» Chương 3579: Biến hóa

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 9, 2025

Chương 3579: Biến hóa

“Ta thời điểm nào lén lén lút lút!” Dương Khai có chút khó chịu.

“Vậy vì sao còn không hiện thân!” Bắc Ly Mạch hừ lạnh một tiếng. Dương Khai không lộ diện, nàng liền luôn cảm thấy tên ngốc này có âm mưu gì đó, cần thời khắc cảnh giác.

“Không tiện!” Dương Khai nói thẳng. Hắn có thể lợi dụng sự liên kết chặt chẽ giữa bản thân và Huyền Giới Châu để trực tiếp đưa Bắc Ly Mạch vào, nhưng nếu hắn tự mình tiến vào thì bên ngoài sẽ không có ai trông coi, lỡ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sao.

Bắc Ly Mạch chán nản, nhưng cũng đành chịu, khuôn mặt lạnh như băng.

Nghe hai người đối thoại, Trường Thiên ở một bên lộ ra vẻ hứng thú. Nếu đó là Ngọc Như Mộng, hắn còn có thể hiểu được, dù sao trong toàn bộ Ma Vực này ai mà không biết Ngọc Như Mộng nhìn Dương Khai bằng con mắt khác. Nhưng mấu chốt đây là Bắc Ly Mạch!

Thái độ của Dương Khai tệ hại như vậy, Bắc Ly Mạch thế mà cũng có thể nhẫn nhịn? Hơn nữa, Dương Khai rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mà đưa cả Bắc Ly Mạch tới đây? Chẳng lẽ Bắc Ly Mạch đối với hắn một chút cảnh giác cũng không có sao? Giữa hai người này rốt cuộc là quan hệ gì?

Trường Thiên chợt phát hiện mình có chút nhìn không thấu Dương Khai. Ban đầu hắn chỉ nghĩ đây là một Thượng phẩm Ma Vương, mang trong mình huyết mạch Long tộc, hy vọng có thể làm người kế nghiệp của mình, ngày sau che chở Bách Linh đại lục. Ai ngờ trên người Dương Khai lại bao phủ một tầng sương mù…

Trong lúc Trường Thiên đang trầm ngâm, Bắc Ly Mạch cũng phát hiện sự kỳ lạ của phiến thiên địa này. Khắp nơi đều là những vết nứt không gian khổng lồ, và từ trong những vết nứt đó, những mảnh vỡ đại lục không ngừng bị nuốt vào, tan rã vô hình. Thỉnh thoảng còn có một hai tòa thành trì bay xuống, vững vàng bám rễ trên mặt đất. Vô số Ma tộc bay lượn trên bầu trời, một mảnh thất kinh.

Không cần nghĩ, Bắc Ly Mạch cũng biết những Ma tộc kia là con dân của Thiên Võ đại lục, và những mảnh vỡ bị nuốt kia là tàn tích của Thiên Võ đại lục.

Nhớ lại đủ loại chuyện đã thấy trước đó, Bắc Ly Mạch biến sắc: “Nơi đây rốt cuộc là địa phương nào?”

Từ lúc nàng tiến vào, có một tầng lực lượng vô hình giống như gông xiềng trói buộc nàng, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa, nơi này cho nàng cảm giác giống như là Ma Vực, nhưng lại không phải Ma Vực.

“Đây là một đại thế giới!” Trên bầu trời truyền đến thanh âm của Dương Khai.

Bắc Ly Mạch lúc này cười nhạo một tiếng: “Trò cười, đây gọi là cái gì cẩu thí đại thế giới.”

Ma Vực là một đại thế giới, Tinh Giới cũng vậy. Nàng tuy không tới Tinh Giới, nhưng cũng biết nếu có thể đản sinh ra nhân vật như Đại Đế thì Pháp tắc thiên địa của Tinh Giới nhất định không yếu hơn Ma Vực. Hai thế giới cùng cấp độ.

