» Chương 2927: Lao tới

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Chương 2927: Lao tới

“Vậy cũng có Cừu sư huynh bọn hắn!” Dương Khai nói.

Cao Tuyết Đình nói: “Cừu sư huynh bọn hắn mặc dù thực lực không tầm thường, nhưng ta sợ, sợ bọn hắn không biết ma niệm quỷ bí, không cẩn thận trúng chiêu. Giờ phút này cũng liên lạc không được bọn hắn, cũng không biết Thần Điện bên kia là tình huống như thế nào. Ngươi nói ngươi thấy được Cung Ngoạt trên Linh Kiếm Phong, tại sao lại ở đó?”

“Ta cũng chính hiếu kỳ điểm này.” Dương Khai lắc đầu. Thanh Dương Thần Điện có rất nhiều Linh Phong, hết lần này tới lần khác Cung Ngoạt lại tìm đến Linh Kiếm Phong. Dương Khai thậm chí hoài nghi hắn có phải là tận lực đả kích trả thù, bởi vì chính mình đã cản trở ma niệm tái xuất trong Thượng Cổ động phủ kia.

Nhưng điều này cũng không đúng, chỉ là trả đũa thì Cung Ngoạt không thể nào mạo hiểm lớn như vậy.

“Sư tỷ ngươi vừa nói Điện chủ hắn không rảnh phân tâm là có ý gì?” Dương Khai vội hỏi.

Cao Tuyết Đình trầm ngâm một chút, như đang cân nhắc, lát sau mới đáp: “Ngươi đã là Thần Điện trưởng lão, cũng không có gì không thể nói với ngươi. Còn nhớ rõ ngươi lần trước muốn sử dụng Thần Du Kính lại bị ta ngăn cản một chuyện không?”

“Đương nhiên nhớ kỹ, cái này cùng vậy thì có gì quan hệ?” Dương Khai có chút không hiểu.

“Điện chủ cùng Thần Du Kính có quan hệ.” Cao Tuyết Đình thuận miệng giải thích, “Lúc ấy ta cho ngươi biết, Thần Du Kính có người đang dùng, cho nên không thể bị quấy rầy, ngươi có biết người kia là ai?”

Đây cũng là điều Dương Khai cảm thấy kỳ lạ lúc đó. Thần Du Kính xem như Thanh Dương Thần Điện trấn tông chi bảo, cũng coi như gốc rễ lập tông của Thần Điện. Chính bởi vì có Thần Du Kính tồn tại, cho nên thần hồn tu vi của cường giả trong thần điện phổ biến cao hơn mức bình thường. Tuy nhiên, muốn tiến vào Thần Du Kính tu luyện cũng không phải chuyện đơn giản, đệ tử bình thường cần lập đại công mới có thể có được một lần ban thưởng quý giá, còn trưởng lão thì mỗi lần tiến vào Thần Du Kính đều phải trả 3000 điểm trưởng lão cống hiến, ai cũng không ngoại lệ.

Trưởng lão cống hiến tương đối khó kiếm, số lượng 3000 cũng không nhỏ. Dương Khai là trưởng lão mới được sắc phong, tự nhiên không có loại vật này.

Cao Tuyết Đình ngăn cản hắn không phải vì trưởng lão cống hiến không đủ, chỉ là vì lúc đó có người đang sử dụng Thần Du Kính.

Dương Khai lúc đó tuy hiếu kỳ người này là ai, nhưng vì không quá gấp, nên cũng không truy cứu.

Lại không ngờ Cao Tuyết Đình lúc này lại nhắc đến chuyện này.

“Ai?” Dương Khai nhíu mày hỏi, mơ hồ cảm giác người này hẳn là một kẻ ghê gớm.

“Người này mật thiết liên quan đến Điện chủ, Điện chủ do hắn một tay nuôi lớn dạy dỗ.” Cao Tuyết Đình u u lườm Dương Khai một cái, không trực tiếp nói tên người đó.

