» Chương 2196 thấy chết không sờn

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Dữ tợn La Nguyên một câu, Dương Khai lúc này mới tiếp tục nhìn cô gái mặt tròn, nghiêm nghị hỏi:
“Thái Diệu Đan có tác dụng gì, ngươi biết không?”

Cô gái gật đầu không ngừng, nói:
“Biết ạ.”

“Vậy giá trị trân quý của nó, chắc ngươi cũng hiểu rõ rồi.”

Cô gái lại lần nữa gật đầu.

Dương Khai cười một tiếng, nói:
“Vậy ngươi cảm thấy, chỉ một khối Hỏa Linh Thạch, có thể đổi được Thái Diệu Đan không?”

Cô gái nét mặt hiện ra một tia khó xử, mím đôi môi đỏ mọng, thành thật nhẹ giọng nói:
“Không thể ạ…”

“Đó là được rồi. Hai thứ có giá trị hoàn toàn không cùng đẳng cấp, tuy nói ta đối với khối Hỏa Linh Thạch của ngươi cũng có chút hứng thú, nhưng đây rõ ràng là món làm ăn lỗ vốn…”

Dương Khai lải nhải một hồi, cuối cùng buông tay nói:
“Kẻ ngu cũng sẽ không làm thế đâu?”

“Vậy ngươi còn muốn thứ gì khác không? Ta có thể thêm cho ngươi những thứ khác.”

Cô gái mặt tròn vội vàng nói. Nàng cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên nghe ra lời Dương Khai ý tại ngôn ngoại. Dương Khai chỉ nói trao đổi như vậy rất lỗ vốn, chứ không nói không thể trao đổi. Nàng lập tức biết Dương Khai muốn đổi thêm một số vật phẩm. Nàng cắn răng nói:
“Những đồ này, ta cũng có thể cho ngươi!”

“Ồ?”

Dương Khai nhướng mày, lộ ra vẻ trầm ngâm, tựa hồ đang cân nhắc. Công bằng mà nói, những thứ cô gái mặt tròn lấy ra, giá trị cũng không thấp, nhưng để đổi lấy Thái Diệu Đan thì vẫn còn hơi khiên cưỡng. Chỉ có điều… nếu vật mà Dương Khai để ý có hiệu quả đúng như hắn đoán, thì chỉ riêng vật đó thôi cũng đủ để đổi lấy một viên Thái Diệu Đan rồi.

“Như vậy vẫn chưa được sao?”

Cô gái dường như rất hy vọng có thể nhận được Thái Diệu Đan, thấy Dương Khai lộ ra vẻ do dự, không khỏi thấp thỏm bất an.

“Nếu cô nương có thể bồi thường thêm chút nguyên tinh, thì giao dịch này khó…”

Dương Khai chưa nói dứt lời, cô gái mặt tròn liền đưa tay sờ vào giới không gian của mình. Khoảnh khắc sau, một đống lớn nguyên tinh rầm rầm xuất hiện trước mặt Dương Khai, trực tiếp chất thành một ngọn núi nhỏ, ước chừng ít nhất cũng có mấy chục vạn.

“Đây là tất cả nguyên tinh của ta rồi, không để lại một khối nào.” Cô gái nói.

“Được rồi!”

Thấy cảnh này, Dương Khai lập tức lộ ra nụ cười, nói:
“Nếu cô nương thành tâm thành ý như vậy, thì đổi cho ngươi một viên Thái Diệu Đan vậy!”

“Thật không?”

Giọng cô gái run run, suýt nữa vui mừng phát khóc, vẻ mặt vừa cảm kích vừa vui mừng nhìn Dương Khai, tựa hồ không thể tin được hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy. Dù sao trước nàng đã có nhiều người thất bại, nhưng đến lượt nàng lại thành công đạt thành giao dịch. Hơn nữa, trước đây nàng cũng không ôm hy vọng gì nhiều, đây đúng là vô tâm trồng liễu liễu thành bóng mát rồi. Niềm vui bất ngờ này khiến nàng có chút không thể giữ mình, không khỏi dùng tay nhỏ bé che miệng.

