» Chương 2399: Thiên ý

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương 2399: Thiên Ý

Dương Khai tới đây mới vài tháng, đã đoạt được Bích Hải Toa, lại còn cho mình nhiều nguyên tinh đến vậy để không lo lắng về việc hồi phục thực lực. Nghĩ thế, Băng Vân chợt nhận ra Dương Khai đến đây dường như là đặc biệt để cứu mình.

Trong cõi u minh, hẳn là thiên ý.

Nàng cầm Chiếc Nhẫn Không Gian, thoáng xúc động một lúc rồi chợt nói: “Ngươi cho ta nhiều nguyên tinh như vậy, còn bản thân làm sao đây? Thế này đi, nguyên tinh ta giữ một nửa…”

Không đợi nàng nói dứt lời, Dương Khai đã khoát tay cười nói: “Tiền bối yên tâm, nguyên tinh thứ này ta có rất nhiều.”

Dù là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng chưa chắc đã có thể tùy ý lấy ra mười triệu thượng phẩm nguyên tinh. Quy đổi ra, đây là một trăm tỷ hạ phẩm nguyên tinh, có Đạo Nguyên cảnh võ giả nào lại giàu có đến thế? Nhưng Dương Khai thì khác, hắn vốn dĩ không thiếu nguyên tinh. Lần trước đánh chết Diêu Xương Quân đã thu được một lượng lớn tài phú, sau đó đánh chết Tang Đức đoạt được chiến lợi phẩm cũng không ít.

Mười triệu thượng phẩm nguyên tinh đối với hắn mà nói, thật sự chưa đến mức thương gân động cốt.

Nghe hắn nói vậy, Băng Vân mới không từ chối, vuốt cằm nói: “Cho ta năm ngày. Năm ngày sau chúng ta sẽ xuất phát. Hơn nữa… làm sao rời khỏi nơi đây cũng phải thương nghị kỹ lưỡng một phen.”

Nàng muốn rời Thông Thiên Đảo, thật sự không thể nghênh ngang đi, càng không thể cùng Dương Khai một khối đi, bằng không để Xích Nhật biết, nhất định sẽ chặn lại.

“Được, vậy ta thừa dịp thời gian này chuẩn bị một chút.” Dương Khai gật đầu, nói tiếp: “Tiền bối người chuẩn bị bao nhiêu phần tài liệu Bách Chuyển Đế Nguyên Đan? Ta có thể tiên thay người luyện chế, để phòng bất cứ tình huống nào.”

Băng Vân ngẩn ra, nói: “Ngươi có thể luyện chế Bách Chuyển Đế Nguyên Đan? Đây chính là đế cấp linh đan a.”

Dương Khai ngượng ngùng cười, nói: “Tiền bối chớ trách, kỳ thực vãn bối không phải Đạo Nguyên cấp trung phẩm luyện đan sư. Ta miễn cưỡng coi như một đế cấp luyện đan sư.”

Lúc trước hắn không biết Băng Tâm Các chủ là hạng người gì, lại vì sao phải cam kết luyện đan sư, sở dĩ căn bản sẽ không đem chân chính bản lĩnh lấy ra. Hôm nay cùng Băng Vân thẳng thắn thành khẩn đối đãi, hắn nghĩ cũng không có cần thiết giấu giếm.

“Đế cấp luyện đan sư!” Băng Vân đôi mắt đẹp sáng ngời, ngạc nhiên đến cực điểm: “Ngươi lại còn là một đế đan sư?”

Dương Khai tuổi còn trẻ có thể có tu vi như thế, đã có thể nói là kinh tài diễm diễm. Băng Vân thế nào cũng không nghĩ tới, hắn lại còn là một đế đan sư!

Mặc dù là phóng nhãn toàn bộ Tinh Giới, đế đan sư lại có bao nhiêu? Đây chính là thân phận còn tôn quý hơn cả cường giả Đế Tôn cảnh, là sự tồn tại càng thưa thớt. Chỉ riêng thân phận này thôi, Dương Khai cũng đủ để các tông môn đứng đầu tranh giành vỡ đầu.

