khác không biết.
“Khác nhau cụ thể thế nào ta cũng không nói rõ được,” Lam Huân chậm rãi lắc đầu, “Bất quá có người nói tinh ấn càng hoa lệ thì càng có thể khiến người ta nhận được nhiều lợi ích hơn trong Toái Tinh Hải. Nguyên do bên trong, có lẽ chỉ khi tiến vào Toái Tinh Hải mới có thể tìm hiểu hư thực.”
“Thì ra là vậy…” Dương Khai suy tư.
Chưa nói Lam Huân có nói hết thông tin mình biết hay không, nhưng nàng ít nhiều cũng giải đáp được nghi hoặc của Dương Khai. Cho dù không toàn diện, Dương Khai cũng không tiện hỏi thêm.
Mấy người vừa nói chuyện, đã đến nơi.
Phía trước, lác đác vài võ giả đang tụ tập, đứng trên ngọn cây trong rừng, đều ngẩng đầu nhìn trời, như thể đang lặng lẽ chờ đợi điều gì.
Dương Khai thấy vậy, lập tức nhảy lên một ngọn cây không có người. Quay đầu nhìn xung quanh.
Vô Thường, La Nguyên, Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu, những người đã xuất phát trước hắn một bước, cũng đã đến đây. Ngoài ra, còn có một vài võ giả khác, hiển nhiên đều là bị động tĩnh trước đó hấp dẫn mà tới.
Dương Khai lướt qua, phát hiện ít nhất cũng có hơn mười người, hơn nữa, sâu trong rừng vẫn không ngừng truyền đến tiếng xé gió, hiển nhiên là có người đang tiến về phía này.
Còn trên bầu trời kia, một đám mây khổng lồ cuồn cuộn bất định. Đám mây đó hiện ra màu vàng rực rỡ, như đúc bằng vàng, chói mắt vô cùng. Cũng không biết ẩn chứa bao nhiêu huyền diệu, Dương Khai mơ hồ cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ từ đám mây vàng đó.
“Ồ…” Đang quan sát, hắn đột nhiên ánh mắt dừng lại, liếc nhìn về một hướng cách đó không xa.
Bên kia, một nam một nữ đang cười tủm tỉm nhìn hắn. Thấy ánh mắt của hắn nhìn tới, cô gái kia còn vẫy tay với Dương Khai.
“Xúi quẩy a!” Dương Khai thầm mắng một tiếng, ngược lại cũng không thể giả vờ không nhìn thấy, thân hình thoảng một cái, liền từ ngọn cây bên mình nhảy xa mấy chục trượng, nhảy sang phía đối diện.
“Các ngươi sao cũng ở đây?” Dương Khai rơi xuống sau khi, liền hỏi hai người kia.
Hai người này không phải người ngoài, chính là Biện Vũ Tình và Khấu Vũ của Bích Vũ Tông.
Mặc dù Dương Khai và hai người này không có ân oán gì, nhưng sau lưng họ lại có một Ô Mông Sơn! Nếu có thể, Dương Khai thật sự không muốn giao tiếp với họ.
“Chúng ta vốn dĩ chính là ở đây!” Biện Vũ Tình mỉm cười đáp. Nghe lời nàng nói, ý như là sau khi được tiếp dẫn đi vào, vị trí xuất hiện của họ chính là Lưỡng Quý Sơn.
“Ồ?” Khấu Vũ lại sáng mắt lên, nhìn chằm chằm mu bàn tay Dương Khai nói: “Dương sư đệ lại đạt được một viên tinh ấn? Thật là đáng mừng a!”
Dương Khai khóe miệng giật giật, khá là bất đắc dĩ nói: “Nếu có thể, ta cũng không muốn thứ này!”
“Dương sư đệ nói lời này… Nói một đằng làm một nẻo à?” Khấu Vũ trêu đùa.
Dương Khai hừ nói: “Ngươi nhìn xung quanh xem, xem phản ứng của họ khi nghe lời ngươi nói, sẽ biết ta có ý gì.”
Khấu Vũ ngẩng đầu lướt qua, sắc mặt nhất thời chìm xuống.
Bởi vì hắn phát hiện các võ giả tụ tập ở đây, càng lập tức đều đưa mắt nhìn vào mu bàn tay Dương Khai. Trong đó có vài người còn lộ ra ánh mắt tham lam thèm muốn.
Mặc dù vừa nãy trên bầu trời xuất hiện cảnh tượng hàng chục đạo tinh ấn rơi xuống, nhưng cho đến nay, những võ giả ở đây vẫn chưa có ai thu được tinh ấn. Tinh ấn liên quan đến bằng chứng tiến vào Toái Tinh Hải. Trước khi tiến vào Tứ Quý Chi Địa, các trưởng bối của mỗi tông môn đều dặn dò kỹ lưỡng đệ tử của mình, dưới tình huống đảm bảo an nguy của bản thân, phải dốc hết sức tranh đoạt tinh ấn.
Khấu Vũ nhất thời không để ý, giọng nói hơi lớn một chút, lại khiến Dương Khai trở thành mục tiêu chú ý. Trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn và bất an.
Biện Vũ Tình lại cười khúc khích, đôi mắt đẹp lưu chuyển nhìn quanh, ôn nhu nói: “Nếu ngươi không muốn, đưa cho ta thế nào?”
“Ngươi nghĩ thật đẹp!” Dương Khai lạnh rên một tiếng.
“Vô tình thế…” Biện Vũ Tình u oán trừng mắt Dương Khai, cắn môi đỏ nói: “Năm đó nếu không phải ta khắp nơi chăm sóc ngươi, ngươi đâu có ngày hôm nay?”
