» Chương 3706: Ma Quật
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Chương 3706: Ma Quật
Converter: DarkHero
Dương Khai vốn chưa nghĩ đến tầng này, dù sao hắn đã đợi nhiều năm trong Ma Vực, cũng không thấy Ma tộc có loại đam mê này. Nhưng qua lời Phục Linh, hắn thật sự cảm thấy có chút khả năng. Hắn không gặp ở Ma Vực vì trong đó tất cả đều là Ma tộc.
Bây giờ Ma tộc đánh vào Tinh Giới, tình cảnh khác hẳn xưa kia. Nếu thật có gì đó đặc thù, bộc lộ ra lúc này cũng không kỳ quái.
“Đi!” Dương Khai quay người, rống dài. Ít lâu sau, một bóng người từ trên trời giáng xuống, chính là Ưng Phi, ôm quyền nói: “Đại nhân!” Dương Khai gật đầu, Không Gian Pháp Tắc tràn ra, bao lấy hai người, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Giờ phút này, hắn đã chia Kỷ Tử quân làm hai đường: một đường do Bạch Chước trấn giữ, từ nam sang bắc; một đường do Pháp Thân trấn giữ, từ đông sang tây. Bá Nha vẫn đang trị thương trong Tiểu Huyền Giới, e rằng còn lâu mới hồi phục, tạm thời không làm được gì.
Không phải hắn muốn chia quân, Kỷ Tử quân tuy mạnh mẽ, nhưng Ma tộc cũng không phải quả hồng mềm. Lần này chúng dốc toàn lực, tất cả Bán Thánh đều đã xuất động. Chỉ là Bắc Vực khắp nơi lửa cháy, cần cứu viện quá nhiều. Chia quân thì hiệu suất cao hơn. Đây là hành động bất đắc dĩ.
Hai đạo quân xen kẽ lao đi, đến các nơi Bắc Vực. Hắn cùng Ưng Phi đi trước dò đường, thăm dò địch tình. Phục Linh một mực đòi đi theo, nói rằng là chưởng kỳ sứ Kỷ Tử quân, không thể cách quân đoàn trưởng quá xa. Dương Khai không muốn dây dưa, dứt khoát mang nàng theo.
Mới dò xét thành trì đầu tiên, đã thấy thảm kịch nhân gian như vậy.
“Máu trong thành còn chưa khô hoàn toàn, nghĩ là Ma tộc đi chưa lâu. Đại nhân mời đi bên này!” Truy tung dấu vết, Ưng Phi là tay giỏi. Dương Khai thúc ngựa cũng khó theo kịp. Thuận theo hướng hắn chỉ, Không Gian Pháp Tắc không ngừng tràn ra, thân hình lóe lên, không ngừng bay đi.
Từ xa, Dương Khai đã thấy trên bầu trời bên kia một đốm đen to lớn, đen như mực, ma khí lạnh lẽo. Từ trong đốm đen kia, khí tức một thế giới khác thẩm thấu tới.
Ưng Phi giật mình: “Xem ra, bọn hắn muốn về Ma Quật kia!”
Dương Khai nhẹ nhàng nói: “Vừa vặn tới kiến thức!”
Từ khi về từ Tây Vực, mấy ngày nay hắn dẫn đại quân bôn ba ngược xuôi, cứu hỏa khắp nơi Bắc Vực. Dương Khai chưa kịp điều tra dưới những điểm đen kia Ma Thổ rốt cuộc thế nào. Tuy nói trước đây ở Tây Vực cũng thấy qua, nhưng điểm đen Tây Vực kia vừa mở ra đã bị hắn phong ấn lại. Ma tộc vượt giới từ trong đó tới đều chết hoặc trốn. Nhưng mặc dù lỗ hổng lưỡng giới bị phong ấn, Ma Thổ bị ăn mòn lại không biến mất.
Dương Khai rất muốn biết những điểm đen Bắc Vực này có gì khác với bên kia. Giờ phút này đuổi địch tới đây, vừa vặn đi điều tra.
Không cần Ưng Phi chỉ đường nữa, dọc đường có vết tích đại quân đi qua, mục tiêu thẳng tới Ma Quật kia.
Mấy ngàn dặm khoảng cách, Dương Khai thân hình lóe lên mấy lần đã tới. Đứng trong hư không, phóng mắt nhìn, Dương Khai nhướng mày. Trong tầm mắt, khắp đất là Ma Thổ. Trong Ma Thổ, cây cối khô héo, tro tàn tiêu điều, thật như đang ở trong Ma Vực, cho người ta cảm giác cực kỳ khó chịu.
Dương Khai được di trạch Minh Nguyệt, mang ý chí thiên địa thừa nhận. Ở Tinh Giới bất kỳ chỗ nào cũng có cảm giác hơn người thường khó sánh. Nhưng đối khối Ma Thổ trước mắt này, hắn lại không cảm giác được bất kỳ khí tức Tinh Giới nào! Nói cách khác, nơi Ma Thổ khuếch trương này, đã không tính là Tinh Giới, mà là Ma Vực!
