» Chương 3707: Ăn ngon liền ăn nhiều một chút
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Thiên hạ võ giả, tu vi đến Đế Tôn cảnh, liền có tư cách khai tông lập phái. Thủy Vân tông quật khởi chưa lâu, trong tông chỉ có một vị Đế Tôn cảnh, đó chính là tông chủ Viên Mậu.
Dưới tình huống bình thường, Ưng Phi không thể nào biết người này. Hắn là một trong 32 đường Yêu Vương của Man Hoang Cổ Địa, tu vi ngang hàng Đế Tôn tam trọng. Một Đế Tôn nhất trọng như Viên Mậu không đủ tư cách lọt vào mắt xanh của hắn.
Tuy nhiên, mười mấy năm qua, Kỷ Tử quân được thành lập và rầm rộ chiêu mộ ở Bắc Vực. Ưng Phi từng nhận lệnh Hào Tự, phái người gửi thư mời Thủy Vân tông tham gia Kỷ Tử quân.
Nhưng người được phái đi trở về Lăng Tiêu cung không mang theo một binh một tốt, chỉ mang theo chút vật tư gọi là Thủy Vân tông hiếu kính Kỷ Tử quân.
Việc chiêu mộ của Kỷ Tử quân mang tính tự nguyện, ai muốn đến thì đến, không muốn Hào Tự cũng không ép buộc. Quyết định này là vì danh tiếng của Dương Khai và Kỷ Tử quân.
Vì thế, sau khi Thủy Vân tông từ chối, Ưng Phi không để tâm nữa. Việc này do hắn phụ trách, nên hắn nhớ rất rõ.
Thật ra, không chỉ riêng Thủy Vân tông, rất nhiều tông tộc, môn phái trên khắp thiên hạ đều thờ ơ với chiến sự hai giới. Dù sao chiến trường lúc đó ở Tây Vực, mọi người đều nghĩ trời có sập cũng có các Đại Đế chống đỡ, làm sao ép đến đầu mình được? Chiến trường xa như vậy, liều mạng nguy hiểm tính mạng đến Tây Vực cùng Ma tộc chém giết làm gì?
Chẳng ai ngờ, có ngày gió xoay chiều, Tây Vực không còn là chiến trường chính, mà chiến hỏa nổi lên khắp bốn vực Tinh Giới.
“Cha ngươi đâu?” Ưng Phi hỏi. Trong đám người này, hắn không cảm nhận được sự tồn tại của Đế Tôn cảnh, biết Viên Mậu không ở đây. Nhìn vẻ mặt cực kỳ bi ai của Viên Văn Long, đoán chừng Viên Mậu cũng lành ít dữ nhiều.
Quả nhiên, Viên Văn Long mắt đỏ hoe, nghiến răng nói: “Gia phụ đã bị Ma tộc sát hại!”
Ưng Phi thở dài: “Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế.”
Mặc dù Thủy Vân tông không nhận thư mời, không phái một binh một tốt, việc tự tư lợi kỷ rõ ràng không thể nghi ngờ, nhưng trên đời này ai mà không suy nghĩ cho mình nhiều hơn? Người không vì mình trời tru đất diệt. Ưng Phi không có ác cảm gì với Thủy Vân tông và Viên Mậu, chỉ là không coi trọng mà thôi.
Nếu Thủy Vân tông lúc trước nhận thư mời, những người tinh nhuệ gia nhập Kỷ Tử quân, lần này tuy không tránh được vận mệnh tông môn bị diệt, nhưng ít nhất giữ lại chút nguyên khí, không đến mức đứt đoạn truyền thừa. Ngày sau chưa chắc không có cơ hội đông sơn tái khởi.
Nhưng hiện nay, Viên Mậu đã chết, những người tinh nhuệ trong tông đoán chừng mười phần mất tám, Thủy Vân tông sợ là thật sự phải xóa tên khỏi Bắc Vực. Vì thế Ưng Phi mới cảm thán như vậy.
Viên Văn Long không hiểu ý, cung kính hỏi lại: “Hai vị ân nhân xưng hô như thế nào?”
Ưng Phi nhìn hắn, bình thản nói: “Tổng trấn Phi Ưng trấn, Kỷ Tử quân, Ưng Phi.”
Phục Linh kịp thời xen vào: “Chưởng kỳ sứ Phục Linh!”
Viên Văn Long ngẩn ngơ, mặt đỏ bừng, đầy vẻ xấu hổ. Hiển nhiên hắn nhớ lại chuyện mình từng xúi giục cha từ chối Kỷ Tử quân chiêu mộ. Nhất thời hối hận tràn ngập, cất tiếng khóc lớn.
Phục Linh một mặt chán ghét nói: “Một đại nam nhân khóc lóc cái gì? Ta hỏi ngươi, các ngươi chỉ có bấy nhiêu người sao?”
Viên Văn Long thu tiếng khóc, gật đầu nói: “Chỉ còn một chút như thế, còn lại… đều bị giết, hoặc là bị ăn.” Bỗng nhiên lại chỉ vào một hướng nói: “Ra khỏi sơn cốc, bên kia trên vách núi đá có một cái sơn động. Ta vừa rồi nghe bên kia truyền đến chút tiếng kêu khóc, nghĩ đám Ma tộc đó hẳn là từ bên ngoài bắt người về, giam giữ ở bên kia.”