“Ngươi còn không ngại nhắc đến năm đó?” Dương Khai liếc xéo nàng, hừ lạnh nói: “Năm đó nếu không phải ngươi bắt ta ở lại Bích Vũ Tông, ta cũng không đến nỗi bị…”
“Bị cái gì?” Biện Vũ Tình hỏi.
“Không có gì,” Dương Khai khoát tay áo, hắn nghĩ đến việc bị Ô Mông Sơn cưỡng ép truyền thụ một bộ Phệ Thiên Chiến Pháp, liền trong lòng bất an. May mắn là công pháp đó hắn không tự tu luyện, mà giao cho Pháp Thân. Đã như vậy, cho dù Ô Mông Sơn có âm mưu quỷ kế gì, cũng không nguy hại đến hắn.
“Nhìn người này xem, quả nhiên mặt người lòng thú. Vừa nãy trước mặt công chúa điện hạ lại biểu hiện khúm núm, ngây thơ vô tri. Giờ khắc này lại cùng loại mỹ diễm phụ nữ này đùa giỡn loạn tùng phèo. Quả nhiên không phải vật gì tốt!” Cách đó không xa, cuối cùng chờ được cơ hội Tiêu Thần tiến đến bên cạnh Lam Huân, vừa khinh bỉ nhìn Dương Khai, vừa ra sức bôi đen hắn.
“Nói thì nói đi, áp sát gần thế làm gì?” Lam Huân vẻ mặt chán ghét né sang bên cạnh.
“Đây không phải sợ ngươi không nghe được sao…” Bị vạch trần tiểu thủ đoạn sau khi, Tiêu Thần vẻ mặt ngượng ngùng, đồng thời trong lòng càng căm hận Dương Khai. Vừa nãy Dương Khai cũng áp sát nói chuyện với công chúa như vậy, công chúa lại không ghét hắn đến thế, một mực đến lượt mình lại bị chê bai…
Trong lòng Tiêu Thần một bồn lửa giận xoa xát hướng lên thoán.
“Ta lại không phải người điếc!” Lam Huân lạnh rên một tiếng, đôi mắt đẹp nhìn quanh, nghi ngờ nói: “So với cái này, ta ngược lại càng muốn biết… Những tinh ấn rơi xuống kia đi đâu rồi.”
Mọi người vừa nãy vẫn đuổi theo hướng tinh ấn rơi xuống mà đến. Nhưng đến nơi đây sau khi lại không thấy tung tích, Lam Huân không khỏi hơi nghi hoặc.
“Ta đến hỏi thử xem,” Tiêu Thần lập tức xin thỉnh anh, dứt lời, ánh mắt đảo qua, cuối cùng dừng lại ở một nam tử vóc người thấp bé. Người này không phải đi một mình, mà đi cùng một nam một nữ khác. Nhìn trang phục của ba người, hẳn là cùng xuất thân một tông môn.
Tu vi ngược lại cũng không thấp, có trình độ Đạo Nguyên ba tầng cảnh. Còn một nam một nữ khác thì đều là Đạo Nguyên hai tầng cảnh.
“Ngươi! Lại đây một chút!” Tiêu Thần chỉ vào nam tử thấp bé kia từ xa, lớn tiếng quát.
Nam tử thấp bé kia nghe vậy, trái phải nhìn một trận, lúc này mới nghi ngờ chỉ vào mình, nói: “Ta?”
“Không sai, chính là ngươi!” Tiêu Thần mất kiên nhẫn quát khẽ.
Xác định Tiêu Thần gọi chính mình sau khi, nam tử thấp bé không khỏi hơi biến sắc mặt. Còn nam nữ đi theo hắn đồng thời cũng biểu hiện sốt sắng lên, không biết Tiêu Thần rốt cuộc muốn làm gì.
Trước khi tiến vào Tứ Quý Chi Địa, những trưởng bối của môn phái nhỏ và gia tộc đã điều tra kỹ lưỡng. Sớm đã truyền tên, chân dung của tinh anh các đại tông môn và một số nhân vật quan trọng đến tay đệ tử môn hạ. Đã như vậy, là có thể tránh khỏi khả năng đệ tử môn hạ xảy ra ma sát với những người này.
Vì vậy, ba người nam tử thấp bé mặc dù chưa từng gặp Tiêu Thần bản thân, cũng biết thân phận của hắn.
Giờ khắc này thấy Tiêu Thần muốn mình qua, nam tử thấp bé trong lòng tự nhiên không yên. Hắn tuy rằng cũng có tu vi Đạo Nguyên ba tầng cảnh, tương đương với Tiêu Thần, nhưng hắn lại tự biết mình. Đừng xem tu vi tương đồng, nhưng thật sự giao thủ, e sợ chưa đến thời gian uống cạn chén trà, chính mình liền muốn bị Tiêu Thần chém giết.
Đây chính là khác biệt về xuất thân và sở học.
Mặc dù trong lòng cực không tình nguyện, nam tử thấp bé vẫn phiền phiền nhiễu nhiễu bay đến trước mặt Tiêu Thần và Lam Huân. Trên mặt nở nụ cười khó coi, ôm quyền nói: “Nhân Vũ Tông Kinh Lực, gặp Tiêu đại nhân. Không biết Tiêu đại nhân gọi tại hạ đến đây, có gì phân phó!”
Gã Kinh Lực này đặt tư thái của mình rất thấp. Tuổi tuy rằng lớn hơn Tiêu Thần không ít, tu vi cũng tương đương Tiêu Thần, nhưng lại một tiếng đại nhân, gọi Tiêu Thần cả người thoải mái.