» Chương 2313 Quỷ Tổ nhóm người tin tức
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
“Đại ca bọn họ quả thật gặp phải lão cẩu này nhốt rồi?” Sài Hổ thần sắc giận dữ, hỏi một cách bừng bừng lửa giận.
“Dạ!” Xích Nguyệt cắn răng bạc, nét mặt hiện lên một tia ảm đạm. “Đều tại ta, lầm tin lời của lão cẩu này, hại đại ca bọn họ bị quản thúc.”
“Hèn hạ tiểu nhân!” Sài Hổ thóa mạ, mạnh nhả ra một búng máu nước. Hắn mặc dù bị thương rất nặng, nhưng búng máu này vẫn như mũi tên rời cung lao về phía Lạc Tân. Lạc Tân đứng yên không nhúc nhích, chẳng qua khẽ thúc dục lực lượng, liền chặn được máu, ánh mắt âm trầm đến cực điểm.
Dương Khai cau mày nói: “Tiền bối, đại ca mà người nhắc tới là người phương nào?”
Trong lòng hắn tuy ẩn có suy đoán, nhưng không dám khẳng định, chỉ có thể hỏi.
Xích Nguyệt nói: “Thái thượng trưởng lão của Lăng Tiêu Tông ngươi, Quỷ Tổ!”
“Ồ?” Dương Khai nhướn mày, mừng rỡ nói: “Trưởng lão lại ở chỗ này?”
“Dạ, bất quá hắn bây giờ đã bị nhốt trong phủ thành chủ ở một nơi, ta cũng không biết ở đâu.” Xích Nguyệt khẽ thở dài một tiếng.
“Những người khác sao? Cũng ở đây nơi?” Dương Khai vội vàng hỏi.
Xích Nguyệt nói: “Cổ minh chủ cùng Ngả Âu hội trưởng cũng ở chỗ này.”
Dương Khai sát ngôn quan sắc, thấy nàng thần sắc khác thường, hơi kinh hãi, nói: “Thế còn… Vô Đạo Đại Nhân sao?”
Ngày đó từ U Ám Tinh lên đường, bọn họ là một nhóm sáu người, trừ Dương Khai và Xích Nguyệt, còn có hội trưởng Hằng La Thương Hội Ngả Âu, minh chủ Kiếm Minh Cổ Thương Vân, thái thượng trưởng lão Lăng Tiêu Tông Quỷ Tổ, và người cuối cùng là Vô Đạo, Hư Vương tầng ba được công nhận mạnh nhất trong tinh vực.
Sáu người này, trừ Dương Khai lúc đó bất quá Hư Vương tầng hai, còn lại sáu vị đều là Hư Vương tầng ba, là chiến lực hàng đầu trong tinh vực!
Sáu người mượn Tinh Đế Lệnh do Dương Viêm để lại, mở ra tinh quang thông đạo, chém gai vượt khó đi tới Tinh Giới. Họ cũng gặp phục kích trong thông đạo, sau một phen hỗn chiến thì thất lạc.
Dương Khai trước đây đã suy đoán trừ mình ra, những người khác nên có khả năng rất lớn tập hợp lại một chỗ. Giờ phút này thấy Xích Nguyệt nhắc tới Quỷ Tổ, Ngả Âu và Cổ Thương Vân, liền biết suy nghĩ của mình không sai.
Có điều nàng lại chưa nói Vô Đạo ở đâu, khiến Dương Khai không khỏi cảm thấy bất an.
Quả nhiên, nghe Dương Khai hỏi thế, Xích Nguyệt thần sắc buồn bã nói: “Vô Đạo Đại Nhân… Hắn đã mất rồi!”
“Cái gì?” Dương Khai sắc mặt đại biến, gần như không thể tin được.
Vô Đạo khi đó là Hư Vương Cảnh mạnh nhất được công nhận trong tinh vực, đã là cảnh giới đỉnh phong Hư Vương tầng ba, chỉ thiếu chút nữa là có thể tấn chức Đạo Nguyên Cảnh. Chỉ là do pháp tắc thiên địa trong tinh vực không cho phép, cho nên mới không thể tấn chức.
Ngay cả thái thượng trưởng lão Hằng La Thương Hội Long Thiên Thương cũng kính trọng ông thêm.
