» Chương 2558: Thời kỳ khổ a
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 2558: Thời Kỳ Khổ A
U Hồn cả giận nói: “Đoàn Hồng Trần, ngươi đừng có quá đáng!”
Đây không phải là xem trọng tiểu tử kia, mà là khinh thường chính mình, U Hồn sao có thể không tức giận?
Đoàn Hồng Trần thản nhiên nói: “Hắn tinh thông không gian chi lực!”
“Có chuyện này?” U Hồn hơi kinh ngạc. Đoàn Hồng Trần đã nói tiểu tử kia tinh thông không gian chi lực, đó chính là thật sự tinh thông. Người như vậy thật đúng là không dễ giết.
“Hắn còn học Tuế Nguyệt Như Toa Ấn!”
“Cái gì? Tuế Nguyệt Như Toa!” Lần này U Hồn thật sự chấn kinh rồi. Tuế Nguyệt Như Toa, đây chính là thần thông của Tuế Nguyệt Đại Đế, thần thông duy nhất liên quan đến Thời Gian Pháp Tắc trong thiên hạ. Đến cả hắn, U Hồn, cũng không thể nhìn thấu con đường này. Tuế Nguyệt Như Toa Ấn vừa ra, nói không chừng thật sự có thể kéo theo con gái mình chôn cùng.
“Được rồi, Sơn Hà Chung cũng ở trên tay hắn!” Đoàn Hồng Trần tung ra từng chút tin tức, mỗi tin lại như một đòn nặng giáng vào thân U Hồn, khiến vẻ mặt hắn ngày càng khoa trương. Lặng lẽ quan sát, trong lòng Đoàn Hồng Trần sảng khoái không thôi.
Cũng không biết hắn làm sao biết điều này, suy cho cùng lúc đó tại Toái Tinh Hải, Dương Khai cũng không bộc lộ nhiều nội tình như vậy.
U Hồn Đại Đế đã mặt mũi đờ đẫn, khóe miệng không ngừng co giật.
Thật lâu sau, hắn mới trầm giọng nói: “Sơn Hà Chung của tên Nguyên Đỉnh kia?”
Đoàn Hồng Trần nhướng mày nói: “Ngoài cái Sơn Hà Chung đó ra, còn có cái Sơn Hà Chung nào khác?”
Vẻ mặt U Hồn co giật càng lợi hại hơn.
Tuy nói hắn là một trong mười đại Đế Tôn, trên tay không thiếu Đế bảo, nhưng Sơn Hà Chung là vật gì? Đây là Hồng Hoang dị bảo, muốn không thèm khát cũng không được. Năm đó khi vây công Phệ Thiên, Phệ Thiên liều mạng chịu thương cũng muốn chém giết Nguyên Đỉnh trước. Nguyên nhân lớn nhất chính là kiêng kỵ sức trấn áp của Sơn Hà Chung.
Ngay cả Phệ Thiên còn kiêng kỵ, hắn U Hồn sao có thể không để ý?
Không gian chi lực, Tuế Nguyệt Như Toa, Sơn Hà Chung…
Tiểu tử này vận khí thật quá tốt, sao thứ gì tốt cũng có thể rơi vào tay hắn? Võ giả bình thường có được một món đã là mộ tổ bốc khói xanh, hắn hay nhỉ, lại có thể nắm giữ tất cả trong tay. Cũng không biết mộ tổ nhà hắn chôn ở đâu.
Người không có phúc không có vận. Phúc nguyên của tiểu tử này có chút nghịch thiên.
Im lặng một lúc, U Hồn hừ lạnh nói: “Ngươi nói với ta những thứ này làm gì, thật là vô vị!”
Đoàn Hồng Trần cười ha hả, nói: “Tùy tiện tâm sự thôi…”
Hắn biết, U Hồn hẳn là sẽ không hạ sát thủ với Dương Khai. Bởi vì hắn cũng không nắm chắc lấy thân thể Hồn Hàng để chém giết Dương Khai. Nếu không có như vậy, Đoàn Hồng Trần cũng sẽ không tiết lộ những tin tức này.
