» Chương 3457: Trả tiền lại
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Dương Khai vô cùng ngạc nhiên nhìn Bạch Chước. Cái tên này không phải nên ở Tinh Giới bên kia sao, sao đột nhiên xuất hiện nơi đây?
Bạch Chước quay người lại, bệ vệ ngồi trên một chiếc ghế mây. Trung niên Ma Vương kia lập tức đi tới, cung kính rót cho hắn một chén rượu máu.
Bạch Chước nhẹ nhàng lắc lư chén rượu trong suốt, thứ rượu đỏ sẫm như máu tươi dập dờn trong ly, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Hắn mỉm cười nói: “Ta là một trong những chủ quản của Huyết Đấu Trường này, tự nhiên có thể ở đây.”
Dương Khai há miệng càng lớn hơn, giật mình không nhỏ: “Ngươi là người của Ngọc Như Mộng!”
Lúc trước Ngọc Như Mộng đã nói với hắn rằng toàn bộ Ma Vực giống như một tấm gương bị đập nát, có vô số mảnh vỡ đại lục. Mười hai Ma Thánh mỗi người đều nắm trong tay số lượng khác nhau các mảnh vỡ đại lục, và dưới trướng cũng có số lượng khác nhau Bán Thánh.
Bây giờ hắn mới biết Bạch Chước cũng là một trong những Bán Thánh dưới trướng Ngọc Như Mộng. Không trách ngày đó ở tường thành chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Ngọc Như Mộng.
Một bên, trung niên Ma Vương kia nghe vậy, mí mắt không nhịn được nhảy một cái, thầm nghĩ Nhân tộc này quả nhiên là gan lớn ngút trời. Gọi thẳng tục danh Bạch Chước đã đành, lại còn dám gọi thẳng tục danh Thánh Tôn. Lần này sợ là có trò hay để nhìn rồi. Bạch Chước đại nhân dù không để ý lời hắn nói lúc trước, nhưng dám vô lễ với Thánh Tôn, Nhân tộc này không chết cũng tàn phế.
Nhưng khiến hắn thất vọng là Bạch Chước đối với việc này lại càng không phản ứng chút nào, phảng phất không nghe thấy Dương Khai khinh nhờn Thánh Tôn như vậy.
“Không sai!” Bạch Chước mỉm cười gật đầu, “Bạch mỗ chính là một thành viên trong rất nhiều Bán Thánh dưới trướng Thánh Tôn.”
“Hiểu rồi.” Dương Khai lộ ra vẻ bừng tỉnh, nhếch miệng nở nụ cười, không khách khí chút nào ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, cười nhìn hắn nói: “Ngươi vừa nói, ngươi là một trong những chủ quản của Huyết Đấu Trường này?”
Bạch Chước mỉm cười gật đầu.
“Vậy thì dễ làm rồi.” Dương Khai giơ tay lên, chỉ vào trung niên Ma Vương kia nói: “Tên này nợ ta một tỷ Ma tinh không chịu trả chưa nói, lại còn vọng tưởng cắt xén phần thưởng của ta. Ngươi nói một chút nên làm thế nào bây giờ?”
Hắn hiện tại yên tâm có chỗ dựa vững chắc. Bên Ma Vực này đại đa số đều không biết quan hệ giữa hắn và Ngọc Như Mộng, chỉ biết hắn là Nhân tộc được Thánh Tôn mang về từ Tinh Giới. Vì vậy, cũng không có gì kiêng kỵ. Nhưng Bạch Chước là trở về từ Tinh Giới bên kia, chắc ít nhiều cũng biết Ngọc Như Mộng coi trọng hắn đến mức nào. Đã như vậy, kéo da hổ của nàng làm cờ lớn tự nhiên không có vấn đề gì.
Hơn nữa Bạch Chước vừa khéo xuất hiện vào lúc này, chắc hẳn cũng hiểu chút ít về chuyện hôm nay, không cần hắn giải thích nhiều.