Xích Nguyệt cùng nhóm người của nàng đều tôn ông làm người mạnh nhất.
Nhưng Dương Khai thế nào cũng không nghĩ tới, Vô Đạo thậm chí đã chết! Một người mạnh nhất lại chết như vậy.
“Vô Đạo Đại Nhân chết thế nào?” Dương Khai thần sắc lạnh lẽo, quay đầu nhìn Lạc Tân nói: “Có phải hắn làm?”
Tuy nói hắn tiếp xúc với Vô Đạo không nhiều, chỉ là quen biết khi rời đi tinh vực, mở ra tinh quang thông đạo năm đó, và cùng hoạn nạn vài ngày. Nhưng vừa nghe tin đó, hắn vẫn vô cùng phẫn nộ.
Người cùng từ một tinh vực đến chỉ có mấy người, hôm nay thậm chí đã mất đi một người. Dương Khai không biết tên đất cảm thấy trái tim nghẹn lại khó chịu.
Xích Nguyệt lắc đầu nói: “Chuyện này cũng không liên quan đến hắn. Vô Đạo Đại Nhân… Hắn là đánh sâu vào Đạo Nguyên Cảnh thất bại, chết dưới thiên địa hạo kiếp.”
Dương Khai nghe vậy thất thần, một hồi lâu mới thở dài nói: “Kiếp số a!”
Hắn vốn tưởng rằng với tu vi và nội tình của Vô Đạo, sau khi tới Tinh Giới tấn chức Đạo Nguyên Cảnh hẳn không thành vấn đề. Không nói trăm phần trăm thành công, ít nhất cũng có tám chín phần chắc chắn. Nhưng nghe Xích Nguyệt nói, ông lại chết do đánh sâu vào thất bại.
Chuyện này nếu không phải từ miệng Xích Nguyệt nói ra, Dương Khai vô luận thế nào cũng sẽ không tin tưởng.
Bởi vì Xích Nguyệt cũng đã tấn chức Đạo Nguyên Cảnh rồi, Vô Đạo sao lại thất bại?
Tất cả điều này chỉ có thể nói là thiên địa kiếp số, không ai có thể chống lại.
“Thế còn Quỷ Tổ bọn họ sao?” Dương Khai lại hỏi.
Xích Nguyệt nói: “Khi chia tay vẫn khỏe mạnh, hơn nữa đều đã tấn chức Đạo Nguyên Cảnh. Chỉ là không biết bây giờ thế nào.”
Dương Khai khẽ gật đầu.
Lúc này, Sài Hổ đang lắng nghe bên cạnh đột nhiên nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi lại quen biết đại ca của ta bọn họ?”
Dương Khai nghe vậy cười một tiếng, nói: “Đại ca của ngươi là thái thượng trưởng lão Lăng Tiêu Tông ta, còn ta lại là tông chủ Lăng Tiêu Tông. Ngươi nói quen biết hay không?”
Sài Hổ sửng sốt, nhìn Xích Nguyệt nói: “Chẳng lẽ hắn cũng là…”
Xích Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Sài Hổ nghiêm nghị nổi lên kính trọng, ôm quyền nói: “Thật là thất kính.”
Sài Hổ hiển nhiên biết Xích Nguyệt nhóm người từ hạ vị tinh vực đến. Giờ phút này biết Dương Khai cũng như thế, hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi như vậy lại trưởng thành đến trình độ này, không khỏi vô cùng bội phục.
Dương Khai cười nói: “Sài huynh không cần để ý.” Đột nhiên, hắn như nhớ ra điều gì, hỏi: “Được rồi tiền bối, Tiểu Tiểu của ta sao?”
“Tiểu Tiểu?” Xích Nguyệt cau mày, “Ngươi là nói tảng đá kia… Hắn lẽ nào không đi theo ngươi?”
Dương Khai lòng trầm xuống, nói: “Luôn chưa từng phát hiện hắn.”
“Chúng ta lại chưa từng thấy hắn. Ngày đó tới đây sau, mấy người chúng ta ở chung một chỗ. Dù phân chia, nhưng phân tán không xa. Chỉ là hai ngày sau liền hội hợp lại một chỗ, hơn nữa đi tìm ngươi, chỉ là một mực không tìm được.”
