» Chương 2791: Cửu Tinh Trùng Nguyệt
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 2791: Cửu Tinh Trùng Nguyệt
Tinh Giới Đại Đế tông môn không nhiều, tính toán đâu ra đấy cũng bất quá ba cái mà thôi: Đông vực U Hồn Đại Đế U Hồn Cung, Nam Vực Minh Nguyệt Đại Đế Tinh Thần Cung, Tây vực Dạ Ảnh Đại Đế Ảnh Sát điện.
Đương nhiên, Dược Đan Cốc cùng Linh Thú đảo cũng được coi là Đại Đế thế lực, bất quá không tính là tông môn, dù sao không thu môn đồ khắp nơi. Bất kể là Dược Đan Cốc hay Linh Thú đảo, đều chỉ là nơi ẩn cư của hai vị Đại Đế, người thường vô duyên được tiến vào.
Bất luận tông môn Đại Đế nào, đều là Định Hải Thần Châm của đại vực mà tông môn tọa lạc, là thần bảo hộ, lẫm liệt không thể xâm phạm.
Là bá chủ tông môn của Nam Vực, Tinh Thần Cung mấy vạn năm đến vẫn đóng vai nhân vật như vậy, khiến Nam Vực hàng tỉ võ giả kính ngưỡng cúng bái.
Mấy vạn năm trôi qua, nguyên lực chúng sinh hội tụ, sự tồn tại của Tinh Thần Cung nghiễm nhiên đã có liên quan mật thiết với số mệnh của toàn bộ Nam Vực. Có người từng nói, nếu một ngày Tinh Thần Cung diệt, toàn bộ Nam Vực chắc chắn sẽ nước sôi lửa bỏng, sinh linh đồ thán, vạn kiếp bất phục.
Bất quá có Minh Nguyệt Đại Đế tọa trấn, muốn diệt Tinh Thần Cung khẳng định không phải chuyện dễ, trừ phi lại xảy ra một lần nữa biến động như thời đại Phệ Thiên Đại Đế.
Dương Khai chạy tới Tinh Nguyệt sơn đã là sau bảy ngày.
Tinh Nguyệt sơn thế núi cực cao, nguy nga hiểm trở, giống như giáp giới với Cửu Thiên, xúc tu có thể hái Nhật Nguyệt, xoay tay có thể nắm ngôi sao.
Một luồng khí thế dày nặng tang thương ập tới, trước mặt hắn dường như không phải một sơn mạch, mà là một người khổng lồ sống sờ sờ, sừng sững Nam Vực mấy vạn năm, quan sát muôn dân lên xuống.
Dương Khai kiến thức uyên bác, trải nghiệm không tầm thường, các đại tông môn vạn ngàn khí tượng cũng đều gặp qua không ít. Không nói Thanh Dương Thần Điện như vậy là tông môn hàng đầu, chính là Băng Tâm Cốc cùng Vấn Tình Tông cũng cách biệt không nhiều, nhưng không có tông môn nào có thể sánh ngang với Tinh Thần Cung.
Đặt chân nơi này, dường như cả người đều đạt được một loại thăng hoa không tên, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác phấn chấn và sung sướng cực kỳ vi diệu.
Trong sơn dã, chim bay cá nhảy quý hiếm nô đùa đi khắp, trong vân già vụ ẩn, đình lâu các vũ như ẩn như hiện, một cảnh tượng tiên cảnh, đẹp không sao tả xiết, khiến người ta xem lưu luyến quên về.
“Đây chính là Đại Đế tông môn?” Dương Khai lẩm bẩm một tiếng.
“Ai!”
Dương Khai vừa đứng trên không một chút thời gian, liền nghe được một tiếng gầm lên truyền đến, xa xa hai đạo lưu quang cấp tốc bay tới, đến gần thì hóa thành thân ảnh của hai người. Cả hai đều là thanh niên, một thân Đạo Nguyên Cảnh khí tức hùng hồn tinh khiết, vừa nhìn đã biết căn cơ vững chắc, tiền đồ vô lượng. Giả sử có thời gian, vô cùng có khả năng đột phá ràng buộc Đế Tôn, trở thành một cường giả.
