» Chương 2503 : Đao đến

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Bất kể là Đoạn Hồng Trần hay Ô Quảng, cả hai đều phớt lờ Dương Khai.

“Này, đang nói chuyện với các ngươi đây.” Dương Khai bực bội nhìn hai người: “Cho điểm phản ứng có được không?”

Ô Quảng lúc này mới lạnh lùng nói: “Ngươi bảo hắn cút đi, Bổn Tọa lập tức rời khỏi nơi này!”

Đoạn Hồng Trần quát khẽ: “Loại lời lừa gạt con nít này ngươi cũng không biết ngại nói ra, Ô Quảng ngươi càng ngày càng không biết xấu hổ.” Hắn hung hăng phỉ nhổ Ô Quảng một phen, rồi mới nhìn không chớp mắt đối Dương Khai nói: “Tiểu tử, ngươi nhẫn nại một chút, hôm nay ta hai người phải ở chỗ này quyết tử chiến. Nếu như ngươi vì vậy mà hồn phi phách tán, chỉ có thể nói ngươi số mệnh không tốt. Nếu ngươi có thể may mắn sống sót, có thể hưởng thụ vô cùng!”

Dương Khai thở dài nói: “Thôi, Hồng Trần tiền bối ngươi cứ buông tay làm đi, vãn bối sẽ tự chăm sóc tốt mình.”

Đoạn Hồng Trần cười ha hả, cực kỳ phấn chấn nói: “Được, có câu nói này của tiểu tử ngươi, lão phu có thể toàn lực làm rồi!”

Dứt lời, hai tay hắn kết ấn, mạnh mẽ điểm về phía Ô Quảng.

Sắc mặt Ô Quảng đại biến, quát lớn nói: “Ngươi làm thật sao?”

Đoạn Hồng Trần mặt lạnh, lạnh giọng nói: “Ngươi xem ta như đang chơi đùa với ngươi sao?”

“Thật là tức chết Bổn Tọa rồi, Đoạn Hồng Trần, hôm nay ngươi mơ tưởng sống rời khỏi nơi đây. Bổn Tọa dù liều mạng thần hồn bị thương, cũng muốn ngươi hồn phi phách tán!”

Thỏ cùng đường còn cắn người, huống chi là đại danh đỉnh đỉnh Phệ Thiên Đại Đế? Bị Đoạn Hồng Trần dồn ép hết lần này đến lần khác, ngay cả thần hồn trốn vào nơi đây cũng bị hắn đuổi theo, Ô Quảng cũng cùng đường rồi. Vừa quát lớn, liền muốn buông tay đánh một trận.

Đang nói chuyện, hai người liền giao thủ vào làm một khối. Chỉ một thoáng, Thức Hải bốc lên, nước biển bị nhấc lên cự sóng ngập trời. Hai đạo nhân ảnh trên bầu trời Thức Hải của Dương Khai giao thoa qua lại, đụng chạm đánh nhau không thể tách rời.

Đây là thần hồn chi chiến, so với bình thường sinh tử tranh đấu còn hung hiểm hơn.

Chiêu số hai người sử dụng cũng đều là thần hồn bí thuật, Thần Niệm va chạm liên tục, bạo khởi một vòng lại một vòng vầng sáng mắt trần có thể thấy.

Thức Hải của Dương Khai hoàn toàn không cách nào ổn định.

Mà ngay từ lúc Đoạn Hồng Trần ra chiêu thứ nhất, Dương Khai cũng đã thân hình thoắt một cái, đi thẳng tới trung tâm đảo nhỏ do Thất Thải Ôn Thần Liên biến ảo. Hắn toàn lực thôi động lực lượng Ôn Thần Liên, Thất Thải Hà Quang đại phóng, bao phủ hắn nghiêm nghiêm thật thật.

Hai vị thần hồn của cấp bậc đại đế Linh Thể giao chiến trong đầu hắn, cho dù hắn tránh tốt thế nào cũng không thể bình yên vô sự, bởi vì bản thân hắn chính là chiến trường. Hắn chỉ có thể dựa vào Thất Thải Ôn Thần Liên.