Đúng như dự đoán, Bạch Chước nghe vậy để chén rượu trong tay xuống, nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn trung niên Ma Vương kia nói: “Thật có việc này?”
Trung niên Ma Vương kia liền nói ngay: “Chỉ là lời nói vô căn cứ, khẩn cầu đại nhân không để ý lời nói bậy bạ của người này.”
Dương Khai vỗ bàn đứng lên: “Tiên sư nó, ngươi dám mở mắt nói mò?”
Trung niên Ma Vương kia liếc Dương Khai một cái nói: “Bản Vương chỉ là làm việc theo quy củ mà thôi.” Rồi quay lại hướng Bạch Chước chắp tay nói: “Đại nhân, sự tình là như thế này. Vị Dương huynh này trước đây tham dự một trận hỗn chiến, đồng thời tự mình đặt cược một trăm triệu Ma tinh. Tuy nói hắn cuối cùng thắng lợi, nhưng căn cứ thuộc hạ điều tra, vị Dương huynh này trên người căn bản không có một trăm triệu Ma tinh dùng làm tiền cược. Dựa theo quy củ của Huyết Đấu Trường, thuộc hạ không cần bồi thường một tỷ Ma tinh kia, đồng thời phần thưởng kia cũng không tính là thắng.”
Bạch Chước nghe vậy gật gật đầu nói: “Đúng là như vậy.”
Dương Khai trừng mắt nhìn Bạch Chước, thầm nghĩ tên nhà ngươi lẽ nào chỉ đến xem náo nhiệt?
Trung niên Ma Vương kia lại thấy thế đại hỷ, lần thứ hai chắp tay nói: “Đại nhân, người này bụng dạ khó lường, ý đồ phá hoại quy tắc của Huyết Đấu Trường ta. Nếu không nghiêm trị, e rằng uy tín của Huyết Đấu Trường sẽ bị hủy hoại trong một ngày. Khẩn cầu đại nhân cho phép thuộc hạ ra tay trừng phạt người này, để giữ gìn uy nghiêm của Huyết Đấu Trường và Thánh Tôn!”
Dương Khai nghe có chút há hốc mồm, thầm nghĩ tên này quả thật là miệng lưỡi sắc bén a. Một trận đánh cược lại bị hắn nâng lên đến tầng uy nghiêm của Ngọc Như Mộng, khiến hắn có chút không nói nên lời.
“Cũng không nghiêm trọng đến vậy.” Bạch Chước cười ha hả, nhìn trung niên Ma Vương kia nói: “Ngươi đã kiểm tra giới không gian của hắn, xác định hắn không có một trăm triệu Ma tinh dùng làm tiền cược sao?”
Trung niên Ma Vương nói: “Cái đó thì không có, chỉ là người này cự tuyệt phối hợp, nghĩ đến là không có nhiều Ma tinh như vậy.”
Bạch Chước nghe vậy gật đầu: “Xem ra, vấn đề vẫn là xuất hiện ở một trăm triệu Ma tinh kia a…” Chuyển đầu nhìn Dương Khai nói: “Ngươi có một trăm triệu Ma tinh sao? Nếu có thì lấy ra cho hắn kiểm tra là được.”
Dương Khai hận không thể phun nước bọt vào mặt hắn, thầm nghĩ ta lấy đâu ra một trăm triệu Ma tinh. Nếu có thì sớm đã lấy ra rồi, đây không phải là biết rõ còn hỏi sao? Đang tức giận bất bình thời gian, đã thấy Bạch Chước chớp chớp mắt với mình, ánh mắt hướng về tay mình liếc một cái, sau đó chậm rãi bưng chén rượu lên nhấp môi rượu máu, còn cố ý đưa giới không gian về phía Dương Khai sáng lên một cái. Bộ diễn xuất ôn văn nhã nhặn này, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú kia, khiến Tiểu Vũ đứng bên cạnh nhìn mắt đều thẳng.
Dương Khai giật mình trong chốc lát, bỗng nhiên mày mặt hớn hở, xông Bạch Chước đưa tay nói: “Ta nhớ ra rồi Bạch huynh, ngươi lần trước cho ta mượn một trăm triệu Ma tinh cũng nên đưa ta đi.”
