» Chương 2792: Lôi Đình

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương 2792: Lôi Đình

Nam Đẩu Phong là một tòa thứ phong của Tinh Thần Cung, tọa lạc tại Tinh Nguyệt Sơn. Nơi đây có môi trường tu luyện vô cùng hậu đãi, nồng độ thiên địa linh khí không kém chút nào so với chủ phong của Lăng Tiêu Cung.

Tinh Thần Cung là nơi hội tụ nguyên lực của hàng tỷ võ giả Nam Vực, không chỉ đồng bộ với khí vận của Nam Vực mà còn trấn áp cả địa mạch toàn khu vực. Việc nơi đây có nguồn thiên địa linh khí dồi dào là lẽ đương nhiên.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Dương Khai, Lam Huân liền rời đi.

Trong nhất thời, Nam Đẩu Phong tĩnh mịch, tâm cảnh Dương Khai tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, trở nên bình ổn cực điểm. Không có ai quấy rầy, hắn đương nhiên nhắm mắt đả tọa, tu luyện Long Hóa bí thuật mà Chúc Tình đã truyền thụ trước khi rời đi.

Thời gian thoáng cái đã đến đêm.

Đang trong lúc tu luyện, Dương Khai dường như cảm giác được điều gì, bỗng nhiên mở mắt, thân hình thoắt cái đã ra khỏi sương phòng, sừng sững trên đỉnh Nam Đẩu Phong.

Cảnh tượng lọt vào tầm mắt khiến hắn không kìm được mà há hốc mồm.

Chỉ thấy vầng trăng treo trên không, trước mắt là sao lốm đốm đầy trời. Toàn bộ không gian phía trên Tinh Nguyệt Sơn như trải ra một bức họa cuộn lộng lẫy. Mỗi một viên sao đều tỏa ra ánh sáng chói mắt, như thể đưa tay là có thể chạm tới.

Điều khiến Dương Khai khó tin nhất là từ những viên sao ấy, từng đạo hào quang rủ xuống, nối liền trời đất. Ánh sáng sao như ẩn chứa một loại sức mạnh kỳ diệu, khiến cho thiên địa linh khí trên toàn bộ Tinh Nguyệt Sơn trở nên linh động hơn. Giữa trời đất tràn đầy một loại hàm súc mà ban ngày không thể cảm nhận được, mịt mờ không thể nắm bắt, lại không bàn mà hợp với đại đạo chí lý.

Toàn bộ Tinh Nguyệt Sơn lúc này trông như cảnh tiên, khiến người ta lưu luyến quên về.

Dương Khai ngạc nhiên nhìn ngắm, đến hơi thở cũng quên mất, tâm thần trước nay chưa từng bình tĩnh đến thế.

“Đây là Tinh triều, một tháng một lần. Đại Đế nói, uy lực của Tinh triều ẩn chứa thiên địa đại đạo. Nếu có thể từ đó theo dõi một hai, liền có thể được lợi ích vô cùng. Ừm, trên thực tế, rất nhiều đệ tử Tinh Thần Cung đều thu được không ít lợi ích trong Tinh triều này, hoặc phúc chí tâm linh đột phá tu vi gông xiềng, hoặc linh cảm bắn ra tìm hiểu thần thông, đặc biệt đối với những đệ tử tu luyện Tinh Nguyệt Thần Quyết của Tinh Thần Cung, diệu dụng càng lớn.”

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên ở gần đó.

“Thì ra là thế.” Dương Khai không chút ngạc nhiên, đắm chìm trong ánh sao bao phủ. Bất quá, cũng không biết có phải bởi vì không phải đệ tử Tinh Thần Cung hay không, nên dù cảm thấy Tinh triều này có chút thần kỳ, cũng cảm nhận được sự thần diệu của nó, lại không thể được lợi ích gì.

Giây lát, Dương Khai quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên thân hình cường tráng, chắp hai tay sau lưng đứng ở đằng kia: “Xưng hô thế nào?”

Thanh niên quay đầu, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Lôi Đình!”

Dương Khai nhíu mày trầm tư một chút: “Nghe tiếng đã lâu về bốn đại Đế Tôn tam tầng cảnh trưởng lão của Tinh Thần Cung, trong đó lấy Đại trưởng lão Lôi Hồng thực lực xuất chúng nhất, vượt xa Đế Tôn tam tầng cảnh thông thường. Ngươi cùng Lôi đại trưởng lão… có quan hệ thế nào?”