Không chỉ vậy, trong Ma Thổ kia, mắt thường không thấy, Thiên Địa Pháp Tắc nhỏ bé phồng lên. Theo phồng lên, diện tích Ma Thổ cũng lặng lẽ một chút khuếch trương. Cũng chỉ Dương Khai mới phát giác được những điều này. Đổi bất kỳ Ngụy Đế nào tới đây, e rằng khó có phát hiện. Tốc độ khuếch trương của Ma Thổ rất chậm, nhưng nó thật sự đang khuếch trương, không ngừng ăn mòn cương vực Tinh Giới.
Đây hẳn là cơ nghiệp tông môn nào đó. Dãy núi trùng điệp, trong núi rừng có nhiều đình đài lầu các. Nghĩ vốn là nơi sơn thanh thủy tú. Nhưng điểm đen kia xuất hiện trên không tông môn này, toàn bộ lãnh địa tông môn, liên đới phương viên vạn dặm đất đai, đều đã hóa thành Ma Thổ.
Mờ mịt, trong ngọn núi nào đó truyền đến tiếng gào thét khóc than.
Dương Khai khẽ giật mình, còn tưởng mình ảo giác. Nhưng cẩn thận lắng nghe, quả thực có âm thanh truyền đến. Lại còn người sống!
Dương Khai vốn cho rằng nơi Ma tộc đến, nhất định sẽ đuổi tận giết tuyệt sinh linh Tinh Giới. Dù không giết, cũng sẽ để ma khí ăn mòn, biến Nhân tộc thành Ma Nhân. Không ngờ nơi đây còn có người sống sót. Chỉ là không biết gặp phải gì, giờ phút này tiếng khóc than vô cùng thê thảm.
Dương Khai nghiêng tai, nghe âm phân biệt vị. Lát sau thân hình thoắt một cái, biến mất tại chỗ.
Lúc hiện thân lại, đã ở trong một sơn cốc. Trong sơn cốc rất náo nhiệt, tụ tập không ít Ma tộc. Giờ phút này những Ma tộc này bận rộn khí thế ngất trời.
Trong sơn cốc, dựng rất nhiều nồi lớn. Nước trong nồi lớn kia sôi sùng sục, còn có dầu sôi sục.
Có Ma tộc xách thi thể Nhân tộc bị mổ bụng móc tim, hoặc ném vào nước sôi, hoặc ném vào dầu sôi nổ xèo xèo. Cả sơn cốc tràn ngập mùi vị kỳ lạ, cổ quái, buồn nôn.
Một bên khác sơn cốc, một đám mấy trăm người bị trói gô. Có Ma tộc ở bên canh gác chặt chẽ. Thỉnh thoảng lại có Ma tộc xách lợi khí tiến lên, kéo ra một người, đâm chết ngay, sau đó kéo tới một bên xử lý.
Nhìn tận mắt tộc nhân bị giết, thân thể còn bị ném vào nồi, những người còn sống mặt trắng bệch, sớm đã sợ mất hồn vía. Tiếng khóc than chính là từ đây truyền tới, xen lẫn rất nhiều người cầu xin tha thứ cùng giận mắng.
Dương Khai tới đây, mắt quét qua, lập tức tê cả da đầu.
Trước đó ở trong thành trì đổ nát kia, Phục Linh hỏi Ma tộc có ăn người không, hắn còn chút không dám khẳng định. Nhưng thấy cảnh tượng nơi đây, đâu còn không biết Ma tộc thật sự đang ăn người!
Trong sơn cốc đột nhiên xuất hiện ba thân ảnh lạ lẫm. Những Ma tộc đang bận rộn há có thể không thấy? Lúc này một Ma tộc hét lớn: “Ai!”
Dương Khai lạnh lùng liếc hắn, miệng khẽ quát: “Giết!”
Chữ “Giết” vừa ra khỏi miệng, hắn đã tới trước mặt Ma tộc kia, tay bóp cổ hắn. Ma Nguyên thúc giục, rót vào thể nội ma này, trong nháy mắt chấn đứt kinh mạch hắn, phá hủy sức phản kháng hắn. Tay vừa nhấc, ném Ma tộc này ra.
Kinh mạch bị hủy, toàn thân đau đớn, Ma Nguyên tiết ra, nhưng lại không chết. Chỉ không thể cử động. Bị Dương Khai ném ra ngoài, Ma tộc này thẳng tắp rơi vào trong một chảo dầu.
Tiếng xèo xèo truyền ra, Ma tộc trong chảo dầu nổi lên, gào thét. Đáng ghét trong thời gian ngắn không chết được.
Tiếng phù phù phù phù truyền ra, không ngừng có Ma tộc bị ném vào chảo nóng. Trong chốc lát, tiếng quỷ khóc sói gào vang vọng đất trời.