Một võ giả ưu tú như vậy, đặt ở bất luận tông môn nào e sợ cũng phải được toàn lực bồi dưỡng, giáo dục để làm người kế nghiệp.
Có thể xem dáng vẻ của hai người này, dường như chỉ là thủ sơn mà thôi. Điều này khiến Dương Khai không khỏi không cảm khái Tinh Thần Cung quả nhiên là Tinh Thần Cung, nội tình này cũng chỉ có U Hồn Cung và Ảnh Sát điện, vốn cũng là Đại Đế tông môn, có thể so sánh.
“Đây là Tinh Nguyệt sơn, người không phận sự không được tự tiện xông vào, từ nơi nào tới thì về nơi đó, bằng không định không nhẹ tha!” Hai cái Đạo Nguyên Cảnh, bên trái một cái trông có vẻ hơi cẩn trọng hơn, quát chói tai với Dương Khai.
Tuy tu vi thấp hơn Dương Khai một đoạn dài, nhưng bất kể là hắn hay người kia đều không có một chút sợ hãi nào, ngược lại lớn tiếng quát với Dương Khai.
Đây chính là khí thế của đệ tử Tinh Thần Cung!
Trong mắt đệ tử Tinh Thần Cung, toàn bộ võ giả Nam Vực không ngoài hai loại người: một loại là đồng môn, một loại không phải đồng môn.
Dương Khai không nghi ngờ chính là loại sau, vì lẽ đó bất luận tu vi cao thấp, bọn họ cũng không cần thiết quá mức để ý.
Liếc nhìn hai người này một chút, Dương Khai ôm quyền nói: “Tại hạ được người mời, đến đây theo hẹn, hai vị bình tĩnh đừng nóng.”
“Được người mời?” Thanh niên nói chuyện lúc trước hơi nhướng mày, nghi ngờ đánh giá Dương Khai một thoáng, nói: “Ai mời ngươi, có thể báo lên tên gọi? Sư huynh đệ của ta sẽ thay ngươi thông báo một tiếng.”
Nếu người trước mắt này được mời mà đến, vậy đã nói rõ có chút quan hệ với đồng môn của mình, cũng không dễ dàng đắc tội, cho nên ngữ khí nói chuyện cũng dịu đi một chút.
Dương Khai đang định nói rõ sự thật, bỗng nhiên lại vẻ mặt hơi động, mỉm cười nói: “Không cần, có người tới đón ta.”
Hai huynh đệ sư huynh đệ nghe vậy, đều quay đầu nhìn tới.
Chỉ thấy bên kia một đạo thải quang từ xa đến gần, cấp tốc chạy tới, trong nháy mắt đã đứng ở cách đó không xa, ánh sáng tản đi, lộ ra một đạo bóng người xinh đẹp làm rung động lòng người.
“Dương sư huynh!” Lam Huân mỉm cười hỏi thăm một chút, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Thiên Địa dường như mất đi sắc thái.
“Công… Công chúa điện hạ?” Hai huynh đệ sư huynh đệ lập tức mắt choáng váng, kinh ngạc nhìn Lam Huân đột nhiên xuất hiện, con ngươi hầu như ngưng trệ không cách nào nhúc nhích.
Vốn nghe Dương Khai nói là được người mời, hai người còn không quá để ý, đơn giản chỉ là một ngoại lai hộ có chút quan hệ với đồng môn của mình mà thôi, có thể bây giờ nhìn lại, người mời hắn lại là công chúa điện hạ của Tinh Thần Cung!
Làm sao lại là công chúa điện hạ đây? Công chúa điện hạ thiên tư xuất sắc, không chỉ kế thừa Minh Nguyệt Đại Đế thân thể, mà ở võ đạo thiên phú cũng ít người có thể sánh kịp, dung mạo càng quốc sắc thiên hương, làm người hiền hòa, bình dị gần gũi, trong toàn bộ Tinh Thần Cung có nhân khí cực cao, không biết là tình nhân trong mộng của bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt.
