» Chương 304: Ai nói Phiêu Miểu phong luyện khí không người

Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025

Kim sắc thảm hai bên, ở khu vực dành cho người xem, các Kim Đan chân nhân đã bắt đầu lần lượt an tọa. Huyền Dịch và Liễu Tuệ căn dặn vài câu, rồi mới đi qua khu vực hạ xuống, hướng về phía khán đài.

Đi tới gần, Huyền Dịch và Liễu Tuệ mỗi người đưa lệnh bài tông môn cho hán tử râu quai nón và Bạch Vũ Hàn.

Huyền Dịch đã từng tham gia tông môn thi đấu một lần, sớm quen biết với ba đại thống lĩnh, nhưng vẫn phải làm thủ tục kiểm tra mang tính tượng trưng.

Hán tử râu quai nón cười hỏi: “Văn Hiên đạo hữu lần này không tới à?”

Nghe câu này, thần sắc Huyền Dịch ảm đạm, khẽ gật đầu.

Trong mắt Liễu Tuệ cũng thoáng qua vẻ đau thương và phẫn nộ.

Hán tử râu quai nón suy nghĩ một chút, liền đoán được đại khái sự thật.

Trong trận chiến Đông Lăng cốc, nghe nói Phiêu Miểu phong thương vong thảm trọng, Kim Đan chân nhân cũng vẫn lạc mấy vị, chỉ còn một người trọng thương trốn về.

Nhìn thần sắc Huyền Dịch và Liễu Tuệ, chắc hẳn Văn Hiên đã lành ít dữ nhiều.

Huyền Dịch gượng cười, nói: “Ba năm trước đây Phiêu Miểu phong bị tập kích, đệ tử tông môn tử thương nghiêm trọng, lần này cũng không mang nhiều người đến, chỉ là để bọn họ tăng thêm kiến thức, còn về phần bốn bảng danh ngạch, thì không trông cậy vào tranh đoạt.”

Hán tử râu quai nón lắc đầu, vội nói: “Đạo hữu khiêm tốn quá, đệ tử Phiêu Miểu phong nào dám khinh thị? Cho dù chỉ có một người, cũng có thể nghiền ép tất cả thiên kiêu!”

“Đúng vậy.”

Bạch Vũ Hàn cũng cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng, Phiêu Miểu phong lại sắp nổi danh.”

“À?”

Huyền Dịch và Liễu Tuệ đều sửng sốt.

Hai người lúc đầu đều cho rằng hán tử râu quai nón và Bạch Vũ Hàn đang nói kháy, châm chọc Phiêu Miểu phong của họ.

Trong các kỳ tông môn thi đấu trước, chỉ riêng Linh bảng mười danh ngạch, Phiêu Miểu phong ít nhất cũng chiếm được ba, lúc nhiều nhất, thậm chí chiếm hơn một nửa Linh bảng!

Mà bây giờ, kỳ tông môn thi đấu lần này, bốn bảng tổng cộng bốn mươi danh ngạch, Phiêu Miểu phong nhiều nhất cũng chỉ có thể giành được hai cái.

Đừng nói là dương danh, không làm mất mặt tông môn đã là vạn hạnh.

Liễu Tuệ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không vui.

Huyền Dịch nhíu mày, trong lòng có chút khó hiểu.

Hắn nhìn ánh mắt và thần sắc của hán tử râu quai nón và Bạch Vũ Hàn, không giống như đang châm chọc, lời nói vừa rồi ngữ khí chân thành, như có ám chỉ gì khác.

“Hai vị, mời vào.”

Hán tử râu quai nón cười gật đầu, nói thêm một câu.

Phía sau hai người còn có các Kim Đan chân nhân khác đang xếp hàng, Huyền Dịch cũng không tiện dừng lại lâu ở đây, chỉ đành mang theo vẻ nghi hoặc, ngồi lên khán đài.

. . .

“Mau nhìn, thủ tọa đại nhân đã đi sang ngồi rồi.”

Ở khu vực hạ xuống bên cạnh, tiểu mập mạp chỉ vào chỗ ngồi trên khán đài ở xa, nói: “Vị trí của hai vị thủ tọa đại nhân vẫn khá tốt, rất gần bảo tọa Thiên Tử.”