Dương Khai đã đưa tay thăm vào lò luyện đan, lấy ra một viên Thái Diệu Đan từ trong lò, đưa tới trước mặt nàng nói:
“Ta nói đổi thì tự nhiên là đổi, còn có thể lừa ngươi không được!”

Cô gái lúc này mới đưa ra một đôi tay nhỏ bé, run rẩy đón lấy viên linh đan trắng nõn bóng loáng kia, nâng niu trên lòng bàn tay, phảng phất sợ nó tan biến, cẩn thận ngắm nghía trước mắt.

Dương Khai thì bắt đầu thu thập các loại đồ vật và nguyên tinh mà nàng lấy ra. Hắn nhét tất cả vào nhẫn không gian. Khi cầm một viên chu toàn châu màu vàng thổ, hắn lén lút rót nguyên lực và thần niệm vào bên trong, phát hiện viên chu toàn châu không có phản ứng chút nào… Lập tức, Dương Khai trong lòng vui vẻ, không để lại dấu vết thu hồi viên chu toàn châu.

Cùng lúc đó, các vũ giả vây xem một trận ồ lên. Hầu như ánh mắt của mọi người, đều nóng rực nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái mặt tròn kia. Bọn họ tuy không nhìn rõ rốt cuộc cô gái này lấy ra vật gì cùng Dương Khai đạt thành giao dịch, nhưng việc cô gái này nhận được một viên Thái Diệu Đan thì lại là mọi người chứng kiến.

Thái Diệu Đan trên tay Dương Khai bọn họ không cách nào và cũng không dám đánh chủ ý gì. Có thể nữ tử này mới chỉ có tu vi Đạo Nguyên hai tầng cảnh mà thôi, tự nhiên trở thành mục tiêu chú ý của những kẻ có ý đồ khác.

Lúc này, Dương Khai cũng đã thu thập xong rồi. Hắn liếc qua các vũ giả bên ngoài, nhìn lại cô gái mặt tròn kia, bỗng nhiên thở dài, nói:
“Cô nương!”

“Dạ, vị đại ca này còn có gì phân phó sao?”

Cô gái mặt tròn dường như mới từ trong niềm vui sướng lấy lại tinh thần, nghe vậy kinh ngạc hỏi.

“Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một câu nói mà thôi!” Dương Khai khẽ mỉm cười.

“Cái gì?”

“Thất phu vô tội, hoài bích có tội!” Dương Khai nghiêm mặt nói.

Cô gái hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hiểu ra, cảm kích nhìn Dương Khai nói:
“Đa tạ nhắc nhở.”

Dương Khai gật đầu, nói:
“Nếu biết rồi, ta khuyên ngươi bây giờ hãy phục dụng Thái Diệu Đan đi. Đúng như ta lúc trước đã nói, tác dụng thần diệu của Thái Diệu Đan không phải cần ở thời điểm sắp tấn chức mới ăn vào, ngược lại là phục dụng càng sớm hiệu quả càng tốt. Ngươi hôm nay chỉ có Đạo Nguyên hai tầng cảnh, chính là thời cơ tốt để phục dụng. Nếu cô nương yên tâm, Dương mỗ cũng có thể vì ngươi hộ pháp một lát, dù sao cũng không làm lỡ gì.”

“Không cần, không cần!”

Cô gái mặt tròn vội vàng xua tay, lẩm bẩm nói:
“Viên Thái Diệu Đan này… ta có việc khác cần dùng!”

Trong mắt Dương Khai hiện lên một tia dị sắc, khẽ gật đầu nói:
“Vậy cô nương cứ tự nhiên!”

“Cảm ơn ngươi, nguyện ý đổi viên linh đan này cho ta. Dạ, ngươi là người tốt!”

