» Chương 2317 cái gì cừu cái gì oán
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Gặp Kha Thiên một lời đáp ứng, Lạc Tân mừng rỡ nói:
“Có Kha đại nhân tương trợ, Lạc mỗ an tâm.”
Dương Khai cười lạnh nói:
“Thật không biết các ngươi ở đâu ra sức lực. Nếu thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa lại lao vào, vậy bản thiếu gia sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Dứt lời, Dương Khai đã thân hình thoắt cái, trực tiếp sáp lại gần Kha Thiên.
Kha Thiên thần sắc đại biến, dường như không nghĩ tới tốc độ của Dương Khai lại nhanh đến vậy, vội vàng né tránh, lui về phía sau.
Dương Khai cũng không có ý ngăn trở, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn nói:
“Trong ánh mắt của ta có bí mật.”
Kha Thiên nghe vậy, vô ý thức hướng Dương Khai chú ý tới.
Nhưng rất nhanh, hắn liền ý thức được đã trúng kế, bởi vì khoảnh khắc hắn nhìn sang, con mắt trái của Dương Khai bỗng nhiên trở nên rực rỡ ánh kim, một cái đồng tử dựng thẳng tràn đầy uy nghiêm thản nhiên xuất hiện, khiến hắn không rét mà run.
Hắn có ý muốn dời mắt, nhưng căn bản không cách nào làm được, trong đồng tử màu vàng dựng thẳng dường như truyền đến một luồng lực lượng thần kỳ, trói buộc lấy ánh mắt của hắn, khiến hắn không thể không nhìn chằm chằm vào. Không chỉ như thế, ngay cả thần hồn của hắn cũng khẽ chấn động, thức hải cuồn cuộn.
“Sinh Liên!”
Dương Khai trong miệng hừ lạnh một tiếng, trong Diệt Thế Ma Nhãn một đóa hoa sen trắng muốt bỗng lóe lên rồi biến mất.
Kha Thiên như gặp phải sét đánh, cả người run rẩy, tay ôm lấy đỉnh đầu kêu thảm thiết không ngừng, phảng phất đang chịu đựng sự hành hạ khủng khiếp.
Bốn phía tân khách không khỏi im bặt, nhìn ánh mắt Dương Khai tràn đầy kiêng kỵ.
Bọn họ căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Dương Khai và Kha Thiên nhìn nhau sau đó, Kha Thiên liền trở nên như vậy.
Lạc Tân trong khoảnh khắc đó cảm nhận được một luồng lực lượng thần thức bí ẩn, lập tức hiểu Dương Khai chắc hẳn đã vận dụng bí thuật thần hồn gì đó, kinh hoàng hét lớn:
“Kha đại nhân, cẩn thủ tâm thần.”
Vừa hô gọi, bảo vật giống như ngọc như ý trên tay hắn thản nhiên trở nên khổng lồ, thoáng cái như núi áp chế xuống Dương Khai.
Dương Khai cười lạnh không ngừng, đưa tay về phía trước một trảo, túm lấy Kha Thiên đang thống khổ giãy dụa vì trúng Sinh Liên bí thuật, thẳng tắp ném về phía ngọc như ý.
“A!”
Sắc mặt Lạc Tân đại biến, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, muốn thu hồi bảo vật của mình. Nhưng hắn vừa rồi toàn lực ứng phó, lúc này đâu thể thu trở lại? Chỉ có thể trơ mắt nhìn Kha Thiên bị bảo vật của chính mình đập trúng.
Ầm…
Âm thanh truyền ra trong nháy mắt, cả người Kha Thiên liền bạo thành một đoàn huyết vụ, thi cốt không còn, máu tươi cùng thịt vụn rơi xuống, cảnh tượng cực kỳ máu me.
Lạc Tân thoáng cái ngây người như phỗng, không dám tin vào hai mắt của mình.