“Tiểu Tiểu lại không đi với các ngươi.” Dương Khai một trận thất lạc, nhớ thương vô cùng.
Xích Nguyệt đám người tới tinh vực, dù tu vi không cao, nhưng nhất định đều là người sống một hai ngàn năm, linh hoạt biến thông, sống sót tự nhiên không là vấn đề. Nhưng Tiểu Tiểu khác biệt, thần trí hắn không cao, hơn nữa lại là một loại sinh linh đặc thù. Nếu bị người phát hiện, khó tránh khỏi sẽ bị bắt đi nghiên cứu. Mấy năm nay Dương Khai nhớ thương nhất là Tiểu Tiểu. Nhưng không muốn gặp lại Xích Nguyệt sau vẫn không cách nào biết tin tức của nó.
Xích Nguyệt thấy bộ dáng đó, an ủi: “Ngươi cũng không cần lo lắng quá mức. Tiểu Tiểu hắn tuy đặc thù một chút, nhưng dù bị bắt đi, cũng sẽ không lo lắng tính mạng. Chỉ cần tiếp tục tìm kiếm, chung quy tìm được một ngày.”
Dương Khai gật đầu nói: “Hy vọng là thế đi.”
Hai người nói chuyện không cố ý hạ thấp âm lượng, cho nên mọi người xung quanh đều nghe rõ.
Tuy nhiên họ hoàn toàn không biết rốt cuộc họ đang nói gì, chỉ biết hai người này xa cách gặp lại, quan hệ không nông cạn.
Lạc Tân đột nhiên cười híp mắt nói: “Mấy vị đã nhớ thương bạn cũ như vậy, bổn tọa đưa người cửa gặp nhau thế nào?”
Xích Nguyệt cả giận nói: “Lão cẩu, thức thời biết điều một chút đem đại ca của ta bọn họ thả ra, bằng không ta xốc phủ thành chủ này của ngươi!”
Lạc Tân nói: “Tiểu Nguyệt, ngươi tính tình nên thu liễm một chút rồi. Thân làm một cô gái tính tình như thế bốc lửa, còn ra thể thống gì.”
Xích Nguyệt cười lạnh không ngừng, nói: “Thế cũng phải xem đối với người nào. Đối với tiểu nhân hèn hạ như ngươi, ngươi còn trông cậy vào ta vẻ mặt ôn hòa?”
Lạc Tân hừ lạnh: “Bổn tọa có thể cho ngươi một lần cơ hội, biết điều một chút trở lại bên cạnh bổn tọa, chuyện cũ trước đây sẽ bỏ qua. Nếu gian ngoan mất linh, có thể đừng trách bổn tọa đối với ngươi không khách khí rồi.”
Dương Khai cười to nói: “Ta muốn xem thành chủ đại nhân không khách khí thế nào. Chẳng lẽ chỉ bằng bảy tám chín mươi thủ hạ ngươi bố trí trong bóng tối xung quanh đây?”
“Ngươi đã phát hiện, vậy cũng không cần nhiều lời rồi, động thủ!” Lạc Tân quát một tiếng, tiếng nói vừa dứt, bốn phương tám hướng đột nhiên lao ra hơn mười đạo thân ảnh. Mọi người đều có tu vi Đạo Nguyên Cảnh. Đang ở giữa không trung, những võ giả này thần sắc nghiêm nghị, hai tay bấm quyết, biến ảo không dứt.
Theo pháp quyết biến ảo, nguyên lực trong mười mấy người này dường như tạo thành một cỗ cộng hưởng đặc biệt.
Dương Khai sắc mặt khẽ biến, kinh ngạc nói: “Trận pháp?”
Hắn nhìn ra ngay những người này đang dùng dường như là trận pháp gì đó, giống như Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, đều là bí thuật thi triển dựa vào căn cơ là chính bản thân võ giả.
Tiếng nói hắn vừa dứt, mười mấy võ giả liền đồng loạt xuất thủ. Lực lượng giữa hai người tuôn ra, thoáng chốc kết nối lại với nhau, hóa thành một tấm lưới lớn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bay thẳng đến Dương Khai mấy người quét tới.
Tấm lưới lớn đó thuần túy do nguyên lực tạo thành, nhưng có hiệu quả phong ấn rất mạnh. Khi bao trùm đến, dường như có thể khóa lại một phương thiên địa.
