» Chương 305: Ngươi còn chưa đủ tư cách
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025
“Ừ.”
Không ít tu sĩ nhao nhao ghé mắt, lộ ra vẻ tò mò, theo tiếng kêu nhìn lại.
Nghe được âm thanh này, tiểu mập mạp, Lãnh Nhu, Tiết Nghĩa ba người đều sửng sốt, trong mắt đều hiện lên tia mê mang.
Dừng lại một chút, tiểu mập mập đột nhiên trừng lớn hai mắt, khẽ hô: “Là đại ca!”
Lãnh Nhu thần sắc khẽ động, trong mắt nổi lên tia gợn sóng.
“Đại ca” trong miệng tiểu mập mạp chỉ có một người, chính là Tô Tử Mặc!
Lãnh Nhu đương nhiên cũng nghe ra, âm thanh của người tới rất giống Tô Tử Mặc, nhưng điều này căn bản không thể nào, Tô Tử Mặc rõ ràng đã trải qua…
Mang theo vẻ mong đợi, một tia bất an, đám người Phiêu Miểu phong quay đầu nhìn lại.
Cách đó không xa, một tu sĩ áo xanh từ trong đám đông đi tới, bên hông treo lệnh bài tông môn Phiêu Miểu phong, mặt mày thanh tú, toàn thân toát lên vẻ thư quyển khí, tựa như một thư sinh yếu đuối.
Nhưng hết lần này tới lần khác, ở trong đám người chen lấn, tu sĩ áo xanh này một đường đi tới, tu sĩ xung quanh lại đều theo bản năng nhường đường.
Như thể trên người tu sĩ áo xanh này có một loại khí tràng vô hình bức người!
Chờ hắn đi qua, mọi người mới kịp phản ứng, mặt lộ vẻ khó hiểu, không biết bản thân vừa rồi sao lại tránh ra.
“A!”
Lúc này, dù là với tâm tính đạm mạc của Lãnh Nhu, cũng thần sắc đại biến, lên tiếng kinh hô, rồi vội vàng đưa tay che miệng lại.
Kỷ Thành Thiên sửng sốt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Tô… Tô sư đệ, ngươi… ngươi còn sống?” Tiết Nghĩa âm thanh run rẩy, thần sắc kích động.
Tiểu mập mạp gạt đám người, trong chớp mắt vọt tới trước mặt Tô Tử Mặc, từng cái nện vào lồng ngực Tô Tử Mặc, phát ra tiếng thùng thùng, ngớ ngẩn nhếch miệng cười: “Là thật, là thật, ha ha, ha ha ha!”
Tô Tử Mặc mỉm cười, ánh mắt từ Lãnh Nhu, Tiết Nghĩa, Kỷ Thành Thiên mấy người lướt qua, nhẹ gật đầu.
Mặc dù từng nghe qua kết quả trận chiến Đông Lăng cốc, nhưng khi tận mắt nhìn thấy chuyến này của tông môn chỉ có vài người ít ỏi, trong lòng Tô Tử Mặc mới dấy lên vẻ bi thương.
Vốn dĩ, không phải như thế này.
Vốn dĩ, Phiêu Miểu phong cũng phải có trên trăm vị tu sĩ Trúc Cơ đỉnh tiêm đến đây, thanh thế to lớn.
Vốn dĩ, ngay cả đệ tử Chân Hỏa môn cũng không dám tùy tiện nói năng lỗ mãng với đệ tử Phiêu Miểu phong!
Mà bây giờ, đối mặt sự ức hiếp, mỉa mai của đệ tử Chân Hỏa môn, đám người Phiêu Miểu phong lại chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu, lựa chọn né tránh.
Tô Tử Mặc trong lòng có lửa, thần sắc lại lạnh mấy phần.
“Đại ca, ba năm này ngươi đi đâu, sao không có chút tin tức nào, năm đó ngươi sao sống được?” Tiểu mập mạp trong lòng có vô số nghi hoặc, chỉ đợi Tô Tử Mặc giải đáp.
“Việc này nói rất dài dòng, sau này có cơ hội sẽ nói cho ngươi.”
Tô Tử Mặc ánh mắt đảo qua đông đảo đệ tử Chân Hỏa môn, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi ai nói Phiêu Miểu phong luyện khí không người?”
“Ta nói.”
Đào Phong quan sát Tô Tử Mặc, bẻ cổ, cười nhạo nói: “Sao, ngươi không phục?”
“Ngươi còn nói, luyện khí sư Phiêu Miểu phong là trò cười?” Tô Tử Mặc không đáp, tiếp tục hỏi.
“Không sai, là ta nói!”
Đào Phong cười nói: “Hơn nữa ta nói cho ngươi biết, đây chính là sự thật, ngươi nếu không phục, vậy cũng dễ thôi, đến lúc đó xuống sàn tỷ thí một phen!”
“Tô sư đệ, so với hắn đi, chúng ta tin tưởng ngươi!” Tiết Nghĩa nắm tay nói.
Mặc dù ba năm không gặp, nhưng trong lòng Tiết Nghĩa, trình độ luyện khí của Tô Tử Mặc chắc chắn mạnh hơn hắn, có lẽ bây giờ có thể luyện chế ra Linh khí trung phẩm cũng khó nói.
“Ngươi dám so không, ân?” Đào Phong khiêu khích nhìn Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “So với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.”
Thoại âm rơi xuống, đám người xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Trong khoảnh khắc, lại trở nên ồn ào hơn.