Đây là vật bồi dưỡng thần thức Thiên Địa Chí Bảo, ngay cả Phệ Thiên Đại Đế năm đó cũng vì tìm kiếm bóng dáng của nó mà đến vô số Tinh Vực. Có thể thấy nó trân quý đến mức nào.

Hào quang bảy màu bao phủ như một tầng phòng ngự vô cùng kiên cố. Dư ba oanh kích của hai vị Đại Đế kéo tới, chỉ tạo nên từng tầng rung động trên Thất Thải Hà Quang, căn bản không thể làm tổn thương Dương Khai mảy may.

Nhận thấy điểm này, Dương Khai không khỏi gánh nặng trong lòng được giải tỏa. Hắn thật sự sợ ngay cả Ôn Thần Liên cũng không có tác dụng. Nếu là như vậy, lần này hắn thực sự lành ít dữ nhiều.

Bất quá, mặc dù có Ôn Thần Liên phòng hộ, Dương Khai cũng vẫn đau đầu sắp nứt, thần hồn Linh Thể không ngừng run rẩy bất an, toàn thân các nơi đều giống như bị xé rách.

Mỗi lần Đoạn Hồng Trần và Ô Quảng công kích, đều phảng phất lưỡi dao sắc bén khảm vào người hắn, không thể tránh khỏi mang đến cho hắn một ít bị thương.

Thần diệu của Ôn Thần Liên phát huy ra tác dụng. Khi những cơn đau nhức kéo tới, luôn có một luồng lực lượng ôn hòa lan tràn khắp toàn thân, như một bàn tay nhỏ vô hình, nhẹ nhàng vuốt ve nỗi đau của Dương Khai, giúp hắn nhanh chóng an ổn trở lại.

Dần dần, Dương Khai cũng quen với cảm giác như vậy.

Hắn không còn cảm giác đau đớn nhiều, mà bắt đầu đưa sự chú ý lên hai vị Đại Đế.

Không cần hắn quan sát nhiều, mọi cử động của hai vị Đại Đế đều in sâu vào trong đầu hắn, nhìn rõ ràng rành mạch.

Nếu là ở nơi khác, Dương Khai tuyệt đối không có cách nào làm được loại chuyện này. Nhưng nơi đây là thức hải của hắn, tất cả đều trong cảm nhận của hắn. Mặc kệ tốc độ của Ô Quảng và Đoạn Hồng Trần có nhanh đến đâu, chiêu số có hung mãnh thế nào, hắn đều có thể cảm thụ rõ ràng.

Dương Khai nhìn kinh ngạc liên tục, nhìn không chớp mắt.

Bởi vì tất cả những gì hai vị Đại Đế thi triển ra đều là huyền diệu thần hồn vô song bí thuật, cùng với sự vận dụng kỳ diệu thần hồn lực.

Trách không được Đoạn Hồng Trần lúc trước nói hắn nếu có thể may mắn sống sót, có thể được ích lợi vô cùng. Thì ra là như vậy.

Tình huống hiện tại, bất kỳ bí thuật nào hai vị Đại Đế vận dụng đều khó tránh khỏi sự quan sát của Dương Khai. Hơn nữa, Dương Khai có thể hoàn toàn hiểu rõ ảo diệu những bí thuật đó. Điều này so với việc thầy trò thân mật dùng tâm dạy dỗ còn hiệu quả hơn rất nhiều, quả thực giống như thể hồ quán đính vậy.

Cứ như hai vị Đại Đế đang hết toàn lực truyền thụ cho Dương Khai đủ loại thần thông của chính mình, không hề giấu giếm. Hơn nữa, Dương Khai vừa học liền biết.

Nhìn một hồi, nội tâm Dương Khai bị chấn động cực lớn, bởi vì hắn phát hiện sự lý giải và sử dụng lực lượng thần hồn của mình so với hai vị Đại Đế quả thực là không còn ở cùng một đẳng cấp.

Cùng một phần lực lượng, mình có thể dùng để mở tung một tảng đá lớn, nhưng hai vị Đại Đế lại có thể bổ đôi một ngọn núi. Đây chính là sự khác biệt.