Dương Khai lại thân hình chấn động, trong đầu lập tức hiện ra hình dáng một người, bừng tỉnh đại ngộ: “Lại là hắn!”

Cao Tuyết Đình tò mò nhìn hắn nói: “Ngươi so ta tưởng tượng trấn định hơn rất nhiều.”

Dương Khai mơ hồ ý thức được gì đó, vội hỏi: “Vị đại nhân kia tiến vào Thần Du thế giới, là để tách rời thần hồn?”

Cao Tuyết Đình thân thể mềm mại run lên, ngạc nhiên tột độ nhìn Dương Khai: “Việc này ngươi làm sao biết?”

Bí mật cấp độ này ngay cả nàng cũng không rõ lắm, là do Ôn Tử Sam vô tình nói vài câu trước mặt nàng mới khiến nàng suy đoán được. Lại không ngờ Dương Khai lại có thể nói toạc ra chân tướng, không ai có khả năng suy đoán khủng khiếp đến thế, trừ phi Dương Khai đã biết gì đó từ trước.

Dương Khai cười khổ nói: “Vị đại nhân kia lại biến thành như thế, nói cho cùng ta cũng có một chút quan hệ.”

“Cùng ngươi?” Cao Tuyết Đình càng mờ mịt, trong mắt đẹp tràn đầy không hiểu. Nàng chăm chú nhìn Dương Khai, như một học sinh chăm chỉ đang cầu xin biết lĩnh vực mình chưa liên quan.

Dương Khai đơn giản kể lại chuyện xảy ra trong Toái Tinh Hải, sau đó nói: “Ta gặp phải chuyện này cũng là may mắn gặp dịp, may mắn không chết càng là vận khí. Chỉ là vị đại nhân kia dường như có chút liên hệ với thần hồn của người khác, không thể không song hồn chung thể. Không ngờ hắn trở lại Thần Điện, đúng, Thần Du Kính là thế giới thần hồn, ở đó còn có Thiên Diễn, ở đó có lẽ thật có thể tìm thấy phương pháp tách rời hai người thần hồn.”

“Thì ra là thế!” Cao Tuyết Đình bừng tỉnh đại ngộ, nhiều chuyện không hiểu bị Dương Khai giải thích bỗng trở nên thông suốt. Chỉ là nàng không ngờ chuyện này lại có chút liên quan đến Dương Khai, hơn nữa Dương Khai còn may mắn tham gia vào cuộc tranh đấu giữa hai vị Đại Đế. Dù lúc đó hai vị Đại Đế đều không ở đỉnh phong, nhưng loại cơ duyên này không phải ai cũng có thể gặp được.

Quan trọng nhất là, Dương Khai còn đóng góp một vai trò nhất định. Nếu không phải hắn ra sức, chỉ sợ vị đại nhân kia đã hồn phi phách tán, đồng quy vu tận với kẻ địch. Tình hình hiện tại tuy không tươi sáng lắm, nhưng cuối cùng cũng bảo toàn được tính mạng, chỉ cần còn sống, luôn có thể tìm thấy phương pháp tách rời song hồn.

Chính vì thân phận của người kia quá nhạy cảm, cho nên lúc đó Dương Khai muốn sử dụng Thần Du Kính mới không được thông qua.

Cao Tuyết Đình nói tiếp: “Bên kia tiến triển dường như rất không thuận lợi, cho nên Điện chủ cũng đi hỗ trợ. Bây giờ thần hồn của Điện chủ ở trong Thần Du Kính, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài, cho nên nếu Cung Ngoạt thật sự làm xằng làm bậy ở Thần Điện, Điện chủ sẽ hoàn toàn không phát giác.”

“Thì ra là thế!” Dương Khai nhẹ gật đầu, hiểu sự lo lắng của Cao Tuyết Đình.

Hắn kết thúc truyền âm thần niệm với Cao Tuyết Đình, mở mắt nói: “Ta muốn thi triển không gian thần thông, chư vị nếu thấy không thoải mái xin đừng ngăn cản.”

