» Chương 2745: Thanh Ngọc lệnh phù

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Đối mặt đòn sấm sét này, Biện Vũ Tình không né tránh, thẳng nghênh lên. Đồng thời, tâm niệm vừa động, những trạc ảnh đầy trời đều ập tới nam tử trung niên họ Niên.

Từng đạo trạc ảnh nện xuống, nam tử trung niên không hề hấn gì, ngược lại là những trạc ảnh kia vỡ vụn ra. Dù sao, những thứ này chỉ là hư ảnh, không có lực sát thương.

Khoảng cách hai người đột nhiên rút ngắn, mắt thấy sắp chính diện giao phong.

Nam tử trung niên vui vẻ, trường kiếm đâm tới.

Xùy một tiếng, thân thể Biện Vũ Tình run lên, trường kiếm kia xuyên thẳng ngực nàng.

Cố nén nỗi đau thấu tim, Biện Vũ Tình dữ tợn mặt mày, quát lớn: “Chết!”

Dứt lời, một chiếc vòng tay nện vào đầu nam tử trung niên. Soạt một tiếng, như dưa hấu bị nện vỡ, đỏ trắng bắn tung tóe hư không.

Thi thể không đầu loạng choạng hai cái, bỗng nhiên rơi xuống từ giữa không trung.

Còn Biện Vũ Tình thì thân hình run lên, tay che chỗ ngực bị đâm, lảo đảo mấy bước, há miệng phun ra máu tươi đỏ thẫm.

Gió nhẹ thổi qua, Dương Khai bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, một tay đỡ nàng, cau mày nói: “Có thể giết chết hắn, hà cớ gì kịch liệt như vậy.”

Tình huống vừa rồi, Biện Vũ Tình tuyệt đối chiếm ưu thế, lại có hắn ở bên cạnh hỗ trợ. Chỉ cần tiêu hao thêm chút thời gian, nàng có thể bỏ ra đại giá cực nhỏ, thậm chí không hề hấn gì mà chém giết đối thủ. Nhưng điều Dương Khai không ngờ là nàng lại chọn cách đánh “lưỡng bại câu thương”.

Nam tử trung niên tuy bị giết, nhưng ngực nàng cũng bị đâm một kiếm. Vết thương này không thể nói là không mạo hiểm, chỉ hơi bất cẩn là nàng đã chết trước.

Biện Vũ Tình lau khóe miệng, cười tự giễu: “Không phải chỉ có đàn ông các ngươi mới có huyết tính!”

Dương Khai im lặng.

Biện Vũ Tình đoán chừng là hổ thẹn trong lòng với Khấu Vũ, nên mới tình nguyện liều mạng chịu thương để mau chóng chém giết đối thủ. Đây đúng là một loại huyết tính.

“Giờ trong lòng thoải mái chưa?” Dương Khai hỏi.

Biện Vũ Tình lắc đầu, không hề có khoái cảm báo thù, ngược lại thần sắc cực kỳ cô đơn.

Bích Vũ Tông không còn, nàng một mực sống nương tựa vào Khấu Vũ. Bây giờ ngay cả Khấu Vũ cũng đã chết, chỉ còn lại mình nàng cô đơn, bỗng nhiên tương lai trở nên mờ mịt.

“Trước tiên chữa thương quan trọng.” Dương Khai nhìn thanh trường kiếm xuyên ngực nàng, khẽ nhíu mày.

Nếu không phải nàng kịp thời chếch người một chút, kiếm này thật sự có thể lấy mạng nàng. Không phải Dương Khai không cứu được nàng, chỉ là hắn biết một kiếm này không giết được nàng, nên mới khoanh tay đứng nhìn.

Vết thương này nếu không xử lý kịp thời, có lẽ sẽ có tai họa ngầm.

Biện Vũ Tình lại lắc đầu: “Trước thu thập thi thể Khấu Vũ, bên ngoài có rất nhiều dã thú.”

Dương Khai thở dài: “Ở đâu?”

“Bên kia!” Biện Vũ Tình chỉ hướng.