Tâm thần Dương Khai kích động, biết cơ duyên khó có được lần này đã giúp mình có một điểm khởi đầu rất cao. Dù hắn không tấn chức Đế Tôn, hay vẫn là tu vi Đạo Nguyên Cảnh tầng ba, hôm nay hắn có thể phát huy ra thực lực so với lúc trước cũng muốn cường đại vài lần không thôi.

Thần hồn lực có thể có tác dụng kỳ diệu như thế, Nguyên Lực tự nhiên cũng như vậy.

Hắn đột nhiên há mồm cao giọng nói: “Hồng Trần tiền bối, không cần lưu thủ, vãn bối vô sự!”

Nhìn một hồi, hắn phát hiện Đoạn Hồng Trần hoàn toàn rơi vào hạ phong, lại bị Ô Quảng triệt để áp chế, ép không ngừng lùi về phía sau trên bầu trời Thức Hải.

Không phải lực lượng thần hồn của Đoạn Hồng Trần không bằng Ô Quảng, chỉ là Đoạn Hồng Trần vẫn có chút sợ ném chuột vỡ bình, không dám vận dụng quá lực lượng cường đại, tránh cho thực sự làm phiền hà Dương Khai.

Đừng nhìn hắn vừa rồi trên miệng nói hào sảng, nhưng một người có thể tư tưởng hệ thương sinh, tự nhiên sẽ yêu thương tất cả đến bất kỳ một cái mạng nào.

Nghe vậy, Đoạn Hồng Trần tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc mắt về phía Dương Khai. Thấy đảo nhỏ do Thất Thải Ôn Thần Liên biến ảo, không khỏi sáng mắt lên, cười ha hả nói: “Được, thế này lão phu sẽ không có nỗi lo về sau rồi!”

Hắn hiển nhiên cũng nhìn thấu bản thể Ôn Thần Liên, biết có Ôn Thần Liên bảo vệ Dương Khai, dù mình và Ô Quảng đánh nhau có hung hiểm, cũng sẽ không ảnh hưởng đến Dương Khai quá nhiều.

Dứt lời, khí thế của hắn đột nhiên kéo lên, thoáng cái đã cứu vãn được cục diện, cùng Ô Quảng liều chết ngươi tới ta đi, kinh khủng.

Xung kích mãnh liệt và chiêu số thi triển ra, Thức Hải của Dương Khai đã rung chuyển bất an. Nhưng thần hồn Linh Thể của hắn có Ôn Thần Liên bảo vệ, cho nên mặc kệ Thức Hải thế nào, hắn đều sẽ không bị thương quá nghiêm trọng.

Dương Khai từ từ đắm chìm trong huyền diệu thần hồn bí thuật và sự vận dụng lực lượng thần hồn, không thể tự kiềm chế. Chỉ cảm thấy trước mắt phảng phất có một cánh cửa mới từ từ đẩy ra, để hắn nhìn thấy một tia sáng chói mắt rõ ràng bên trong.

Mà hai vị Đại Đế cũng càng đánh càng hung, giữa hai người đều là vết thương chồng chất. Trên thần hồn linh thể, quang mang chợt hiện bất định, có thắng có bại.

Đây là một trận chiến sinh tử, không phân sinh tử, tuyệt không dừng tay.

Mà theo thời gian trôi qua, lực lượng hai người thi triển ra cũng từ từ trở nên yếu đi, hiển nhiên là do tiêu hao quá lớn, bị thương không nhẹ.

Thức Hải cuồn cuộn bắt đầu từ từ bình tức, không còn điên cuồng như trước.

Cũng không biết qua bao lâu, Dương Khai đang chìm đắm trong cảm giác huyền diệu đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng quát khẽ: “Tiểu tử!”

Dương Khai giật mình, thoáng cái thoát thân khỏi cảm ngộ.

Định thần nhìn lại, hắn không khỏi ngẩn ngơ.

