» Chương 2502 : Không còn gì để nói
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
“Cái này được rồi.” Ô Quảng gật đầu. “Cái Tinh Đồ này chắc là ngươi lấy được từ trong cái tinh vực kia.”
“Ngươi cái này cũng nhìn ra?” Dương Khai kinh ngạc nhìn hắn.
Ô Quảng cười nói: “Cũng không phải Bản Tọa nhãn lực không tầm thường, mà là chỉ có những Tinh Vực kia mới có thể đản sinh ra Tinh Đồ như vậy.”
“Đây là vì sao?” Dương Khai vội vã thỉnh giáo.
Tuy rằng hắn nóng lòng muốn đuổi Ô Quảng ra khỏi đầu mình, nhưng khó khăn lắm mới gặp được người có thể giải thích nghi hoặc, tự nhiên là nắm chặt cơ hội hỏi rõ ràng, đợi sau khi hỏi xong lại đuổi hắn đi cũng không muộn.
Ô Quảng trầm ngâm một chút, mở miệng nói: “Trên đời này, vạn vật đều có Bản Nguyên. Cây cỏ có cây cỏ Bản Nguyên, Thánh Linh có Thánh Linh Bản Nguyên, ngay cả ánh ngọc tinh thần cũng có Tinh Thần Bản Nguyên. Bản Nguyên Chi Lực là lực lượng chi nguyên đầu, huyền diệu vô cùng, uy năng vô hạn. Thiên Địa Vĩ Lực là thiên địa Bản Nguyên Chi Lực, là lực lượng tồn tại từ khi thiên địa sinh ra ban đầu. Chúng ta võ giả nếu có thể nhìn trộm một hai, có thể được lợi vô cùng.”
Dương Khai chăm chú lắng nghe, thần tình cẩn thận tỉ mỉ. Tuy rằng Phệ Thiên Đại Đế là người muôn người mắng mỏ, nhưng không thể phủ nhận, thực lực của hắn cũng hữu mục cộng đổ cường đại. Có thể nghe hắn một phen răn dạy cũng là cực kỳ khó được cơ duyên.
Ô Quảng chỉ một ngón tay lên bầu trời Thức Hải, thản nhiên nói: “Cái Tinh Đồ này, cũng là Bản Nguyên.”
Dương Khai khẽ hô nói: “Đây cũng là Bản Nguyên?”
Ô Quảng mỉm cười, nói: “Tự nhiên, hơn nữa nó vẫn không phải Bản Nguyên bình thường. Nó là Tinh Vực Bản Nguyên!”
“Tinh Vực Bản Nguyên?” Dương Khai thoáng cái trợn to mắt.
Ô Quảng nói: “Ngươi có thể coi nó là Bản Nguyên Chi Lực của cả Tinh Vực. Với bản lĩnh bây giờ của ngươi, sợ là không có khả năng luyện hóa. Nếu ngươi có thể luyện hóa nó, sẽ phát hiện diệu dụng vô cùng. Bất quá… Ngươi nên không có cơ hội này.”
“Tinh Vực Bản Nguyên!” Dương Khai thì thào lặp lại, khiêm tốn hỏi: “Luyện hóa nó có ích lợi gì, cũng có thể như Tinh Thần Bản Nguyên vậy, mang đến tu luyện chỗ tốt cho chúng ta võ giả?”
Ô Quảng hừ nói: “Đây chỉ là một chút xíu tác dụng của nó mà thôi. Một võ giả, nếu có thể có được Tinh Thần Bản Nguyên hoàn chỉnh, tốc độ tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn rất nhiều so với võ giả khác, bởi vì Bản Nguyên Chi Lực có thể giúp võ giả cảm ngộ rất nhiều thứ, tỷ như pháp tắc, tỷ như ý cảnh. Võ giả có Bản Nguyên hoàn chỉnh, ở bước đi đầu tiên đã vượt xa những võ giả khác rất nhiều. Mà Tinh Vực Bản Nguyên tác dụng, so với bất kỳ Tinh Thần Bản Nguyên hoàn chỉnh nào cũng lớn hơn gấp mấy chục lần, thậm chí mấy trăm lần.”
Dương Khai nhịn không được hít sâu một hơi.
