» Chương 3456: Giương cung bạt kiếm

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Dương Khai nhíu mày nói: “Huyết Đấu Trường quả nhiên giàu nứt đố đổ vách! Nếu đã mang đến, vậy bản tọa sẽ không khách khí.”

Trung niên Ma Vương nụ cười không giảm, mở miệng nói: “Kính xin Dương huynh giao không gian giới cho ta kiểm tra một hai.”

“Ngươi muốn kiểm tra không gian giới của ta? Kiểm tra cái gì?” Dương Khai trầm mặt nhìn hắn. Tên này có ý gì? Không gian giới vật này há lại có thể tùy tiện để người ta kiểm tra? Đây là đang tìm cớ sao?

Trung niên Ma Vương kinh ngạc một lát, chợt bật cười nói: “Nhìn dáng vẻ Dương huynh, sợ là không biết quy củ bên Huyết Đấu Trường này?”

“Quy củ gì?” Dương Khai đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa.

Trung niên Ma Vương giải thích: “Là thế này, Huyết Đấu Trường bên này để tiện cho mọi người đặt cược, xưa nay đều là nguyên tắc đặt trước trả sau. Đương nhiên, nếu đặt cược thắng, Huyết Đấu Trường tự nhiên phải xác nhận người đặt cược có đủ Ma tinh hay không. Dương huynh mới đến có thể chưa hiểu lắm. Trước đây có không ít kẻ muốn đầu cơ trục lợi, rõ ràng không có Ma tinh trên tay nhưng cũng dám đặt cược lung tung, khiến Huyết Đấu Trường thiệt thòi không nhỏ. Vì vậy từ đó về sau, mấy vị đại nhân chủ trì Huyết Đấu Trường đã định ra quy củ kiểm tra này. Chỉ cần trên tay Dương huynh có đủ 100 triệu Ma tinh dùng làm tiền đánh cược, bản Vương lập tức sẽ bồi thường toàn bộ.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Tiểu Vũ lập tức tái mét.

Người khác không biết tình huống của Dương Khai, nàng sao lại không biết? Đừng nói 100 triệu, bây giờ Dương Khai trên người còn không có lấy một triệu Ma tinh. Người khác muốn kiểm tra, Dương Khai làm sao lấy ra được?

Nàng thầm tự trách không ngớt. Sớm biết thế này, đã dò hỏi thêm về tình báo bên Huyết Đấu Trường này rồi. Nàng cũng không hiểu lắm quy củ của Huyết Đấu Trường, dù sao chưa từng tới. Chuyện liên quan đến Huyết Đấu Trường đều là lời truyền miệng. Trước nàng có nhắc với Dương Khai một ít chuyện về Huyết Đấu Trường, nhưng không ngờ chuyện thắng cược còn phải kiểm tra như thế này.

Mà không qua được cửa ải này, dĩ nhiên sẽ làm hỏng quy củ của Huyết Đấu Trường, cũng đừng mong lấy được một tỷ Ma tinh kia.

“Có quy củ này sao?” Dương Khai mặt co giật, liếc Tiểu Vũ một cái. Nhìn vẻ mặt nàng cũng biết nàng e rằng cũng không biết gì, hoặc là nàng vốn không biết, hoặc là Huyết Đấu Trường đang nhắm vào mình.

“Xưa nay cũng có.” Trung niên Ma Vương nhẹ nhàng gật đầu, cười như không cười nhìn Dương Khai nói: “Dương huynh sẽ không phải là không lấy ra nổi 100 triệu Ma tinh chứ?”

Dương Khai xì một tiếng: “Chỉ là 100 triệu Ma tinh có là gì? Chỉ là kiểm tra tới kiểm tra lui chẳng phải lãng phí thời gian, các hạ không thể dàn xếp một hai?”

Trung niên Ma Vương mỉm cười lắc đầu: “Quy củ Huyết Đấu Trường không thể phá, bản Vương cũng chỉ là làm tròn chức trách, kính xin Dương huynh thứ lỗi.”

Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn. Đối phương cũng không yếu thế chút nào mà nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt thậm chí có một tia hùng hổ dọa người. Hắn lập tức rõ ràng, Huyết Đấu Trường có quy củ này hay không không quá quan trọng, mục đích chính là làm khó dễ mình.

Nhất thời bĩu môi nói: “Nếu thế, một tỷ Ma tinh kia bản tọa cũng không cần, chỉ cần mang phần thưởng của bản tọa tới là được.”

Trung niên Ma Vương nghe vậy xoa xoa trán, tỏ vẻ nhức đầu nói: “Dáng vẻ Dương huynh thế này, có thể khiến bản Vương khó xử rồi. Dựa theo quy củ, ngươi không lấy ra nổi 100 triệu Ma tinh dùng làm tiền đánh cược, chính là làm hỏng quy củ của Huyết Đấu Trường. Hỏng quy củ Huyết Đấu Trường, vậy mọi chuyện trước đây đều không tính. E rằng phần thưởng cũng vậy…”

Dương Khai nhất thời bật cười, hắn đã bảo sao tên này cứ lằng nhằng chuyện Ma tinh với mình, hóa ra là đợi mình ở đây. Xem ra bên Huyết Đấu Trường này căn bản không muốn giao Lý Thi Tình ra.

“Ngươi cố ý làm vậy?” Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn, trong mắt một bộ vẻ mặt muốn thử sức. Phàm là đối phương dám phun ra một chữ “phải” từ miệng, hắn ngay lập tức sẽ phải ở đây đại náo một trận.

Một tỷ Ma tinh tiền đặt cược có thể không cần, Lý Thi Tình hắn nhất định phải mang đi. Đây là tuyệt đối không thể nhượng bộ.

Người phụ nữ kia đã bị đưa đến Ma Vực một thời gian. Trước đây tình trạng nàng cũng có chút không ổn, tuy vẫn dùng bí pháp chống đỡ ma khí, không để bản thân nhập ma, nhưng ai biết nàng có thể kiên trì tới khi nào. Nếu thật sự chậm trễ, dù có cứu về cũng không làm nên chuyện gì.

Trung niên Ma Vương mặt ngậm nụ cười đầy giễu cợt, đang định mở miệng nói chuyện, Tiểu Vũ mặt tái nhợt đột nhiên tiến lên một bước, run rẩy nói: “Việc đặt cược là nô tỳ gây nên, cùng đại nhân không liên quan!”

Xoạt xoạt, ánh mắt Dương Khai và trung niên Ma Vương đồng loạt nhìn về phía nàng. Người trước một bộ vẻ mặt dở khóc dở cười, người sau lại mặt trầm như nước.

Theo Tiểu Vũ, chỉ cần gán việc đặt cược lên người mình, như vậy Dương Khai sẽ không làm hỏng quy củ của Huyết Đấu Trường, Huyết Đấu Trường tự nhiên không thể giữ lại phần thưởng thuộc về Dương Khai. Nhưng đã thế, nàng e rằng lành ít dữ nhiều. Chỉ là một thị nữ, Huyết Đấu Trường muốn làm sao cũng được, dù nàng là thị nữ trong hành cung của Ngọc Như Mộng cũng khó bảo toàn tính mạng.

Đúng là Dương Khai cũng không muốn thế này! Hắn còn trông cậy vào đối phương cho hắn cớ gây sự đây, Tiểu Vũ lại nhận hết chuyện đặt cược về mình, hắn còn cớ gì nữa.

“Ngươi cũng biết ngươi đang nói gì không?” Trung niên Ma Vương khí thế ác liệt, nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, lập tức khiến khuôn mặt vốn đã không có huyết sắc của nàng càng thêm trắng nhợt, vài vết tích trên mặt cũng hiện ra vẻ dữ tợn.