Trần Văn Hạo và Phong Minh nghe vậy đều nhẹ nhàng gật đầu, tò mò nhìn chằm chằm Dương Khai.

Dù đã sớm nghe nói Dương Khai cũng như vị kia ở Linh Thú Đảo, tinh thông Không Gian Pháp Tắc chi lực, nhưng chưa được tận mắt chứng kiến. Loại lực lượng quỷ bí hiếm thấy này không phải tùy tiện có thể nhìn thấy, nhất là tồn tại có tạo nghệ cực sâu như Dương Khai.

Cho nên bọn hắn đều say sưa thích thú nhìn, tĩnh tâm chờ đợi.

Không Gian Pháp Tắc chi lực thoải mái dâng lên, bao phủ cả Lưu Vân Toa. Đây là pháp tắc của Dương Khai, nếu không có nhắc nhở trước, Trần Văn Hạo và Phong Minh nếu nhận ra, chắc chắn sẽ chống cự. Nhưng vì có nhắc nhở trước, bọn họ đều biết Dương Khai muốn làm gì, nên buông lỏng tâm thần, không làm nhiễu động pháp tắc.

Lưu Vân Toa dường như hơi chấn động, có khoảnh khắc Trần Văn Hạo hay Phong Minh đều cảm thấy vô cùng không thoải mái, đó là cảm giác hoang vắng và sợ hãi, như đột nhiên lạc vào một thế giới hư vô không âm thanh, không ánh sáng.

Tuy nhiên, cảm giác này cực kỳ ngắn ngủi, chỉ trong một cái chớp mắt đã biến mất.

Cùng lúc đó, Lưu Vân Toa đã xuất hiện ở ngoài ngàn dặm.

Trần Văn Hạo và Phong Minh nhìn nhau, đều thấy được sự rung động trong mắt đối phương.

Truyền ngôn nói võ giả tinh thông lực lượng không gian giỏi nhất đào mệnh, bây giờ xem ra, truyền ngôn không giả. Bọn họ đều là Đế Tôn hai tầng cảnh, nhưng vẫn không thể di chuyển ngàn dặm trong nháy mắt. Có lẽ mượn nhờ bí bảo uy năng đặc thù cũng miễn cưỡng làm được, nhưng sẽ không nhẹ nhàng như Dương Khai.

Với thần thông này, chỉ cần không gian xung quanh không bị phong tỏa, thiên hạ rộng lớn này, ai có thể ngăn cản hắn?

Chẳng trách năm đó Hoa Ảnh Đại Đế truy sát vị kia ở Linh Thú Đảo, dù thực lực vượt xa, lại vẫn không thể như ý. Người tinh thông Không Gian chi lực đơn giản trơn tuột như cá chạch, một kích không trúng, lại không thể truy tung tung tích.

Lưu Vân Toa chấn động không ngừng, mỗi lần chấn động đều xuất hiện ở ngoài ngàn dặm.

Mấy người trong toa càng cảm nhận được sự cường đại của Không Gian Pháp Tắc.

Ban đầu, khí tức của Dương Khai dồi dào, sắc mặt bình thản, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn cũng dần không chịu nổi. Mang theo ba vị Đế Tôn cảnh và một kiện Đế bảo thuấn di, tiêu hao đối với hắn cũng rất lớn.

Tuy nhiên, hiện giờ chuyện quá khẩn cấp, hắn không lo được quá nhiều, chỉ muốn về Thần Điện trước là quan trọng.

Khoảng nửa ngày sau, hắn nuốt một nắm linh đan, ra hiệu Cao Tuyết Đình tiếp nhận khống chế Lưu Vân Toa, sau đó mình ngồi xuống điều tức.

Trần Văn Hạo và Phong Minh nhìn rõ ràng, những linh đan Dương Khai nhét vào miệng đều là Đế đan, mỗi viên đều có giá trị không nhỏ, lại bị hắn coi như kẹo đường mà nhai lung tung, nuốt cả viên.

Dù hai người vẫn luôn ở vị trí cao, cảnh tượng này cũng khiến da mặt họ run rẩy không ngừng, trong lòng mắng to phung phí.

Nhìn lại Lưu Vân Toa mà mình đang ở, đây là một kiện bí bảo phi hành cấp Đế bảo, giá trị không thể đong đếm, ngay cả trên tay họ cũng không có.

Suy nghĩ nát óc cũng không hiểu, tiểu tử này tuổi quá trẻ, tu hành cũng không nhiều năm tháng, rốt cuộc là làm thế nào mà gây dựng được gia nghiệp lớn như vậy. Mấy người mình so với hắn, đơn giản như dế nhũi không khác, nào có nửa điểm ưu thế của Đế Tôn hai tầng cảnh?

Ba người luân phiên khống chế Lưu Vân Toa, tiêu hao không lớn, có thể tùy thời duy trì trạng thái đỉnh phong để ứng phó nguy hiểm có thể xảy ra.

Dương Khai khôi phục tốt liền lần nữa thi triển không gian thần thông, tốc độ tăng nhiều.

Như thế ba ngày sau, một nhóm bốn người cuối cùng cũng đến Thanh Dương Sơn Mạch.

Thần niệm quét qua, dãy núi không có gì khác thường, vẫn như bình thường. Trong các ngọn núi xen kẽ, nhiều đệ tử Thần Điện đều làm việc của mình, không có dấu vết bị tấn công.

Điều này khiến Dương Khai và Cao Tuyết Đình, những người vội vàng trở về đầy lo lắng, đều thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Vân Toa dừng lại trước đại trận hộ tông, bốn người bước ra khỏi toa. Cao Tuyết Đình ngay lập tức phát hiện điều không đúng.

Bên ngoài đại trận hộ tông bỗng nhiên có thêm một tầng cấm chế không hiểu. Tầng cấm chế này không quá mạnh, nhưng cực kỳ ẩn nấp, nếu không phải Cao Tuyết Đình hiểu rõ đại trận, sợ cũng không phân biệt được.

Hơn nữa nhìn dấu vết của cấm chế, rõ ràng là mới được bố trí trong vài ngày gần đây.

Dương Khai trầm ngâm một chút, lấy ra ngọc bài trưởng lão của mình, truyền thần niệm vào, sau một hồi thăm dò, trầm giọng nói: “Là Cung Ngoạt ra tay, chính là tầng cấm chế này ngăn cản chúng ta liên lạc với Thần Điện.”

“Tên khốn!” Cao Tuyết Đình cắn răng quát khẽ, Liệt Dương kính treo cao, một đạo Liệt Dương chi quang bao phủ xuống, đánh tới cấm chế.

Rầm rầm một trận, đất rung núi chuyển, tầng cấm chế yếu kém kia lập tức bị đánh phá.

“Ai dám ở chỗ này… Ách, Cao trưởng lão, Dương trưởng lão!”

Có đệ tử từ bên trong bay ra, khí thế hùng hổ, chợt nhìn thấy Cao Tuyết Đình lập tức suy sụp xuống, vội vàng khom người hành lễ.

“Thần Điện mấy ngày gần đây có gì bất thường không?” Cao Tuyết Đình nhìn đệ tử kia hỏi.

Đệ tử kia căn bản không dám nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng hỏi vậy, trả lời: “Mọi thứ bình thường.”

Cao Tuyết Đình không hỏi thêm nữa, biết đệ tử này hẳn là hoàn toàn không biết gì cả, vội vàng nói: “Đi Linh Kiếm Phong!”

Vừa quay người xông ra, nàng vừa truyền tin tức vào ngọc bài trưởng lão, thông báo cho những người khác.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3216: Xảy ra vấn đề rồi

Chương 3215: Công Pháp Các

Chương 3214: Nhận tổ quy tông