Cô gái mặt tròn hướng Dương Khai cười ngọt ngào, trực tiếp xoay người bước ra ngoài. Nhìn bóng lưng nàng, Dương Khai vẻ mặt không biết làm sao. Lẽ ra hắn cũng đã nói rồi, nhưng đối phương lại không lĩnh tình, ngược lại cố ý mang Thái Diệu Đan đi. Điều này hiển nhiên là có ý muốn gây chuyện rồi. Thật ra… biện pháp tốt nhất chính là đổi được Thái Diệu Đan rồi trực tiếp phục dụng để loại bỏ ý đồ cướp đoạt của người khác. Hoặc là có bản lĩnh như Vô Thường Tiêu Thần, mạnh đến nỗi khiến người khác không dám đánh chủ ý của mình.

Dương Khai dường như dự cảm được tiền đồ của cô gái mặt tròn này đáng lo…

Sự thật quả nhiên như hắn đoán. Cô gái này còn chưa đi ra khỏi phạm vi thiên địa mà doanh trại của hắn tạo ra, trên đường đi của nàng đã có một số võ giả không có ý tốt theo dõi nàng.

Tuy nói ở nơi đông người làm loại chuyện cậy mạnh xâm phạm kẻ yếu, lấy nhiều hiếp ít không quá vẻ vang, nhưng đang mang đến Thái Diệu Đan cùng hy vọng tấn chức Đế Tôn cảnh sau này, những thiên chi kiêu tử của các tông môn lớn và gia tộc này cũng chỉ đành tạm thời buông xuống thể diện và tư thái. Chỉ chờ cô gái mặt tròn này đi ra ngoài là sẽ động thủ.

Cô gái mặt tròn kia dường như cũng ý thức được điều gì. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bên trong lại bỗng nhiên tràn ngập ra một loại khí phách thấy chết không sờn. Tay nhỏ run lên, một bí bảo hình dải ruy băng quấn quanh cánh tay. Nàng vừa hướng về phía trước đi, vừa thanh thúy khẽ kêu nói:
“Các vị sư huynh sư tỷ, tiểu muội không muốn cùng các ngươi động thủ, dễ dàng lời nói xin nhường đường, đa tạ rồi!”

Nàng nói năng thành khẩn, thần thái nghiêm nghị. Quả thật có mấy người có chút cảm xúc, lộ ra vẻ không đành lòng. Nhưng càng nhiều người lại thờ ơ, vẫn ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

Mà nói mấy câu nói đó công phu, nàng đã đi ra khỏi khu vực được bao phủ bởi pháp tắc không gian của Dương Khai.

Chỉ một thoáng, tiếng quát lên liên tiếp.

“Đem Thái Diệu Đan giao ra đây.”

“Giao ra linh đan, tha ngươi không chết!”

“Tiểu cô nương, ngoan ngoãn hợp tác với ta, có thể bớt chút đau khổ, nếu không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!”

Kèm theo những âm thanh này vang lên, trong nháy mắt ít nhất có mười mấy võ giả xông về phía nàng. Những người này trong khoảnh khắc có động tác, liền riêng mình tế xuất bí bảo và bí thuật, hướng bốn phương tám hướng oanh kích, ý muốn ngăn cản bước chân của những người khác, còn mình thì vô cùng nhanh đến tốc độ hướng cô gái mặt tròn kia tiếp cận.

Trên mặt đẹp của cô gái mặt tròn hiện lên một tia bối rối, nhưng thời khắc mấu chốt lại mãnh liệt thúc dục nguyên lực. Dải ruy băng trên tay nàng chấn động, đột nhiên ngưng tụ ra ngũ sắc vầng sáng, bao quanh bản thân, hóa thành lưu quang, hướng ra ngoài phóng đi.

Nàng hiển nhiên không có ý định muốn cùng những người này giao thủ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Đó cũng là cách làm đúng đắn nhất.

Nhưng nàng hiển nhiên nghĩ quá ngây thơ rồi. Nhiều người như vậy xuất thủ đối phó nàng, nàng làm sao có thể ngăn cản?

