» Chương 2453: Mượn đao giết người

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương hai ngàn bốn trăm năm mươi ba: Mượn đao giết người

“Quả nhiên là ngươi!” Doãn Nhạc Sinh nhất thời biến sắc, như kẻ thù gặp mặt đỏ mắt, nghiến răng nói: “Ngươi đúng là mạng lớn, chẳng những có thể sống sót trong trận tai nạn năm đó, lại còn đến Toái Tinh Hải.”

Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, trầm giọng nói: “Doãn Nhạc Sinh, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi tốt nhất thành thật trả lời, con khôi lỗi cùng đi với ta năm đó ở đâu!”

Doãn Nhạc Sinh nghe vậy, mỉm cười nói: “Ai biết được, đã là khôi lỗi của ngươi, hỏi ta làm gì?”

Hắn quả nhiên biết tin tức của Tiểu Tiểu, Dương Khai trong lòng khẽ động. Mặc dù Doãn Nhạc Sinh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Dương Khai, nhưng qua ngữ khí và thần thái của hắn, Dương Khai vẫn nhận ra điều này.

Dương Khai tâm tư nhất thời nóng bừng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Doãn Nhạc Sinh, nói: “Xem ra ngươi không định nói cho ta biết.”

Doãn Nhạc Sinh nhếch miệng cười nói: “Nếu đã biết, cần gì phải tự chuốc lấy nhục?”

“Được!” Dương Khai gật đầu, khí tức trong nháy mắt trở nên cực kỳ nguy hiểm, như một con báo đang chuẩn bị vồ mồi, khiến người ta cực kỳ sợ hãi. “Ngươi đã không nói, vậy Bản thiếu sẽ đánh cho ngươi nói!”

Doãn Nhạc Sinh sắc mặt trầm xuống, nói: “Ngươi thật cho rằng mình là thiên hạ vô địch?”

“Thiên hạ vô địch không dám nhận, nhưng bóp chết ngươi vẫn không thành vấn đề.”

Doãn Nhạc Sinh tức giận bật cười: “Ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào thân phận Tinh Chủ của ngươi sao?”

“Cái gì? Doãn huynh vừa nói gì?”

“Tiểu tử này là thân Tinh Chủ?”

“Thân Tinh Chủ không phải chỉ có những võ giả từ hạ vị diện tinh vực tới mới có sao, lẽ nào tiểu tử này chính là?”

“Chậc, nghe nói người mang thân Tinh Chủ sở hữu bản nguyên tinh thần hoàn chỉnh, có ưu thế trời cho trong tu luyện võ đạo, không biết tin đồn thật hay giả.”

Vừa nghe Dương Khai lại là thân Tinh Chủ, các võ giả bốn phương nhất thời xôn xao, từng người ánh mắt thèm thuồng nhìn hắn, như thể đang nhìn một khối bánh ngọt khổng lồ.

Mọi người đến đây Toái Tinh Hải, thiên tân vạn khổ tìm kiếm bản nguyên lực, tìm tới tìm lui cũng chỉ là một ít bản nguyên tàn phá. Sau khi hấp thu luyện hóa, mặc dù cũng có tác dụng tăng cường tu luyện, nhưng dù sao đây chỉ là bản nguyên tàn phá, làm sao so được với bản nguyên tinh thần hoàn chỉnh? Bản nguyên tinh thần hoàn chỉnh có thể giúp cảm ngộ thiên địa pháp tắc một cách toàn diện hơn, điều mà bản nguyên tàn phá lực không thể so sánh được.

Nghe nói từ rất lâu trước đây, trong Toái Tinh Hải cũng có một số bản nguyên tinh thần hoàn chỉnh, nhưng theo thời gian trôi qua và Toái Tinh Hải được mở ra qua bao năm tháng, những bản nguyên tinh thần hoàn chỉnh này sớm đã bị các tiền nhân mang đi, còn lại đều là một ít bản nguyên lực tàn phá.