Khán đài đại khái có thể chia làm mấy khu vực lớn.

Khu vực đầu tiên, chỉ có một chỗ ngồi, đó chính là bảo tọa Thiên Tử.

Phía dưới bảo tọa Thiên Tử, khu vực lớn thứ hai có ít chỗ ngồi, bây giờ đều vẫn trống không, không ai ngồi xuống.

Khu vực lớn thứ ba, chính là chỗ ngồi của Huyền Dịch, Liễu Tuệ và những người khác.

Ngoài hai người, các Kim Đan chân nhân của bốn tông môn lớn khác là Bích Hà cung, Chân Hỏa môn, Nam Nhạc tông, Thanh Sương môn cũng đã ngồi xuống.

Tiếp theo nữa, chính là khu vực thứ tư, nơi các Kim Đan chân nhân của các tông môn lớn nhỏ khác trong cương vực Đại Chu ngồi xuống, đây là khu vực có nhiều chỗ ngồi nhất và lớn nhất.

Khu vực thứ năm, chính là tán tu Kim Đan cảnh.

“Đúng là không có kiến thức, cho dù Kim Đan chân nhân của Phiêu Miểu phong các ngươi ngồi ở khu vực lớn thứ ba, thì có thể chứng minh được cái gì?” Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh, tràn đầy châm chọc.

Một giọng nói khác âm dương quái khí vang lên: “Theo ta thấy, sau kỳ tông môn thi đấu lần này, Phiêu Miểu phong sẽ bị xóa tên khỏi ngũ đại tông môn.”

Tiểu mập mạp và những người khác nhíu chặt mày, ghé mắt nhìn lại.

Hai người nói chuyện là đệ tử Chân Hỏa môn đứng ở bên cạnh.

Cùng là một trong ngũ đại tông môn, Chân Hỏa môn có hơn trăm vị tu sĩ Trúc Cơ cảnh đến.

Hai người dẫn đầu, một người là nam tử mặt như đao gọt, mũi cao thẳng, môi rất mỏng, toàn thân tản ra một cỗ khí âm lãnh ngoan lệ.

Người còn lại mặc trường bào màu đỏ thẫm, thần sắc kiêu căng.

“Có bị xóa tên hay không, Chân Hỏa môn các ngươi nói không tính, quản tốt chính các ngươi đi!” Tiết Nghĩa tức không nhịn nổi, mỉa mai lại.

Nam tử áo đỏ thẫm quay đầu, ánh mắt lướt qua người Tiết Nghĩa, cười hỏi: “Vị đạo hữu này hình như không phục? Nhìn tu vi cảnh giới của ngươi bất quá Trúc Cơ trung kỳ, chắc là đến tranh đoạt danh ngạch trong ba bảng phù, đan, khí, một trong ba cái đó, luyện đan sư và luyện khí sư của Phiêu Miểu phong các ngươi… À, ta không đánh giá.”

Nghe câu này, xung quanh truyền đến một trận cười vang.

Trong các kỳ tông môn thi đấu trước, đệ tử Phiêu Miểu phong chưa từng có ai có thể lưu danh trên cả hai bảng đan và khí.

Luyện đan sư và luyện khí sư của Phiêu Miểu phong, trong mắt mọi người chính là một trò cười.

Nghe tiếng cười nhạo xung quanh, sắc mặt mọi người Phiêu Miểu phong khó coi.

Nam tử áo đỏ thẫm mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Như thế nói đến, ngươi là chế phù sư?”

“Không phải!”

Tiết Nghĩa lớn tiếng nói: “Ta không sợ để cho các ngươi biết, ta chính là luyện khí sư, lần này tới tham gia vòng luyện khí!”

“À.”

Giọng nói nam tử áo đỏ thẫm kéo dài, lộ vẻ chợt hiểu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nguyên lai ngươi là luyện khí sư, lại còn là luyện khí sư của Phiêu Miểu phong, thất kính thất kính.”

