» Chương 3289: Có bao xa liền cút bấy xa
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
Chương 3289: Có Bao Xa Thì Cút Bấy Xa
Từ biệt Thạch Khôi trưởng lão và Mộc Na, Dương Khai thẳng tiến Loan Phượng tẩm cung.
Bên ngoài Phượng La cung, hai Yêu Soái canh giữ cửa cung uy phong lẫm liệt, sát khí trùng thiên. Chợt thấy bóng người lóe lên, có người xuất hiện phía trước.
Một trong hai Yêu Soái, gã có cái miệng rộng và mũi to, thấy vậy hét lớn: “Cái gì…” Nói được một nửa, chữ cuối cùng bị nuốt vào bụng. Hắn đã nhìn rõ khuôn mặt Dương Khai.
Dương Khai nổi tiếng khắp cổ địa. Chớ nói các lộ Yêu Vương, ngay cả Yêu Soái, Yêu Tướng dưới trướng họ cùng đám yêu binh nhỏ cũng đều nghe danh như sấm bên tai.
Huống chi Dương Khai ba lần bảy lượt xông vào Phượng La cung, thế mà Loan Phượng lại không thể làm gì hắn. Trên dưới Phượng La cung ai còn không biết tên sát tinh này?
Lần trước sau khi Thánh Tôn trở về, đã hạ nghiêm lệnh: Gặp lại tiểu tử Dương Khai này, giết không tha. Có chuyện gì nàng sẽ chịu trách nhiệm.
Nàng ra lệnh như vậy, nhưng đám Yêu Soái dưới trướng nào dám làm theo? Chưa kể đến việc có phải là đối thủ của Dương Khai hay không, cho dù có thể đánh thắng hắn cũng không dám động thủ.
Thế nên, vừa thấy Dương Khai đi thẳng tới, hai Yêu Soái canh giữ cửa cung lập tức bỏ qua hiệu lệnh “giết không tha”. Thay vào đó, họ nở nụ cười, chắp tay đón lấy: “Nguyên lai là Dương đại nhân tới.”
Cũng không biết Loan Phượng thấy cảnh này có tức chết hay không.
Dương Khai “ừ” một tiếng, chắp tay sau lưng, ung dung đi xuyên qua giữa hai Yêu Soái. Cảnh này nếu để người không biết chuyện nhìn thấy, chỉ sợ còn tưởng Dương Khai đang về nhà mình.
Gã Yêu Soái vừa lên tiếng thấy tình hình không ổn, vội vàng bước theo, cúi đầu khom lưng nói: “Đại nhân lần này đến, có gì muốn làm?” Vừa nói, vừa ra sức đánh mắt cho gã Yêu Soái còn lại, ý bảo hắn mau đi thông báo Thánh Tôn.
Chủ yếu là mỗi lần Dương Khai tới cổ địa đều đi thẳng đến Phượng La cung. Mà chỉ cần hắn tới Phượng La cung thì không có chuyện gì tốt. Chuyện lần trước lửa giận của Thánh Tôn còn chưa nguôi, lần này chỉ cách nhau không lâu Dương Khai lại đến. Trời mới biết sẽ có chuyện loạn gì xảy ra.
Dương Khai không sợ Thánh Tôn, không có nghĩa là bọn hắn không sợ. Thánh Tôn nổi giận, xui xẻo vẫn là những tên lính tôm tướng cua này.
“Ngươi nói với ta?” Dương Khai liếc nhìn hắn một cái, đưa tay đẩy hắn sang một bên, long hành hổ bộ tiến lên. Gã Yêu Soái lập tức lảo đảo, nhưng không hề có chút tính tình nào. Chỉ có thể lẽo đẽo theo sau Dương Khai, cố gắng gây trở ngại.
Nhưng hắn sao có thể cản trở được? Làm Dương Khai bực mình, một tay nắm lấy ném thẳng ra ngoài.
Một đám thị nữ đi tới đối diện, trợn tròn mắt nhìn, sau đó vội vàng tản ra, trốn tránh loạn xạ.
