» Chương 2195 thối không biết xấu hổ

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Thường họ nam tử nghe vậy nói: “Đúng vậy, đều ở nơi này!”

“Tốt lắm, ngươi có thể thu dọn đồ đạc đi ra ngoài!” Dương Khai hướng hắn phất tay một cái.

“A…” Thường họ nam tử mặt liền biến sắc, la hét nói: “Vị này Dương huynh, ngươi có muốn hay không cẩn thận…”

“Ra… đi…!” Dương Khai không khỏi phân trần nữa vung tay lên, khởi động lực lượng không gian, trực tiếp đem người này truyền tống ra ngoài, rồi lớn tiếng hô: “Tiếp theo!”

Người kia lấy lại tinh thần sau, phát hiện mình đã đứng ở vị trí rất xa so với Dương Khai, không khỏi một trận ảo não, đấm ngực dậm chân, thầm hận mình không thể nắm chặt cơ duyên tốt này, càng hận Dương Khai vô tình…

Thì ngược lại những người khác, lại lộ ra vẻ mặt hả hê nhìn hắn…

Mà không đề cập tới những phản ứng của những người tạp vụ này, vẻ mặt của Vô Thường, Tiêu Thần và những người khác lại vô cùng ngưng trọng.

Bởi vì bọn họ từ cái chiêu Dương Khai vừa mới thi triển ra, đã nhận ra một chuyện: Dương Khai đã tinh thông lực lượng không gian đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi!

Hắn chẳng những có thể tự mình dịch chuyển tức thời, thậm chí còn có thể dịch chuyển tức thời người khác!

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người kia phải đang ở trong thiên địa đặc biệt mà hắn xây dựng, có thể dù vậy, mà lại cũng đủ khiến người ta kinh hãi.

Chỉ là một Đạo Nguyên tầng một cảnh, rốt cuộc là tu luyện như thế nào, mới có thể lĩnh ngộ huyền bí không gian đến mức độ như vậy?

Với thần thông này, trong Đạo Nguyên cảnh lại có ai có thể giết chết hắn?

Trong khi mọi người đang biến sắc mặt, lại có một người đi qua khe nứt đó, đi đến cách Dương Khai không xa.

Là một cô gái, cũng không biết xuất thân từ môn phái nào, tướng mạo xinh đẹp quyến rũ, trang phục lại cực kỳ phóng khoáng, lộ ra phần lớn làn da trắng nõn, trước ngực sóng cả mãnh liệt, lên xuống nhấp nhô, khiến người ta choáng váng…

Nàng đi đến trước mặt Dương Khai, đầu tiên là cười quyến rũ một tiếng, rồi không vội lấy đồ vật ra trao đổi với Dương Khai, ngược lại nũng nịu nói: “Tiểu ca, người ta ở chỗ này không có nhiều thu hoạch, nên làm gì bây giờ nha?”

Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng một cái, một đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm vào ngực nàng, cười hắc hắc nói: “Vậy ngươi nghĩ làm sao bây giờ?”

“Người ta không biết a, cho nên mới hỏi ngươi sao…” Nàng đáp lại bằng giọng nói lả lướt, rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, để lộ cảnh tượng trước ngực càng thêm hoàn toàn.

“Cô nương ngươi đây là muốn dùng sắc dụ ta sao…” Dương Khai hít hít nước miếng, đưa tay sờ lên bàn tay mềm mại của cô gái này.

“Chán!” Nàng kia hờn dỗi trừng mắt nhìn Dương Khai một cái, lại không vội rút tay về, ngược lại làm ra bộ dáng muốn cự tuyệt nhưng lại e thẹn, khiến người ta không khỏi xao xuyến, ngón trỏ rung động.

Cùng lúc đó, một mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể mềm mại của cô gái này tỏa ra, mùi hương này rất nhạt, nhưng tựa hồ có một hiệu quả kỳ diệu, có thể khiến nam tử huyết mạch sôi sục, trong lòng dâng lên nhiều rung động cùng vô tận mộng tưởng.

“Vô sỉ!” Lam Huân ở vị trí rất xa bĩu môi nói.

“Thối không biết xấu hổ!” Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng bĩu môi nói.

“Còn thể thống gì!” Hạ Sanh nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt hiện lên hồng quang, nhìn chằm chằm Dương Khai, tức giận nói: “Quả thực… Thật là làm cho người ta hâm mộ rồi!”

“Tiểu ca…” Nàng kia tựa hồ còn muốn phát huy một ít bản lĩnh đặc biệt của mình, có thể lời này vừa ra khỏi miệng, nàng liền sắc mặt đại biến, đột nhiên đứng lên, cảnh giác và phẫn nộ nhìn chằm chằm Dương Khai.

Nhưng thấy, Dương Khai trên tay cầm một chiếc nhẫn không gian, đang phóng ra thần niệm, điều tra tình hình cất giữ bên trong.

