» Chương 3551: Đắc thủ

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Trọng điệp rơi xuống trên mặt đất, chật vật không chịu nổi. Còn không đợi Dương Khai đứng dậy, Bắc Ly Mạch đã nhẹ nhàng từ giữa không trung rơi xuống trước mặt hắn, một cước giẫm lên lồng ngực hắn. Chân ngọc thon dài kia giờ phút này lại như núi cao nặng nề, ép ngực Dương Khai đau đớn, không thể thở nổi.

Thân thể xinh đẹp hơi nghiêng về phía trước, để lộ ra khe rãnh trắng nõn ở ngực. Bắc Ly Mạch mặt như sương lạnh, đôi mắt đẹp đe dọa nhìn Dương Khai: “Ngươi vừa mới gọi ta cái gì?”

Dương Khai giãy dụa mấy lần nhưng vẫn không thể động đậy. Hắn há miệng ra, một đạo mũi tên máu màu vàng liền phun về phía Bắc Ly Mạch.

Bắc Ly Mạch nghiêng đầu né tránh, trong cơn giận dữ chân ngọc nâng lên rồi lại đạp xuống. “Oanh” một tiếng, Dương Khai cả người cơ hồ đều lún xuống lòng đất, xương ngực gãy mấy cái, máu tươi trong miệng cuồng phún.

“Đây chính là cái giá cho cái miệng tiện!” Bắc Ly Mạch mặt lạnh như tiền.

“Có bản lĩnh ngươi liền giết ta!” Dương Khai nhìn chằm chằm nàng, trên mặt đầy kiệt ngạo.

Bắc Ly Mạch cười lạnh nói: “Giết ngươi? Ta làm sao nỡ giết ngươi, ta còn muốn mang ngươi về đây.”

Trên người Dương Khai có một phần ý chí của Tinh Giới. Ai giết hắn liền có thể đoạt được cơ duyên này. Bắc Ly Mạch trong lòng dù có tức giận đến mấy cũng không thể nào giết Dương Khai tại đây. Nàng sẽ chỉ mang Dương Khai về rồi để một vị Bán Thánh dưới trướng nàng động thủ.

Đổi lại bất luận một vị Ma Thánh nào cũng sẽ làm như vậy.

Nói xong, nàng lại cau mày nói: “Ngươi nhập ma rồi?”

Vừa rồi lúc Dương Khai động thủ, thể nội rõ ràng bộc phát ra ma khí cực kỳ hùng hồn và tinh thuần. Dù chỉ là một thoáng, nhưng sao giấu giếm được sự quan sát của Bắc Ly Mạch. Trong lòng nàng không khỏi hồ nghi. Dương Khai bộ dạng này không giống nhập ma, nhưng vì sao thể nội lại có ma khí?

“Liên quan gì đến ngươi!” Dương Khai cắn răng, ánh mắt phun lửa nhìn nàng: “Ngươi tốt nhất hiện tại giết ta, bằng không quay đầu ta liền giết chết ngươi!”

Bắc Ly Mạch khanh khách cười khẽ: “Thực lực không cao, chí khí cũng không nhỏ. Ta ngược lại muốn xem xem ngươi làm sao làm chết bản tôn! Bất quá ta lại có một việc muốn hỏi ngươi.”

“Có chuyện thì nói, có rắm thì phóng!” Dương Khai sắc mặt lạnh đến đóng thành băng. Lúc nói chuyện, trong đầu hắn cấp tốc suy nghĩ cách thoát thân. Trong lòng thật sự là bi phẫn. Mới vừa đột phá Đế Tôn tam trọng, cũng giải quyết được tai họa ngầm trong đan điền, không nghĩ tới còn chưa kịp cảm thụ thực lực tăng trưởng sau khi đột phá, thế mà liền rơi vào tay Bắc Ly Mạch. Đây thật là thời điểm bất lợi.

Đối với thái độ ác liệt của hắn, Bắc Ly Mạch tựa hồ cũng quen dần, cũng không để tâm. Nàng mở miệng nói: “Hoang lão đại trước đó nói, trừ phi ngươi thực sự trở thành một phần tử của Ma tộc ta, nếu không ai cũng không gánh nổi ngươi. Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có phải hay không nhập ma rồi?”