Có thể qua thêm một vài thời đại nữa, trong Toái Tinh Hải ngay cả bản nguyên lực tàn phá cũng không còn tồn tại, đến lúc đó, Toái Tinh Hải sẽ mất đi công dụng và sức hấp dẫn đối với võ giả như ngày nay.

Đây cũng là lý do tại sao mọi người có phản ứng lớn như vậy sau khi nghe Dương Khai là thân Tinh Chủ.

Doãn Nhạc Sinh cười lớn nói: “Tiểu tử này đúng là thân Tinh Chủ, điểm này Doãn mỗ có thể đảm bảo bằng nhân cách.”

Mọi người nghe vậy, đều vẻ mặt cổ quái nhìn hắn.

Lam Hòa hừ lạnh nói: “Thật là buồn cười, người của Hoàng Tuyền Tông lại còn có nhân cách.”

Trước đây Dương Khai đã cứu nàng một mạng, hôm nay thấy Dương Khai cũng bị nhắm vào, nàng tự nhiên đứng ra nói giúp Dương Khai một câu, rất có ý muốn cùng hắn đồng tiến thoái.

Doãn Nhạc Sinh sắc mặt trầm xuống, nhìn khắp bốn phía nói: “Chư vị nếu không tin, đại có thể hỏi một chút hắn, bảy năm trước hắn là tu vi gì!”

Một hán tử khôi ngô lập tức nhìn về phía Dương Khai, lớn tiếng nói: “Tiểu tử, nghe được thì nhanh trả lời!”

Mặc dù một chiêu trước đó của Dương Khai hạ gục một võ giả cùng cấp khiến người ta kiêng kỵ, nhưng hắn bất quá chỉ là một mình mà thôi. Lúc này nhiều người như vậy đều nhìn chằm chằm hắn, tin rằng dù hắn có lợi hại hơn nữa cũng không thể làm nên trò trống gì.

Dương Khai nghe vậy, liếc nhìn hán tử kia, hừ lạnh nói: “Liên quan gì tới ngươi.”

Hắn hoàn toàn không coi hán tử kia ra gì, khiến hán tử kia tức giận sắc mặt tái xanh.

Doãn Nhạc Sinh mỉm cười nói: “Bảy năm trước hắn bất quá chỉ có Hư Vương hai tầng cảnh mà thôi, Dương huynh, ta nhớ kỹ có đúng không?”

“Hư Vương hai tầng cảnh!”

“Điều… điều này sao có thể!”

“Bảy năm từ Hư Vương hai tầng cảnh tu luyện tới Đạo Nguyên ba tầng cảnh? Ai nha nha, chuyện này làm sao có thể làm được?”

“Doãn huynh ngươi chẳng lẽ lừa chúng ta sao?”

Bảy năm, một người lại có thể từ Hư Vương hai tầng cảnh tu luyện tới Đạo Nguyên ba tầng cảnh, tốc độ tiến bộ này quả thực kinh khủng. Ở đây nhiều người như vậy, bảy năm trước tu vi so với hôm nay, nhiều nhất cũng chỉ là đề thăng một tiểu cấp độ mà thôi, có lẽ căn bản cũng không có nửa điểm tiến bộ.

Doãn Nhạc Sinh nói: “Ta lừa các ngươi có chỗ tốt gì? Hắn có thể đạt tới trình độ này, có thể còn có một chút cơ duyên khác, nhưng thân Tinh Chủ đó là lợi thế lớn nhất của hắn!”

“Đã sớm nghe nói những võ giả từ hạ vị diện tinh vực tới đều là kỳ tài ngút trời, nhất là Tinh Chủ, tu luyện nhanh như bay. Nếu như Doãn huynh nói không sai, vậy hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt.”

“Đệ tử Hoàng Tuyền Tông ngươi cũng tin, cái này Doãn Nhạc Sinh vừa nhìn đã biết có ân oán với tên kia, cố ý chỉ ra hắn là thân Tinh Chủ, rõ ràng là muốn mượn đao giết người a!”

