» Chương 2737: Các ngươi cũng cảm thấy tốt
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
“Chậm đã, chậm đã!” Mắt thấy ba vị Đại Yêu Vương triều mình đánh tới, Di Kỳ vội vàng đưa tay quát.
“Chờ một chút!” Dương Khai cũng quát một tiếng.
Ba Đại Yêu Vương lập tức dừng lại thân hình, lại là vây lấy Lệ Giao cùng Di Kỳ, yêu nguyên bao phủ, căn bản không cho bọn hắn không gian bỏ chạy.
Mồ hôi lạnh theo gương mặt trượt xuống, nhỏ giọt trên mặt đất phát ra tiếng vang rõ ràng.
Dương Khai nhìn chăm chú hai người, mở miệng nói: “Di tông chủ còn có gì di ngôn muốn nói? Bản cung chủ đại từ đại bi, tha cho ngươi sống tạm mấy hơi công phu!”
Cái này muốn chính mình nói di ngôn sao… Di Kỳ mặt xạm lại, đè xuống khẩn trương trong lòng, sợ hãi nói: “Dương cung chủ à, ta cùng Lệ huynh không phải muốn quỵt nợ, cũng không định không thực hiện đánh cược này. Đúng là ta không có nhiều tiền đặt cược đến vậy, không nên cùng Dương cung chủ lập xuống đổ ước lớn như vậy. Nhưng hôm nay việc đã đến nước này, ngươi có giết chúng ta cũng không ích lợi gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy, giết chúng ta thì 50 ức Nguyên Tinh sẽ thật không còn, hơn nữa còn kết thù với Ly Long Cung và Di Thiên Tông.”
“Vấn Tình Tông ta còn diệt được, ta còn sợ Ly Long Cung và Di Thiên Tông các ngươi sao?” Dương Khai cười lạnh một tiếng, rất khinh thường, nhưng vẫn sờ lên cằm, ra vẻ suy tư nghiêm túc. Một lúc lâu sau mới gật đầu nói: “Nhưng các ngươi nói không sai, nói tiếp đi. Có giữ được mạng hay không là tùy thuộc vào miệng của các ngươi.”
Di Kỳ cuồng buông lỏng một hơi, biết tạm thời tính mạng không lo. Nhưng hắn cũng biết, nếu không thể thuyết phục Dương Khai tha cho hai người, tính mạng hai người hôm nay nhất định phải giao ở đây.
Trầm ngâm một phen, sửa sang lại lời lẽ, mở miệng nói: “Ta và Lệ huynh tuy tạm thời không lấy ra được nhiều Nguyên Tinh như vậy, nhưng góp một phần thì được.”
“Bao nhiêu?” Dương Khai trầm giọng hỏi.
“Năm… năm trăm triệu?” Di Kỳ thăm dò hỏi.
Lệ Giao gật đầu: “Năm trăm triệu có thể.”
“Các ngươi đuổi ăn mày sao?” Dương Khai lạnh hừ một tiếng, “Nguyên Tinh ta tìm được trong kho của Vấn Tình Tông chính và phụ còn hơn năm trăm triệu! Còn dám nhắc năm trăm triệu, ta bây giờ giết các ngươi. Cùng lắm thì 50 ức Nguyên Tinh bản cung chủ bỏ đi.”
“Mười ức, mười ức!” Di Kỳ vội vàng đổi giọng, chợt lại nói: “Không thể nhiều hơn nữa, thật không lấy ra được.”
Đây đã là giới hạn cuối cùng của Di Thiên Tông. Số lượng mười ức, e rằng còn phải bán đi một ít thứ mới gom đủ.
“Lệ cung chủ cũng ý tứ này sao?” Dương Khai lạnh lùng nhìn Lệ Giao.
Lệ Giao bất an nói: “Đúng đúng, nhiều nhất chỉ có thể góp mười ức.”
“Mười ức nha…” Dương Khai đi đi lại lại, suy nghĩ một lúc rồi vuốt cằm nói: “Mười ức cũng được.”