Đang nói chuyện, Đoàn Hồng Trần lại sốt ruột thúc giục: “Ngươi ngược lại nhanh chóng giải quyết chuyện bên kia đi, lão phu còn chờ ngươi tách ta và Phệ Thiên ra đây. Lão cẩu này cứ chiếm giữ trong cơ thể lão phu, khiến lão phu muốn đi thanh lâu tìm chút việc vui cũng không tiện!”
Phong hào của U Hồn Đại Đế là U Hồn, tự nhiên là vô cùng tinh thông lực lượng Thần Hồn. Hắn cũng là người nghiên cứu lực lượng Thần Hồn thấu triệt nhất trong mười đại Đế Tôn. Do đó, Đoàn Hồng Trần mới đến U Hồn Cung, tìm U Hồn Đại Đế giúp đỡ, xem hắn có cách nào tách Thần Hồn của Phệ Thiên ra khỏi thân thể mình không.
Nếu ngay cả U Hồn cũng không có biện pháp, vậy hắn chỉ có thể tạm thời giữ nguyên trạng thái này tìm cách khác. Nghĩ đến cuộc sống sau này, Đoàn Hồng Trần không khỏi rùng mình.
Nói đến chính sự, U Hồn cũng nghiêm nghị lên thần sắc, nói: “Hồng Trần, ta không gạt ngươi, tình huống của ngươi có chút khó khăn. Ta không chắc có thể giúp được.”
“Có giúp được hay không, thử qua rồi nói.” Đoàn Hồng Trần trầm giọng nói.
U Hồn gật đầu, một lần nữa nhắm mắt lại.
Bên ngoài thông đạo Cổ Địa. Dương Khai tay cầm Bách Vạn Kiếm, tâm thần vẫn luôn chú ý đến Phù lão, không dám lơ là chút nào.
Hồn Hàng của U Hồn Đại Đế nói với hắn một câu chờ về sau, rồi đột nhiên không có động tĩnh. Điều này khiến Dương Khai có chút khó hiểu, không biết người này rốt cuộc muốn làm gì.
Có nên thừa lúc hắn chưa chuẩn bị, chạy trước hay không?
Nhưng chuyện bên này chưa giải quyết, nói không chừng sẽ bị U Hồn Cung để mắt tới. U Hồn Cung và Hoàng Tuyền Tông không cùng đẳng cấp. Bị người của U Hồn Cung theo dõi tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
Nghĩ nghĩ, một ý niệm táo bạo hơn nổi lên.
Có nên tiên hạ thủ vi cường, giết chết hai người trước mặt, xong hết mọi chuyện?
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, liền bị Dương Khai vứt bỏ ra khỏi não. Thật sự làm như thế, vậy thì triệt để đắc tội U Hồn Đại Đế.
Cứ xem tình hình trước đã, Dương Khai quyết định lấy bất biến ứng vạn biến. Nếu U Hồn Đại Đế thật sự muốn ra tay với mình, tính toán sau cũng không muộn. Nghĩ tới đây, hắn hướng Lâm nhi bên kia liếc mắt một cái, vừa vặn bắt gặp ánh mắt nàng.
Bốn mắt đối diện, Dương Khai nhếch miệng cười dữ tợn, bộ dạng đáng sợ.
Lâm nhi hoảng sợ hơn, vội vàng quay mặt đi, thầm nghĩ cha đang làm gì thế. Giết chết tiểu tử này không phải xong sao? Con gái mình bị bắt nạt cũng không đứng ra, thật khiến người ta đau lòng.
Đúng lúc này, Phù lão vẫn đứng yên bất động đột nhiên như tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Dương Khai một cái.
Dương Khai không nhịn được nuốt nước bọt, kiên cường nói: “Đại nhân có gì chỉ giáo?”
Khóe miệng Phù lão hơi cong lên, trên dưới nhìn Dương Khai, rồi nhìn hơn hai mươi đệ tử Hoàng Tuyền Tông đã chết bên kia, biết những người này thật sự chết không oan. Một người có phúc nguyên nhiều như vậy, lại cùng Hồng Trần Đại Đế liên thủ đối phó Phệ Thiên, bọn họ làm sao có thể là đối thủ.