Lôi Đình bĩu môi, dường như không vui khi nghe đến tên Lôi Hồng, nhưng vẫn thực chất nói: “Chú cháu!”

Dương Khai ‘ồ’ một tiếng: “Nguyên lai là cháu trai của Lôi đại trưởng lão.”

Ánh mắt Lôi Đình lẫm liệt, sắc bén bức người: “Ta càng thích nghe ngươi nói hắn là thúc thúc của ta, Lôi Đình.”

Dương Khai nhún vai: “Xin lỗi, ta chỉ nghe nói qua uy danh của Lôi đại trưởng lão.”

Lôi Đình tức khắc hừ lạnh một tiếng, giữa những sợi tóc bỗng nhiên có một số tia hồ quang điện màu xanh nhạt du tẩu, ‘đùng đùng’ nổ vang. Hắn trầm giọng nói: “Ta quanh năm bế quan ở Tinh Thần Cung, ít ra ngoài du lịch, ngươi tự nhiên chưa nghe nói qua ta. Bất quá không quan hệ, kể từ hôm nay ngươi sẽ thường xuyên nghe được đại danh của ta.”

“Vậy Lôi huynh…” Dương Khai mỉm cười, không hề quan tâm đến thái độ khoa trương của hắn, “Đêm khuya đến thăm, có chuyện gì quan trọng?”

Tầm mắt Lôi Đình rủ xuống, khóe mắt toát ra hàn quang lạnh lẽo: “Nghe nói ngươi hôm nay lúc tới, công chúa điện hạ tự mình ra nghênh đón?”

“Có việc này!” Dương Khai gật đầu.

Khí tức Lôi Đình đột nhiên nóng rực, cắn răng nói: “Nói như vậy, ngươi cùng công chúa điện hạ vô cùng thân mật?”

“Chưa nói tới đi, chỉ là thấy qua vài lần mà thôi.” Dương Khai sờ sờ cằm, có chút đau đầu nói: “Ta đại khái hiểu Lôi huynh tới tìm ta làm gì.”

“Minh bạch liền tốt! Mau tới một chiến, ngươi nếu thua rồi, cút ngay lập tức ra Tinh Thần Cung, vĩnh viễn không được gặp lại công chúa điện hạ!” Lôi Đình gầm lên, một thân khí tức Đế Tôn nhất tầng cảnh quả thật sôi trào lên, phảng phất đứng trước mặt hắn không phải Dương Khai lần đầu gặp mặt, mà là kẻ thù có mối hận giết cha, cướp vợ.

Dương Khai trố mắt nói: “Ngươi chọn sai đối thủ rồi chứ? Kẻ thù của ngươi không phải Tiêu Thần sao? Hắn mới là trở ngại lớn nhất giữa ngươi và công chúa điện hạ a.”

Lôi Đình giễu cợt một tiếng: “Tiêu Thần nhằm nhò gì! Hắn nếu dám không nghe lời, đánh cha hắn đều không nhận ra!”

Dương Khai ngạc nhiên. Tiêu Thần dù gì cũng là nhân tài mới nổi của Nam Vực, bây giờ càng tấn thăng Đế Tôn. Lôi Đình cố nhiên trông có vẻ lợi hại một chút, nhưng cũng chẳng qua Đế Tôn nhất tầng cảnh mà thôi, nào dám nói khoác lác như vậy?

Đối với Lôi Đình này, Dương Khai trước đây thật sự chưa nghe nói qua. Hắn vẫn cho rằng thế hệ này của Tinh Thần Cung là do Tiêu Thần và Lam Huân dẫn dắt phong trào. Nhưng bây giờ xem ra, còn nhiều hơn một người.

Nghĩ lại lời hắn vừa nói, Dương Khai rất nhanh thoải mái. Nếu hắn quanh năm bế quan ở Tinh Thần Cung, không mấy khi ra ngoài, danh tiếng không hiển cũng không phải chuyện kỳ quái gì.