Cô gái cúi đầu, nụ cười càng thêm khó coi, bởi vì nàng phát hiện chiếc nhẫn không gian mình đeo trên tay, đúng là không biết từ lúc nào đã biến mất, cũng không biết Dương Khai làm như thế nào mà nàng không hề phát hiện, đã lấy chiếc nhẫn xuống.

“Quả nhiên không có vật gì tốt!” Dương Khai lẩm bẩm một tiếng, sau đó ném chiếc nhẫn không gian đó cho cô gái kia.

Cô gái nhận lấy, hai ngực tức thì lên xuống nhấp nhô, rất đồ sộ, cắn răng nói: “Ngươi…”

“Bất quá bộ đồ lót kia cũng rất đặc biệt, tựa hồ có gì huyền diệu a, đại gia tìm thời gian thật tốt ngồi xuống nghiên cứu một chút a…” Dương Khai vẻ mặt dâm tiện nhìn cô gái kia, cười nói.

“Ai muốn cùng ngươi nghiên cứu rồi, ngươi này lưu manh, bại hoại, cặn bã!” Cô gái khí đỏ mặt, dậm chân, xoay người chạy trốn ra ngoài, trong ánh mắt trêu chọc của mọi người, nàng ngay cả một khắc cũng không muốn ở nơi này, bay thẳng đến lối ra.

Dương Khai sờ sờ mũi, lẩm bẩm: “Không nghiên cứu coi như xong, mắng ta làm gì.”

Hắn tỏ vẻ vô tội, bất quá rất nhanh, liền lại nghiêm túc trở lại, quát lên: “Tiếp theo!”

Lập tức liền có một người khác chạy vào.

Thời gian thoáng cái, nửa canh giờ trôi qua…

Đi đến trước mặt Dương Khai, muốn cùng hắn trao đổi Thái Diệu Đan, đã có hơn ba mươi người, có thể cho tới giờ khắc này, cũng không có ai đạt được mong muốn.

Ban đầu mọi người còn lo lắng đến muộn sẽ thất vọng, nhưng hiện tại xem ra, điểm này căn bản không cần lo lắng, bởi vì vật Dương Khai cần chắc chắn vô cùng quý giá, nếu không hơn ba mươi người dù sao cũng sẽ có một người có thể thỏa mãn yêu cầu của hắn rồi.

Ý thức được điểm này sau, những võ giả còn lại cũng không sốt ruột nữa.

Chẳng qua là thầm tính toán, nên lấy ra thứ gì để thỏa mãn khẩu vị của Dương Khai, dùng cái này đổi lấy Thái Diệu Đan.

Tuy nói Dương Khai trước đó cũng nói rồi, yêu cầu mọi người dùng những gì thu hoạch được ở Tứ Quý Chi Địa để trao đổi, nhưng những người có mặt ở đây đều là Đạo Nguyên cảnh, ai lại không có chút đồ tốt trong nhẫn không gian chứ? Mấy thứ kia rốt cuộc xuất từ nơi nào, Dương Khai vừa nhìn không ra.

Cho nên sau này một số võ giả, không chỉ lấy hết những gì mình thu hoạch được ở Tứ Quý Chi Địa, mà còn lựa chọn lấy ra những vật phẩm quý giá từ nhẫn không gian, hy vọng có thể lọt vào mắt Dương Khai.

Những vật phẩm này giá trị không thể nói là không cao, có một số thậm chí khiến Dương Khai cũng sáng mắt lên, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn không đổi lấy.

Bởi vì số lượng Thái Diệu Đan thật sự không nhiều lắm, hắn phải đổi lấy thứ cần thiết nhất!

Kiếp Ách Nan Quả! Hắn cần nhất chính là vật ấy!

Từ khi hạ quyết tâm độc chiếm Thái Diệu Đan, Dương Khai đã chuẩn bị dùng Thái Diệu Đan đổi lấy Kiếp Ách Nan Quả, nếu không hắn cũng sẽ không đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy, yêu cầu mọi người phải dùng những gì thu hoạch được ở Tứ Quý Chi Địa để trao đổi với mình!

Trước đây hắn ở Đông Vực, tuy phát hiện cây Kiếp Ách Nan Quả, nhưng nó đã bị hái mất.

Ngày nay những võ giả tiến vào Tứ Quý Chi Địa về cơ bản đều tụ tập ở đây, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Kiếp Ách Nan Quả nhất định cũng đang nằm trong tay một người nào đó ở đây!

Để đổi lấy Thái Diệu Đan trên tay Dương Khai, người đó tuyệt đối không thể giữ lại riêng…

Nói cách khác, Kiếp Ách Nan Quả sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện trước mặt Dương Khai, hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thôi!

“Vị đại ca này, ngươi xem xem những thứ này, có hay không ngươi muốn.”

Ngay khi Dương Khai đang trầm tư, có một cô gái đi đến trước mặt hắn đứng lại, sau đó từ nhẫn không gian của mình lấy ra một số thứ, đặt trước mặt Dương Khai.

Dương Khai nghe vậy đáp một tiếng, ánh mắt lướt qua những thứ đó.