Bốn phía tân khách đều nhất tề phát ra tiếng kinh hô, cũng không nghĩ tới Kha Thiên, một cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, lại chết dễ dàng như vậy.
Lúc trước khi hắn cùng Lạc Tân liên thủ, chuẩn bị giáp công Dương Khai, mọi người còn cho rằng Dương Khai chạy trời không khỏi nắng. Ai ngờ chỉ trong chớp mắt, Kha Thiên đã chết trước, hơn nữa còn chết dưới ngọc như ý của Lạc Tân.
Kết cục quái đản như vậy, khiến mỗi người đều không thể chấp nhận.
“Xoạt xoạt…”
Dương Khai cười âm dương quái khí, nhìn Lạc Tân nói:
“Lạc đại nhân ra tay thật là độc ác a, ngay cả minh hữu của mình cũng không buông tha. Kha lão tiên sinh chết thật đúng là thảm thiết, người đời nói ‘qua cầu rút ván’ xem ra là đúng vậy.”
Hắn tỏ vẻ đau buồn trời thương xót người, khiến đông đảo tân khách nhìn vào mắt, vừa buồn cười vừa kinh hãi.
Dù sao ai cũng thấy được, một phần nguyên nhân khiến Kha Thiên chết là do Lạc Tân không kịp thu hồi ngọc như ý, nhưng nguyên nhân lớn hơn lại là hắn trúng bí thuật không biết của Dương Khai, dẫn đến bản thân không cách nào né tránh.
Nếu nói về thủ phạm, vẫn là Dương Khai, nhưng giờ phút này hắn lại đẩy trách nhiệm hết lên người Lạc Tân, nói như thể không liên quan gì đến mình.
Lạc Tân cũng trợn tròn mắt, hắn vốn tưởng rằng Dương Khai lúc trước khiến nhị lão Thiên Chiếu Cung kinh sợ lui bước chỉ là vận khí mà thôi, nếu không phải Khâu Vũ bị trọng thương, nhị lão không thể nào như vậy, cũng sẽ không có ai thất thố bị thương.
Nhưng giờ phút này hắn mới hiểu được, thực lực của Dương Khai căn bản không thể theo lẽ thường để luận, hắn có thể trong nháy mắt khiến Kha Thiên trở nên không hề có lực hoàn thủ, cũng đã nói rõ sự cường đại của hắn.
Nghe Dương Khai nói xong, Lạc Tân vội vàng hét lớn:
“Ngươi nói bậy, Kha đại nhân rõ ràng là ngươi…”
Dương Khai hừ mạnh một tiếng, nói:
“Kha lão tiên sinh rõ ràng là chết dưới bảo vật của Lạc đại nhân, chúng mắt nhìn thấy, tứ phương tân khách đều có thể làm chứng, có liên quan gì đến ta đâu. Thật không biết Lạc đại nhân cùng Kha lão tiên sinh có thù oán gì, lại nhân cơ hội hạ độc thủ như thế, thật sự khiến lòng người đau đớn.”
Lạc Tân bị tức khí huyết cuộn trào, sắc mặt đỏ bừng, có ý giải thích nhưng không biết nói từ đâu, chỉ cảm thấy nghẹn khuất cực độ, giận dữ hét:
“Bổn tọa cùng ngươi thế bất lưỡng lập!”
Một bên gào thét, Lạc Tân một bên phun ra một ngụm máu, phun lên ngọc như ý của mình, chỉ trong khoảnh khắc, ngọc như ý trên đó hào quang tỏa sáng, năng lượng chấn động tứ phía, một luồng cảm giác nguy hiểm cực kỳ nồng đậm tràn ra.
Dương Khai mặt lộ vẻ châm biếm, thân hình thoáng một cái, không gian lực lượng tỏa ra, liền xuất hiện ở trước mặt Lạc Tân. Dưới ánh nhìn trân trối của hắn, một kiếm hướng hắn đâm tới.