“Phải thì như thế nào?” Dương Khai nhíu mày nói.

Bắc Ly Mạch nghiêm túc đánh giá hắn, lông mày hơi nhíu, dưới chân có chút dùng sức nói: “Thôi động lực lượng của ngươi ta xem một chút.”

Dương Khai lặng yên một lúc, vẫn ngoan ngoãn thôi động Ma Nguyên. Chỉ trong thoáng chốc, Ma Nguyên đen kịt bên ngoài thân phồng lên, bao vây lấy hắn. Tuy nhiên, hắn cũng không thừa cơ ra tay với Bắc Ly Mạch, vì biết mình không phải đối thủ của nàng, động thủ cũng chỉ là tự rước lấy nhục…

“Thật đúng là nhập ma…” Bắc Ly Mạch miệng nhỏ khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc. Làm sao cũng nghĩ không thông sao mới mười mấy hai mươi ngày không gặp, Dương Khai lại biến thành bộ dạng này.

Tình huống hiện tại, Dương Khai miễn cưỡng đã xem là người trong Ma tộc. Dù xuất thân từ Tinh Giới, nhưng đã nhập ma thì không thể tranh cãi là một phần tử của Ma tộc, quả thật ứng với câu nói của Hoang Vô Cực.

“Ta còn thực sự có chút không nỡ giết ngươi.” Bắc Ly Mạch nhíu chặt lông mày, tựa như gặp phải một nan đề lớn. Chưa kể đến chuyện Hoang Vô Cực đã nói trước đó, nếu nàng thật mang Dương Khai về rồi để Bán Thánh thủ hạ giết chết, đâu chỉ là tát vào mặt Hoang Vô Cực, chọc giận tên kia cũng không có lợi gì. Lại nói đến bản sự của Dương Khai, nhìn khắp Ma Vực cũng chỉ có một mình hắn. Giết đi thật đáng tiếc. Nhưng nếu không giết Dương Khai, Dương Khai cũng không thể vì nàng sở dụng. Có bí thuật Tâm Ấn của tiện nhân Ngọc Như Mộng kiềm chế, tiểu tử trước mặt này vĩnh viễn sẽ chỉ trung thành với Ngọc Như Mộng một người.

Điều này làm nàng có chút đau đầu.

Nghe nàng nói như vậy, Dương Khai cũng như thấy được một tia ánh sáng trong bóng đêm. Tròng mắt xoay chuyển nói: “Vậy chúng ta có lẽ có thể ngồi xuống tâm bình khí hòa nói chuyện.”

Bắc Ly Mạch cười nhạo nói: “Tiểu tử, ngươi lại đang đánh mưu ma chước quỷ gì? Bản tôn không phải Ngọc Như Mộng, sẽ bị hoa ngôn xảo ngữ của ngươi lừa gạt. Ta khuyên ngươi thu lại những tiểu tâm tư đó, nếu không có ngươi nếm mùi đau khổ.”

Dương Khai nhếch miệng cười nói: “Trước mặt Thánh Tôn, nào dám có mưu ma chước quỷ gì.”

Bắc Ly Mạch khẽ nói: “Hiện tại hô Thánh Tôn rồi? Vừa rồi sao không biết nói chuyện tử tế?”

“Trước khác nay khác. Lại nói, ta cùng Thánh Tôn cũng từng có một lần hợp tác, mọi người không tính lạ lẫm. Thánh Tôn làm người, ta vẫn hơi chút minh bạch.”

“Ngươi muốn nói ngươi hiểu rất rõ ta?” Bắc Ly Mạch mỉa mai cười một tiếng.

“Không dám, chỉ là so với các Ma Thánh khác mà nói, Thánh Tôn vẫn tương đối dễ chung đụng. Nếu Thánh Tôn có ý, ta nguyện dưới trướng Thánh Tôn nghe lệnh.”

“Vậy Ngọc Như Mộng đâu?” Bắc Ly Mạch nhếch miệng lên.

Dương Khai thở dài: “Bên Như Mộng ta sẽ giải thích với nàng.”