Ưng Phi quay đầu nhìn lại. Điều này khớp với thông tin truy tìm được lúc trước. Những người bị bắt cóc đó, hẳn là cư dân trong thành kia.
Chia ra hành động cùng Phục Linh, một người ở lại đây, một người bay về hướng đó.
…
Trong đại điện, vô cùng náo nhiệt, hơn trăm Ma tộc tề tụ. Ma Vương khắp nơi.
Đây là Nghị Sự đại điện của Thủy Vân tông. Tông môn Thủy Vân tông không lớn, nhưng Nghị Sự đại điện xây dựng tráng lệ, hùng vĩ, đủ sức chứa mấy trăm người mà không chật chội.
Trên cùng đại điện, vị trí chính giữa, một thượng phẩm Ma Vương mắt đỏ au, ngồi ngay ngắn, toàn thân tràn ngập khí tức huyết tinh. Đôi mắt đỏ au kia thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng khát máu.
Dưới hai bên, bàn ghế bày liên miên, mỗi bàn lớn có hai Ma tộc dùng chung. Trên bàn bày đầy đồ vật chưng, nấu, nướng. Nhìn những thứ đó, thình lình đều là vụn thịt trên người người. Có thứ nấu nửa chín, đẫm máu, đỏ tươi, lại có thứ nướng khô vàng, phát ra khí tức quái dị.
Hơn trăm Ma tộc ngồi quanh bàn ăn liên tục, ăn uống say sưa. Có Ma tộc còn thỉnh thoảng bình phẩm cách làm nào ngon hơn, khiến chúng ma bên cạnh liên tục gật gù.
Giữa sân, một đám nữ tử Nhân tộc sắc mặt trắng bệch, múa may thân thể. Xung quanh có tiếng chiêng trống, quản dây cung đứt quãng truyền ra.
Không biết những người này vốn là đệ tử Thủy Vân tông hay là Ma tộc bắt từ bên ngoài vào. Giờ phút này bị ép múa hát, thổi kéo, đàn tấu ở đây, đều sợ hãi vô cùng. Nhưng tính mạng quan trọng, ai cũng không dám phản kháng. Thân thể cứng đờ vặn vẹo, không có chút thẩm mỹ nào. Tiếng chiêng trống, dây cung cũng hỗn loạn.
Bất cứ ai ở trong hoàn cảnh này, cũng không thể giữ được trạng thái bình thường.
Chúng ma trong đại điện ăn đồ vật chưng, nấu, nướng được đưa lên từ dưới núi. Duy chỉ có thượng phẩm Huyết Ma ngồi ở vị trí đầu tiên không phải. Trước bàn trà của hắn bày một cái khay, trên khay mấy quả trái cây đỏ thẫm, tươi tắn ướt át. Trong lòng hắn là một Mị Ma mắt long lanh như tơ, quần áo xộc xệch. Bàn tay to lớn của Huyết Ma thò vào quần áo vuốt ve, khiến Mị Ma cười khanh khách không thôi.
“Đại nhân, còn ăn không?” Mị Ma duỗi bàn tay ngọc ngà, cầm lấy một quả trái cây đỏ tươi trên khay, đưa tới miệng Huyết Ma.
Huyết Ma há miệng cắn xuống. Chỉ thoáng chốc, nước trái cây bắn tung tóe, máu tươi văng khắp nơi.
Quả trái cây đỏ tươi kia, đâu phải là quả gì, rõ ràng chính là từng quả tim người vừa mới hái xuống chưa lâu.
Huyết Ma mấy ngụm ăn hết quả tim người trên tay Mị Ma, ánh sáng khát máu trong mắt càng doạ người hơn, hét lớn một tiếng: “Ngon, ngon quá! Quả nhiên ngon nhất không gì bằng vị tim người!”
Hắn đột nhiên hô to, những nữ tử đang cố nén sợ hãi múa hát trong đại điện đều sợ đến hoa dung thất sắc. Người nhát gan hơn còn té sụp xuống đất. Mấy người khác bật khóc thành tiếng.
“Ừm?” Huyết Ma cúi đầu nhìn xuống, ánh sáng khát máu nhấp nháy trong mắt, giọng nói sâm sâm: “Ai cho các ngươi dừng lại.”
Nắm tay vươn ra, một lực hút khổng lồ truyền đến, trực tiếp hút nữ tử ngồi sụp xuống đất ở gần nhất tới. Bàn tay lớn bóp cổ nàng, cười nhe răng không thôi.
Nữ tử kia sắc mặt đại biến, không ngừng lắc đầu, cầu xin: “Đừng, đừng…”
Huyết Ma sao để ý đến nàng. Nhẹ nhàng vươn tay xé rách quần áo nàng, há miệng táp vào cổ tuyết trắng. Ma Nguyên trào dâng, mấy hơi thở công phu, nữ tử kia trên tay đã biến thành một bộ thây khô. Bàn tay buông ra, thây khô ngã thẳng xuống, khí tức hoàn toàn không còn.