Bởi vì không biết từ lúc nào, hai vị Đại Đế đang liều mạng tranh đấu đã dừng lại. Thần hồn Linh Thể của hai người giao thoa vào nhau, mỗi người đều sử dụng bí thuật gì đó phong tỏa hành động của đối phương, giống như hai người đang đấu vật, thân thể xoắn thành hình méo mó, dây dưa ngã xuống đất.

Thần hồn Linh Thể của hai người, quang mang lờ mờ, khí tức yếu ớt, tựa như lúc nào cũng có thể tắt.

Thần sắc Đoạn Hồng Trần trang nghiêm, sắc mặt Ô Quảng âm trầm, nhưng không ai chịu buông ai ra.

“Tiền bối có gì phân phó?” Dương Khai nghiêm nghị hỏi.

“Dùng thần hồn bí thuật mạnh nhất của ngươi công kích chúng ta, tốt nhất là loại có thể khiến chúng ta hồn phi phách tán.” Đoạn Hồng Trần cắn răng quát khẽ.

Sắc mặt Dương Khai hơi biến.

Sắc mặt Ô Quảng cũng lạnh lẽo, lo lắng nhìn Dương Khai một cái, khinh thường hừ nói: “Đoạn Hồng Trần ngươi lão hồ đồ, chỉ là một kẻ mới vừa tấn thăng Đế Tôn, lại có bí thuật gì có thể làm tổn thương ta?”

Đoạn Hồng Trần nhếch miệng cười, nói: “Tiểu tử này nhưng không phải người bình thường, dám coi thường hắn phải không muốn ngươi đợi xem.”

Ô Quảng khinh thường nói: “Vậy bản tọa cần phải mỏi mắt mong chờ rồi.”

Đoạn Hồng Trần hừ nói: “Tiểu tử ngươi còn do dự gì, lão già này muốn xem thủ đoạn của ngươi thế nào, còn không mau để hắn mở mang kiến thức!”

Dương Khai chần chờ nói: “Tiền bối…”

Đoạn Hồng Trần không đợi hắn nói hết lời, liền quát lớn nói: “Nếu Ô Quảng được trọng sinh, thảm kịch mấy vạn năm trước sẽ tái hiện. Lão phu khổ sở chờ đợi mấy vạn năm mới đợi được cơ hội hôm nay, trước đây đã chuẩn bị cùng hắn đồng quy vu tận. Bỏ qua hôm nay, sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa. Tiểu tử chớ để lão phu thất vọng!”

Không biết hắn lúc này kêu gọi đã dùng bí thuật gì, âm thanh như đinh chém sắt, như thần chung mộ cổ, chấn động bên tai Dương Khai, khiến tâm tình hắn kích động không ngớt.

Bốn mắt đối diện, Dương Khai cảm nhận rõ ràng vẻ khẩn cầu trong mắt Đoạn Hồng Trần, cảm nhận được sự kiên quyết trong lòng hắn.

Dương Khai nghiêm nghị kính nể, từ từ đứng dậy từ trên Ôn Thần Liên, từng bước đi về phía hai người.

Đợi đến khi tới trên bầu trời hai người, Dương Khai trầm giọng nói: “Tiền bối, có lời gì muốn vãn bối mang cho Ôn Điện Chủ không?”

Đoạn Hồng Trần nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Không cần, hắn biết lão phu mấy năm nay đang làm gì!”

Dương Khai gật đầu, cúi người hành lễ, trầm giọng nói: “Tiền bối kia… Lên đường bình an!”

Đoạn Hồng Trần mỉm cười, nhắm lại hai mắt.

Ô Quảng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Dương Khai, vẻ mặt ý khinh bỉ, hiển nhiên không cho rằng hắn có thể thực sự giết chết mình.

“Đao đến!” Dương Khai đột nhiên chợt quát một tiếng, thần quang rạng rỡ trong mắt. Đưa tay, một thanh trường đao đột nhiên xuất hiện trên lòng bàn tay hắn. Thân đao tựa hồ cảm nhận được nội tâm hắn không bình tĩnh, ông minh không ngừng, truyền ra âm thanh kỳ dị.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2622: Đổng phu nhân

Chương 2621: Lớn mà ngốc nghếch

Chương 2620: Gió xuân bát diện