Dương Khai sờ mũi, mặt đen lại nói: “Có ý tứ gì đây.” Quay đầu nhìn quanh, không thấy một bóng người. Cười lạnh một tiếng, hít sâu nói: “Phượng phu nhân, Dương mỗ tới thăm ngươi.”
Tiếng vang lớn, truyền khắp toàn bộ Phượng La cung. Chỉ cần không phải kẻ điếc khẳng định đều có thể nghe thấy.
Nhưng Loan Phượng hiển nhiên không muốn gặp hắn, nên hoàn toàn không có phản ứng gì.
Dương Khai “hắc” một tiếng, đảo mắt, thần niệm phóng ra, quét một vòng. Sau đó thân hình thoắt cái, khi xuất hiện lại người đã tới trong một cái đình viện.
Trong đình viện kia, một tiểu nha đầu phấn điêu ngọc trác không biết đang làm gì. Bỗng nhiên thấy Dương Khai mặt mày cười híp mắt nhìn mình, không khỏi giật mình.
Nhìn kỹ lại, tiểu nha đầu nói: “A, ta nhận ra ngươi.”
Dương Khai mỉm cười gật đầu: “Ta cũng nhận ra ngươi, tiểu nha đầu, lại gặp mặt a.”
Tiểu nữ hài trước mặt không phải ai khác, chính là con gái Loan Phượng. Năm đó Dương Khai mới vào Tinh Giới, trên đường từ Bích Vũ tông trốn đi đến Phong Lâm thành, vừa vặn đụng phải chuyện Tiểu Loan Phượng bị người vây công. Chính lần đó, hắn thực sự thấy được uy lực của Thánh Linh, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chân thân Loan Phượng, để lại cho hắn ấn tượng không thể phai mờ.
Nhưng sao cũng không ngờ tới, mình và Loan Phượng lại có nhân duyên như vậy, cho tới bây giờ đều giữ quan hệ. Mà tồn tại cao cao tại thượng năm đó, bây giờ mình cũng có thể bình khởi bình tọa.
Chuyện đã qua mấy chục năm, nhưng Tiểu Loan Phượng lại không hề lớn lên chút nào. Đây không phải là nàng phát dục không tốt, chỉ là nàng là thân thể Thánh Linh chính thống, thời kỳ trưởng thành vốn là cực kỳ dài lâu.
Thật ra Dương Khai vẫn luôn rất tò mò, cha của Tiểu Loan Phượng là ai. Cũng không nghe nói Loan Phượng có nhân tình nào. Vậy vấn đề đặt ra là, Tiểu Loan Phượng từ đâu tới? Chẳng lẽ là từ trong viên đá đụng ra?
“Ngươi gọi Thiên Lung đúng không?” Dương Khai vẻ mặt ôn hòa hỏi, nụ cười trên mặt vô hại.
Tiểu Loan Phượng gật đầu, chỉ vào Dương Khai nói: “Ngươi gọi Dương Khai, là người xấu nhất trên đời này.”
Nụ cười trên mặt Dương Khai lập tức cứng lại, thần sắc run rẩy nói: “Ai nói cho ngươi điều này, quả thực là nói bậy!”
“Mẫu thân nói.” Tiểu Loan Phượng vẻ mặt ngây thơ trả lời.
Dương Khai bực bội nói: “Nàng đánh rắm, ta sao lại là người xấu nhất trên đời này.”
Tiểu Loan Phượng nghiêng đầu nhìn hắn, cười khúc khích: “Mẫu thân bảo ta lớn lên đánh ngươi, ngươi lợi hại lắm hả?”
Dương Khai hít sâu một hơi, tự nhủ đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ. Bất quá Loan Phượng ngươi đợi đấy cho ta! Mạnh mẽ nặn ra nụ cười nói: “Chờ ngươi lớn lên sẽ biết ta có lợi hại hay không.” Chuyển đề tài nói: “Một mình ngươi đang chơi?”
Tiểu Loan Phượng đảo mắt, cười híp mắt nói: “Ngươi có ý đồ gì với ta hả? Vậy ngươi cũng phải cẩn thận đấy, ta sẽ phóng hỏa đốt ngươi.”