Sài Hổ và Xích Nguyệt hai người vai trầm xuống, có một loại cảm giác bị một ngọn núi lớn chặn lại, lực lượng trong cơ thể vận chuyển mất linh, kinh mạch tắc nghẽn, ngực buồn bực gần như thở không nổi.
Dương Khai dù khá hơn một chút, nhưng cũng bị ảnh hưởng.
Tấm lưới lớn rơi xuống, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị đã trói buộc toàn bộ Dương Khai nhóm người lại bên trong.
“Dương thiếu gia!” Diệp Thiến Hàm hoa dung thất sắc, kinh sợ kêu một tiếng, Đỗ Hiến cũng sắc mặt khó coi, lòng nóng như lửa đốt.
Hôm nay hắn trước mắt bao người giúp Dương Khai, xung đột với Lạc Tân, coi như hoàn toàn vạch mặt với phủ thành chủ rồi. Hắn chỉ làm theo ý nguyện của Diệp Thiến Hàm, nếu không sao hắn có thể lỗ mãng như vậy. Vừa thấy Dương Khai bị trói buộc liền biết đại sự không ổn. Nếu hôm nay không thể chạy thoát khỏi phủ thành chủ, mấy người họ chỉ sợ phải mãi mãi ở lại đây.
Nghĩ đến đây, hắn cắn răng một cái, lặng lẽ truyền âm cho Diệp Thiến Hàm nói: “Diệp Tử, đợi lát nữa xem mắt ta, cùng nhau xông ra đây.”
Diệp Thiến Hàm nghe vậy lắc đầu: “Phải cứu Dương thiếu gia ra.”
Đỗ Hiến nói: “Điều này không thể nào. Chờ Lạc Tân xử lý xong Dương thiếu gia, tiếp theo là chúng ta rồi. Không đi thì không kịp nữa.”
“Nếu Dương thiếu gia không thể chạy thoát, chúng ta cũng không thể đi được. Muốn sống, chỉ có cứu Dương thiếu gia.”
Đỗ Hiến ngạc nhiên nhìn nàng nói: “Ngươi tin tưởng hắn lớn như vậy? Hắn bất quá Đạo Nguyên tầng hai thôi!”
Diệp Thiến Hàm cười khổ một tiếng, nói: “Sau này ngươi sẽ biết, có một số người dù tu vi không cao, lại có thể làm được chuyện người khác không thể làm được. Hơn nữa quan hệ của Dương thiếu gia nhìn sự hưng suy Thiên Diệp Tông ta sau này, dù chết cũng phải cứu hắn ra.”
Đỗ Hiến thần sắc biến ảo, nhất thời cũng có chút mờ mịt. Xem điệu bộ Diệp Thiến Hàm này, nhất định muốn dẫn Dương Khai cùng đi. Nhưng mấy người Thiên Diệp Tông họ sao có thể cứu người trước mặt nhiều cao thủ của phủ thành chủ như vậy? Huống chi Dương Khai bọn người đã thành cá trong chậu, độ khó cứu viện rất lớn.
“Ha ha ha ha!” Lạc Tân vừa thấy Dương Khai nhóm người gặp phải trận pháp trói buộc, liền nhịn không được cười lớn, vẻ mặt châm chọc nói: “Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, phủ thành chủ bổn tọa cũng là nơi các ngươi có thể tùy ý làm bậy?”
Nhiều tân khách không khỏi biến sắc, biết Lạc Tân đây có ý giết gà dọa khỉ. Hôm nay hắn mất mặt rất nhiều, nếu không thể bắt được Dương Khai nhóm người, từ hôm nay trở đi thật sự không có cách nào đặt chân ở Thiên Hạc Thành này nữa.
May mắn là trước đây hắn đã bí mật sắp xếp, giờ phút này cuối cùng đã phát huy tác dụng quan trọng. Thoáng cái tâm tình thoải mái, trong mắt lóe lên quang mang độc ác và tàn nhẫn nhìn chằm chằm Dương Khai không tha, dường như đang suy nghĩ nên quản thúc Dương Khai thế nào, để giải mối hận trong lòng. (Chưa xong, còn tiếp.)