Lệ Giao và Di Kỳ nghe vậy đại hỉ.
Chưa chờ bọn họ mở miệng, Dương Khai lại nói: “Nhưng vẫn còn thiếu 15 ức, hai vị chuẩn bị hoàn lại thế nào?”
“Cái này…” Lệ Giao và Di Kỳ nhất thời nghẹn lời, không biết đáp lại thế nào.
Dương Khai nói: “Bản cung chủ có một biện pháp, không biết hai vị có nguyện ý nghe không.”
“Mời Dương cung chủ chỉ giáo!” Lệ Giao và Di Kỳ cùng nhau nhìn qua Dương Khai.
“Nguyên Tinh không đủ, thì lấy bảo vật cho đủ số. Ta tin rằng trong kho của hai vị tông môn hẳn là có không ít trân bảo hiếm có. Lăng Tiêu Cung ta sáng lập không lâu, chính là lúc cần đại lượng vật liệu tu luyện. Một kiện Đế bảo ta tính các ngươi một ngàn vạn thượng phẩm Nguyên Tinh. 15 ức thì là một trăm năm mươi kiện.”
“Một trăm năm mươi kiện Đế bảo!”
“Một kiện Đế bảo mới một ngàn vạn thượng phẩm Nguyên Tinh?”
Di Kỳ và Lệ Giao cùng nhau kinh hô, trong lòng không ngừng mắng to. Dù sớm biết Dương Khai sẽ thừa cơ bòn rút của họ, nhưng không ngờ lại ác độc như vậy. Cái này quả thật là ăn cướp.
Đế bảo nào chỉ đáng giá một ngàn vạn thượng phẩm Nguyên Tinh? Cho dù là Đế bảo kém nhất cũng không thể chỉ có số này. Hơn nữa, số lượng một trăm năm mươi kiện Đế bảo cũng quá khủng khiếp. Hai đại tông môn dù dốc hết toàn tông chi lực cũng không thể tìm được nhiều Đế bảo như vậy.
“Không có Đế bảo thì Đạo Nguyên cấp bí bảo, Hư Vương cấp bí bảo đều được. Ngoài ra, các loại linh hoa dị thảo, khoáng vật quý hiếm, phàm là vật tư tu luyện, bản cung chủ đều vui vẻ nhận.” Dương Khai vẫy tay, ra vẻ rất dễ nói chuyện.
Sắc mặt Lệ Giao và Di Kỳ đen như đáy nồi. Nếu thật như Dương Khai nói, hai đại tông môn chẳng phải bị hắn vét sạch sao? Đến lúc đó đệ tử môn hạ tu luyện làm sao? Bọn họ còn mặt mũi nào đối mặt tất cả trưởng lão đệ tử trong tông môn?
“Cái này không nên không nên…” Lệ Giao sắp khóc, “Dương cung chủ xin giơ cao đánh khẽ.”
Di Kỳ cũng nói: “Dương cung chủ ngươi muốn rút củi đáy nồi, diệt hai đại tông môn ta sao?”
Dương Khai sắc mặt lạnh lẽo: “Bản cung chủ đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi lại không trân quý. Bây giờ còn muốn trách ta?”
Di Kỳ và Lệ Giao đều có chút không phản bác được.
Thở dài một tiếng, Dương Khai nói: “Như Kê huynh trước đó nói, tất cả đều là võ giả Bắc Vực, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Làm quá phận bản cung chủ cũng không tốt lắm ý tứ.”
Ngươi cũng sẽ không có ý tứ sao? Lệ Giao và Di Kỳ trong lòng oán thầm không thôi.
“Thế này đi, bản cung chủ còn một đề nghị. Nếu không được, hai vị hôm nay ở lại đây, để tông môn các ngươi đến chuộc người. Lúc nào gom đủ Nguyên Tinh, ta lúc đó thả các ngươi đi.”
“Dương cung chủ mời nói.”