Bạch Chước suýt chút nữa không phun rượu ra ngoài, một mặt kinh ngạc nhìn Dương Khai, rất muốn hỏi hắn, ta lúc nào mượn ngươi một trăm triệu Ma tinh?
Ý của hắn là muốn Dương Khai mượn một trăm triệu Ma tinh từ chỗ hắn đệm vào, dù sao quay đầu lại là có thể trả lại. Ai ngờ Dương Khai căn bản không theo động tác võ thuật mà ra bài, lại cùng hắn đến như thế một tay, một cái mượn, một cái trả, căn bản không phải một khái niệm.
Trung niên Ma Vương kia cũng trợn to mắt, nhìn Dương Khai, nhìn lại một chút Bạch Chước, thầm nghĩ không đến nỗi đi.
“Ha ha…” Bạch Chước cố nặn ra vẻ tươi cười, để chén rượu xuống, nắm tay ở bên mép vội ho một tiếng, khóe mắt liếc Dương Khai một hồi, rất muốn đứng dậy đi ngay, không tiếp tục quản chuyện xấu của Dương Khai nữa. Người vô liêm sỉ như vậy quả thật hiếm thấy trong đời. Nhưng sự việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể nói tiếp: “Đúng là nên trả lại.”
Nói như vậy, càng thật sự lấy ra một viên giới không gian trao đổi.
Trung niên Ma Vương kia thấy thế đều không nói nên lời. Màn kịch vụng về như vậy hắn sao lại không hiểu? Nhưng thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao Bạch Chước đại nhân lại thật sự phối hợp Nhân tộc này. Hắn có lòng nhắc nhở khuyên can một hai, nhưng lại không có dũng khí mở miệng.
Bạch Chước thật sự muốn che chở người này, hắn không có bất kỳ biện pháp nào. Lúc này mở miệng chỉ có thể đắc tội Bạch Chước. Mấu chốt là Nguyệt Tang đã đi sớm rồi, bằng không hắn nào lại ở đây rơi vào tình trạng khó xử.
Chỉ lát sau, Bạch Chước ném giới không gian kia cho Dương Khai, còn lườm hắn một cái rất ác liệt.
Dương Khai giả bộ không thấy, càng không kiểm tra, trực tiếp ném giới không gian cho trung niên Ma Vương đối diện, vẻ mặt hất hàm: “Kiểm tra đi!”
Trung niên Ma Vương cầm giới không gian kia, phảng phất cầm một củ khoai nóng bỏng tay, vẻ mặt đưa đám nói: “Không cần kiểm tra rồi.”
Đây là giới không gian Bạch Chước trao đổi ra, bên trong dù chỉ có một khối Ma tinh, đó cũng là có một trăm triệu. Còn cần kiểm tra cái gì nữa.
“Đã như vậy, phần thưởng và Ma tinh thắng cược của ta có phải nên cho ta không?” Dương Khai lạnh lùng hừ một tiếng.
Trung niên Ma Vương không nhìn Dương Khai, trái lại vẻ mặt khó xử nhìn Bạch Chước nói: “Bồi thường Ma tinh không thành vấn đề, đúng là phần thưởng kia…”
Căn cứ hắn biết, nữ tử Nhân tộc kia chỉ bị Nguyệt Tang mang tới giới thiệu qua loa, sau đó lại bị hắn gọi người mang đi. Lúc này căn bản không ở trong Huyết Đấu Trường. Dương Khai lúc này muốn phần thưởng, hắn lấy ở đâu ra mà đưa?
“Phần thưởng kia làm sao vậy?” Dương Khai sầm mặt xuống. Hắn tham gia hỗn chiến kia chủ yếu là vì Lý Thi Tình, một tỷ Ma tinh gì gì đó ngược lại là thứ yếu. Bây giờ gặp Ma Vương này nói chuyện ấp úng, nhất thời có chút dự cảm không tốt.
