» Chương 2559: Đổi chuông
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 2559: Đổi chuông
Hơn nữa, trên người ta có thể có vật gì mà lại khiến nhân vật như U Hồn Đại Đế coi trọng đến vậy?
Bách Vạn Kiếm? Không thể nào đâu…
Bách Vạn Kiếm tuy không tệ, nhưng chưa hẳn lọt vào mắt U Hồn. Người ta là Đại Đế một đời, muốn loại Đế bảo nào không có, cần gì phải bận tâm Bách Vạn Kiếm.
Vậy hắn muốn trao đổi gì với ta? Dương Khai nghĩ tới nghĩ lui cũng không đoán ra ý định của U Hồn.
“Đại nhân muốn đổi… Sẽ không phải là tính mạng tiểu tử chứ?” Dương Khai cười hắc hắc một tiếng.
Phù lão xùy một tiếng nói: “Một cái mạng ti tiện, bản tọa cần có tác dụng gì.”
Dương Khai sắc mặt tối sầm lại. Hắn tuy không cảm thấy mạng mình có giá trị nhiều, nhưng bị người nói thẳng là “ti tiện” trước mặt đương nhiên sẽ không bằng lòng. Nếu không kiêng dè thân phận đối phương, hắn đã sớm nhào tới liều mạng.
“Ngươi đã nói ngươi có đáp ứng hay không đi.” Phù lão ung dung nhìn Dương Khai, khóe miệng nhếch lên một tia trêu tức.
Ngươi còn chưa nói rõ ràng làm sao ta đáp ứng, thật cho rằng bản thiếu gia có chỉ số thông minh hạn chế như nữ nhi nhà ngươi sao? Hừ lạnh một tiếng, Dương Khai nói: “Đại nhân nói chuyện không minh bạch, thứ cho tiểu tử khó mà đáp ứng.”
Vị trước mắt này là lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, Dương Khai không dám tùy tiện đồng ý điều gì, kẻo rơi vào bẫy, đến lúc đó bị người ta nắm thóp thì thật là vui.
Phù lão thản nhiên nói: “Bản tọa muốn đổi của ngươi một miệng chuông!”
Lời vừa nói ra, Dương Khai tâm thần cuồng chấn, lòng cảnh giác trỗi dậy.
Đổi chuông! Chuông gì? Trên người mình ngoài Sơn Hà Chung còn có thể có chuông gì sao?
Hắn làm sao mà biết được? Trận chiến hôm nay, Dương Khai căn bản không vận dụng Sơn Hà Chung, kẻ địch đã từng thấy Sơn Hà Chung đều đã chết. U Hồn Đại Đế làm sao biết chuyện này?
Chẳng lẽ là cảm ứng được? Điều này cũng không có khả năng lắm a, Sơn Hà Chung đã bị ta luyện hóa, không thả ra đối địch thì người ngoài căn bản không cách nào cảm ứng.
Có điều lão già này nói chắc như vậy, một bộ nhận định trên người mình có chuông, thật khiến Dương Khai không chắc hắn rốt cuộc là nói bừa hay là thật sự liệu trước.
Sẽ không phải là muốn giết người đoạt bảo đi! Dương Khai âm thầm nhe răng. Nếu như Phệ Hồn Đại Đế thật có ý định này, cuộc sống sau này của hắn e là không dễ chịu lắm.
“Cái gì chuông, đại nhân có ý gì!” Dương Khai ý niệm trong lòng nhanh chóng chuyển động, trên mặt lại không chút biểu cảm, tỏ ra vẻ không hiểu.
Phù lão nhìn hắn hài hước, cười lạnh nói: “Ngươi là thật không biết hay là giả không biết.”
Dương Khai tự nhiên không dám để lộ sơ hở. Cắn răng nói: “Xin đại nhân nói rõ, tiểu tử nghe hồ đồ, không biết ngươi đang nói cái gì.”
Trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc. Nếu lão già này còn nhắc đến chuyện chuông, đợi lát nữa tiểu gia trước hết cho nữ nhi hắn chăm sóc người thân trước lúc lâm chung.
Phù lão lại nói: “Nếu đã như thế, kia bản tọa cũng không miễn cưỡng ngươi.”
Đang khi nói chuyện, Đế Nguyên bọc Lâm nhi liền lao về phía ngoài, trong nháy mắt đã vọt vào thông đạo cổ địa, biến mất.
Hắn lại nói đi là đi. Dứt khoát vô cùng, căn bản không cho Dương Khai chút thời gian phản ứng.
“Mẹ nó! Ngọc Quế Oản không cho, ít ra cho chút Nguyên tinh chẳng hạn a. Bản thiếu gia bị thương kia uổng công chịu đựng a.” Mãi một lúc sau, Dương Khai mới phản ứng lại, tức giận mắng.
Lần này thế nhưng lỗ nặng. Lâm nhi lại nhiều lần làm khó mình, thậm chí liên thủ với Hoàng Tuyền Tông uy hiếp tính mạng mình. Ta chỉ là ép U Hồn Hồn Hàng, đấu một trận mồm mép, liền nửa điểm chỗ tốt cũng không mò được…
Nhưng rất nhanh, Dương Khai cũng cảm giác được sau lưng mình một mảnh lạnh ướt.