Nhìn Dương Khai, Băng Vân đôi mắt đẹp trong hiện lên một tia tiếc nuối.

“Sao vậy?” Dương Khai sát ngôn quan sắc, không biết nàng đang tiếc nuối điều gì.

Băng Vân hé miệng mỉm cười nói: “Ngươi nếu là một thân con gái, Bổn cung nhất định thu ngươi làm môn hạ, truyền ta y bát. Đáng tiếc… Ta Băng Tâm Cốc chưa bao giờ thu nam đệ tử.”

Dương Khai gãi đầu nói: “Tiền bối ưu ái, tiểu tử tâm lĩnh.”

Băng Vân có thể thành thật nói với hắn những lời này, hiển nhiên cũng là không coi hắn là người ngoài. Dù sao hai người còn có mối duyên sâu đậm đến từ cùng một Tinh Vực, phần duyên này cực kỳ thuần hậu, không cách nào chặt đứt.

“Tài liệu Bách Chuyển Đế Nguyên Đan cũng không dễ tìm. Bổn cung nhiều năm như vậy cũng chỉ góp nhặt được mười phần. Đều cho ngươi ba.” Băng Vân nói rồi, đưa một ít dược liệu quý hiếm cho Dương Khai.

Những tài liệu này vốn là hy vọng lớn nhất để nàng thoát khỏi nơi đây. Thế nhưng khi nhận được sự giúp đỡ nhiều nguyên tinh từ Dương Khai, đã không cần quá để trong lòng. Vô luận luyện chế thành công hay không, cũng không ảnh hưởng quá lớn đến kế hoạch tiếp theo.

Dương Khai kiên trì muốn luyện chế, cũng chỉ là phòng hoạn vô căn cứ.

Sau khi Băng Vân rời đi, Dương Khai lập tức bắt đầu luyện chế Bách Chuyển Đế Nguyên Đan.

Đế cấp linh đan hắn không thường xuyên luyện chế, phàm là sự việc đều là quen tay hay việc. Sau khi lãng phí hai lò tài liệu, Dương Khai đã luyện chế thuận buồm xuôi gió.

Trước sau ba ngày, mười phần Đế Nguyên Đan thành đan được tám lò. Vài lò ban đầu phẩm chất không tốt lắm, chỉ có thể miễn cưỡng luyện chế thành công, lại đều là Đế Nguyên Đan hạ phẩm thấp nhất. Tuy nhiên, các lò sau cũng ra một ít Đế Nguyên Đan tốt, thậm chí có vài viên thượng phẩm.

Số lượng không nhiều lắm, bất quá tuyệt đối đủ.

Cách thời gian ước định còn hai ngày, Dương Khai cũng không rảnh rỗi. Dặn dò Lưu Tiêm Vân đừng chạy loạn khắp nơi, mình thì một mình rời Băng Tâm Các, đi trước khu động phủ.

Trước một cái động phủ hạng trung, Dương Khai chờ một lát, cấm chế liền mở ra. Lăng Âm Cầm lộ mặt, ngoắc Dương Khai nói: “Vào nói chuyện đi.”

Dương Khai gật đầu, theo nàng đi vào.

Động phủ này gần như giống hệt cái hắn thuê trước đó, vô luận là số lượng gian phòng bên trong hay khổ đều không có gì khác biệt.

Vào bên trong, Lăng Âm Cầm dâng trà, lúc này mới nói: “Mấy ngày trước đã xảy ra chuyện gì? Động phủ của ngươi bên kia hình như có người tranh đấu, ta qua kiểm tra thì nơi đó một mảnh hỗn loạn, ngươi và Lưu Tiêm Vân cũng không biết tung tích.”