Hắn có Tinh Thần Bản Nguyên hoàn chỉnh, được lợi không nhỏ. Nhưng hiện tại Ô Quảng lại nói Tinh Vực Bản Nguyên còn lợi hại hơn Tinh Thần Bản Nguyên từ mười đến trăm lần, tự nhiên khiến hắn cực kỳ chấn động.
“Mặt khác, nếu có thể luyện hóa Tinh Vực Bản Nguyên này, vậy thì đồng nghĩa với việc cả Tinh Vực thừa nhận sự tồn tại của ngươi. Ngươi sẽ trở thành chủ nhân của Tinh Vực này, tất cả trong Tinh Vực đều nằm trong lòng bàn tay, tồn tại hay diệt vong cũng chỉ là một ý niệm!”
Dương Khai như có điều suy nghĩ nói: “Đó không phải là giống với Tinh Chủ sao?”
Hắn năm đó thân là U Ám Tinh Chủ, có thể một ý niệm nắm trong tay toàn bộ U Ám Tinh. Cũng có thể bất chấp cách trở không gian, tùy ý đi tới bất kỳ nơi nào trong U Ám Tinh.
Theo lời giải thích của Ô Quảng, nếu có thể trở thành chủ nhân Tinh Vực, cũng có thể có được nhiều tiện lợi như vậy.
Tâm tư Dương Khai không khỏi hoạt lạc. Tinh Đồ trong đầu là Tinh Đồ của Hằng La Tinh Vực. Nếu có thể hoàn toàn luyện hóa nó, vậy hắn có thể trở thành chủ nhân của Hằng La Tinh Vực sao, nắm giữ cả một Hằng La Tinh Vực trong tay.
“Có thể nói như vậy, chỉ là hiệu quả phóng đại rất nhiều lần mà thôi.” Ô Quảng gật đầu, chuyển chủ đề nói: “Bất quá muốn luyện hóa Tinh Vực Bản Nguyên không đơn giản như vậy. Bản Tọa năm đó hủy diệt vô số Tinh Vực, đã từng tìm được qua mấy cái Tinh Vực Bản Nguyên, nhưng chưa từng luyện hóa thành công.”
“Đây là vì sao?” Dương Khai kinh ngạc nói.
Ô Quảng nhếch miệng cười, nói: “Bởi vì Tinh Vực Bản Nguyên không muốn tiếp nhận Bản Tọa. Bản Tọa dưới cơn nóng giận, nuốt chửng hết thảy chúng nó.”
Khóe miệng Dương Khai giật một cái.
Ô Quảng nói: “Tinh Vực Bản Nguyên nếu tồn tại, mặc kệ toàn bộ Tinh Vực tổn hại bao nhiêu nghiêm trọng, cuối cùng cũng có ngày khôi phục. Nhưng nếu Tinh Vực Bản Nguyên bị hủy diệt, vậy thì cái tinh vực này thực sự xong rồi, giống như thần hồn của con người vậy, một ngày hồn phi phách tán, thì trọn đời không được siêu sinh!”
“Kẻ khác giận sôi!” Dương Khai phỉ nhổ nói.
Ô Quảng hừ lạnh một tiếng: “Dám phản kháng Bản Tọa, bất kể là người hay là cái gì, từ xưa đến nay đều không có kết quả tốt!” Đang khi nói chuyện, hắn mắt lạnh nhìn về phía Dương Khai, ẩn chứa uy áp cực lớn, tựa hồ đang cảnh cáo Dương Khai điều gì.
Dương Khai giả bộ không thấy, đang chuẩn bị hỏi thêm chút bí mật, bỗng nhiên thần sắc khẽ động.
Ô Quảng thản nhiên nói: “Được rồi, chuyện trò dừng lại ở đây. Bản Tọa tâm tình không tệ mới tùy tiện cùng ngươi nói vài câu. Hiện tại ngoan ngoãn hiến dâng nhục thể của ngươi, Bản Tọa có thể tha ngươi không chết.”
Dương Khai cười to nói: “Muốn thân thể ta, tự mình bằng bản lĩnh tới lấy.”
Ô Quảng chậm rãi lắc đầu nói: “Ban đầu ta nghĩ ngươi là một tài năng đáng bồi dưỡng, muốn giữ lại tính mạng của ngươi. Ngươi đã ngang ngược như vậy, vậy cũng không có cần thiết lưu lại.”