Hắn đã bị Kha Thiên làm cho quấy nhiễu tâm thần, lại thêm Dương Khai nói năng bừa bãi, khiến hắn tức giận ngất trời, khí huyết cuộn trào, căn bản không cách nào giữ vững lòng bình thường.
Khi Dương Khai đâm một kiếm này tới, hắn lại phản ứng không kịp.
Chỉ nghe một tiếng “phốc” khẽ vang, Lạc Tân thoáng cái cứng đờ tại chỗ, toàn thân nhiệt huyết đột nhiên nguội lạnh, kinh ngạc nhìn phía trước.
Dương Khai trên mặt treo nụ cười như ma quỷ, cười lạnh nói:
“Lạc đại nhân tốt nhất đừng động, ta gan tương đối nhỏ, ngươi nếu như lộn xộn, nói không chừng ta kinh sợ mà đâm thủng trái tim của ngươi, vậy thì không thú vị.”
Lạc Tân một đầu mồ hôi lạnh nhỏ xuống, cảm giác được Bách Vạn Kiếm đâm vào cơ thể mình, dừng lại ở trước trái tim nửa tấc, nào dám có dị động gì? Chỉ là không ngừng nuốt nước miếng trong căng thẳng.
“Không cần, không cần a!”
Lạc Băng bỗng nhiên như điên lao đến, thoáng cái chắn giữa Dương Khai và Lạc Tân, dang rộng hai cánh tay bảo vệ cha mình, hai mắt đẫm lệ nói:
“Đừng giết cha ta, vị ca ca này, Băng nhi van cầu ngươi, đừng giết cha ta!”
Nàng vừa kêu vừa khóc, trên khuôn mặt như hoa như ngọc đầy những giọt nước mắt.
Sài Hổ nhìn nàng, muốn nói lại thôi, nặng nề thở dài.
Bốn phía tân khách đều thần sắc nghiêm nghị, cảm thấy bi ai cho Lạc Băng.
Biến cố bất ngờ ngày hôm nay, nếu nói ai chịu tác động lớn nhất, không phải là Sài Hổ gây ra phong ba này, cũng không phải là Dương Khai kiêu ngạo hung hăng, lại càng không phải Lạc Tân bị trọng thương.
Mà là Lạc Băng!
Khi Sài Hổ bị thương, nàng ra sức cầu xin cha mình tha cho Sài Hổ, bởi vì Sài Hổ là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng không muốn thấy cha mình làm tổn thương hắn.
Khi Lạc Tân bị thương, nàng đi tới trước mặt Dương Khai đau khổ cầu khẩn Dương Khai tha cho cha mình, dù sao máu mủ tình thâm, trong cơ thể nàng chảy xuôi máu của Lạc Tân.
Trước hôm nay, nàng vẫn là công chúa vô lo vô nghĩ, vui vẻ trưởng thành trong Thiên Hạc Thành.
Nhưng chỉ một ngày, lại khiến nàng thấy quá nhiều máu me, quá nhiều chiến đấu, quá nhiều biến cố. Giữa tình thân và ân tình, nàng không biết nên lựa chọn thế nào.
Thân thể mảnh mai của nàng gần như không cách nào chịu đựng liên tiếp những tác động này.
Dương Khai cau mày nhìn nàng, nét mặt lạnh lùng.
Thật lòng mà nói, đối với Lạc Băng, ấn tượng đầu tiên của hắn không thật tốt, bởi vì hắn cảm thấy cô nương này chính là tiểu công chúa bị sủng ái quá mức, tùy ý làm bậy.
Nhưng chuyện hôm nay, khiến hắn thay đổi không ít cách nhìn đối với Lạc Băng.
Cảnh tượng nàng liều mạng bảo vệ Sài Hổ vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Nàng mặc dù không hiểu chuyện, nhưng ít ra hiểu biết ơn.
“Van cầu ngươi, không tổn thương cha ta, ngươi thả hắn đi, Băng nhi tùy ngươi xử trí!”