Chuyện như vậy hắn trước đây đã làm rất nhiều lần, về cơ bản đều kết thúc bằng sự thất vọng, nhưng lần này…

“Dạ?” Dương Khai nhướng mày, nhìn chằm chằm vào một vật trong số đó, trong lòng một trận rung động.

Vật kia không phải là Kiếp Ách Nan Quả, mà là một thứ khác cũng khiến hắn rất để ý.

Nhìn thấy vật này sau, suy đoán mơ hồ trước đây của hắn có chút trở thành sự thật.

Dương Khai trong lòng kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn bất động, rất nhanh dời mắt đi chỗ khác, bắt đầu xem xét những vật phẩm khác mà cô gái này lấy ra.

Mười mấy gốc linh dược, tuy khó được, nhưng không tính là quá quý giá, bảy tám viên nội đan yêu thú, phẩm chất coi như không tệ, bất quá cấp bậc lại không cao lắm, một khối đá đỏ rực, bề ngoài không có gì lạ, nhưng nếu dùng thần niệm xem xét, lại có thể cảm giác được nhiệt độ chứa đựng bên trong.

Dương Khai lập tức có chủ ý, nhìn khối đá đỏ rực kia, kinh hô: “Hỏa linh thạch!”

Nàng kia cả kinh, không tự chủ được lùi lại vài bước, rồi mới đứng vững thân hình, ánh mắt nhảy lên nhìn Dương Khai nói: “Ngươi cần vật này sao?”

Nàng vốn là ôm tâm lý thử một lần để trao đổi với Dương Khai, cũng không đặt quá nhiều hy vọng, dù sao trước nàng, đã có hơn ba mươi người vui vẻ đến, buồn bã đi về rồi.

Khi chưa biết rốt cuộc Dương Khai muốn gì, quyền chủ động của giao dịch này hoàn toàn nằm trong tay Dương Khai, những người khác có đổi được Thái Diệu Đan hay không, chỉ có thể dựa vào vận khí.

Có thể điều nàng không ngờ tới chính là, Dương Khai lại biểu hiện sự hứng thú lớn đối với một khối đá nàng lấy ra, điều này không khỏi khiến nàng nhìn thấy một tia hy vọng trao đổi!

Nếu là như thế, nàng hoàn toàn có cơ hội tìm được một viên Thái Diệu Đan rồi!

Còn bên kia, những võ giả vây xem cũng không khỏi biến sắc.

Dù sao cho đến bây giờ, Dương Khai mới lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt động dung, những người trước đó đi vào trao đổi với hắn, trước mặt hắn chỉ thấy vẻ mặt thất vọng và không kiên nhẫn.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người hiếu kỳ không ngừng, muốn xem rốt cuộc cô gái kia lấy ra thứ gì, có thể khiến Dương Khai hứng thú.

Có thể bọn họ lại nhìn không thấy…

Do ảnh hưởng của pháp tắc không gian, mảnh thiên địa vỡ nát kia tràn ngập lượng lớn khe không gian, bất kỳ thần niệm nào tràn vào đó, cũng sẽ bị khe không gian thôn phệ, rồi biến mất không thấy gì nữa…

Dương Khai ngẩng đầu nhìn cô gái kia một cái, phát hiện đối phương tướng mạo ngọt ngào đáng yêu, một cái mặt tròn đỏ bừng, vóc người cũng nhỏ nhắn lanh lợi, cũng rất có chất liệu, bất quá tu vi lại không cao, lại chỉ có Đạo Nguyên tầng hai cảnh, cũng không biết là xuất thân từ tông môn nào.

Có lẽ là vì Dương Khai trước đó đã làm chuyện không tốt với một cô gái khác, đã phát biểu những lời rất dâm tiện, cho nên cô gái mặt tròn này giờ phút này thấy Dương Khai nhìn mình, không khỏi có chút căng thẳng và đề phòng.

Nàng vội vàng mở miệng nói: “Đây là ta ở trong lãnh thổ Hạ Chi vô tình nhặt được…”

“Đây chính là đồ tốt!” Dương Khai gật đầu không ngừng, “Ta quả thật có chút hứng thú.”

“Thật không?” Cô gái mặt tròn lộ vẻ vui mừng, “Vậy chúng ta đây có phải có thể…”

“Không thể!” Dương Khai lắc đầu nói.

“A…” Cô gái mặt tròn lúc này lộ ra vẻ mặt thất vọng.

“Họ Dương ngươi có chừng có mực a!” Cũng không biết tại sao, La Nguyên ở bên ngoài đột nhiên lớn tiếng hô một câu, làm như rất bất mãn với Dương Khai.

“Tên gì vậy!” Dương Khai liếc hắn một cái, “Giữ ngươi cái rắm a, không giải thích được!”

(Chưa xong còn tiếp)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4635: Đại Diễn vực

Chương 4634: Hư Không Âm Dương Kính

Chương 41: Ngăn chặn Trúc Cơ