Vừa nãy U Hồn đột nhiên nhắc tới chuyện chuông, thật sự là khiến hắn sợ hãi.
Chung quanh nhìn tới nhìn lui một trận, Dương Khai cũng không dám nán lại chỗ cũ, đi tới bên cạnh đệ tử Hoàng Tuyền Tông đã chết, thu lấy giới chỉ không gian của bọn họ, lúc này mới vội vàng hướng về phía trong cổ địa phóng đi.
Ra khỏi thông đạo, coi như là chính thức bước vào Man Hoang Cổ Địa.
Đây là một vùng chưa từng được khai phá. Đây là một trong những nơi hiểm nguy nhất toàn bộ Tinh Giới. Ngay cả Đế Tôn cảnh tiến vào cũng không dám chắc chắn an toàn của mình.
Trong cổ địa này, có vô số nguy hiểm khó chống đỡ. Kia rất nhiều cấm chế trời sinh, Man Hoang di chủng sinh sống ở đây, đều là tồn tại muốn lấy mạng người.
Càng có tin đồn, trong cổ địa này còn có Thánh Linh sinh tồn, chẳng qua không biết là thật hay giả.
Dương Khai tiến sâu không đến trăm dặm đã cảm nhận được sự cổ quái của cổ địa này.
Xung quanh không khí lưu chuyển một loại năng lượng không rõ. Năng lượng đó tựa hồ có tác dụng áp chế lực lượng của Võ Giả, càng vào sâu hiệu quả này càng rõ ràng.
Từng cây Thông Thiên Cổ Thụ chọc trời, trên mặt đất càng mọc rất nhiều loại hoa cỏ kỳ lạ mà Dương Khai chưa từng nghe qua. Một mùi vị vĩnh viễn thê lương xộc tới.
Man Hoang chi lực!
Toàn bộ Man Hoang Cổ Địa tràn đầy loại Man Hoang chi lực kỳ lạ này. Đó là lực lượng Hồng Hoang từ thời trời đất sơ khai. Dưới loại lực lượng này, bất kỳ sinh linh nào cũng sẽ nảy sinh cảm giác nhỏ bé. Dưới sự áp chế của loại lực lượng này, bất kỳ Võ Giả nào xông vào trong đều không thể phát huy ra toàn bộ thực lực!
Dương Khai thoáng cảm nhận một trận, phát hiện loại Man Hoang chi lực này đối với bản thân lại không có nửa điểm tác dụng áp chế.
Thấm nhập vào thể, như làn gió mát thoảng qua, có thể không để ý.
Trong cơ thể hắn có Sơn Hà Chung, loại Hồng Hoang dị bảo đó, nên tất cả Man Hoang chi lực xâm nhập vào cơ thể đều bị Sơn Hà Chung chủ động hóa giải. Nhận thức được điểm này, Dương Khai trong lòng đại định.
Hắn lúc trước uống Man Hoang rượu đã phát giác ra điều này, tuy trong lòng có chút suy đoán, nhưng đến giờ khắc này mới chính thức chứng thực.
Xem ra, có Sơn Hà Chung, ta hành tẩu trong Man Hoang Cổ Địa này chiếm tiện nghi rất lớn a. Dương Khai trong lòng mừng rỡ. May mà tại Toái Tinh Hải được cơ duyên này, bằng không thật không có tiện lợi này.
Hắn vừa đi vừa lấy ra một khối ngọc giản, đối chiếu cảnh vật bên ngoài để xem xét địa hình trong ngọc giản. Đây là ngọc giản Bì Tam đưa cho hắn, bên trong ghi lại tất cả địa hình Man Hoang Cổ Địa đã biết và tình hình phân bố Yêu thú. Chẳng qua thông tin trong ngọc giản này không đầy đủ, toàn bộ cổ địa không biết có bao nhiêu diện tích, từ trước đến nay, các Võ Giả thăm dò ra có lẽ còn chưa tới một phần mười cổ địa.
Nhưng có ngọc giản này trong tay, Dương Khai có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.
Một lúc lâu sau, hắn đã hoàn toàn tiến vào cổ địa, tìm một hang núi đi vào.
Hang núi này không biết do Yêu thú nào chiếm cứ, trong động khô ráo rộng rãi, chẳng qua không thấy bóng dáng Yêu thú, không rõ là ra ngoài kiếm ăn hay đã bị người giết.
Dương Khai phỏng đoán khả năng thứ hai chiếm đa số, vì nơi này cách cửa vào không xa, Võ Giả theo lối vào tiến vào rất dễ tìm đến đây. Yêu thú ở những nơi như vậy thường không có không gian sinh tồn.
Vẫy tay phóng Trương Nhược Tích ra, phân phó: “Ta muốn trị thương, ngươi giúp ta hộ pháp, chú ý ngăn chặn Man Hoang chi lực kia, có động tĩnh gì hoặc không trụ nổi thì gọi ta.”
“Vâng!” Trương Nhược Tích ngoan ngoãn đáp lời, nhìn vết thương đáng sợ trên vai Dương Khai, trái tim không hiểu run lên.