Nhưng thế giới nàng đang ở lúc này hoàn toàn không thể sánh với Ma Vực và Tinh Giới. Pháp tắc thiên địa yếu kém, năng lượng thiên địa cũng mỏng manh. Nếu nơi như thế này cũng gọi là đại thế giới, vậy Ma Vực và Tinh Giới tính là gì? Cực đại thế giới sao?

“Thế giới này còn chưa hoàn thiện, bất quá một ngày nào đó, nó sẽ hoàn thiện.”

Bắc Ly Mạch nhíu mày: “Một ngày nào đó? Đó là ngày nào?”

“An tâm chớ vội, yên lặng theo dõi kỳ biến!”

Sau tám chữ đó, mặc cho Bắc Ly Mạch la hét thế nào, Dương Khai cũng không có bất kỳ đáp lại. Nàng tức muốn nổ phổi. Biểu cảm của Trường Thiên càng thêm ý vị sâu xa. Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối sẽ không tin Dương Khai lại dám đối xử với một vị Ma Thánh như vậy.

Mắng một trận, thấy Dương Khai quả nhiên không để ý tới mình nữa, Bắc Ly Mạch nghiến răng nghiến lợi nhìn Trường Thiên, muốn hỏi thăm chút tin tức từ hắn. Nhưng đáng ghét là Trường Thiên lại quay lưng về phía nàng, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt như đang cưỡi gió lướt mây, suýt chút nữa khiến Bắc Ly Mạch cắn nát răng ngà.

Sau lưng hai người, Hoắc Lôn run lẩy bẩy như chim cút giữa trời đông giá rét…

Thời gian chậm rãi trôi qua, dị trạng trên bầu trời chưa bao giờ ngừng. Một lúc lâu sau, Trường Thiên vốn luôn tĩnh như giếng cổ không gợn sóng bỗng nhiên thần sắc khẽ động, ngay cả Bắc Ly Mạch đang khó chịu cũng ồ lên một tiếng.

Trường Thiên quay đầu nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự chấn kinh trong mắt đối phương.

Lúc này không phải là lúc tức giận với Trường Thiên và Dương Khai. Bắc Ly Mạch tiến lên hai bước, đứng sóng vai với Trường Thiên. Gió núi thổi tới, mái tóc bạc như tuyết trắng của Bắc Ly Mạch bay bay theo gió.

“Ngươi cảm thấy a?” Trường Thiên trầm giọng hỏi.

Bắc Ly Mạch nhẹ nhàng gật đầu: “Xem ra ta không cảm giác sai.”

Trường Thiên mặt đầy không thể tin, chậm rãi lắc đầu nói: “Nếu không tận mắt nhìn thấy, thật không dám tin trên đời này lại có chuyện như thế. Cứ như vậy, kế hoạch của Dương tiểu tử e rằng thật sự có thể thực hiện được.”

“Hắn rốt cuộc có kế hoạch gì? Vì sao muốn vô cớ hủy đại lục của ta.” Bắc Ly Mạch thuận lời hỏi tiếp.

Trường Thiên nói: “Cái bị nuốt vào này, là một mảnh đại lục trong địa bàn của ngươi?”

Bắc Ly Mạch nghiến răng nói: “Đương nhiên. Nếu không ngươi nghĩ vì sao bản tôn lại tới tìm hắn. Tên khốn này không nói một lời đã phế đi một mảnh đại lục của ta, sớm muộn gì ta cũng phải cho hắn đẹp mặt.”

Trường Thiên mỉm cười, trầm ngâm một chút nói: “Hành động này của hắn không phải là vô duyên vô cớ, chỉ là đang nghiệm chứng một phương hướng tương lai.”

Bắc Ly Mạch nhìn hắn, không hỏi thêm gì nữa. Trường Thiên đã bắt đầu nói chuyện, hiển nhiên là đã chuẩn bị giải thích cho nàng một chút.