Lúc Dương Khai động thủ, Ưng Phi và Phục Linh cũng đồng loạt ra tay. Một người sang trái, một người sang phải. Ưng Phi thân hình cực nhanh, gần như hóa thành tia chớp. Chỉ vài lần lay động, đã có cả mảng lớn Ma tộc ngã xuống đất. Hắn không có như Dương Khai lấy đạo người trả lại người, chỉ dứt khoát lưu loát đồ sát.
Phục Linh cũng vậy, trong thân thể nhỏ nhắn ẩn chứa lực lượng khổng lồ. Dù không phiêu dật như Ưng Phi, nhưng đôi bàn tay trắng như phấn nện qua, đều là thi thể nát.
Ma tộc trong sơn cốc không có cường giả, ngay cả Ma Vương cũng không có. Làm sao chịu nổi ba sát thần này tàn sát?
Chỉ mười hơi công phu, toàn bộ mấy trăm Ma tộc trong sơn cốc đã bị tàn sát trống không.
Những người bị trói một bên vốn đang sợ hãi, đều cho rằng hôm nay khó thoát. Ai ngờ bỗng nhiên giết ra ba vị cứu tinh, đều mừng rỡ khôn xiết. Lòng dâng trào, không ít người khóc rống lên.
Trong nước sôi, trong chảo dầu, Ma tộc bị Dương Khai ném vào vẫn gào thét, nhưng tiếng ngày càng thấp, dần dần không nghe thấy. Dưới tình huống bình thường, nước sôi và chảo dầu như vậy cũng không lấy được tính mạng Ma tộc này. Chúng xâm lấn Tinh Giới, chắc chắn có tu vi trong người. Nước sôi và chảo dầu này uy hiếp người thường, đối chúng có chút ảnh hưởng gì? Chỉ cần tùy tiện thúc đẩy Ma Nguyên là ngăn cản được.
Nhưng Dương Khai lúc chế ngự chúng đã phế đi tu vi chúng. Giờ phút này nửa điểm lực lượng cũng không dùng được. Tuy thân thể chúng cũng không tầm thường, nhưng dao cùn cắt thịt này, chỉ có thể lấy tính mạng chúng.
“Các ngươi cứu người,” Dương Khai phân phó một tiếng, mắt nhìn đỉnh ngọn núi bên tay trái. Nơi đó, truyền đến tiếng ồn ào to lớn, nhiệt khí dào dạt.
“Đại nhân, có cần chờ đại quân đến hội họp không?” Ưng Phi trầm giọng nói. Dương Khai thực lực dù không tầm thường, nhưng vẫn là Đế Tôn. Nếu thật đụng phải Bán Thánh, e rằng không địch nổi. Huống chi, nơi đây là Ma Quật, ai biết hội tụ bao nhiêu Ma tộc?
“Không cần!” Dương Khai lắc đầu, một bước bước về phía trước.
Ưng Phi còn muốn nói gì, hắn đã biến mất. Phục Linh nói: “Bản lĩnh tỷ phu ngươi cũng không phải không biết. Dù có Bán Thánh ở đây hắn cũng trốn được.”
Ưng Phi nghĩ, cũng đúng. Nếu không nhằm vào thần thông Không Gian của Dương Khai, dưới gầm trời này có thể gây nguy hiểm tính mạng cho hắn, e rằng chỉ có Ma Thánh và Đại Đế.
Ngay sau đó yên tâm, cùng Phục Linh đi về phía đám người bị trói.
Một đám mấy trăm người, sớm đã sợ vỡ mật, còn có người hôn mê. Ưng Phi búng ngón tay bắn ra kình khí, giải trói mấy hàng người phía trước. Sau đó để họ đi cứu đồng bạn mình.
Đối mặt phân phó của hai vị ân nhân cứu mạng, đám người tự nhiên đồng ý, lên tiếng cảm ơn xong hai tay run run bận rộn.
Trong đám đông, một nam tử trung niên sắc mặt dù tái nhợt, nhưng so với người khác tốt hơn nhiều, coi như trấn định. Giờ phút này tiến lên ôm quyền nói: “Thủy Vân tông Viên Văn Long bái kiến hai vị ân nhân, xin hỏi hai vị tôn tính đại danh.”
Ưng Phi nhíu mày, dò xét bốn phía: “Nơi đây là Thủy Vân tông?” Trước đây dù biết nơi đây là cơ nghiệp tông môn nào đó, lại không biết là tông môn nào. Giờ phút này nghe người gọi Viên Văn Long tự giới thiệu, mới phản ứng lại.
Viên Văn Long cung kính nói: “Đúng vậy.”
Ưng Phi trên dưới dò xét hắn, cười hắc hắc: “Ngươi họ Viên, cùng Viên Mậu có quan hệ thế nào?”
Viên Văn Long cố nén bi ai tột cùng nói: “Ân nhân biết phụ thân tại hạ?”
Ưng Phi bĩu môi nói: “Không biết, nhưng nghe nói qua.” Thủy Vân tông ở Bắc Vực, chỉ là một môn phái trung đẳng, trước mặt Lăng Tiêu cung không đáng chú ý, nhưng cũng có một vị Đế Tôn cảnh, đó là tông chủ Thủy Vân tông Viên Mậu.