Rầm rầm rầm…

Một trận âm thanh trầm đục sau khi, thân hình cô gái mặt tròn trực tiếp hiển lộ ra, kèm theo một tiếng rên rỉ dồn dập và ngắn ngủi, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng như vẫn thạch vậy rơi xuống mặt đất.

Theo sát phía sau, hơn mười đạo lưu quang cơ hồ không hẹn mà cùng truy đuổi tới. Trên mặt mọi người lộ ra vẻ tham lam và hưng phấn.

Cô gái mặt tròn nhất thời lộ ra vẻ tuyệt vọng. Sau một lát, nàng rơi xuống mặt đất, mặc dù nói không gặp phải bị thương nặng, nhưng hiển nhiên cũng không được khá lắm. Loạng choạng mấy cái, cuối cùng đứng dậy, nhưng đã quá muộn…

Mấy gã hành động nhanh chóng, đột nhiên tiếp cận đến trước mặt nàng. Trong đó một gã tốc độ nhanh nhất, lại cầm trong tay một thanh lợi kiếm, hung hăng một kiếm, chém về phía tay phải của nàng! Kẻ đó xuất thủ tàn nhẫn chí cực, không một chút thương hương tiếc ngọc, tựa hồ là muốn trực tiếp chém đứt bàn tay cầm linh đan của cô gái mặt tròn này…

Trong lúc nguy cấp, cô gái kinh sợ kêu một tiếng, sắc mặt trắng bệch không còn huyết sắc. Với tu vi Đạo Nguyên hai tầng cảnh của nàng, căn bản không cách nào tránh né sát chiêu này. Mất đi một cánh tay đã là điều không thể tránh khỏi.

Mà trên mặt kẻ xuất thủ kia lại hiện ra một tia cười lệ, tựa hồ đã thấy mình nhận được Thái Diệu Đan rồi! Chỉ cần có thể nhận được Thái Diệu Đan, hắn sẽ ngay lập tức ăn đi, loại bỏ hy vọng cướp đoạt của những người khác.

Dương Khai sắc mặt âm trầm, lực lượng không gian ngầm thúc dục, đã chuẩn bị sẵn sàng ở thời điểm mấu chốt giúp nàng một tay! Có thể đang lúc này, một đạo nhân ảnh quỷ mị xuất hiện trước mặt cô gái mặt tròn. Thân ảnh kia anh vĩ chí cực, uốn lượn như một ngọn núi cao, ngăn cản được tất cả cuồng phong bạo vũ đánh tới, khiến cô gái mặt tròn đang trốn sau đó cảm giác được sự an tâm và thoải mái chưa từng có, như một bến cảng, che chở nàng…

“Ồ?”

Dương Khai nhướng mày, nhìn thân ảnh kia, lộ ra vẻ cực kỳ ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ tới, ở thời khắc mấu chốt này, người này thậm chí xuất thủ! Chẳng lẽ… hắn cũng là đang nhìn chằm chằm Thái Diệu Đan sao?

Mà ngay khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu hắn, người này bỗng nhiên từ từ đưa ra một bàn tay… Động tác của hắn cũng không nhanh, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác cực kỳ quỷ dị. Mà gã võ giả cầm kiếm chém về phía cô gái mặt tròn kia lại sắc mặt đại biến, không lý do sinh ra một loại ảo giác bị tử vong bao phủ…

Hắn muốn tránh thoát bàn tay lớn kia, có thể vô luận cố gắng thế nào, lại đều không thể thành công. Từ góc độ của người ngoài nhìn sang, tựa như chính bản thân hắn đang va vào bàn tay lớn của đối phương vậy. (chưa xong còn tiếp…)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4626: Thiên địa có chí bảo, Tịnh Đế Sinh Song Liên

Chương 37: Huyền Giáp xuất chinh

Chương 4625: Lăng Tiêu Tinh Thị