Dù biết chủ ý này của Dương Khai chắc chắn không phải tốt, nhưng dù sao cũng mạnh hơn việc hắn trực tiếp ra tay. Nghe một chút cũng không sao.
“Các ngươi trước gom mười ức Nguyên Tinh ra. Còn lại 15 ức… thanh toán từng đợt.” Dương Khai vung tay nói.
“Thanh toán từng đợt?” Lệ Giao và Di Kỳ nghe xong, liếc nhau, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Không biết thanh toán từng đợt thế nào?”
Dương Khai nói: “Tông môn hai vị gia đại nghiệp đại, hàng năm thu không ít tiền. Sau này hàng năm phần tiền thu đó chia một phần giao cho Lăng Tiêu Cung ta. Lúc nào trả hết nợ còn lại, lúc đó coi như xong. Hai vị thấy đề nghị này thế nào?”
Di Kỳ mừng lớn nói: “Đề nghị này của Dương cung chủ hay, cứ thanh toán từng đợt.”
Lệ Giao cũng gật đầu nói: “Tốt tốt tốt, Dương cung chủ quả nhiên thông minh, ý tưởng như vậy cũng nghĩ ra được.”
“Các ngươi cũng thấy tốt.” Dương Khai mỉm cười, “Đã thấy tốt, vậy cứ như vậy đi. Nhưng chi tiết thì phải cẩn thận thương thảo một chút.”
“Vâng vâng.” Di Kỳ không ngừng gật đầu.
Dương Khai nói: “Tiền thu hàng năm của hai vị tông môn ta tính các ngươi năm ngàn vạn thượng phẩm Nguyên Tinh, điểm này không sai chứ?”
“Không sai biệt lắm là số này.” Di Kỳ và Lệ Giao đều gật đầu. Số lượng này với những môn phái nhỏ, đơn giản có thể gọi là khủng khiếp. Phải biết trước đó ở thành Lưu Ảnh tham gia đấu giá hội, nhóm Đế Tôn Cảnh móc rỗng tích lũy nhiều năm của tông môn mới gom được một hai ngàn vạn thượng phẩm Nguyên Tinh. Nhưng ở Ly Long Cung và Di Thiên Tông, lợi ích một năm đã có năm ngàn vạn.
So sánh hai bên, chênh lệch rất lớn.
“Ta cũng không cần các ngươi năm ngàn vạn, chỉ cần các ngươi hàng năm giao cho Lăng Tiêu Cung ta bốn ngàn vạn!” Dương Khai nhìn qua hai người hỏi.
Da mặt Di Kỳ và Lệ Giao co rút. Hàng năm bốn ngàn vạn, nói cách khác chỉ còn một ngàn vạn cho tông môn mình. Con số này bị giảm đi rất nhiều, sau này thời gian của hai đại tông môn e là không dễ chịu lắm.
Nhưng nếu muốn trả nợ thì cũng không thể không như thế.
Chán nản gật đầu, đều đồng ý.
“Giao đủ năm mươi năm thì chúng ta thanh toán xong.” Dương Khai nghiêm nghị nói.
Di Kỳ và Lệ Giao nghe xong, đều nhíu mày. Người trước nói: “Dương cung chủ, số năm này… không đúng lắm.”
Lệ Giao cũng nói: “Đúng vậy, Dương cung chủ, ngươi tính sai rồi? Ta và Di huynh mỗi người 25 ức tiền đặt cược. Trước gom mười ức cho ngươi, còn lại 15 ức. Hàng năm giao cho ngươi bốn ngàn vạn thì tính thế nào cũng không cần năm mươi năm.”
Nếu thật theo Dương Khai nói, tổng số hai đại tông môn giao cho Lăng Tiêu Cung là 30 ức thượng phẩm Nguyên Tinh, nhiều hơn tiền đặt cược trọn vẹn năm trăm triệu.
Dương Khai cười lạnh một tiếng: “Hai vị không tính lợi tức sao?”
“Lợi… Lợi tức!” Di Kỳ và Lệ Giao trợn mắt hốc mồm.