“Trên tay Dương tiểu tử có một vật, tên gọi Huyền Giới Châu, bên trong tự thành một phương thiên địa, chính là không gian mà ngươi ta đang ở. Không gian này lại có khả năng nuốt chửng không gian khác, từ đó lớn mạnh bản thân. Hiện tại ngươi thấy, vốn là những đại lục vỡ nát trong Ma Vực đã sớm biến mất. Theo Dương tiểu tử nói, những đại lục biến mất đó đã sớm vỡ nát, pháp tắc suy tàn, sinh linh diệt hết. Nhưng chính những đại lục vỡ nát đó, sau khi bị vật kia nuốt chửng lại tạo nên hình thức ban đầu của thế giới hiện tại.”

“Làm sao có thể?” Bắc Ly Mạch kinh hô một tiếng. Mặc dù nàng không biết những đại lục biến mất kia cuối cùng biến thành cái dạng gì, nhưng lời nói của Trường Thiên thật sự quá mức không thể tưởng tượng nổi.

“Ban đầu ta cũng cảm thấy có chút rất không có khả năng.” Trường Thiên chậm rãi lắc đầu, cười nói: “Thế nhưng là sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, lại không thể không tin.”

Bắc Ly Mạch ngơ ngẩn, quay đầu nhìn vết nứt giữa bầu trời kia, ánh mắt hơi có chút thất thần.

Đúng như Trường Thiên đã nói trước đó, ngàn lời vạn ngữ không bằng tận mắt nhìn thấy. Trước khi tới đây, nàng tận mắt thấy một quái vật khổng lồ đang nuốt chửng Thiên Võ đại lục, toàn bộ đại lục đã bị nuốt khoảng một phần năm. Sau khi tiến vào, nàng càng nhìn thấy những mảnh vỡ đại lục sau khi bị nuốt chửng tan rã trong thế giới này, những tòa thành trì kia lại có trật tự rơi xuống khắp nơi trong thế giới này, những Ma tộc sinh hoạt trong những thành trì đó cũng đều cùng nhau bị nuốt vào.

Nếu chỉ là như vậy thì thôi đi, mấu chốt là thế giới này theo sự nuốt chửng đang diễn ra, đang xảy ra một vài biến hóa.

Những biến hóa này vô cùng vi diệu, người thường khó mà phát giác, nhưng không giấu được cảm giác của nàng và Trường Thiên. Chính vì cảm nhận được những biến hóa này, Bắc Ly Mạch và Trường Thiên mới có hai câu đối thoại ban đầu.

Pháp tắc của thế giới này đậm đặc thêm một tia, năng lượng thiên địa cũng trở nên hùng hồn hơn một chút.

Và theo thời gian trôi qua, loại biến hóa này càng ngày càng rõ ràng.

“Hắn làm như thế rốt cuộc là vì cái gì?” Bắc Ly Mạch nhíu mày hỏi.

“Hắn nói muốn lắng dịu chiến hỏa giữa hai giới, muốn tìm cho tất cả Ma tộc một nơi lập thân khác.” Trường Thiên nhẹ nhàng trả lời. “Bất quá trong mắt ta, hắn hẳn là muốn bảo toàn Tinh Giới!”

“Hắn đã là Ma tộc!” Bắc Ly Mạch sầm mặt lại. Nếu nói ban đầu nhìn thấy Dương Khai, Dương Khai vẫn là Nhân tộc, thì sau khi triệt để nhập ma, thân phận của Dương Khai đã lặng yên không một tiếng động phát sinh biến hóa. Thể nội tràn ngập Ma Nguyên, đây không phải Ma tộc là gì.

“Nhưng lòng hắn ở Tinh Giới!” Trường Thiên mỉm cười.

“Hừ!” Bắc Ly Mạch cười lạnh một tiếng, “Chiến hỏa lưỡng giới há lại tốt lắng dịu như vậy. Chiến tranh đã nổ ra, không phân ngươi chết ta sống làm sao có ai chịu từ bỏ.”

“Ngươi nói không sai, nhưng nếu hắn có đủ lực lượng để nhúng tay vào, chưa chắc đã không thể thành sự.” Trường Thiên chỉ một ngón tay, “Và thế giới này, chính là vốn liếng để hắn nhúng tay.”