Huyết Ma lại nhắm mắt lại, phảng phất lên cơn động kinh, toàn thân run rẩy không ngừng. Hiển nhiên là phấn khích sảng khoái cực độ, ngay cả da mặt kia cũng co giật.
Trong đại điện tiếng thét chói tai một mảnh. Tận mắt thấy đồng bạn của mình gặp vận rủi, những cô gái phía dưới đâu còn giữ được bình tĩnh? Vốn đã trong sợ hãi cực độ, giờ khắc này càng loạn tung cả lên.
Chúng Ma tộc bốn phía cười ha hả, tựa hồ rất vui vẻ trước cảnh tượng này.
Tiếng cười chợt im bặt. Một bóng người bao bọc sát khí, từ bên ngoài xông vào. Ma khí ngút trời cuồn cuộn như nước sôi quanh thân. Nơi đứng gần như hóa thành một lỗ đen, nuốt chửng vạn vật. Không thấy rõ mặt mũi, chỉ trong hắc khí vô biên, một đôi mắt đỏ au như ngọn lửa thiêu đốt.
“Kẻ nào tới!” Có Ma Vương đứng dậy hét lớn. Mặc dù khí tức người đến không thiện, tu vi lại đạt thượng phẩm Ma Vương, nhưng hắn cũng không sợ lắm. Dù sao đều là đồng tộc, có gì phải sợ?
Dương Khai không để ý tới hắn, ánh mắt quét qua đại điện, nhìn Huyết Ma ngồi ngay ngắn ở trên cùng, lại nhìn bộ thây khô dưới chân hắn, nhẹ nhàng vung tay.
Một luồng lực đạo nhu hòa quét sạch ra, bao bọc những người Nhân tộc còn may mắn sống sót trong đại điện. Trong một tràng tiếng kêu sợ hãi rối loạn, đem bọn họ thu vào Tiểu Huyền Giới.
Soạt một tiếng, cửa lớn đóng chặt!
Ma Vương vừa hỏi đột nhiên đứng dậy, gằn giọng nói: “Ngươi là ai?” Trong lòng hiếu kỳ, sao những người trong đại điện kia đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi?
Dương Khai quay đầu quét mắt nhìn hắn một cái. Trong mắt một luồng lực lượng kỳ lạ lóe lên rồi biến mất, đánh vào thức hải của tên Ma Vương này.
Tên Ma Vương kia kêu ôi ôi hai tiếng, đột nhiên sụp xuống ngồi. Sắc mặt ngây dại, sau đó dưới cái nhìn trừng mắt há hốc mồm của tất cả Ma tộc, nhấc ống tay áo, há miệng táp vào cánh tay mình.
Một cái cắn xuống, máu tươi đầm đìa. Ấy vậy mà tên Ma Vương kia lại không cảm thấy chút đau đớn nào. Ngược lại trên mặt còn mang theo nụ cười ngây ngô. Miệng nhai nuốt huyết nhục trên cánh tay mình, nhai say sưa ngon lành.
Rầm rầm, tất cả Ma tộc đồng loạt đứng dậy. Bàn trước mặt đổ, đồ vật trên bàn rơi đầy đất. Có Ma tộc sắc mặt hoảng sợ nhìn đồng bạn đang ăn thịt cánh tay mình, có Ma tộc một mặt sợ hãi dò xét Dương Khai.
Đều không phải đồ đần. Mặc dù người tới cũng một thân ma khí, nhưng đến lúc này bọn hắn đâu còn không biết kẻ đến không thiện? Hơn nữa thực lực gần như khủng bố. Căn bản không thấy hắn có động tác gì, đồng bạn của mình thế mà lại tự nhai thịt. Thủ đoạn này, đơn giản khiến người nghe kinh sợ.
“Ngon không?” Dương Khai nhìn Ma Vương sắc mặt đờ đẫn kia nhẹ nhàng hỏi.
Tên Ma Vương kia vừa nhai vừa mơ hồ đáp: “Ngon ngon ngon.”
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút!” Dương Khai gật đầu, không còn để ý tới hắn. Đôi mắt đỏ au quét qua chúng Ma ở đây, lực lượng thần hồn được thúc đến cực hạn.
Từng Ma tộc một ngồi xuống, như Ma Vương ban đầu kia, đưa cánh tay ngả vào miệng, cắn xuống huyết nhục của mình, nhấm nháp.
Trong đại điện có hơn trăm vị Ma tộc, đều là Ma Vương tu vi. Dương Khai một vòng nhìn qua, chỉ còn mười vị Ma tộc còn đứng.
Mười vị này, hoặc là đỉnh tiêm trung phẩm Ma Vương, hoặc là thượng phẩm Ma Vương. Cũng chỉ có tu vi như vậy, mới có thể chống lại lực lượng thần hồn của Dương Khai.
…
Phát hiện bên TQC có hoạt động mỗi tháng Huyền Huyễn Vương, phần thưởng phong phú, nhìn chảy nước miếng a. Ta muốn liều mạng đi giành một cái~~~~
Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter.