» Chương 2533: Ngươi đánh ta?

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện lần thứ 8 tại:

Chương 2533: Ngươi đánh ta?

“Này bẩn nha đầu bệnh tật quan hệ gì đến bổn tiểu thư, thời gian của bổn tiểu thư cực kỳ quý báu, chớ nói mấy ngày, chính là khoảnh khắc cũng không thể chậm trễ. Hỏi lại ngươi lần cuối, ngươi dẫn đường hay không?” Thiếu nữ hồng y hừ lạnh một tiếng, không nhúc nhích chút nào.

Lão bản đau khổ cầu khẩn: “Chỉ hai ngày thôi, tiểu lão nhi chỉ cần hai ngày thời gian. Hai ngày sau, tiểu lão nhi nhất định đưa tiểu thư an toàn vào cổ địa.”

“Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, lão già này muốn chết.” Thiếu nữ hồng y khẽ kêu một tiếng, tâm tình dường như cực kỳ khó chịu, giương tay, roi mềm hướng lão bản gào thét tới.

Thiếu nữ hồng y tu vi không thấp, cùng Trương Nhược Tích đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh. Roi vung ra trong cơn tức giận càng kinh người, ẩn có tiếng sấm nổ, không biết là vận dụng bí thuật gì.

Roi này mà trúng, lão bản Đạo Nguyên nhất tầng cảnh tu vi căn bản vô lực chống đỡ, sợ sẽ trực tiếp bị đánh gần chết.

Nhưng roi nàng đến giữa không trung, lại bị một bàn tay bắt lấy. Đối phương dường như không dùng nhiều lực, nhưng lại khiến nàng không thể nhúc nhích.

Thiếu nữ hồng y giận dữ, quay đầu nhìn, thấy một thiếu nữ trạc tuổi mình, không biết từ lúc nào đứng sau lưng, giận đùng đùng nhìn nàng.

Người bắt roi nàng tự nhiên là Trương Nhược Tích. Nha đầu Trương gia tuy chiến đấu lên khí tức bạo lệ, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng bình thường là thiếu nữ đơn thuần, lương thiện. Lúc này thấy bạo hành, nàng không đành lòng, không chờ Dương Khai lên tiếng liền chủ động ra tay.

“Có gì thì nói, sao lại đánh người?” Trương Nhược Tích khẽ kêu một tiếng.

Thiếu nữ hồng y hơi nhíu mày, giận dữ nói: “Tiểu nha đầu ngươi là ai, dám quản chuyện của bổn tiểu thư?”

Trương Nhược Tích hừ lạnh: “Kêu người ta tiểu nha đầu, ngươi chẳng phải cũng là tiểu nha đầu sao. Dù sao ngươi đánh người là sai. Vị lão trượng này chẳng phải nói muốn ngươi nới tay hai ngày, ngươi không thấy tiểu muội muội kia bị bệnh?”

“Còn dám cãi với ta?” Thiếu nữ hồng y cả người như núi lửa phun trào, toàn thân bốc hỏa giận. Một tiếng khẽ kêu: “Có tin ta giết ngươi không?”

Đang nói chuyện, nàng mạnh mẽ kéo roi mềm trên tay, muốn rút vũ khí về. Nhưng mặc nàng dùng sức thế nào, roi mềm vẫn bị Trương Nhược Tích giữ chặt trong tay.

Bàn tay nhỏ nhắn của Trương Nhược Tích phấn điêu ngọc trác, nhìn không dùng nhiều sức, lại cứ giữ chặt roi mềm.

Thiếu nữ hồng y biến sắc. Nhận ra Trương Nhược Tích dường như không phải dễ trêu. Dù nàng và Trương Nhược Tích đều Đạo Nguyên tam tầng cảnh, thiếu nữ hồng y rõ ràng chỉ có cảnh giới, kinh nghiệm chiến đấu thực tế cực ít.

Nàng vài lần cố gắng không thể rút về roi mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Tức giận dậm chân: “Phù lão còn chưa ra tay, bổn tiểu thư bị bắt nạt, ông còn chưa ra tay chờ ta về báo cáo cha, gọi hắn cắt đứt chân ông, còn hai tên phế vật kia làm ăn thế nào, có người xông vào lại không ngăn cản, lát nữa bổn tiểu thư nhất định rút hồn luyện phách bọn chúng, luyện thành Hồn nô!”

Nàng nghiến răng nghiến lợi ồn ào một trận. Nhưng Phù lão vẫn không ra tay.

Phù lão không phải không muốn ra tay, chỉ là căn bản không rảnh tay.

Dương Khai và Trương Nhược Tích xông vào lúc đó hắn đã thấy, nhưng không để ý nhiều. Dù sao cả Dương Khai lẫn Trương Nhược Tích nhìn tuổi không lớn, dù có chút bản lĩnh cũng không mạnh mẽ.