Dương Khai thân hình xê dịch, che trước mặt Tiểu Vũ, ánh mắt bình thản nói: “Các hạ thật là uy phong lẫm liệt!”

Trung niên Ma Vương nhàn nhạt nhìn Dương Khai một cái, hơi ngạc nhiên trước phản ứng của hắn. Dù sao chỉ là một thị nữ, đáng để hắn xuất đầu như vậy sao? Cười lạnh một tiếng: “Dương huynh cũng là uy phong không tầm thường.”

Dương Khai mặc kệ hắn, quay đầu lại liếc Tiểu Vũ một cái, mở miệng nói: “Không có chuyện của ngươi, đi sang một bên.”

“Đúng là…” Tiểu Vũ ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng nhìn vào ánh mắt Dương Khai, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

Dương Khai đứng trước mặt nàng, lắc lắc cổ, liếc xéo trung niên Ma Vương lạnh lùng nói: “Lời đã nói đến mức này, vậy chúng ta cũng đừng giấu giếm nữa. Phần thưởng thuộc về bản tọa bản tọa muốn, một tỷ Ma tinh kia bản tọa cũng sẽ không bỏ qua. Cho ngươi thời gian một nén nhang chuẩn bị thỏa đáng, bằng không đừng trách bản tọa không khách khí.”

Lời không hợp ý thì không cần nói nhiều nữa, xé bỏ mặt nạ đại náo một trận là được rồi.

Trung niên Ma Vương cười ha ha: “Dương huynh lấy đâu ra sức mạnh, lại muốn ngang ngược ở Huyết Đấu Trường?”

Dương Khai đột nhiên lạnh nhạt nói: “Mười bảy cái, chà chà, các hạ cũng thật là vừa mắt ta.”

Lời nói này khó hiểu, Tiểu Vũ hoàn toàn không hiểu. Nhưng đối với trung niên Ma Vương đối diện lại hơi thay đổi sắc mặt, chỉ vì con số mười bảy chính là số lượng Ma Vương mai phục ngoài cửa. Lần này Huyết Đấu Trường căn bản không có ý định để Dương Khai được như ý, cứ ép buộc nữa cũng chỉ là để chọc tức Dương Khai. Một khi hắn dám ra tay ở đây, mười bảy tên Ma Vương bên ngoài sẽ chen chúc xông vào.

Lúc hỗn chiến đó, có Ba Nhã phối hợp hắn giết địch, lúc này hắn một thân một mình, tuyệt đối không thể thoát thân dưới tay số lượng Ma Vương như vậy. Đến lúc đó cho dù Thánh Tôn biết cũng không thể trách tội, ai bảo hắn dám gây sự ở đây.

Chỉ là… Khứu giác của người này cũng quá nhạy cảm đi. Ma Vương mai phục bên ngoài đã đủ bí mật, lại còn bị hắn cảm ứng được.

Khẽ cười, trung niên Ma Vương nói: “Dương huynh lời ấy ý gì?”

Dương Khai khinh bỉ nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Thời gian không chờ người, một nén nhang cũng không nhiều. Các hạ không cần đi chuẩn bị một hai sao?”

Trung niên Ma Vương cười nhạt nói: “Bản Vương không cần chuẩn bị gì, đúng là Dương huynh ngươi, còn xin tự trọng.”

Dứt lời, bầu không khí trong phòng khách trở nên túc sát. Tiểu Vũ căng thẳng quan sát một bên, biết lần này e rằng đại sự không ổn. Nàng cũng bị hồ đồ rồi, rõ ràng chỉ là dẫn Dương Khai đi dạo một vòng Thánh Thành, sao lại thành ra thế này.

Mà ngay lúc bầu không khí trong phòng ngày càng ngưng đọng, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến một tràng ba tháp ba tháp tiếng bước chân, từ xa đến gần. Đồng thời, một luồng khí tức khiến Dương Khai cảm thấy bất an nhanh chóng bao phủ tới.