“Ta đây cũng thừa nhận, bản nguyên tinh thần hoàn chỉnh, ai không muốn! Nếu như có thể có được…”

Xung quanh xì xào bàn tán không ngừng bên tai, Dương Khai cười nhạt không ngừng, liếc nhìn Doãn Nhạc Sinh nói: “Nói về ta làm gì, Doãn huynh sao không nói về mình, bảy năm trước ngươi, cũng bất quá là Hư Vương ba tầng cảnh sao?”

Doãn Nhạc Sinh mỉm cười nói: “Đúng thì sao?”

Lời vừa nói ra, không ít người sắc mặt cả kinh, đều đều nhìn về phía Doãn Nhạc Sinh.

Dương Khai một mình dùng bảy năm từ Hư Vương hai tầng cảnh tu luyện tới Đạo Nguyên ba tầng cảnh đã đủ kinh người, không ngờ Doãn Nhạc Sinh tiến bộ cũng không kém hắn bao nhiêu. So với hai người này, mọi người phát hiện mình đơn giản là tài trí bình thường a.

Doãn Nhạc Sinh thoải mái nói: “Nói cho chư vị cũng không sao, Doãn mỗ kỳ thực cũng là thân Tinh Chủ, cho nên mới biết rõ tu luyện của Tinh Chủ nhanh chóng đến mức nào.”

Thoại âm rơi xuống, mọi người nhất tề nhìn hắn, ánh mắt cũng là thèm thuồng đến cực điểm.

Doãn Nhạc Sinh hừ lạnh nói: “Bất quá ta cùng tiểu tử này bất đồng, Doãn mỗ là đệ tử thân truyền của tông chủ bản tông, muốn đụng đến ta, chư vị tự mình suy nghĩ kỹ đi!”

Nghe vậy, không ít người thần tình lóe lên, một lát sau, rất nhiều người chậm rãi lắc đầu, dời ánh mắt khỏi người Doãn Nhạc Sinh.

Doãn Nhạc Sinh cái thân Tinh Chủ này cố nhiên cũng rất hấp dẫn, nhưng hắn lại là đệ tử thân truyền của tông chủ Hoàng Tuyền Tông, trên tay chắc chắn có không ít bảo mệnh lá bài tẩy. Thật sự muốn liều mạng với hắn, không khéo lại trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Ngược lại thì Dương Khai trông dễ đối phó hơn một chút.

Nhưng cũng chính vì Doãn Nhạc Sinh thừa nhận mình là thân Tinh Chủ, khiến lời hắn nói trước đó càng có sức thuyết phục. Những người đó nhìn Dương Khai ánh mắt trở nên càng thêm thèm thuồng khó tả.

Doãn Nhạc Sinh cười lớn nói: “Dương Khai, thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn xông vào, hôm nay nhiều hào kiệt ở đây, ta xem ngươi chạy trốn đâu!”

Dương Khai trầm mặt, mắng: “Muốn mượn đao giết người? Vô sỉ!”

“Ai bảo ngươi mang bản nguyên tinh thần hoàn chỉnh nào?” Doãn Nhạc Sinh vẻ mặt thờ ơ, lớn tiếng quát: “Chư vị, Hoàng Tuyền Tông ta có một môn bí thuật, có thể hoàn chỉnh tách bản nguyên tinh thần từ một vị Tinh Chủ ra, không tổn hao chút nào. Vị bằng hữu nào có thể bắt được người này, đại có thể tìm Doãn mỗ giúp đỡ tách bản nguyên lực, Doãn mỗ ở đây bảo chứng nhất định tận tâm tận lực, tuyệt không có nửa điểm tư tâm!”

“Ha ha, có lời này của Doãn huynh ta yên tâm rồi, ta mới vừa rồi còn đang suy nghĩ, coi như giết tiểu tử này, lại nên làm sao đoạt lấy bản nguyên của hắn đây, hóa ra Hoàng Tuyền Tông còn có bực này kinh người bí thuật.” Hán tử lúc trước bị Dương Khai mắng một câu cất tiếng cười lớn lên.

Doãn Nhạc Sinh nói: “Người này thực lực không tầm thường, chư vị muốn bản nguyên tinh thần của hắn, tốt nhất cùng nhau liên thủ.”