Lúc Trương Nhược Tích ra tay bắt roi mềm của tiểu thư, hắn vốn định ngăn lại, nào ngờ vừa chạm ánh mắt Dương Khai, lòng chợt nhảy mạnh. Tâm thần hoảng hốt, lại không thể lập tức hành động.

Sau đó, hắn và Dương Khai nhìn nhau chằm chằm một hồi lâu.

Phù lão lúc này trong lòng dậy lên sóng to gió lớn, bởi vì hắn phát hiện thanh niên trước mặt này, lại là Đế Tôn cảnh thực thụ!

Tuổi còn trẻ, lại là Đế Tôn, đây là con em đại thế lực nào hay có cơ duyên lớn trong Toái Tinh Hải?

Gần đây, Tinh Giới rất nhiều nhân tài mới nổi như măng sau mưa xuân, cùng lúc thăng cấp Đế Tôn, chuyện này không phải bí mật gì. Theo Phù lão thấy, Dương Khai hẳn là một trong những nhân tài mới đó.

Tuy có chút chấn kinh, hắn vẫn không quá để Dương Khai vào mắt, bởi vì trên đời này, người dám trêu chọc tiểu thư nhà mình, thật sự không mấy ai, mà trong số ít người đó, tuyệt đối không có nhân vật như Dương Khai.

Do đó, dưới sự thúc giục liên tục của thiếu nữ hồng y, hắn cuối cùng hành động.

Đôi mắt chợt lóe thần quang, hóa thành lực lượng vô hình, như mũi kiếm bén, đâm thẳng vào não hải Dương Khai.

“Thần Hồn công kích!” Dương Khai nhíu mày, có chút bất ngờ.

Hắn và Phù lão đều Đế Tôn nhất tầng cảnh, tu vi ngang nhau. Nếu không đối phương cực kỳ tự tin vào Thần Hồn của mình, không thể vừa ra tay đã là Thần Hồn công kích, bởi làm vậy quá mạo hiểm, vạn nhất Thần Hồn mình mạnh hơn, hắn khó tránh khỏi gặp phản phệ.

Theo độ mạnh công kích của đối thủ, Thần Hồn của Phù lão quả thật không tệ, vượt trên Đế Tôn nhất tầng cảnh, thậm chí có thể miễn cưỡng sánh ngang Đế Tôn nhị tầng cảnh.

Đây sợ là căn nguyên sự tự tin của hắn.

Thần Hồn công kích vừa ra, Phù lão không còn để ý Dương Khai nữa, dường như cảm thấy một kích này dù không gây tổn thương cho Dương Khai cũng tuyệt đối khiến hắn luống cuống tay chân ứng phó một trận. Do đó, hắn đưa tay hướng Trương Nhược Tích bắt tới.

Thiếu nữ hồng y thấy Phù lão cuối cùng ra tay, hưng phấn hét lớn: “Tốt tốt tốt, Phù lão bắt lấy tiện tỳ này cho ta, bổn tiểu thư muốn cạo mặt nàng, để nàng biết kết cục đắc tội bổn tiểu thư!”

Phù lão khẽ động, Trương Nhược Tích không khỏi run lên, lập tức có cảm giác bị áp chế, hô hấp cũng hơi dồn dập. Nghe thiếu nữ hồng y nói lời ác độc, sắc mặt nàng càng trắng bệch.

Nàng bây giờ chưa đầy hai mươi, chỉ là thiếu nữ không thấy sự đời. Thật sự bị người cạo mặt, sau này sợ không dám ra ngoài gặp người.

Dù nàng không quá để ý dung mạo mình, ai lại nguyện ý chịu giày vò như vậy?

Trương Nhược Tích hoảng sợ bị thiếu nữ hồng y nhìn thấy, nàng nhịn không được cười ha hả, cực kỳ đắc ý: “Bây giờ biết sợ đã muộn. Bổn tiểu thư không chỉ muốn cạo mặt ngươi, còn muốn lột sạch quần áo ngươi, ra ngoài thị chúng, để những gã đàn ông bẩn thỉu hôi hám ngoài kia thưởng thức!”

Trương Nhược Tích đầu óc choáng váng, khuôn mặt tái nhợt càng không chút huyết sắc.

Trong đầu không tự chủ hiện ra cảnh mình bị lột hết quần áo, bị vô số người vây xem, chỉ trỏ. Sợ hãi dưới, suýt khóc.

Việc này thật sự xảy ra, sợ nàng không còn mặt mũi sống trên đời.