Sơn Hà Chung a, Hồng Hoang dị bảo này kể từ mấy vạn năm trước bị Nguyên Đỉnh mang ra khỏi nơi này, lại còn có khoảnh khắc trở về đây.
“Chuyện đã xảy ra ta hiểu không sai biệt lắm.” Phù lão thản nhiên nói, “Chuyện này đúng là tiểu nữ có chút cố tình gây sự, không liên quan đến ngươi.”
“Ha ha, đại nhân quả nhiên mắt sáng như đuốc.” Dương Khai nghe vậy thoáng chốc bình tĩnh lại, biết mình không còn nguy hiểm. U Hồn tốt xấu là Đại Đế, đã nói như vậy, tất nhiên cũng sẽ không tìm phiền toái cho mình nữa.
Ngược lại thì Lâm nhi bên kia nghe xong, khí một vểnh miệng, khuôn mặt không vui.
Phù lão gật đầu nói: “Cổ Địa hiểm ác, ngươi tự liệu mà đi.”
Đang nói chuyện, hướng Lâm nhi bên kia đưa tay khẽ nhiếp, Đế Nguyên cuộn trào liền giam giữ Lâm nhi qua đây, định đi.
“Chờ chút!” Dương Khai vừa thấy dáng vẻ này, vội vàng hô một tiếng.
“Còn có chuyện gì?” Phù lão quay đầu, có chút không kiên nhẫn nhìn Dương Khai.
Dương Khai khóe miệng giật một cái, nói: “Đại nhân, ngươi không phải là muốn cứ thế mà đi thẳng một mạch sao?”
Đùa gì thế, mình vì người phụ nữ càn quấy kia bị thương, không chút biểu lộ đã muốn đi? Thiên Vương lão tử tới Dương Khai cũng sẽ không đồng ý a.
Phù lão ngạc nhiên, biểu tình cổ quái nói: “Ngươi nghĩ sao?”
Dương Khai nhe răng trợn mắt, chỉ vào vết thủng trên ngực mình, hừ hừ nói: “Đại nhân, vết thương của tiểu tử này thế nhưng vì lệnh ái mà ra, xương đều bị chém đứt. Lần tĩnh dưỡng này không có nửa năm sợ là không cách nào bình phục a…”
Tầm mắt Phù lão dời xuống, nhìn vết thương trên người Dương Khai nhúc nhích thịt mầm, khóe mắt không nhịn được run rẩy một cái.
Đây là coi mình mắt mù hay sao? Tuy rằng không biết hắn tu luyện công pháp rèn luyện thân thể gì, nhưng vết thương như vậy đối với hắn mà nói chỉ có thể coi là thương ngoài da. Không dùng được vài ngày sẽ hồi phục, lại dám nói nửa năm! Quả thật quá càn rỡ!
Dương Khai dường như không phát hiện vẻ mặt của hắn, nói tiếp: “Đại nhân cũng nói, Cổ Địa này hiểm ác, tiểu tử có việc cần vào bên trong một xông. Nếu là vì vết thương này mà dẫn đến tiểu tử vẫn lạc, lệnh ái cũng khó thoát tội a. Chuyện này nếu đồn đãi ra ngoài, Vu đại nhân mặt mũi tất nhiên có ngại. Người ngoài nhất định sẽ nói đại nhân dung túng con gái hành hung, chậc chậc… Đại nhân còn muốn danh tiếng chứ?”
Dám uy hiếp ta? Phù lão khẽ nhướng mày, mặt đen lại nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Dương Khai thu kiếm, giọng to nói: “Thực lực tiểu tử cũng xem là tốt, nhưng xông Cổ Địa này lại không có chút tự tin nào. Đại nhân nếu có thể tùy tiện ban thưởng chút bí bảo phòng ngự, để ta che đậy vết thương một chút, vậy thì không thể tốt hơn.”