Đang khi nói chuyện, hắn vung tay lên, trong sát na, từng đạo công kích hình tên bỗng nhiên thành hình, nhanh như tia chớp hướng Dương Khai bắn tới.
Dương Khai biến sắc, tâm thần kinh động theo toàn bộ Thức Hải đều cuồn cuộn. Phía dưới nước biển dâng lên, trước mặt hắn hóa thành từng đạo phòng hộ kiên cố kiên cường dẻo dai.
Ô Quảng hừ nói: “Bản Tọa là Phệ Thiên Đại Đế, mặc dù hư nhược mấy vạn năm, thực lực cũng không phải tiểu bối như ngươi có thể chống đối. Đừng làm uổng công nếu không muốn bị khổ!”
Tựa hồ là muốn xác minh lời hắn nói, những đạo công kích đó kéo tới, tất cả phòng hộ trên đường đều không thể ngăn cản chút nào, đồng thời vỡ vụn.
Dương Khai chỉ cảm thấy thần hồn một trận đau đớn như tê liệt, một bên cấp tốc lui về phía sau đồng thời không ngừng điều khiển lực lượng thần thức chống đối.
Rầm rầm rầm…
Một lúc sau, Dương Khai đủ vòng quanh đầu mình chạy vài vòng, những đạo công kích hình tên kia mới khó khăn lắm hóa giải được. Hắn vẻ mặt gian nan, thần hồn Linh Thể đều có chút lu mờ ảm đạm, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Trong đầu tác chiến, vô luận cuối cùng ai thắng ai thua, Dương Khai đều không dễ chịu, bởi vì nơi này là đầu của hắn, sự phá hủy ở đây đều có liên quan đến hắn.
“Có thể đỡ Bản Tọa một kích, ngươi có thể đỡ Bản Tọa Đệ Nhị Kích, Đệ Tam Kích?” Ô Quảng khinh thường nhìn Dương Khai, giơ tay lên, công kích kinh khủng kia tựa hồ lại lần kéo tới.
Trên mặt Dương Khai cũng chẳng có bao nhiêu vẻ bối rối, chỉ là hài hước nhìn Ô Quảng, nói: “So với lão quái vật như ngươi mấy vạn năm kinh nghiệm, Bản Thiếu quả thực chưa đủ kinh nghiệm. Nhưng Bản Thiếu không phải đối thủ của ngươi, người bên ngoài chưa hẳn không phải đối thủ của ngươi!”
“Người bên ngoài?” Ô Quảng nghe vậy, nhướng mày, đang nghi hoặc người bên ngoài trong miệng Dương Khai rốt cuộc là ai, bỗng nhiên phía sau một đạo nhân ảnh nổi lên. Bóng người kia vừa xuất hiện, liền hung hăng một chưởng hướng hắn chụp xuống.
Ô Quảng căn bản không nghĩ tới ở loại địa phương này lại vẫn có người đánh lén mình. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, hắn ngạnh sinh sinh mà chịu đựng một kích này.
Một tiếng vang ầm ầm, Ô Quảng kêu lên một tiếng đau đớn, thần hồn Linh Thể bị đánh khiến quang mang chợt hiện, sợ cho hắn vội vã chui ra ngoài.
Đợi một lần nữa đứng vững thân hình, Ô Quảng sắc mặt đau đớn quay đầu lại nhìn, thấy rõ hình dạng người đánh lén mình, cắn răng quát khẽ: “Lão già kia, ngươi không phải tự bạo rồi sao? Vì sao không chết?”
Người quỷ dị xuất hiện phía sau Ô Quảng đánh lén hắn một kích, đương nhiên đó là Hồng Trần Đại Đế!
Cũng không biết hắn cùng với Dương Khai làm dạng gì câu thông, lại khiến Dương Khai lén lút thần hồn đưa Linh Thể của hắn cũng thả vào.
Một tân tấn Đế Tôn Cảnh võ giả trong đầu, tụ hội hai vị thần hồn Đại Đế Linh Thể, loại chuyện này quả thực Tuyên Cổ không thấy.