Mặc dù là đệ tử Tinh Thần Cung kiêu ngạo, cũng lấy việc có thể nói chuyện với công chúa điện hạ làm vinh.
Nhưng người có thể được vinh dự này lại rất ít, chỉ có Tiêu Thần, Tiêu sư huynh quanh năm bảo vệ bên cạnh công chúa điện hạ mới có thể thường xuyên nhìn thấy nụ cười của công chúa điện hạ.
Một vị nhân vật được vô số đệ tử Tinh Thần Cung tôn sùng như nữ thần, sao lại mời một nam tử tới đây?
Trong sự khiếp sợ, hai người hầu như không cách nào suy nghĩ.
“Lam sư muội, ngươi đến đúng lúc nhanh à!” Dương Khai đáp lời, lúc trước hắn đi tới Tinh Nguyệt sơn, liền liên hệ một thoáng Lam Huân, đối phương chỉ nói để hắn chờ một thoáng, không ngờ tới nhanh như vậy đã đến.
Lại xưng hô… Lam sư muội!
Hai đệ tử Tinh Thần Cung con ngươi trợn lên càng lớn, nhìn Dương Khai và Lam Huân một bộ dáng vẻ cực kỳ thân mật, trong lòng không tên siết chặt, hơi có chút cảm giác đau đến không muốn sống, mà phản ứng của công chúa điện hạ càng làm cho người cảm thấy sống không bằng chết, sinh không luyến.
“Dương sư huynh đưa tin, tiểu muội tự nhiên mau mau đến rồi!” Lam Huân cười một tiếng, đưa tay ra hiệu nói: “Sư huynh xin mời.”
“Làm phiền!” Dương Khai gật gù, cất bước lăng không mà đi, đến bên cạnh Lam Huân, Lam Huân hơi đi trước một bước, dẫn đường.
Mãi đến khi thân ảnh hai người biến mất không còn tăm hơi, hai đệ tử Tinh Thần Cung mới hồn bay phách lạc nhìn nhau. Lúc trước Lam Huân hiện thân, từ đầu đến cuối không nói một câu với bọn họ, thậm chí không nhìn họ một chút, mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào ngoại lai hộ kia.
Điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ công chúa điện hạ cực kỳ coi trọng người kia, bằng không công chúa điện hạ bình thường thân thiết cũng không đến nỗi ngay cả một nụ cười cũng không cho mình.
“Sư huynh, Tiêu sư huynh có phiền phức rồi.” Vị sư đệ vẫn chưa nói gì kia âm u mở miệng.
“Đúng vậy… Không biết việc này Tiêu sư huynh có hay không biết được, nếu gọi Tiêu sư huynh biết…”
Hai người họ nói đến Tiêu sư huynh, tự nhiên là Tiêu Thần. Trong toàn bộ đệ tử Tinh Thần Cung cùng thế hệ, nếu nói ai tiếp xúc nhiều nhất với công chúa điện hạ, đó không nghi ngờ chính là Tiêu Thần. Tiêu Thần mọi mặt đều tốt, chỉ có điều cực kỳ cẩn trọng trong chuyện của Lam Huân.
Nếu có vị sư huynh đệ nào nói chuyện với công chúa điện hạ, đều bị hắn ghi hận trong lòng, tìm cơ hội giáo huấn một trận. Chỉ có điều công chúa điện hạ đối xử với hắn như huynh trưởng, chưa từng có tình yêu nam nữ.
Nhưng hôm nay xem ra, ngoại lai hộ kia có ý đồ đào góc tường của Tiêu sư huynh rồi, việc này nếu để Tiêu Thần biết, thì còn thế nào?
“Tiêu sư huynh cũng chỉ là vậy thôi, then chốt là Lôi sư huynh…”
Nhắc đến Lôi sư huynh kia, hai huynh đệ sư huynh đệ bỗng nhiên mặt hiện ra chút sợ hãi, dường như chịu đựng nỗi sợ hãi ghê gớm, vội vàng nhìn quanh, xác nhận không có người sau đó mới vội vã bỏ chạy.