Bắc Ly Mạch hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên sẽ không tin tưởng Dương Khai nói như vậy. Nhưng cho dù tiểu tử này nói dối hết bài này đến bài khác thì như thế nào? Nếu thật rơi vào tay nàng, nàng còn sẽ không từ từ dạy dỗ sao? Với bản sự của nàng, đủ để Dương Khai trong thời gian cực ngắn đối với nàng nghe lời răm rắp. Trước kia là không muốn đắc tội Ngọc Như Mộng, hiện tại tiểu tử này lại có giá trị này.

Tâm tư Bắc Ly Mạch trở nên linh hoạt.

Ngay lúc này, bên cạnh dưới mặt đất bỗng nhiên xông ra một bóng người, chiến chùy đen kịt “ầm vang” hướng nàng đập tới. Lại là pháp thân lặng lẽ từ dưới đất ẩn nấp tới phát động đánh lén. Trước đó nó bị Bắc Ly Mạch đánh bay ra ngoài nên không bị để ý. Tự nhiên không thể bỏ Dương Khai chủ thân này mà chạy. Lặng yên không một tiếng động tiếp cận tới, thật vất vả tìm được cơ hội, tự nhiên là toàn lực ứng phó. Khi chiến chùy nện xuống, Phệ Thiên Chiến Pháp đã “ầm vang” vận chuyển.

“Cút ngay!”

Bắc Ly Mạch không thèm nhìn, dường như đã sớm đoán trước. Tóc bạc phía sau không gió mà bay, bỗng nhiên hóa thành một đạo ngân quang cuốn về phía pháp thân.

Tóc bạc đi qua, ngân quang lấp lánh. Lĩnh vực Phệ Thiên “ầm vang” vỡ nát. Pháp thân bị quất mạnh, thân hình dừng lại giữa không trung một chút rồi nhanh như sao băng hóa thành một chấm đen nhỏ bị quất bay ra ngoài. Ma Nguyên bên ngoài thân tuôn ra hầu như đều bị đánh tan trong nháy mắt này.

Thực lực Bán Thánh của pháp thân trước mặt Bắc Ly Mạch căn bản ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi. Giống như Bán Thánh của Ma tộc lúc trước trọng thương thân thể Minh Nguyệt bị một kiếm diệt sát vậy. Nếu Bắc Ly Mạch muốn, pháp thân giờ phút này chỉ sợ đã thành mảnh vụn đầy đất.

Tuy nhiên, khoảnh khắc sau, Bắc Ly Mạch bỗng nhiên cảm thấy một luồng nguy cơ lớn lao bao trùm bản thân. Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một chút hàn mang nở rộ trên tay Dương Khai, bắn về phía mình.

Hầu như không chút do dự, Bắc Ly Mạch liền lùi lại. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm chút hàn mang kia, hoa dung thất sắc, thét to: “Huyền Minh Châm! Ngươi tại sao có thể có Huyền Minh Châm!”

Dương Khai mắt điếc tai ngơ, đã thuận thế nhào về phía nàng. Dưới sự thôi động của bí thuật Long Hóa, long uy tràn ngập, hai tay hóa thành vuốt rồng sắc bén. Không chút thương hương tiếc ngọc, bay thẳng đến bộ ngực đầy đặn của Bắc Ly Mạch tóm lấy.

Hắn không biết tại sao Bắc Ly Mạch lại kiêng kỵ Huyền Minh Châm như vậy, chỉ là hắn giờ đây có thể nghĩ tới thủ đoạn duy nhất có thể uy hiếp Bắc Ly Mạch, sợ rằng cũng chỉ có chiêu này.

Lúc trước nhận lời mời của Bắc Ly Mạch, tiến về Ngạo Tuyết Băng Cung thay nàng chữa trị Giới Môn. Bị Bắc Ly Mạch nhốt vào trong băng lao. Ở trong băng lao tầng 18 kia, Dương Khai gặp một thiếu nữ. Thiếu nữ kia ký ức hỗn loạn, ngay cả tên của mình cũng không nhớ rõ. Dương Khai liền tiện miệng gọi nàng là Băng cô nương.