Nàng cũng không hỏi nhiều, đi thẳng tới cửa động khoanh chân ngồi xuống.
Trong hang núi, Dương Khai lấy ra một ít đan dược trị thương nhét vào miệng, nhắm mắt luyện hóa.
Thương thế của hắn thực ra không quá nghiêm trọng, dù không xử lý cũng chỉ cần vài ngày là có thể hồi phục, nhưng hành tẩu ở nơi như thế này Dương Khai không dám có chút lơ là. Vạn nhất vì mùi máu tươi của vết thương mà gây phiền phức không đáng có, thật sự là được không bù mất.
Do đó hắn nghĩ trước trị thương rồi tính, tìm tiểu sư tỷ cũng không vội.
Vết thương, thịt non nhúc nhích, không ngừng nối liền vào nhau, trông khá đáng sợ. Sức hồi phục cơ thể của Dương Khai vốn đã mạnh mẽ, giờ cộng thêm đan dược trị thương, chỉ sợ không dùng đến một hai ngày là có thể hồi phục như cũ.
Ngoài động, Trương Nhược Tích cẩn thận tuân theo lời Dương Khai dặn, thôi động Nguyên lực bảo vệ bản thân.
Lúc đầu nàng còn hơi lo lắng thứ gọi là Man Hoang chi lực kia, suy cho cùng Dương Khai trước đó đã nhắc đến một chút. Nàng biết tất cả Võ Giả tiến vào cổ địa đều bị Man Hoang chi lực áp chế, tu vi càng thấp thì bị áp chế càng nặng.
Nàng tuy có tu vi Đạo Nguyên ba tầng cảnh, nhưng trên đường đi căn bản không giúp được Dương Khai gì. Đoạn cuối cùng của thông đạo cổ địa nàng thậm chí còn bị Dương Khai cho vào Huyền Giới Châu.
Trương Nhược Tích trong lòng thầm hận thực lực của mình thấp, không những không thể chia sẻ gánh nặng cho Dương Khai, ngược lại còn là gánh nặng của hắn. Vết thương trên vai tiên sinh lớn như vậy, không biết đã chảy bao nhiêu máu, không biết đau đến nhường nào, càng không biết lúc đó hiểm nguy ra sao…
Tất cả của nàng ngày hôm nay đều do tiên sinh ban cho. Nếu không có tiên sinh, sợ rằng nàng sớm đã bị đám bạch nhãn lang nhà họ Lục bắt về làm hại, một tiểu gia tộc như Trương gia cũng không thể tiếp tục đặt chân tại Phong Lâm Thành.
Tiên sinh không chỉ cứu nàng, còn cứu cả Trương gia, càng cho nàng vô số tài nguyên tu luyện, mới có thành tựu như ngày hôm nay.
Nàng không biết năm đó tiên sinh vì sao đưa mình rời khỏi Trương gia, nhưng bao năm nay xuống, nàng đã quen với việc đi theo tiên sinh khắp nơi.
Nhưng đến khi nào mình mới có thể thay tiên sinh chặn kiếp tiêu tai a! Không thể mãi mãi được tiên sinh bảo vệ như vậy, dù cho để mình chăm sóc hắn ăn uống hàng ngày, trải giường chiếu gấp chăn cũng được a…
Đáng tiếc ngay cả chuyện như vậy mình cũng chưa làm được bao nhiêu.
Trương Nhược Tích khẽ cắn môi đỏ mọng, trái tim thắt lại. Một viên tâm hướng tới mạnh mẽ thúc đẩy nàng âm thầm vận huyền công, đả tọa tu luyện.
Đây là hành động vô thức.
Nhưng rất nhanh, Trương Nhược Tích liền kinh hãi, vội vàng dừng lại.
Không được. Nàng đột nhiên nhớ ra, đây là Man Hoang Cổ Địa, thiên địa linh khí ở đây đầy Man Hoang chi lực, căn bản không phải nơi có thể tu luyện. Nếu hút Man Hoang chi lực vào thể nội, không chỉ không thể hấp thu, còn cản trở tu vi tinh tiến.
Nhận thức được điều này, Trương Nhược Tích đột nhiên tái mặt, vội vàng kiểm tra tình hình bản thân.
Kiểm tra rồi xem không sao cả. Tình hình bản thân khiến Trương Nhược Tích không hiểu ra sao.
Bởi vì nàng phát hiện bản thân tuy vô tình hấp thu một ít Man Hoang chi lực, nhưng thứ này đối với bản thân dường như không có hại gì, ngược lại còn tản ra trong cơ thể, hóa thành nguồn sức mạnh của bản thân.
Chỉ trong chốc lát này, hiệu suất tu luyện không sai biệt lắm gấp đôi trước kia!
Chuyện này là sao?
Trương Nhược Tích thần sắc kinh ngạc, có chút bối rối. Vốn muốn hỏi Dương Khai, suy cho cùng tiên sinh hiểu biết hơn mình, nhưng Dương Khai lúc này đang trong giai đoạn trị thương then chốt, nàng lại không tiện quấy rầy.