Khí tức Bán Thánh!

Hơn nữa… Giống như đã từng quen biết.

Đây không phải là khí tức của Nguyệt Tang. Dù Dương Khai chỉ gặp Nguyệt Tang một lần, nhưng lại nhớ rõ khí tức của người đó. Bán Thánh này là ai? Mình đã gặp ở đâu?

Vô tình ngẩng đầu nhìn một cái, Dương Khai suýt chút nữa bật cười, chỉ vì khuôn mặt trung niên Ma Vương ban đầu còn đang đối đầu với hắn lại nhăn nhúm như quả khổ qua, một bộ dáng thê thảm, dường như rất kiêng kỵ người tới.

“Xin chào đại nhân!” Ngoài cửa truyền đến tiếng chào hỏi chỉnh tề, chắc là các Ma Vương mai phục bên ngoài đang hành lễ.

Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng bị đẩy mở, một bóng người cao lớn bước vào. Người tới toàn thân áo trắng, mặt như ngọc, khí thế anh vĩ bất phàm, mặt ngậm mỉm cười, đôi mắt lấp lánh có thần, khiến người ta có một loại cảm giác tà mị cuồng quyến, rất thu hút sự chú ý của các cô gái.

Dương Khai lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ người tới nói: “Ngươi…”

Trung niên Ma Vương lại vội vàng cúi mình hành lễ: “Xin chào đại nhân!”

Người tới không để ý tới trung niên Ma Vương, mà đi thẳng tới trước mặt Dương Khai ba trượng nơi đứng lại, khóe miệng vẽ một cái, cười nói: “Ta đã nói, chúng ta còn có ngày gặp lại mà.”

“Bạch Chước!” Dương Khai cuối cùng cũng nhớ ra tên của người này. Chẳng trách cảm thấy khí tức có chút giống như đã từng quen biết, hóa ra là hắn.

Ngày đó hắn cố thủ Hổ Khiếu Thành, cường giả dưới trướng đông đảo, liên tiếp đánh lui quân Ma tộc tấn công, giết địch vô số. Bên Ma tộc dường như cũng biết được sự khủng khiếp của Hổ Khiếu Thành, cố ý mời một vị Bán Thánh xuống núi. Ai ngờ vị Bán Thánh này chỉ đến dưới tường thành đi một vòng rồi cắm đầu bỏ đi, trước khi đi còn nói với Dương Khai hai bên còn có ngày gặp lại.

Lúc đó vị Bán Thánh kia tự giới thiệu mình là Bạch Chước!

Sau này biết được Ngọc Như Mộng là một trong mười hai Ma Thánh của Ma tộc, Dương Khai mới hiểu tại sao Bạch Chước lại quả quyết rút lui. Ma tộc khác có thể không nhận ra Ngọc Như Mộng, hắn nhất định đã nhận ra, cho nên mới đi dứt khoát như vậy.

Chỉ là Dương Khai không ngờ rằng, lại sẽ gặp lại Bạch Chước trong Huyết Đấu Trường ở Thánh Thành.

“Lớn mật Nhân tộc, dám gọi thẳng tục danh đại nhân!” Trung niên Ma Vương lập tức ngẩng đầu xông Dương Khai giận dữ hét lớn.

Dương Khai liếc hắn một cái, khinh bỉ nói: “Người ta chính mình còn chưa lên tiếng, ngươi ở đây sủa bậy cái gì?”

Trung niên Ma Vương giận dữ, ngước mắt nhìn Bạch Chước một cái, thấy hắn mỉm cười, không vì sự vô lễ của Dương Khai mà nổi giận, lập tức trong lòng rung động, một loại cảm giác không ổn quanh quẩn trong lòng.

Đại nhân Bạch Chước và kẻ nhân loại này dường như… Quan hệ không tệ a.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 57: Lên đường rượu

Chương 4666: Buông tay đánh cược một lần

Chương 4665: Trên một sợi thừng châu chấu