Dương Khai đưa tay ôm lấy nàng, thân hình chớp động định đi, Biện Vũ Tình bỗng nhiên nói: “Nhẫn trữ vật của bọn hắn…”

Dương Khai đưa tay vẫy một cái, dưới đất bỗng nhiên bay lên mấy đạo lưu quang. Ba chiếc nhẫn không gian cùng hai món bí bảo khác đều được lấy tới.

Gia tài của những võ giả Đạo Nguyên cảnh này, Dương Khai tuy không để mắt, nhưng đối với Biện Vũ Tình lại là một khoản tài phú, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.

Tiện tay ném cho Biện Vũ Tình, lúc này mới lên đường.

Không bao lâu đã đến nơi. Trên mặt đất, một thi thể nằm ngửa, không phải Khấu Vũ là ai? Chẳng qua đúng như nam tử trung niên kia nói trước đó, Khấu Vũ chết rất thoải mái. Một kiếm chí mạng ở ngực, hẳn là không cảm giác đau đớn.

Khóe mắt Biện Vũ Tình hơi đỏ lên, hít mũi, cố nén nước mắt chua xót, thoát khỏi vòng tay Dương Khai, phi thân xuống.

Đáp xuống mặt đất, yên lặng một lát, buồn bã nói: “Đi theo ta cũng không thể đại phú đại quý, kiếp sau tìm nơi tốt đẹp đi.”

Nước mắt rốt cục nhịn không được theo gương mặt trượt xuống, thân thể khom xuống. Cẩn thận nhặt thi thể Khấu Vũ, bỏ vào nhẫn không gian của mình an trí.

Dương Khai yên lặng quan sát, không nói thêm gì.

Mãi đến khi Biện Vũ Tình thu thập xong, bay lên. Hắn mới đưa nàng hướng tới một ngọn núi gần đó.

Thần niệm đảo qua, tìm một sơn động, tiến vào bên trong. Dương Khai lúc này mới lấy ra mấy viên linh đan nói: “Há miệng!”

Biện Vũ Tình cũng nghe lời, ngoan ngoãn há miệng. Dương Khai búng tay, mấy viên linh đan liền bay vào miệng Biện Vũ Tình.

Còn chưa đợi nàng kịp phản ứng, Dương Khai bỗng nhiên đưa tay cầm chuôi trường kiếm cắm ở ngực nàng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp rút ra.

Thân thể Biện Vũ Tình cứng đờ, sau một khắc mới kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.

Dương Khai đã chập ngón tay như kiếm, liên tiếp điểm vào người nàng mấy lần, cầm máu. Đứng lên nói: “Tự mình luyện hóa dược hiệu, không đáng ngại.”

Quay người ra khỏi sơn động.

Mấy viên linh đan chữa thương kia đều là hắn tự mình luyện chế, trong đó một viên thậm chí là Đế cấp linh đan. Thương thế của Biện Vũ Tình vốn không tính nghiêm trọng, với tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh của nàng lại dựa vào linh đan của hắn, chỉ sợ không bao lâu liền có thể khỏi hẳn.

Khoảng nửa ngày sau, Dương Khai đứng chắp tay ở cửa sơn động nghe thấy tiếng bước chân truyền đến. Nhìn lại, Biện Vũ Tình đã thay một bộ quần áo sạch sẽ đi ra.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Biện Vũ Tình hơi phức tạp, khẽ nói: “Cám ơn.”

Tiểu tử ngày xưa mình quan sát vậy mà một bước phát triển đến trình độ cần ngưỡng mộ, biến hóa này khiến Biện Vũ Tình hơi bối rối, tự nhiên không còn tùy ý như trước, thần thái ngược lại có chút câu nệ.

“Việc nhỏ thôi.” Dương Khai lắc đầu, lại nói: “Các ngươi biến thành như vậy, có lẽ ta cũng có chút trách nhiệm.”

Biện Vũ Tình khó hiểu: “Liên quan gì đến ngươi?”