Cùng lúc đó, trong Tinh Thần Điện, Điện Đường Hạch Tâm của Tinh Thần Cung, một thiếu niên dáng dấp nam tử đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa đột nhiên mở mắt ra.
Đôi mắt này bên trong càng là sao lốm đốm đầy trời, cực nóng như huy, ngẩng đầu nhìn tới, ánh mắt sắc bén như chim ưng dường như có thể xuyên phá Cửu Tiêu, thẳng tới phía chân trời.
Bỗng dưng, thiếu niên này hơi nhướng mày, kinh dị nói: “Cửu Tinh Trùng Nguyệt? Sao lại là Cửu Tinh Trùng Nguyệt? Bản tọa kêu gào Minh Nguyệt, đây là tới hướng ta à, không rõ dấu hiệu, không rõ dấu hiệu à…”
Người đời ít ai biết được, Minh Nguyệt Đại Đế danh chấn Tinh Giới, là thần bảo hộ Nam Vực, từ bề ngoài xem ra, lại giống như một thiếu niên thanh trĩ mới lớn.
Nói chuyện, hắn lại cúi đầu xuống, một tay bấm một cái pháp quyết cực kỳ quái lạ, một luồng khí tức kỳ diệu tràn ngập ra, mà một tay khác thu năm ngón tay liền động, đầu ngón tay liên tục gật.
Giây lát, thiếu niên kéo khóe miệng xuống, buông lỏng pháp quyết, lẩm bẩm: “Bí thuật của Thiên Cơ lão nhi này thực sự là vô nghĩa à, cái gì cũng coi không ra còn không thấy ngại được xưng biện Thiên Cơ, dưới này thấy định rút sạch râu mép của hắn.”
Chống tay lên má suy nghĩ một hồi, thiếu niên mất hết hứng nói: “Quên đi, khoảng chừng bất quá tiểu tai tiểu khó, không đáng phí thần.”
Nói xong, lại lần nữa nhắm mắt điều tức.
…
“Dương sư huynh, mấy ngày này cứ an cư ở đây.” Trên Nam Đẩu phong, Lam Huân sắp xếp Dương Khai ở lại sau khi mở miệng nói.
Dương Khai nói: “Lam sư muội, ngũ sắc bảo tháp này ta lúc nào có thể đi vào?”
Nếu không có ước định trước với Hoa Vũ Lộ, Dương Khai ngược lại cũng không vội, dù sao đây là Đại Đế tông môn, ở lại đây thêm một khoảng thời gian đối với mình cũng không hại gì, nói không chắc còn có thể có thu hoạch bất ngờ. Chỉ là có ước định trước, hắn cũng sợ chậm trễ thời gian.
Dù sao cho dù tiến vào ngũ sắc bảo tháp, ở bên trong cũng phải tu luyện một tháng.
Đi đi về về cần thời gian, không thể chậm trễ quá lâu.
Lam Huân mỉm cười nói: “Dương sư huynh yên tâm, phụ thân nếu đáp ứng huynh, định sẽ không thất hứa. Chỉ là theo đạo lý mà nói, ngũ sắc bảo tháp còn khoảng nửa năm nữa mới có thể mở ra, bất quá đã có lời hứa với Dương sư huynh, Tinh Thần Cung bên này cũng cần làm chút chuẩn bị, muộn nhất không quá năm ngày đi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Dương Khai nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
Lam Huân mỉm cười nói: “Xem Dương sư huynh sốt ruột như vậy, hẳn là có hẹn với giai nhân nào?”
Nàng thuận miệng đùa một câu, đã thấy Dương Khai ngẩn ra, nhất thời kinh ngạc nói: “Thật sự có hẹn với giai nhân à?”
Dương Khai mặt xạm lại nói: “Chớ có nói bậy, bất quá quả thật có một ước định.”
Lam Huân khẽ miệng cười duyên: “Dương sư huynh không cần giải thích, ừm, ta đi trước đây, thời gian ngũ sắc bảo tháp mở ra ta sẽ đến thông báo cho huynh.”
———
Mọi người đánh giá tốt để converter có thêm động lực nhé ^^