Lạc Băng khóc hô, quỳ rạp trên đất, nằm dưới chân Dương Khai, ôm lấy một chân hắn, gắt gao không buông tay.
Cảnh tượng như thế, tân khách ở đây không ai không động dung, cũng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Băng, dường như lần đầu tiên nhận thức nàng.
Sài Hổ nhìn không đành lòng, cổ họng giật giật, khàn giọng nói:
“Dương tiểu huynh đệ…”
“Ai!”
Dương Khai thở dài, thản nhiên nói:
“Yên tâm, cha ngươi còn chưa chết đâu.”
Bằng các loại hành động và thái độ của Lạc Tân trước đó, Dương Khai cảm thấy dù có giết hắn một vạn lần cũng không đủ. Nhưng Lạc Băng cầu khẩn như thế, khiến hắn trong lòng có chút xúc động, bỗng nhiên có chút không đành lòng.
Sài Hổ kéo thân thể bị thương đi tới trước mặt Lạc Băng, đưa tay kéo nàng nói:
“Trước đứng lên nói chuyện.”
Lạc Băng ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt nhìn Dương Khai, khóc nức nở nói:
“Ngươi đừng giết cha ta.”
Dương Khai nói:
“Vậy phải xem hắn đối xử với mấy người bạn của ta thế nào. Nếu như mấy người bạn của ta thiếu một sợi tóc…”
Lạc Tân vội vàng nói:
“Ta chỉ phong bế tu vi của bọn họ, bắt nhốt ở trong địa lao, không tổn thương họ.”
Dương Khai liếc hắn một cái, nói:
“Ngươi biết nên làm thế nào rồi.”
Lạc Tân nghe vậy chấn động, vội vàng hô lớn nói:
“Mau mời mấy vị đại nhân kia ra!”
Mạng sống nắm trong tay người khác, giờ phút này hắn nào còn dám kiên cường? Chỉ nghĩ mạng sống quan trọng hơn.
Có võ giả phủ thành chủ nghe được Lạc Tân gọi, nào dám chần chờ, rối rít hành động.
Bốn phía tân khách đều tò mò nhìn về một hướng khác, muốn xem người mà Dương Khai không tiếc gây chiến cũng muốn cứu viện rốt cuộc là dạng gì.
Chốc lát, dưới sự hướng dẫn của võ giả phủ thành chủ, một nhóm ba người từ bên kia loanh quanh đi ra.
Người dẫn đầu toàn thân hơi thở âm trầm cực độ, dường như tu luyện tà công gì đó, khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Người này tuổi không nhỏ, rõ ràng là một lão già, nhưng nụ cười tà ác trên khóe miệng lại khiến người không rét mà run.
Theo sát phía sau lão già tà ác này là một người, cũng là một lão già đã có tuổi, nhưng người này lại thân hình thẳng tắp, giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, toàn thân tràn ngập kiếm ý vô hình, vừa nhìn đã biết là cao thủ dùng kiếm.
Còn người cuối cùng, thân hình khôi ngô, nét mặt không giận mà uy, nhìn khắp bốn phía, ánh mắt hung ác.
Ba người này, đều là tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh.
Khi ba người đi tới, hiển nhiên còn chưa biết bên này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ tò mò mà cảnh giác đánh giá bốn phía, thần niệm lẫn nhau giao lưu, rõ ràng là đang âm thầm trao đổi gì đó.
“Đại ca, nhị ca, Tam ca!”
Sài Hổ vừa thấy ba người, liền kích động hô lên.
Ba người nghe vậy nhìn hắn, đều hai mắt sáng lên, bước nhanh đi tới, lão giả tà ác dẫn đầu nói:
“Lão Tứ, ngươi chạy tới đây làm gì?”
Vừa nói, vừa không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Sài Hổ, như yêu cầu hắn nhanh chóng chạy trốn.
Xích Nguyệt khẽ mỉm cười, nói:
“Tứ ca tới đây là cứu ta.”