Đoạn Hồng Trần hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi vừa vểnh mông lão phu chỉ biết ngươi muốn làm cái gì! Lúc lão phu tự bạo, ngươi bùng lên Thái Cổ Cương Phong, đơn giản là muốn làm quấy nhiễu tầm nhìn và cảm giác của lão phu, thi triển ve sầu thoát xác thuật. Hài cốt thân thể ngươi đã hủy, muốn tiếp tục sống sót vậy chỉ có thể đoạt xá. Mà nơi đây có thể cho ngươi đoạt xá chỉ có một người. Lão phu nếu vẫn đoán không được ngươi ở đây, lão phu đúng là ngu dại.”
“Vô liêm sỉ!” Ô Quảng sắc mặt dữ tợn quát, rốt cuộc không còn vẻ thong dong trước đó.
Với khả năng của hắn, nếu là đoạt xá Dương Khai nhất định dễ dàng. Nhưng hiện tại, thần hồn Linh Thể của Đoạn Hồng Trần lại cũng chạy vào, vậy thì tính toán của hắn liền không thành. Muốn đoạt xá Dương Khai, lấy lại thân thể của chính mình, chỉ có trước qua cửa ải của Đoạn Hồng Trần.
Lão gia hỏa này một bộ tình nguyện cùng chính mình đồng quy vu tận cũng không cho phép chính mình sống khá giả, Ô Quảng trong lòng thực sự kinh ngạc.
“Ô Quảng, ngươi hôm nay chết cũng phải chết, không chết cũng phải chết, không do ngươi!” Đoạn Hồng Trần lạnh lẽo nhìn phía trước, một bộ quyết nhiên thần tình. Lúc trước hắn để giết Ô Quảng, ngay cả chiêu số tự bạo cũng có thể thi triển ra, cho nên lời hắn nói bây giờ rất có sức nặng.
“Mấy vạn năm giao tình, ngươi lại như thế không tha cho Bản Tọa!” Ô Quảng trầm mặt quát ầm lên.
Đoạn Hồng Trần một đôi mắt không mang theo chút tình cảm nào, thản nhiên nói: “Không phải lão phu chứa không nổi ngươi, là ngươi chính mình không tha cho chính mình. Từ xưa đến nay ác giả ác báo. Ngươi năm đó nếu một lòng hướng thiện, sao lại có kết quả ngày hôm nay?”
“Thiếu nói với Bản Tọa giáo điều!” Ô Quảng quát lớn, nổi giận đùng đùng nói: “Thương sinh thế thái, Bản Tọa nhìn rõ hơn ngươi. Được làm vua thua làm giặc mà thôi. Hồng Trần, hôm nay ngươi đừng làm khó Bản Tọa, ngày khác Bản Tọa nhất định không tìm làm phiền ngươi. Tất cả những gì có liên quan đến ngươi, Bản Tọa cũng tuyệt đối không động vào.”
Đoạn Hồng Trần thản nhiên nói: “Ngươi đây coi như là cầu xin tha thứ?”
Thần tình Ô Quảng nhất lệ, cắn răng nói: “Đừng coi khinh Bản Tọa, Bản Tọa chỉ là cho ngươi một cơ hội lựa chọn.”
Đoạn Hồng Trần thở dài một tiếng, nói: “Xem chừng chúng ta thật là không còn lời nào để nói a. Đây thật là một chuyện bi ai.”
Nói đến đây, hai vị Đại Đế bỗng nhiên đều im lặng không lên tiếng. Chỉ là nhìn nhau, tầm mắt va chạm, ẩn có hỏa hoa đang nhảy nhót.
Nước biển phía dưới tựa hồ đều bị quấy rầy, không ngừng cuồn cuộn bọt khí.
Dương Khai sắc mặt khó coi nói: “Hai vị, có chuyện gì các ngươi đi ra ngoài bàn lại thế nào?”
Nơi này là đầu của hắn, hai người này một bộ phải ở đây đánh đập tàn nhẫn, Dương Khai trong lòng thực sự có chút sợ hãi. Tranh đấu của Đại Đế, đầu của hắn làm sao có thể chịu đựng được? Nếu thực sự ở đây đánh nhau, hắn khẳng định không có kết cục tốt. Hết lần này đến lần khác hai người này chân lông còn to hơn đùi hắn, hắn muốn cản người đi đều hữu tâm vô lực.