Trán trung niên Ma Vương chảy ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt khó xử nhìn Bạch Chước.
Bạch Chước lại khẽ mỉm cười, đưa tay xông Dương Khai ra hiệu: “Bình tĩnh, đừng nóng.”
Lời hắn vừa nói xong, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tràng tiếng gõ cửa. Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy mở, một cái thân hình khôi ngô Ma tộc sải bước tiến vào. Nhìn khí tức trên người Ma tộc này, rõ ràng là một Thượng phẩm Ma Vương.
Không chỉ thế, bên cạnh hắn còn theo một cô gái, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, thân hình cao gầy. Không phải Lý Thi Tình là ai?
Trung niên Ma Vương kia thấy thế kinh hãi biến sắc, kinh ngạc nhìn Lý Thi Tình. Nữ nhân này không phải bị mang đi rồi sao? Vì sao lại bị mang về? Nhìn lại một chút Thượng phẩm Ma Vương khôi ngô kia, trong lòng hắn lóe lên một tia hiểu ra. Bạch Chước và Nguyệt Tang không mấy hòa thuận mọi người đều biết. Lần này sự việc sợ là cũng là hai người âm thầm giao chiến. Bây giờ xem ra, lại là Bạch Chước thắng nhỏ một bậc.
Trong nhất thời sau lưng lạnh toát mồ hôi nhỏ giọt. Cuộc tranh đấu giữa Bán Thánh, hắn không nguyện dễ dàng liên lụy vào. Vẫn là sớm một chút rút lui thì tuyệt vời.
Ma tộc khôi ngô kia mang theo Lý Thi Tình đi vào sau khi đi vào, liền hướng về Bạch Chước chắp tay, sau đó không nói một lời quay đầu đi ra ngoài.
Mắt Dương Khai chuyển động, mơ hồ cũng hiểu cái gì.
Một bên khác, Lý Thi Tình bị mang sau khi đi vào biểu hiện sốt sắng nhìn quét bốn phía. Đối với nàng mà nói, từ khi bị người mang tới Ma Vực phía sau liền biết mình đã lành ít dữ nhiều. Bây giờ nỗ lực duy trì bản thân không bị Ma khí ăn mòn chẳng qua là kéo dài hơi tàn mà thôi, nhưng vô luận thế nào cũng không sửa đổi được nàng cuối cùng rồi sẽ bị trở thành ma nhân kết cục.
Cho nên đối với Ma tộc, nàng không có nửa điểm hảo cảm.
Chỉ có điều nhìn nhìn, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, kinh ngạc nhìn Dương Khai, trong mắt lóe ra một tia không dám tin thần thái.
Nàng không quen biết Dương Khai, nhưng cũng nhìn ra Dương Khai cùng với những Ma tộc khác có chút không giống, tựa hồ càng giống như là Nhân tộc.
Trong Ma Vực sao có thể có Nhân tộc? Hơn nữa còn không bị ma khí quấy nhiễu.
Người đàn ông này cũng là bị bắt tới sao? Nhưng nhìn lại có chút không giống lắm.
Đang nghĩ như vậy thời điểm, đã thấy Dương Khai từng bước một hướng nàng đi tới, đứng lại ở cách nàng ba thước.
“Ngươi…” Lý Thi Tình há miệng, vừa mới phun ra một chữ, Dương Khai đã bỗng nhiên một cái tát quét qua.
Đùng một tiếng vang giòn, Lý Thi Tình cả người bị quất lăng không lật mấy vòng, trực tiếp ngã sấp xuống đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Tiểu Vũ không khỏi há to miệng, trung niên Ma Vương kia cũng kinh ngạc không thôi. Ánh mắt Bạch Chước lóe lóe, lộ ra vẻ mỉm cười, không coi ai ra gì lần thứ hai giơ ly rượu lên nhấp môi rượu máu…
Ps: Các bạn nhớ vote 9-10 điểm ở cuối chương ủng hộ mình nhé! Hoàng Châu chân thành cảm ơn!