Ánh mắt Dương Khai sáng rực nhìn nàng: “Ô Mông Xuyên là ta giết.”

“Cái gì?” Toàn thân Biện Vũ Tình chấn động, gần như không dám tin vào tai mình. Chẳng qua nàng cũng hiểu, với thân phận, địa vị và thực lực hiện tại của Dương Khai, căn bản không cần lừa nàng điều này.

Hắn đã nói như vậy, thì Ô Mông Xuyên thật sự chết trên tay hắn.

Bích Vũ Tông suy tàn, liên quan lớn đến sự mất tích của Ô Mông Xuyên. Tông chủ cũng mất, mấy Đại hộ pháp vốn có cũng bị Ô Mông Xuyên giết chỉ còn lại một mình Biện Vũ Tình. Nàng đương nhiên một cây chẳng chống vững nhà, không bao lâu Bích Vũ Tông liền giải tán, đệ tử trong môn đường ai nấy đi.

Người ngoài không biết Ô Mông Xuyên vì sao mất tích, Biện Vũ Tình lại biết hắn là gặp chuyện sau khi đi về hướng Toái Tinh Hải. Dù sao, Tinh Ấn hướng Toái Tinh Hải trước đó vẫn là nàng cùng Khấu Vũ lấy được từ Tứ Quý Chi Địa.

Chỉ là… Ô Mông Xuyên vậy mà chết trên tay Dương Khai. Đây là hậu nhân của Phệ Thiên Đại Đế a! Theo Biện Vũ Tình biết, Ô Mông Xuyên trên tay còn có một món Đế bảo lưu truyền từ Phệ Thiên Đại Đế.

Dương Khai tiến vào Toái Tinh Hải lúc đó chắc chắn cũng là Đạo Nguyên cảnh, vậy mà lại có năng lực đánh chết Ô Mông Xuyên.

“Xem ra ngươi cũng không muốn báo thù cho hắn.” Dương Khai nhìn mặt đoán lời, mỉm cười.

Khi hắn nói ra là mình giết Ô Mông Xuyên, Biện Vũ Tình tuy chấn kinh, nhưng không có biến đổi cảm xúc nào khác.

“Ta báo thù gì cho hắn.” Biện Vũ Tình cười lạnh một tiếng, “Nếu không phải hắn cần một người thay hắn quản lý Bích Vũ Tông, năm đó sau khi hắn thoát khốn ta sớm đã bị giết. Ngươi giết hắn ta không có ý kiến gì.”

“Không có ý kiến là tốt nhất.” Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, lúc ba người kia đuổi ngươi, có nhắc tới cái gì lệnh phù, đó là vật gì?”

Biện Vũ Tình im lặng một chút, nhưng vẫn từ nhẫn không gian của mình lấy ra một khối ngọc bội màu xanh ngọc lớn chừng bàn tay, đưa cho Dương Khai nói: “Chính là cái này.”

Dương Khai nhận lấy xem xét, phát hiện ngọc bội kia được điêu khắc từ Thanh Ngọc, không có chỗ đặc biệt.

Thanh Ngọc là một loại khoáng vật ngọc thạch, không tính trân quý lắm, nhiều nơi đều có sản xuất. Lúc luyện chế một số bí bảo cấp thấp có lẽ cần dùng một hai. Một khối lệnh phù như vậy vì sao có thể khiến võ giả Đạo Nguyên cảnh chém giết tranh đoạt?

Lật sang mặt sau xem xét, phía sau khắc mấy con số: Ba chín một hai!

“Dùng làm gì?” Dương Khai nghi hoặc nhìn Biện Vũ Tình.

“Đây là Linh Hồ Cung lệnh phù, có nó liền có thể đi vào mật địa tu luyện của Linh Hồ Cung.” Biện Vũ Tình giải thích: “Ngươi nhiều năm không về đây, cũng không biết bây giờ Linh Hồ Cung náo nhiệt thế nào. Mật địa tu luyện Thiên Địa Nhân tam đại cấp bậc kia, hàng năm đều có vô số người xếp hàng chờ đợi. Khối lệnh phù này của ta, cũng là hao phí toàn bộ tài sản mới đổi được từ Linh Hồ Cung, chẳng qua cũng phải đợi đến hai tháng sau mới đến lượt ta vào tu luyện.”