Phù lão giận dữ cười, hắc hắc nói: “Ngươi muốn bí bảo phòng ngự gì? Nói nghe xem.”
Dương Khai nghiêm mặt nói: “Cái chén trên tay lệnh ái… Ta nhìn cũng không tệ…”
Lâm nhi kinh hãi, giận nói: “Ngươi này lưu manh, dám đánh chủ ý bảo bối của ta!”
Dương Khai trợn mắt, hừ nói: “Đại nhân nói chuyện, trẻ con chớ xen mồm!”
Phù lão cười tủm tỉm nhìn Dương Khai, nói: “Ngươi muốn Ngọc Quế Oản?”
“Vật đó gọi Ngọc Quế Oản sao…” Dương Khai nhướng mày, cười hắc hắc nói: “Đại nhân nếu có thể ban thưởng, đó là không thể tốt hơn. Không nói gạt ngươi, tiểu tử lẻ loi một mình xông xáo Tinh Giới, trong túi thật sự ngượng ngùng. Mặc dù đã đến Đế Tôn, nhưng vẫn không thể thêm chút bảo bối thuận tay. Thời kỳ khổ a!”
Sơn Hà Chung đều ở trên tay ngươi, lại còn dám khóc than, tin ngươi mới có quỷ! Phù lão trong lòng hừ lạnh.
“Đại nhân là một đời Chí Tôn Đại Đế, cũng không thiếu một kiện Đế bảo đi.” Dương Khai tiếp tục dai dẳng. Hắn đối với Ngọc Quế Oản thật sự có tâm tư. Đồ vật đó dùng làm phòng ngự thực sự không tồi, mà hắn vừa vặn lại thiếu bí bảo phòng ngự. Để trên tay Lâm nhi thật sự có chút phí của trời. Nếu để hắn có được, nhất định như hổ thêm cánh.
“Cha ta là cha ta, ta là ta. Ngươi làm gì cứ nhìn chằm chằm bảo bối của ta không buông!” Lâm nhi tức đến nỗi mũi cũng lệch. Tiểu tặc này cũng quá đáng ghét, lại cứ dai dẳng không rõ ràng. Nếu không phải đánh không lại hắn, sớm đã hung hăng giáo huấn hắn một trận.
“Chuyện này còn không phải ngươi gây ra sao? Ngươi nhìn vết thương của ta này!” Dương Khai ưỡn ngực một cái, vết thương dữ tợn kia khiến Lâm nhi sợ hãi lập tức quay đầu.
Hắn động một tí là lấy vết thương ra nói chuyện. Khổ nỗi vết thương này nhìn quả thật rất đáng sợ.
Phù lão thản nhiên một hồi, vuốt cằm nói: “Nói cũng có lý. Ngọc Quế Oản cũng không phải không thể cho ngươi!”
Dương Khai nghe vậy, mừng như mở cờ trong bụng. Hắn vốn chỉ muốn tranh thủ một chút. Suy cho cùng U Hồn Đại Đế nổi tiếng, ít nhiều cũng cần chút thể diện. Cho dù không cho Ngọc Quế Oản, cho chút gì khác cũng tốt. Nếu không thì thù giữa mình và Lâm nhi chẳng phải kết oan sao?
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, U Hồn Đại Đế lại có thể dễ nói chuyện như vậy. Nghe ý trong lời nói, Ngọc Quế Oản thật sự muốn cho mình.
Dương Khai mặt mày hớn hở, thẳng tiến về phía Lâm nhi đưa tay nói: “Đưa đây!”
Lâm nhi há to miệng nhìn Phù lão, ủy khuất nói: “Cha!”
Phù lão bất động thanh sắc, thản nhiên nói: “Ngọc Quế Oản có thể cho ngươi, bất quá cũng không thể cho không. Bổn tọa trao đổi với ngươi một thứ. Ngươi như đồng ý, Ngọc Quế Oản chính là của ngươi.”
Dương Khai tức khắc cảnh giác: “Vật gì vậy?”
Lại còn có điều kiện, đây là ý gì đây?