Dương Khai kinh hãi nói: “Vậy không được, ta có thể bị ngươi thiêu chết đấy.”
“Ha ha ha…” Tiểu Loan Phượng cười ôm bụng, “Bộ dạng ngươi nói dối thật có ý tứ.”
Khóe miệng Dương Khai giật giật, thầm nghĩ mình cũng thật ngu ngốc. Tiểu Loan Phượng nhìn chỉ là tiểu nha đầu, nhưng thực tế ít nhất sống mấy chục năm, sao có thể đối đãi theo lẽ thường. Mình dùng cách đối phó trẻ con bình thường để đối phó nàng, quả thực là tự rước lấy nhục.
Nhẹ nhàng gật đầu nói: “Thiên Lung ngươi xuất thân cao quý, tương lai tiền đồ vô lượng, nhưng dù sao vẫn là đứa trẻ. Trẻ con nha, dù sao cũng phải có bạn chơi mới được. Ta tìm bạn chơi cho ngươi có muốn không? Có thể cùng ngươi cùng nhau chơi đùa, sau này ngươi cũng không cần cô đơn thế này.”
Tiểu Loan Phượng hất cằm lên, kiêu ngạo nói: “Vậy phải xem nàng có tư cách đó hay không.”
Dương Khai mỉm cười: “Hỏa Phượng được không?”
Sắc mặt Tiểu Loan Phượng giật mình, chợt cười nói: “Nói khoác, ngươi đâu thể tìm được Hỏa Phượng theo cùng ta?”
Dương Khai lắc đầu nguầy nguậy: “Ta thực sự không nói khoác. Trong Lăng Tiêu cung của ta có một con Hỏa Phượng. Ừm, cũng xấp xỉ tuổi ngươi, cũng là tiểu nữ hài. Ta tin rằng các ngươi hẳn là sẽ có rất nhiều sở thích chung. Dù sao, xét căn nguyên, các ngươi cũng coi như cùng một bộ tộc.”
“Thật không?” Tiểu Loan Phượng vẻ mặt động lòng.
“Thật không thể thật hơn.”
Tiểu Loan Phượng nghiêm túc suy nghĩ một chút, bặm môi nói: “Ta biết ngươi đang âm mưu gì. Chẳng qua nếu lời ngươi nói là thật, vậy ta sẽ không giận ngươi.”
“Là thật hay giả, ngươi cùng ta đi một chuyến Lăng Tiêu cung là biết.” Dương Khai nhiệt tình dụ dỗ nói: “Lăng Tiêu cung của ta có rất nhiều thứ vui chơi.”
Tiểu Loan Phượng “hừ hừ” nói: “Ta không ham chơi đến thế. Bất quá…” Vẻ mặt do dự, hiển nhiên Hỏa Phượng Dương Khai nói tới có sức hấp dẫn rất lớn đối với nàng.
“Đủ rồi!” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến. Tiểu Loan Phượng nghe vậy ngẩng đầu, cười hì hì nhào tới, ôm lấy đùi một mỹ phụ cung trang bên kia, ngẩng đầu nũng nịu gọi: “Mẹ!”
Khuôn mặt lạnh lùng của Loan Phượng gần như muốn cạo xuống một tầng sương lạnh. Sờ đầu Tiểu Loan Phượng, nàng nhìn Dương Khai vẻ mặt khinh bỉ: “Đối với một đứa bé ra tay, ngươi còn muốn mặt à?”
Dương Khai mỉm cười: “Phượng phu nhân nói gì lạ vậy. Ta đâu có làm gì Thiên Lung đâu. Chẳng qua là thấy nàng tuổi thơ đáng thương, muốn tìm bạn chơi cho nàng mà thôi.” Vừa nhìn về phía Tiểu Loan Phượng nói: “Ngươi có thể hỏi mẫu thân ngươi xem ta vừa nói là thật hay giả.”
Thiên Lung quả nhiên mở miệng hỏi: “Mẹ, hắn nói chỗ hắn có một con Hỏa Phượng, cũng xấp xỉ tuổi con, có thật không ạ?”