“Kẻ chơi lửa tất tự thiêu!” Bắc Ly Mạch mặt đầy không cam lòng, lời này hiển nhiên là nói cho Dương Khai nghe, bởi vì nàng biết, Dương Khai mặc dù không nói chuyện, nhưng tuyệt đối đang chú ý bên này.

Trường Thiên không nói gì thêm, an tĩnh chú ý biến hóa của thế giới này. Hắn không nói lời nào, Bắc Ly Mạch bụng đầy lời muốn nói lại không tìm được người để nói, chỉ có thể im lặng trong lòng.

Từ lúc Bắc Ly Mạch tiến vào Tiểu Huyền Giới, trước sau đại khái khoảng năm ngày, từng đạo vết nứt trên bầu trời kia một lần nữa kết hợp lại. Khi vết nứt cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, không còn mảnh vỡ nào bị nuốt vào.

Đến lúc này, bất kể là Bắc Ly Mạch hay Trường Thiên, đều có thể rõ ràng phát giác được thế giới này so với trước đó có biến hóa rất lớn. Tuy nói vẫn còn kém xa Ma Vực, nhưng ít nhất cũng mạnh hơn lúc ban đầu một chút.

Thanh âm của Dương Khai lần nữa vang lên trên bầu trời: “Tiền bối, đây chỉ là kết quả của việc nuốt chửng một mảnh đại lục, ngươi cảm thấy thế nào?”

Nói thật, chính Dương Khai cũng có chút ngoài ý muốn. Tiểu Huyền Giới nuốt chửng Thiên Võ đại lục mang lại lợi ích cho toàn bộ thế giới này vượt xa tưởng tượng của hắn. Nếu thật sự ví Tiểu Huyền Giới như cái dạ dày của một người, những mảnh vỡ đại lục vỡ nát trước đó nuốt vào đều là đồ ăn thừa, thì Thiên Võ đại lục chính là một đĩa giò chả thơm ngon. Lợi ích mà cả hai mang lại cho Tiểu Huyền Giới hoàn toàn khác biệt. Nuốt chửng một mảnh Thiên Võ đại lục, sánh được với việc nuốt chửng mười mảnh đại lục vỡ nát vẫn còn ít.

Truy tìm nguyên nhân, chỉ có thể nói những mảnh vỡ đại lục kia pháp tắc suy tàn, còn pháp tắc của Thiên Võ đại lục lại tương đối hoàn thiện.

“Ngoài dự liệu, nhưng vẫn còn gian nan!” Trường Thiên thản nhiên nói.

Dương Khai cười một tiếng: “Ít nhất đó là một khởi đầu tốt. Ta tin tưởng chỉ cần nuốt chửng đủ nhiều đại lục, nơi này một ngày nào đó sẽ trở thành một đại thế giới hoàn thiện, đến lúc đó so với Ma Vực cũng sẽ không kém.”

Bắc Ly Mạch sợ hãi cả kinh: “Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi còn đánh chủ ý của ta? Ta cảnh cáo ngươi, một Thiên Võ đại lục thì thôi đi, nhưng nếu ngươi dám…” Nói đến đây, Bắc Ly Mạch bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt hơi có chút trắng bệch, những lời còn lại cũng nói không nổi nữa, chỉ còn lại một mặt phẫn nộ.

Trường Thiên ngạc nhiên nhìn nàng một chút, chau mày, dường như nhìn ra điều gì đó, lộ ra vẻ khiếp sợ. Hơi trầm ngâm, Trường Thiên nói: “Việc này coi trời bằng vung, các Ma Thánh e rằng sẽ không đứng nhìn. Ngươi thật sự muốn làm như vậy, e rằng sẽ đứng đối lập với toàn bộ Ma Vực. Đến lúc đó Ma Thánh muốn lấy tính mạng của ngươi đếm không xuể. Ngươi khẳng định muốn làm việc như vậy?”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3709: Đại náo Ma Quật

Chương 3708: Sụp đổ

Chương 3707: Ăn ngon liền ăn nhiều một chút