Mọi người ở đây đều có thể nghe ra được giọng điệu trêu đùa trong lời nói của nam tử áo đỏ thẫm.

Nam tử áo đỏ thẫm lại nói: “Thật là đúng dịp, tại hạ Đào Phong, cũng là một vị luyện khí sư.”

“Nguyên lai hắn chính là Đào Phong!”

“Đào Phong là ai vậy?”

“Là luyện khí sư đệ nhất của Chân Hỏa môn đó, tuổi gần ba mươi, đã từng luyện chế thành công một kiện Linh khí thượng phẩm, đã là cao cấp luyện khí sư!”

“Bây giờ cũng có lời đồn, vị Đào Phong đạo hữu này, là người luyện khí đệ nhất trong thế hệ trẻ tuổi!”

Nghe tiếng nghị luận trong đám đông, cảm nhận được ánh mắt kính phục từ các tu sĩ gần đó, Đào Phong trong mắt và trên mặt ý cười, cằm hơi nhếch lên, đắc ý nhìn Tiết Nghĩa, ánh mắt khiêu khích.

“Vị đạo hữu này xưng hô thế nào? Không biết có thể luyện chế Linh khí phẩm cấp gì?”

Tiết Nghĩa đỏ mặt, không lên tiếng.

Với năng lực của hắn, chỉ có thể luyện chế ra Linh khí hạ phẩm, ngay cả Linh khí trung phẩm cũng không luyện chế được, so với Đào Phong trước mắt, tự nhiên là kém rất xa.

Đào Phong nhướng mày, cười nhạo nói: “Nguyên lai là một kẻ vô danh.”

“Ngươi. . .” Tiết Nghĩa trừng mắt nhìn.

“Có gì mà thần khí.”

Tiểu mập mạp bĩu môi nói: “Luyện khí sư đệ nhất Đại Chu Mặc tiên sinh lợi hại như vậy, thành tựu hơn ngươi gấp trăm lần nghìn lần, ngươi thật có năng lực, cùng Mặc tiên sinh mà so!”

Đào Phong ngạo nghễ nói: “Truyền ngôn Mặc tiên sinh là Kim Đan chân nhân, chắc hẳn đã sống mấy trăm năm, ta dám chắc chắn, Mặc tiên sinh ở tuổi ta, tuyệt đối không đạt được thành tựu của ta!”

Các tu sĩ ở đây, không ai có tư cách phản bác.

“Mặt khác…”

Đào Phong nhìn Tiết Nghĩa, cười lạnh nói: “Chỉ ngươi cũng xứng gọi là luyện khí sư? Ta khuyên ngươi một câu, sau này đừng nhảy ra làm mất mặt, mau cút trở về ở lại đi!”

“Mẹ nó…” Tiểu mập mạp một cỗ nhiệt huyết dâng lên, liền muốn chửi ầm lên.

“Sư đệ!”

Kỷ Thành Thiên bên cạnh nhíu mày, giữ chặt tiểu mập mạp đang nóng nảy, lắc đầu nói: “Thôi rồi, đừng cùng bọn họ tranh giành, chúng ta… Ai.”

Nghe Kỷ Thành Thiên thở dài, mọi người Phiêu Miểu phong cũng đều trầm mặc xuống, trong lòng dâng lên một trận cảm giác bất lực.

Mặc kệ thế nào, bây giờ Phiêu Miểu phong, xác thực tài nghệ không bằng người.

Nhìn thấy cảnh này, Đào Phong càng thêm đắc ý, ngửa mặt cười to: “Phiêu Miểu phong luyện khí không người, cái gì a miêu a cẩu cũng dám nhảy ra tự xưng luyện khí sư, đây thật là một chuyện cười lớn, ha ha!”

“Ai nói Phiêu Miểu phong luyện khí không người?”

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói khác trong đám đông vang lên, ẩn ẩn lộ ra một tia sát phạt!

✵✵✵✵✵✵✵

Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Vĩnh Hằng Thánh Vương

Bảng Xếp Hạng

Chương 5287: Người chết sống lại

Chương 5286: Hắn muốn nói cái gì

Chương 366: Thu hoạch