Mặt Dương Khai tối sầm, kinh ngạc nói: “Hai tháng sau? Nhiều người xếp hàng vậy sao?”

Biện Vũ Tình nói: “Vậy ngươi biết ta đổi được khối lệnh phù này mất bao lâu thời gian?”

“Bao lâu thời gian?”

“Nửa năm.” Biện Vũ Tình nói: “Nửa năm trước ta đã đổi được khối lệnh phù này, nhưng phải đợi trọn vẹn tám tháng mới đến lượt ta. Những người khác muốn đợi một hai năm vô số kể.”

“Wow!” Dương Khai tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Linh Hồ Cung hot vậy sao?”

Biện Vũ Tình bật cười: “Thiên Địa linh khí của Linh Hồ Cung nồng đậm, ngay cả mật địa tu luyện cấp thấp nhất Nhân cấp cũng không phải nơi các môn phái nhỏ bình thường chiếm cứ có thể sánh được. Chúng ta những người này muốn có đột phá, tự nhiên đối với Linh Hồ Cung chạy theo như vịt, chẳng qua không có quan hệ, chỉ có thể xếp hàng khổ đợi.”

Dương Khai nói: “Cũng bởi vì cái này, ba người kia mới chịu đoạt lệnh phù của ngươi?”

Biện Vũ Tình nói: “Đương nhiên, ngươi đừng xem nhẹ giá trị của khối lệnh phù này. Sau khi Linh Hồ Cung phát ra lệnh phù, chỉ nhận phù không nhận người, nói cách khác, bất kể là ai cầm lệnh phù này, hai tháng sau đều có thể đi vào mật địa tu luyện của Linh Hồ Cung. Lúc ta đổi được lệnh phù này hao phí tất cả Nguyên Tinh, nhưng bây giờ nếu ta đem khối lệnh phù này cầm đến Chợ Đen bán đi, tuyệt đối có thể lời gấp đôi. Ngay cả trên đấu giá hội cũng thường xuyên xuất hiện lệnh phù có thứ hạng phía trước.”

“Thời gian nguyên nhân?” Lông mày Dương Khai nhíu lại.

“Ừm, thời gian càng gần phía trước, lệnh phù càng đáng tiền. Chợ Đen Phong Lâm Thành, xào cái này đều xào điên rồi, không biết có bao nhiêu người muốn tìm một khối lệnh phù ở đó.”

Dương Khai gật đầu. Không nói đến giá trị bản thân của lệnh phù này, chỉ là nó có thể giúp người tiến vào mật địa tu luyện sau hai tháng, cũng đủ để khiến rất nhiều người tranh giành. Biện Vũ Tình hẳn là vô ý bại lộ, nên mới dẫn đến sự truy sát của ba người Đoạn Nhạc Môn kia.

Nhiều năm không trở lại nơi này, không ngờ nơi đây lại biến hóa lớn như vậy.

“Vậy lệnh phù này của ngươi, có thể đi vào mật thất tu luyện cấp bậc nào?” Dương Khai suy nghĩ một chút lại hỏi.

“Bạch Ngọc lệnh phù tiến Nhân cấp, Thanh Ngọc lệnh phù tiến Địa cấp, còn lệnh phù Hồng Ngọc cao cấp nhất đương nhiên là tiến Thiên cấp!” Biện Vũ Tình giải thích: “Thiên cấp… không phải loại người như ta có thể vào.”

Nơi đó, ngay cả rất nhiều Đế Tôn cảnh cũng muốn vào. Với tài sản của Biện Vũ Tình, đương nhiên không cách nào cạnh tranh.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2884: Ngàn đao bầm thây

Chương 2883: Kích Lưu Bảo

Chương 2882: Chứng minh tự mình thời gian