“Ha ha, tiểu tử này thật buồn cười, dám nói Đào Phong không đủ tư cách, hắn vẫn là người đầu tiên!”
“Người này ai vậy, thực sự không biết trời cao đất rộng.”
“Chắc người này cô lậu quả văn, còn chưa biết Đào Phong là ai, đã dám ở đây khẩu xuất cuồng ngôn, thực sự làm Phiêu Miểu phong mất mặt.”
Trong đám đông vang lên trận tiếng cười nhạo, không ít tu sĩ chỉ trỏ về phía Tô Tử Mặc, nghị luận ầm ĩ.
Đào Phong rất đắc ý, cười híp mắt nhìn Tô Tử Mặc, như thể đang nhìn một trò cười.
“Tô Tử Mặc?”
Nhưng lúc này, phía bên kia đám đông, truyền đến một giọng nữ, mang theo chút nghi hoặc.
Tô Tử Mặc quay đầu, bốn mắt nhìn nhau với người này.
Dừng lại một chút, ánh mắt hai người dịch ra, lại khôi phục như lúc ban đầu.
Trầm Mộng Kỳ!
Nhóm người bên kia chính là đệ tử Bích Hà cung, Trầm Mộng Kỳ đang ở trong đó!
Kể từ khi chia tay ở vương thành Yến quốc, gặp lại Trầm Mộng Kỳ, trong lòng Tô Tử Mặc đã không còn gợn sóng nào.
Trầm Mộng Kỳ đi đến bên cạnh Tô Tử Mặc, cau mày nói: “Quả nhiên là ngươi, ba năm không gặp, ngươi vẫn không coi ai ra gì!”
“Ngươi biết hắn là ai không?” Trầm Mộng Kỳ chỉ Đào Phong, chất vấn Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc lắc đầu, nói: “Không biết.”
Trầm Mộng Kỳ mang theo tia khiển trách, trầm giọng nói: “Hắn là Đào Phong, luyện khí sư Chân Hỏa môn! Chân Hỏa môn nổi tiếng với khả năng khống chế ngọn lửa, mỗi lần trên bảng đan khí song hành, ít nhất đều có thể riêng mỗi bảng chiếm ba vị trí, còn các ngươi Phiêu Miểu phong một vị trí cũng không giành được! Ngươi lấy cái gì so luyện khí với người ta?”
“Ta không muốn so với hắn, ta đã nói, hắn không có tư cách.” Tô Tử Mặc ngữ khí vẫn bình tĩnh, tự nhiên, như thể đang trình bày một sự thật.
Nhưng lời nói của Tô Tử Mặc lại dẫn tới càng nhiều tiếng cười nhạo.
Trầm Mộng Kỳ giận quá mà cười, nói: “Đào Phong đạo hữu được mệnh danh là luyện khí đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ, ngươi nói hắn không có tư cách, sẽ chỉ làm nổi bật sự vô tri và cuồng vọng của ngươi!”
“Đúng vậy, đúng là rất vô tri.” Tô Tử Mặc trong mắt lướt qua tia đùa cợt, nhẹ gật đầu.
“Ta tin Tô sư đệ!”
Lúc này, Lãnh Nhu đột nhiên mở miệng, mặc dù giọng nói lạnh lẽo, nhưng cực kỳ kiên định.
“Hắn nói Đào Phong không có tư cách, Đào Phong nhất định không có tư cách!”
Nghe câu này, Tô Tử Mặc mỉm cười với Lãnh Nhu, gật đầu.
Thấy cảnh này, Trầm Mộng Kỳ không khỏi phiền lòng.
“Vị đạo hữu này, tâm tư muốn ủng hộ đồng môn của ngươi, ta có thể lý giải, nhưng không nên quá mù quáng, nếu không chỉ làm Phiêu Miểu phong hổ thẹn!”
Trầm Mộng Kỳ nhìn Lãnh Nhu, cười lạnh nói: “Ta nói cho ngươi biết, ở vương thành Đại Chu này, chỉ có một người có tư cách nói Đào Phong không đủ tư cách, người này chính là luyện khí sư đệ nhất Đại Chu, Mặc Linh Mặc tiên sinh!”
Nghe được ba chữ “Mặc tiên sinh”, trong đám đông đột nhiên yên tĩnh đi nhiều.
Cái tên này, quả thực mang theo một loại ma lực kỳ dị.
Đào Phong cũng gật đầu nói: “Nếu là Mặc tiên sinh đến đây, ta nguyện ý nghe ngài dạy bảo.”
Dừng lại một chút, Đào Phong liếc xéo Tô Tử Mặc, lời nói chuyển hướng: “Nhưng, ngươi thì tính là gì!”
Trầm Mộng Kỳ thấy Tô Tử Mặc nghe ba chữ “Mặc tiên sinh” vẫn thờ ơ, thần sắc bình tĩnh, hai con ngươi lãnh đạm, không khỏi lắc đầu, khẽ thở dài: “Xem ra, ngươi ngay cả danh hào Mặc tiên sinh cũng chưa nghe qua.”
Tiếng thở dài này ẩn chứa một tia cảm giác ưu việt, dường như nghe qua danh hào Mặc tiên sinh cũng là một loại vinh hạnh, đáng khoe khoang.
✵✵✵✵✵✵✵
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà “ai cũng biết” đến giờ.
Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ.
Là fan của ngự thú lưu, không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end.