Trầm ngâm một chút, Dương Khai nghiêm mặt nói: “Lôi huynh, ta cảm thấy ngươi đối với ta người này e rằng có điểm hiểu lầm…”

Thái độ khiêu khích ngay từ đầu của Lôi Đình cố nhiên khiến Dương Khai có chút không thích. Bất quá bây giờ dù sao mình cũng là khách nhân. Thật sự muốn cùng Lôi Đình xảy ra xung đột, nói không chừng sẽ làm phật ý tầng cao của Tinh Thần Cung, nhất là thúc thúc của Lôi Đình lại là Lôi Hồng Đại trưởng lão.

Vạn nhất làm chuyện tu luyện Ngũ Sắc Bảo Tháp của mình tan thành mây khói, sẽ không đẹp.

Dương Khai vừa mới nói được nửa câu, Lôi Đình đã quát khẽ: “Nói nhảm gì, tranh thủ thời gian đến chiến!”

Dứt lời, hắn giơ tay lên vung lên, một đạo lôi điện màu tím sẫm ‘đùng đùng’ nổ vang, bỗng nhiên trên tay hắn ngưng tụ thành một đạo roi điện. ‘Ầm ầm’ hướng Dương Khai quét qua đây, quả thật thế đại lực trầm, rất có phong thái khai thiên tích địa.

Nửa câu nói còn lại của Dương Khai bị chặn ở cổ họng, thần sắc cũng là rùng mình.

Lôi Đình vừa ra tay, hắn đã nhìn ra, gia hỏa này quả thực mạnh hơn Tiêu Thần. Hơn nữa, so với tất cả Đế Tôn nhất tầng cảnh mà hắn đã thấy, người này đều cường đại hơn. Thậm chí có thể nói là chỉ kém Đế Tôn nhị tầng cảnh thông thường một chút.

Đây là kết quả Lôi Đình chưa phát huy toàn lực. Nếu để hắn phát huy toàn lực, e rằng ngay cả Đế Tôn nhị tầng cảnh cũng không nhất định là đối thủ của hắn.

Quả nhiên có vài chiêu thức lợi hại, trách không được dám đến tìm cớ.

Roi điện đánh tới, Dương Khai tế xuất Bách Vạn Kiếm, đưa ngang trước người.

‘Đang’ một tiếng, ánh lửa văng khắp nơi. Roi điện một kích tuy bị ngăn trở, thế nhưng dòng điện đáng sợ lại theo Bách Vạn Kiếm truyền tới tay Dương Khai. Chỉ một thoáng, toàn thân Dương Khai điện xà du tẩu, từng sợi lông tóc đều dựng lên.

Đế Nguyên chấn động, đem điện năng xâm nhập cơ thể xua tan.

Không đợi hồi thần, roi điện kia lại lần nữa đánh tới. Giữa không trung, đầu roi một trận vặn vẹo biến ảo, thoáng cái hóa thành một con điện mãng khổng lồ, há ra cái miệng to như chậu máu, trong miệng thiểm điện lôi minh, thanh thế đáng sợ, hướng Dương Khai phủ đầu cắn xuống.

Dương Khai một tay bấm niệm pháp quyết, cong ngón tay búng một cái, một đạo Nguyệt Nhận.

Cắt qua đầu điện mãng, trực tiếp chia làm hai.

Một tiếng ‘ồ’ ngạc nhiên truyền đến, Lôi Đình hiển nhiên vô cùng ngoài ý muốn. Hắn tu luyện Điện hệ bí thuật này nhiều năm, uy lực như thế nào trong lòng hắn rõ ràng. Đế Tôn nhất tầng cảnh thông thường căn bản không thể phá giải như vậy. Thế nhưng Dương Khai chỉ thoạt nhìn tiện tay một kích đã khiến điện mãng một phân thành hai rồi.

Hơn nữa thần thông kia, cũng cho người một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, lại có không gian lực lượng ba động.

Lôi Mãng tiêu tán, Lôi Đình đã sớm thừa dịp Lôi Mãng che chở, khi thân mà lên. Điện quang lập lòe, người đã áp sát Dương Khai trong vòng ba thước, giơ lên một bàn tay to như quạt hương bồ. Trong lòng bàn tay dòng điện xao động, ‘xùy xùy’ rung động, phủ đầu hướng Dương Khai vỗ xuống.