“Hừ, tiểu nha đầu nhà ai, dụng tâm lại độc ác vậy?” Dương Khai chợt hừ lạnh một tiếng. Dù là đàn ông, hắn cũng không thể nghe nổi. Thiếu nữ hồng y mở miệng là cạo mặt người, xé quần áo người, hơi quá tàn nhẫn.

Phù lão đang hướng Trương Nhược Tích bắt tới, toàn thân run lên, như ban ngày thấy ma, khí tức ác liệt thu về cấp tốc. Đồng thời, miệng truyền ra tiếng kêu đau, lảo đảo lui về sau mấy bước, lòng cuồng chấn, mắt khó nén vẻ kinh hãi.

Hắn đây là Thần Hồn công kích bị Dương Khai phản công. May mà hắn lúc trước không phóng thích Thần Hồn quá mạnh, bằng không lần này hậu quả khó lường.

Thần Hồn lực lượng của thanh niên này lại mạnh hơn mình?

Sao có thể?

Thần Hồn lực lượng mình mạnh bao nhiêu mình rõ. Do trước đó có kỳ ngộ, luyện hóa Bộc Thần Thảo giúp Thần Hồn tăng mạnh. Đế Tôn nhất tầng cảnh căn bản không thể so sánh. Thanh niên này dưới một kích của mình không chỉ không sao, ngược lại còn làm mình bị thương nhẹ. Lẽ nào hắn là Đế Tôn nhị tầng cảnh?

Sớm nghe nói Hoang Thành này hỗn tạp, tàng long ngọa hổ, giờ xem ra quả thế.

Phù lão sắc mặt âm u, có chút kiêng kỵ nhìn Dương Khai.

Hắn vốn tưởng rằng với thân phận và thực lực của mình đến Hoang Thành này, không nói tung hoành, tối thiểu tự bảo vệ mình không vấn đề. Nhưng giờ xem ra, ngược lại mình có chút ngây thơ.

Một thanh niên tùy tiện tới đây lại có thực lực như vậy, toàn bộ Hoang Thành này ẩn chứa bao nhiêu quái vật?

Không còn khí tức áp chế của Phù lão, Trương Nhược Tích thoáng cái khôi phục lại. Thiếu nữ hồng y vẫn lải nhải, phải dùng thủ đoạn độc ác nhất trừng phạt Trương Nhược Tích. Nghe vậy, Trương Nhược Tích tức giận, gạt roi mềm, một chưởng hướng ngực nàng vỗ tới.

“A!” Thiếu nữ hồng y một lòng trông cậy Phù lão cứu giá, đâu nghĩ gặp biến cố như vậy. Bất ngờ bị Trương Nhược Tích đánh trúng, lập tức kêu thảm một tiếng, thân thể nhỏ nhắn như diều giấy bay về sau.

Phù lão kinh hãi, đưa tay, một đạo Đế Nguyên tịch cuốn ra, đón thiếu nữ hồng y.

Hắn thậm chí không dám dùng tay chạm vào thân thể thiếu nữ hồng y.

Khiến Dương Khai trợn mắt há hốc mồm là, ăn một kích giận dữ của Trương Nhược Tích, thiếu nữ hồng y lại không hề hấn gì, lay động vài cái đứng vững thân thể, ngơ ngác nhìn Trương Nhược Tích, một hồi lâu mới phản ứng, kinh ngạc nói: “Ngươi đánh ta?”

Nàng dường như không thể tin được chuyện vừa xảy ra.

“Tiện tỳ nhà ngươi lại dám đánh ta!” Thiếu nữ hồng y thoáng cái phát điên, như Trương Nhược Tích làm chuyện không thể tha thứ. Đôi mắt đẹp biến đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn đáng sợ.

Hét lên, roi mềm trên tay lại nổi tiếng sấm nổ, gào thét đi, hung tàn cực kỳ hướng Trương Nhược Tích quất.

Trương Nhược Tích cũng sững sờ. Nàng vừa giận dữ đánh đối phương một chưởng, nhưng không ngờ đối phương lại không hề gì. Hơn nữa, chưởng vỗ vào ngực nàng truyền về cảm giác rất kỳ lạ, như vỗ trúng không phải thân thể người, mà là một khối bông, khiến Trương Nhược Tích có cảm giác không chỗ phát lực.

Chuyện này nàng lần đầu gặp phải, không khỏi suy nghĩ nhiều.

Đợi roi mềm đánh tới, nàng mới chợt tỉnh hồn, cắn răng, thân hình như quỷ mị liên tục tránh vài cái, thoáng cái đột tiến đến trước mặt thiếu nữ hồng y. Đôi ngọc chưởng hóa thành vô số tàn ảnh, Nguyên lực trào động, nhanh chóng đánh lên thân thiếu nữ hồng y.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2617: Huyền Giáp thành

Chương 2616: Ngươi thấy thế nào?

Chương 2615: Chu đại trưởng lão