Loan Phượng giận không có chỗ phát tiết: “Người này nói năng bậy bạ, ngươi sao có thể tin hắn?”
Mặt Dương Khai tối sầm lại: “Phu nhân, lời này ta không thể làm không nghe thấy a. Sự thật như thế nào ngươi tự biết rõ. Lần trước ngươi cũng không phải chưa từng thấy. Chẳng những ngươi gặp qua, rất nhiều Yêu Vương cổ địa cùng Phạm huynh, Thương Cẩu huynh cũng đều thấy qua. Ngươi dạy con thì dạy con, tại sao phải bôi đen ta?”
Loan Phượng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi tự tìm!”
Dương Khai nói: “Nếu không như vậy, ta đâu thể thấy phu nhân? E rằng lần này phu nhân nói gì cũng sẽ không gặp ta đi?”
Loan Phượng tức giận ngực phập phồng: “Ngươi có phải thấy ta là một phụ đạo nhân gia dễ bắt nạt không? Nên mới mỗi lần tới Phượng La cung của ta?”
Dương Khai kinh ngạc nói: “Phu nhân lời ấy ý gì? Ta chẳng qua là cảm thấy với phu nhân mới quen đã thân, tương đối nói chuyện hợp thôi.”
Loan Phượng giận dữ nói: “Quỷ mới cùng ngươi mới quen đã thân. Ngươi hay là cùng Phạm Ngô và Thương Cẩu mới quen đã thân đi thôi.” Thật sự là tức giận. Dương Khai mấy lần đến cổ địa, lần nào cũng thẳng đến Phượng La cung, chưa từng thấy hắn đến lãnh địa Phạm Ngô và Thương Cẩu. Quả thực là có thể nhịn không thể nhẫn nhục a.
Dương Khai thản nhiên thở dài: “Ta vốn đem lòng chiếu sáng trăng, sao Minh Nguyệt so với cống rãnh. Ai!”
Loan Phượng chỉ đáp lại hai chữ: “Ha ha…”
Dương Khai nghiêm nét mặt nói: “Phu nhân đừng tức giận, làm hại thân thể thì không đẹp đâu.”
Loan Phượng giận dữ nói: “Liên quan gì đến ngươi!” Đường đường là thân thể Thánh Linh, lại là nữ tử, quả thực là bị chọc cho nói tục cũng bật ra. Có thể thấy tâm tình tệ hại đến mức nào.
Dương Khai sờ mũi: “Ta đi uống trà đây. Phu nhân bình tĩnh cảm xúc lại, chúng ta bàn chuyện khác.”
“Có bao xa ngươi cút cho ta bấy xa. Phượng La cung không hoan nghênh ngươi.” Loan Phượng bỏ lại một câu, dẫn Thiên Lung đi thẳng.
Vẻ mặt Dương Khai ngượng ngùng, cuối cùng không có ý tốt nói ra ý đồ tương lai. Loan Phượng lúc này đang trên bờ vực nổi giận. Nếu lại kích thích nàng, chỉ sợ được không bù mất. Phụ nữ nổi giận lên thật sự hơi không nói lý. Cho nên Dương Khai quyết định đợi nàng tâm tình ổn định rồi hãy nói.
Xét thấy điều đó, Dương Khai liền ở lại trong Phượng La cung.
Không biết xấu hổ, vô liêm sỉ ở lại!
Cũng không ai chào hỏi hắn. Thị nữ và thủ vệ trong Phượng La cung đều tránh xa hắn, tất cả đều coi hắn là người trong suốt. Hắn lại không hề hay biết, tự lo tìm một căn phòng ngồi xuống, chờ đợi.
Thong dong mấy ngày, Loan Phượng vẫn không thấy bóng dáng. Dương Khai cũng không vội, thỉnh thoảng đi ra đi dạo, bộ dạng thật sự coi nơi này như nhà mình.
Loan Phượng tự nhiên không thể thực sự mặc kệ hắn. Mỗi ngày phái người lén lút chú ý. Biết được tình cảnh này, quả thực tức đến nổ phổi.