Dương Khai nghe vậy, mới biết Lăng Âm Cầm đã qua tìm mình, nhất thời trong lòng ấm áp, cảm thấy chuyến đi này không sai.

“Có người muốn tìm ta phiền phức, ta chạy thoát.” Dương Khai nhếch miệng cười, cũng không giải thích nhiều.

Lăng Âm Cầm nhíu mày, nói: “Nghe người ta nói, bên kia có cường giả Đế Tôn cảnh động thủ. Lẽ nào tìm ngươi phiền phức là một Đế Tôn cảnh?” Nàng hơi biến sắc mặt, duyên dáng gọi to: “Không biết có phải Các chủ Huyền Vân Các không?”

Nàng còn tưởng rằng chuyện giết người của Huyền Vân Các trên biển lần trước đã bại lộ, sắc mặt thoáng cái hơi tái đi.

“Không phải hắn, là một người khác.” Dương Khai lắc đầu, “Bất quá sự tình đều qua rồi, Lăng đại tỷ không cần để trong lòng. Ta lần này tới là có một việc muốn hỏi người.”

Lăng Âm Cầm nói: “Có gì ta có thể giúp ngươi?”

Nàng không hỏi chuyện gì, chỉ hỏi có gì có thể giúp, có thể thấy được nàng là một người nhiệt tình.

Dương Khai nghiêm sắc mặt, nói: “Lăng đại tỷ người có nghĩ đến chuyện rời khỏi Tịch Hư bí cảnh chưa?”

“Rời khỏi!” Lăng Âm Cầm nghe vậy chấn động, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia khao khát, bất quá rất nhanh cười khổ lắc đầu nói: “Thông Thiên Thành mấy triệu người, ai mà không muốn rời đi? Chỉ là ngay cả đảo chủ đại nhân cường giả như thế đều bị kẹt ở đây, muốn rời đi nói dễ vậy sao?”

“Đó chính là muốn rời đi?” Dương Khai cười hắc hắc nói.

Lăng Âm Cầm nói: “Cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.” Nói xong, nàng chợt ý thức được điều gì, kinh ngạc nhìn Dương Khai nói: “Ngươi hỏi ta những chuyện này… là muốn làm gì?”

Dương Khai nghiêm mặt nói: “Ta nếu nói là, ta có thể rời khỏi nơi đây, Lăng đại tỷ có tin hay không?”

“Ngươi?” Lăng Âm Cầm ngẩn ra, không thể tin nhìn Dương Khai. Nàng không giống người khác, Dương Khai và Lưu Tiêm Vân đến Tịch Hư bí cảnh này gặp người đầu tiên chính là nàng Lăng Âm Cầm, cho nên nàng đối với Dương Khai coi như là hiểu rõ, biết hắn đến đây chưa bao lâu.

Một người đến đây mới chưa bao lâu, chợt tự nói với mình hắn có thể rời khỏi nơi này. Lăng Âm Cầm dù là muốn tin, cũng không thể tin được.

Phương pháp rời đi nếu thật dễ dàng tìm kiếm như vậy, những người đó cũng sẽ không vẫn bị nhốt trên đảo.

Một lát sau, Lăng Âm Cầm cau mày nói: “Có phải ai lừa ngươi không? Trên đảo này rất nhiều kẻ lừa đảo, thường có một số người lừa người khác ra biển, sau đó đi làm chuyện bất chính. Ngươi cẩn thận một chút.”

Dương Khai ách nhiên thất tiếu, nói: “Không ai lừa ta. Ta có tám phần mười nắm chắc có thể rời khỏi nơi đây!”

“Tám phần mười!” Lăng Âm Cầm thân thể mềm mại run lên, đôi mắt đẹp lập tức trợn tròn.

Nàng đối với Dương Khai không hiểu nhiều lắm, dù sao hai bên tiếp xúc không nhiều. Sở dĩ dù Dương Khai nói lời lẽ sáng quắc như vậy, nàng cũng không dám tin tưởng.