Hắn đã trắng trợn xúi giục mọi người liên thủ đối phó Dương Khai. Người ở đây tuy rằng đều không thích cách làm của hắn, nhưng mê hoặc của bản nguyên lực phía trước, cũng không khỏi tim đập thình thịch, huống hồ, thái độ kiêu ngạo bạt hỗ không coi ai ra gì của Dương Khai trước đó thực sự khiến người ta tức giận.

Trong chốc lát, hơn mười luồng khí tức hướng về phía Dương Khai hội tụ, loại áp lực đó hầu như muốn khiến người ta hít thở không thông. Đứng bên cạnh Dương Khai, Lam Hòa càng sắc mặt trắng nhợt, mày nhíu chặt lại.

Nàng tuy rằng cũng có thực lực không tệ, nhưng chưa bao giờ giao chiến với nhiều người như vậy. Trong lúc nhất thời không khỏi có chút lo sợ bất an, nghĩ về tương lai không biết, lén lút nhìn Dương Khai một cái.

Nhìn lại, Lam Hòa không khỏi kinh ngạc.

Bởi vì Dương Khai đứng ở đó, lại bình yên như không, không có chút sợ hãi và e ngại nào. Hơn mười luồng khí tức khóa chặt hắn giống như gió xuân lướt qua mặt, không tạo thành bất kỳ uy hiếp và ảnh hưởng nào đối với hắn.

Người này tâm lý thật mạnh! Lam Hòa âm thầm kinh hãi.

Trước đó nàng cũng không quá thích Dương Khai, luôn cảm thấy người này hành sự cổ quái, không phải hạng tốt gì. Nhưng khi Dương Khai cứu nàng một mạng, nàng đối với Dương Khai ít nhiều cũng thay đổi quan điểm.

Dù sao nhiều người như vậy chỉ đứng xem, duy nhất chỉ có hắn rút đao tương trợ. Mình và hắn cũng không quen biết, hắn có thể làm như vậy, hiển nhiên cũng là một người nhiệt tình.

Hôm nay cục diện biến đổi, đến lượt Dương Khai bị người liên thủ đối địch, Lam Hòa tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Ngay khi nàng âm thầm quyết định chú ý muốn giúp Dương Khai một tay, Dương Khai đột nhiên thấp giọng nói: “Lam cô nương, ngươi rời khỏi nơi này trước.”

Lam Hòa nghe vậy, mày nhăn lại, quát: “Sao, Dương huynh đây là coi thường ta Lam Hòa?”

Dương Khai ngạc nhiên, nhìn nàng nói: “Ta lúc nào có ý này?”

Lam Hòa hừ nói: “Vậy ngươi đuổi ta đi là có ý gì? Ngươi đã lúc trước có thể rút đao tương trợ, vậy bây giờ ta Lam Hòa tự nhiên cũng không thể ngồi xem mặc kệ, ngươi yên tâm, bọn họ nếu thật dám lấy nhiều khi ít, ta giúp ngươi chính là, tuyệt không sẽ kéo chân sau ngươi!”

Dương Khai kinh ngạc nhìn nhìn nàng, nói: “Sẽ chết.”

Lam Hòa thân thể mềm mại hơi run lên, bất quá vẫn khanh thanh nói: “Chết thì chết, ngược lại ta không đi.”

Dương Khai trong mắt hiện lên một tia vẻ kinh ngạc, nhìn nàng từ trên xuống dưới vài lần, dường như muốn nhận thức lại nàng vậy, đột nhiên, hắn lộ ra vẻ chợt tỉnh, mở miệng nói: “Lam Hòa cô nương đến từ Thiên Lang cốc?”

“Không sai.” Lam Hòa gật đầu đáp, chẳng biết Dương Khai lúc này hỏi cái này làm gì, người này đúng là đủ kỳ quái. (Chưa xong còn tiếp. Nếu như ngài thích bộ tác phẩm này, hoan nghênh ngài đến Khởi Điểm)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2795: Phá nát thế giới

Chương 2794: Giảm xóc khu vực

Chương 2793: Ngũ Sắc Bảo Tháp