“Ngươi đủ rồi a!” Dương Khai gầm lên, giơ ngón tay hướng lòng bàn tay Lôi Đình điểm tới.

Ngón tay này nếu điểm trúng, lòng bàn tay Lôi Đình nhất định phải vỡ ra một cái lỗ thủng. Dương Khai khả năng cũng muốn chịu chút thương, nhưng tuyệt đối sẽ không quá nghiêm trọng.

Ngay lúc hai người ngón tay và lòng bàn tay sắp chạm vào nhau, Lôi Đình bỗng nhiên thân thể run lên, trên mặt lộ ra một tia thần sắc hoảng hốt, quay đầu hướng một phương hướng nhìn lại.

Bàn tay vỗ xuống kia cũng nháy mắt cố định giữa không trung.

Hắn không động, Dương Khai cũng dừng động tác, đầu ngón tay điểm trên lòng bàn tay hắn, lực lượng ngưng mà không phát.

“Tiêu Thần, phá hỏng đại sự của ta!” Lôi Đình bỗng nhiên mắng một tiếng, thu một thân thần thông, xoay người liền đi.

Đi ra không vài bước, lại xoay người, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Khai nói: “Ta đêm nay chưa từng tới nơi này, ngươi ta cũng chưa từng thấy mặt, càng không có đánh nhau! Hiểu?”

Dương Khai ngẩng đầu nhìn trời, thảnh thơi nói: “Bóng đêm liêu nhân a.”

“Ngươi…” Lôi Đình còn muốn nói gì nữa, có thể hiển nhiên đã không còn kịp rồi. Oán hận trừng Dương Khai một mắt, thân hình thoắt cái, hóa thành một đạo Lôi Đình, chẳng mấy chốc rồi biến mất.

Ngay khi hắn đi rồi không đến ba hơi thở công phu, một đạo thải quang rơi xuống Nam Đẩu Phong. Lam Huân nhìn Dương Khai nói: “Dương sư huynh ngươi không sao chứ?”

“Không có chuyện a, có thể có chuyện gì?” Dương Khai mỉm cười, “Bóng đêm Tinh Thần Cung không tệ, đi ra hóng gió một chút.”

“Ta nghe nói Lôi Đình tới rồi, hắn không tìm ngươi phiền phức chứ?”

“Lôi Đình là ai?” Dương Khai ngạc nhiên nhìn Lam Huân, một mặt vẻ mặt mờ mịt, có thể mái tóc dựng thẳng lại sâu sắc bán đứng hắn.

Lam Huân liếc mắt nhìn, hé miệng mỉm cười.

Dương Khai không đếm xỉa tới lau tóc, thản nhiên nói: “Gió đêm thổi loạn kiểu tóc của ta.”

Lam Huân nói: “Lôi Đình gia hỏa này tu luyện đến choáng váng, có chút không thể nói lý. Dương sư huynh ngươi lần sau gặp hắn, trước tiên cho ta biết, ta sẽ trừng trị hắn.”

Dương Khai lặng yên một chút, gật đầu nói: “Tốt.”

“Vậy Dương sư huynh ngươi tiếp tục… trúng gió, tiểu muội đi về trước.” Lam Huân che miệng cười duyên, xoay người rời đi.

“Lôi Đình…” Dương Khai vuốt cằm, suy nghĩ một trận, bỗng nhiên lộ ra nụ cười nhạt.

Phía bên cạnh Nam Đẩu Phong cách đó không xa, Lôi Đình túm lấy quần áo Tiêu Thần, hung tợn nói: “Là ngươi làm chứ? Tuyệt đối là ngươi làm, nếu không phải ngươi thông tri Huân muội muội, nàng làm sao sẽ trùng hợp như vậy tới rồi. Ngươi hỗn đản này, cho ta thêm chút thời gian, ta là có thể đem tên kia đuổi ra Tinh Thần Cung rồi.”

“Ngươi cho ta nới lỏng nói chuyện, lôi lôi kéo kéo còn thể thống gì!” Ánh mắt Tiêu Thần hơi rũ, ngưng mắt nhìn bàn tay to của Lôi Đình, một mặt vẻ mặt ghét bỏ.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2881: Xuất quỷ nhập thần

Chương 2880: Nguyền rủa

Chương 2879: Đường tại dưới chân