Lợi tức nào nhiều như vậy, năm trăm triệu thượng phẩm Nguyên Tinh. Đây là tổng lợi ích mười năm của mỗi tông môn.
Đến lúc này, hai người mới hiểu dụng ý hiểm ác của Dương Khai. Cái gì thanh toán từng đợt, vốn cho rằng hắn lương tâm phát hiện. Ai ngờ vẫn đào một cái hố to, dụ mình nhảy xuống.
“Hai biện pháp, các ngươi tự chọn.” Dương Khai không kiên nhẫn nhìn lấy bọn hắn, “Hoặc là trong vòng một tháng gom đủ 25 ức Nguyên Tinh vật tư đưa đến Lăng Tiêu Cung ta. Hoặc là trước gom mười ức, hoàn lại năm mươi năm!”
“Dương cung chủ…”
“Lại cò kè mặc cả với ta, các ngươi khi bản cung chủ thật diệt không xong hai đại tông môn các ngươi?” Dương Khai thần sắc nghiêm lệ.
Di Kỳ và Lệ Giao lúc này im lặng, thần sắc hoảng sợ.
Bọn hắn cũng nhìn ra, kiên nhẫn của Dương Khai sắp hết. Dây dưa nữa không rõ thì thiệt vẫn là mình.
Nhìn nhau, Di Kỳ bất đắc dĩ thở dài nói: “Cứ thanh toán từng đợt đi.”
Tuy rằng như vậy phải trả thêm năm trăm triệu, cũng sẽ tổn hại căn cốt, nhưng dù sao cũng sẽ không tổn hại căn cơ. Nếu thật để bọn hắn trong vòng một tháng kiếm đủ 25 ức thì tuyệt đối sẽ làm tông môn nguyên khí đại thương, trong vòng trăm năm mơ tưởng khôi phục.
Chỉ là như vậy, trong năm mươi năm, e rằng Ly Long Cung và Di Thiên Tông đều phải răm rắp theo lệnh Lăng Tiêu Cung. Đệ tử hai đại tông môn trước mặt đệ tử Lăng Tiêu Cung cũng không ngẩng đầu lên được.
Lệ Giao thần sắc ảm đạm nói: “Ta cũng chia đợt thanh toán.”
“Tốt!” Dương Khai vỗ tay cười nói: “Hai vị đều là người sảng khoái. Nếu đã thế, vậy mời hai vị đi đầu trở về. Một tháng sau, bản cung chủ muốn thấy 10 ức Nguyên Tinh của các ngươi. Còn lại hàng năm sẽ thu lần lượt. Việc này không nên chậm trễ, bản cung chủ không giữ hai vị nữa, mời đi!”
Di Kỳ và Lệ Giao hữu khí vô lực ôm quyền, quay người bước ra ngoài.
Khác với lúc đến vui vẻ hớn hở, giờ phút này lại là mặt ủ mày ê.
Mặc cho ai gặp chuyện như vậy, e rằng đều không vui nổi. Hơn nữa sau khi trở về nên nói việc này với các cao tầng tông môn thế nào, cũng là phiền phức. Một đời anh danh, hôm nay tận mất tại đây! Trong lòng hai người đều là hối hận chồng chất, tính toán có nên ra khỏi môn này thì không nhận nợ nữa không…
“Lệ cung chủ dừng bước.”
Chưa đợi hai người ra khỏi đại điện, Kê Anh bỗng nhiên mở miệng.
Lệ Giao nghe vậy dừng lại thân hình, quay đầu nhìn về Kê Anh: “Kê đại sư có gì phân phó?”
“Phân phó không dám nhận.” Kê Anh nhẹ nhàng trả lời, đưa tay ném đi, một cái hộp gỗ bay về phía Lệ Giao, “Kê nào đó học nghệ không tinh, sợ phụ nhờ vả của Lệ cung chủ. Long huyết hoa này trả lại Lệ cung chủ, xin Lệ cung chủ mời cao minh khác.”