Băng cô nương nhớ mang máng mình cùng Bắc Ly Mạch là quan hệ thầy trò, vì phạm phải sai lầm lớn nên bị Bắc Ly Mạch nhốt tại trong băng lao tầng 18. Cuối cùng giao cho Dương Khai một cây Huyền Minh Châm, trong châm phong ấn một môn cấm thuật do nàng tự sáng tạo.

Thời gian không tính là quá lâu, Dương Khai tự nhiên nhớ kỹ những gì Băng cô nương nói lúc đó. Nàng đã nói với mình, cấm thuật trong Huyền Minh Châm này không thể giết chết Bắc Ly Mạch, nhưng lại có thể kéo dài nàng ít nhất ba hơi, nhiều nhất mười hơi thời gian.

Đây cũng là thứ duy nhất Dương Khai có trong tay bây giờ có hy vọng đối kháng Bắc Ly Mạch. Thần thông khác trước mặt một vị Thánh Tôn căn bản không đáng nhắc tới.

Chỉ là hiệu quả này tốt có chút vượt quá dự kiến của Dương Khai.

Huyền Minh Châm vừa xuất ra, phản ứng của Bắc Ly Mạch cũng lọt vào mắt hắn. Trong mắt nàng rõ ràng có một loại kiêng kỵ và căm hận đến cắn răng nghiến lợi.

Trong khoảnh khắc này, Dương Khai lờ mờ cảm giác sự việc không phải đơn giản như mình hiểu. Vị Băng cô nương kia có lẽ còn có ẩn tình gì đó chưa nói với mình.

Nhưng bây giờ tên đã lên dây, hắn vô tâm chú ý gì khác, chỉ mong cấm thuật trong Huyền Minh Châm kia có thể phát huy uy năng đúng như lời Băng cô nương trước đó nói.

Nếu thật có thể làm được điều này, hắn cùng pháp thân chưa chắc đã không có cơ hội chạy thoát.

Tốc độ của Bắc Ly Mạch cực nhanh, thân hình lơ lửng không cố định, dịch chuyển lộn vòng, đẹp đẽ động lòng người. Nhưng Huyền Minh Châm kia lại như giòi trong xương đeo bám không buông. Đường đường một vị Ma Thánh, lại không thể thoát khỏi.

Ba hơi, vẻn vẹn chỉ ba hơi, Huyền Minh Châm đã bắn đến gần Bắc Ly Mạch.

Trên mặt Bắc Ly Mạch hiện lên vẻ bối rối. Chợt Ma Nguyên chấn động, bên ngoài thân bỗng nhiên xuất hiện một tầng phòng hộ mắt trần có thể thấy.

Thế nhưng, điều này không có chút ý nghĩa nào. Huyền Minh Châm kia không tốn chút sức lực nào đã phá vỡ phòng hộ của một vị Ma Thánh, trực tiếp đánh vào thân thể Bắc Ly Mạch.

Thân thể mềm mại của Bắc Ly Mạch chấn động, cả người như bị ai thi triển Định Thân Chú vậy, lập tức cứng đờ tại chỗ không thể động đậy. Trên khuôn mặt vũ mị hiện lên vẻ không thể tin.

Khoảnh khắc sau, vuốt rồng của Dương Khai cũng xé mở phòng ngự của nàng, bàn tay cắm vào bộ ngực nàng, nắm lấy một quả tim đang đập!

Đắc thủ!

Tròng mắt Dương Khai trợn tròn, như đang mơ. Hắn thật không nghĩ tới mình sẽ đắc thủ dễ dàng như vậy. Bắc Ly Mạch thế nhưng là một vị Ma Thánh, đứng trên đỉnh phong nhất của toàn bộ Ma Vực, một trong 12 vị cường giả, thế mà bị Huyền Minh Châm kia khắc chế gắt gao.

Băng cô nương không phải nói món đồ chơi này chỉ có thể kéo dài nàng vài hơi công phu sao? Tại sao lại có uy năng lớn như vậy? Rốt cuộc còn có điều gì mình chưa hiểu rõ ở trong đó.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3657: Tuế Nguyệt không mộ

Chương 3656: Thời gian quay lại

Chương 3655: Tiểu nha đầu, đại cô nương