Dương Khai nói: “Ta cùng với sư muội đến đây tuy chưa lâu, nhưng người cùng Tiêu huynh bọn họ đã giúp chúng ta không ít. Sở dĩ ta nghĩ nếu có thể rời khỏi nơi đây, sẽ đưa các người cùng đi.”

Mặc kệ trận pháp tịnh linh cao cấp mà Lăng Âm Cầm cho hắn lúc đó có phát huy tác dụng hay không, nàng có thể trong lúc đó cho mượn trận pháp tịnh linh, đủ thấy sự thiện lương của nàng. Dù cuối cùng trận pháp hư hỏng, nàng cũng không chỉ trích Dương Khai gì cả. Người phụ nữ này rất tốt, sở dĩ Dương Khai nghĩ nếu thật sự phải đi, có thể đưa bọn họ cùng đi.

“Lăng đại tỷ người có băn khoăn và nghi ngờ là bình thường. Ta cũng không muốn người lập tức tin tưởng. Bất quá người nếu thật có thể tin tưởng lời của ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không làm người thất vọng! Mặc kệ người có đồng ý chuyện này hay không, ta cùng với sư muội hai ngày sau sẽ rời khỏi nơi đây.” Dương Khai nói xong liền đứng lên.

Hắn lần này chủ yếu là muốn mời Lăng Âm Cầm. Còn chuyện nàng có đồng ý hay không, có đi cùng mình hay không, thì tùy quyết định của nàng. Dương Khai cũng không thể ép người ta đi được. Dù là để báo ơn cũng không phải báo theo kiểu này.

Dương Khai rời đi lúc nào, Lăng Âm Cầm căn bản không chú ý. Nghe Dương Khai nói xong, cả người nàng rơi vào sự lựa chọn khó khăn. Trực giác nói cho nàng biết, Dương Khai không nói dối, hắn tuyệt đối nắm giữ phương pháp rời khỏi nơi đây, biết làm sao thoát khốn. Thế nhưng nàng dù sao cùng Dương Khai chưa quen thuộc, không biết phương pháp này của Dương Khai là từ đâu nghe được, có an toàn hay không.

Chỉ dựa vào ba câu nói của Dương Khai, để nàng đánh cược sinh mạng của tất cả mọi người, Lăng Âm Cầm áp lực như núi.

Nghĩ đến cuối cùng, nàng nghĩ vẫn có cần phải nghe ý kiến của mọi người. Cho nên nàng lập tức lấy ra truyền tin la bàn, triệu tập thuyền viên của mình.

Hai ngày, thoáng một cái đã qua.

Sáng sớm ngày hôm đó, Dương Khai dẫn theo mấy người nữ tử đi tới bến tàu.

Trong số mấy nữ tử này, có Lưu Tiêm Vân, có Phạm Hinh, còn có mấy đệ tử khác của Băng Tâm Các. Băng Vân ở Thông Thiên Đảo này không thu quá nhiều môn nhân. Phạm Hinh và những người khác đều là những người đáng thương ở trên đảo chịu đủ sự bắt nạt không có nơi nào để đi, được Băng Vân phát hiện và thu lưu ở Băng Tâm Các mà thôi. Sở dĩ tu vi của mấy cô gái này không đồng đều, người đi đường duy nhất có thực lực cao nhất là Dương Khai.

“Dương đan sư, sư tôn phân phó, chuyến này tất cả lấy ngươi làm việc chính. Chúng ta bây giờ phải làm sao?” Phạm Hinh có chút căng thẳng hỏi.

Đêm qua nàng bỗng nhận được truyền âm của Băng Vân, bảo nàng dẫn theo mấy sư muội thu thập đồ đạc của Băng Tâm Các, sau đó hôm nay ra biển, còn việc ra biển thì giao cho Dương Khai phụ trách.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2891: Gặp lại Trường Thanh thần thụ

Chương 2890: Thất Thải bùn

Chương 2889: Một trận chiến cuối cùng