» Chương 3685: Ăn khuya

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Chương 3685: Ăn khuya
Converter: DarkHero
“Ách, cái này. . .” Dương Khai vò đầu, nhẫn nhịn nửa ngày không biệt ra được lý do nào cho ra hồn.

Ngọc Như Mộng nhìn Dương Khai, lại nhìn Cơ Dao, cười khẩy nói: “Bận rộn thế nào nửa ngày, quần áo đều chưa thoát, ngươi cũng quá vô dụng a? Có muốn ta giúp một tay?”

“Giúp, giúp cái gì?” Dương Khai nghẹn họng trân trối.

Ngọc Như Mộng lườm Cơ Dao một cái, khẽ cười nói: “Nha đầu này xem xét liền nguyên âm chưa tán, hiển nhiên vẫn còn tấm thân xử nữ, tối nay nếu là sơ trải nhân sự, khẳng định có rất nhiều không thích ứng, ta ở một bên chiếu ứng, cũng tốt truyền cho nàng chút kinh nghiệm.”

“Khụ… Đừng làm loạn.” Dương Khai bỗng nhiên có chút chột dạ, không biết Ngọc Như Mộng nói đùa hay thật.

Ngọc Như Mộng bĩu môi nói: “Muốn ăn thì ăn, sợ cái gì? Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, ta có so đo với ngươi bao giờ? Dù sao cũng chỉ là thêm một người nữa mà thôi!” Nói rồi, bỗng nhiên cười tươi đứng lên, đôi mắt đẹp tản ra câu hồn đoạt phách quang mang: “Hay là ngươi ta làm mẫu trước, để muội muội ở một bên quan sát?”

Không chỉ nói suông, Ngọc Như Mộng thật sự biến thành hành động, thân mềm mại nhoáng lên, đã bò lên giường, cưỡi trên người Dương Khai.

Dương Khai lập tức cứng đờ tại chỗ, Cơ Dao cũng cảm thấy không chịu nổi, vội vàng từ bên giường kia chạy xuống, cắn môi đỏ mọng nói: “Ngươi, các ngươi nói chuyện, ta ra ngoài xem…”

Hoảng hốt chạy bừa chạy ra ngoài, phía sau truyền đến Ngọc Như Mộng khanh khách tiếng cười duyên.

Đợi Cơ Dao đi rồi, Ngọc Như Mộng mới từ trên cao nhìn xuống Dương Khai, khóe miệng cười mỉm, đôi ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt ve ngực Dương Khai, truyền đến dị dạng tê dại.

Dương Khai nuốt nước miếng một cái nói: “Như vậy không tốt đâu… Đây dù sao cũng là phòng Cơ Dao, chúng ta vậy chẳng phải chiếm tổ chim khách sao? Hay là… đổi sang nơi khác?”

“Ngươi không thấy thế này rất kích thích sao?” Ngọc Như Mộng cúi người xuống, mị nhãn như tơ, khiếp người tâm hồn.

Dương Khai lắc đầu, rồi lại mãnh liệt gật đầu.

Ngọc thủ trên lồng ngực du tẩu, quần áo dần dần bị cởi, Ngọc Như Mộng thở dốc dồn dập, một bên thổi khí bên tai Dương Khai, vừa nói chuyện, giọng nói nỉ non gần như nói mê: “Lúc nào cùng nàng quấn quýt?”

“Không lâu không lâu.” Dương Khai nhô hai tay ra, đỡ lấy vòng eo uyển chuyển một nắm kia.

Ngọc Như Mộng vuốt ve bàn tay làm bậy của hắn, tư thế muốn chiếm chủ động, khẽ cười nói: “Chả trách người ta nói vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, ngươi nguyên lai thích luận điệu này a…”

“Không có chuyện đó!” Dương Khai thề thốt phủ nhận, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.

“Nguyên bản Tô Nhan các nàng truyền tin tới tìm ta kết minh, ta còn không muốn để ý, hiện tại xem ra… Ha ha!”

Dương Khai ngạc nhiên: “Tô Nhan các nàng tìm ngươi kết minh? Kết minh gì? A, ngươi cùng Tô Nhan các nàng cũng có giao lưu sao?”

Ngọc Như Mộng cười nói: “Đều là nữ nhân ngươi, tự nhiên nên làm quen chút, ngươi không có ở đây mười mấy năm qua, ta cùng các nàng dù không mấy khi gặp mặt, nhưng tin tức qua lại thì không ít. Chị em cũng còn được, chỉ là số lượng hơi nhiều, nhưng ngươi người này thân thể cường tráng, lại nhiều kiểu, nghĩ về sau cũng sẽ không để mọi người vườn không nhà trống.”

“Các nàng rốt cuộc muốn cùng ngươi kết minh gì?” Dương Khai truy vấn, có loại dự cảm bất tường.

Ngọc Như Mộng yêu kiều cười liên tục: “Còn có thể kết minh gì, đơn giản là nói tình thế nghiêm trọng, ngươi thân là một quân quân đoàn trưởng, phải làm gương tốt, không thể quá phóng túng tư dục.”

Dương Khai nuốt nước miếng một cái nói: “Ngươi đồng ý các nàng?”

“Ta làm gì đồng ý các nàng?” Ngọc Như Mộng cười nhạo một tiếng, “Bản cung làm việc, không cần người ngoài khoa tay múa chân.”

“Nói có lý! Tuyệt đối không thể đồng ý các nàng!” Dương Khai mãnh liệt gật đầu.

Ngọc Như Mộng cười yếu ớt Yên Nhiên: “Vốn là không đồng ý, nhưng bây giờ nhìn tới…” Nói rồi, bỗng nhiên nhéo eo Dương Khai một cái, dùng sức lớn, khiến Dương Khai méo mặt, còn phát ra tiếng quái khiếu, “Là nên cùng các nàng kết minh, dù sao ngươi ở ngoài cũng có thể trộm lấy! Lại không cần chị em ta hầu hạ.”

Tiếng quái khiếu truyền đi, kinh động Cơ Dao ở ngoài trướng, Cơ Dao căng thẳng hỏi: “Sao, thế nào?”

Ngọc Như Mộng đưa tay bưng miệng Dương Khai, không cho hắn nói chuyện, một bên thở dốc vừa nói: “A, không, không có gì.”

Ngoài trướng lập tức không có động tĩnh, một mảnh im ắng.

Một lát sau, Ngọc Như Mộng xoay người xuống giường, hừ lạnh nói: “Đồ quỷ sứ!”

Cũng không cho Dương Khai cơ hội nói chuyện, cất bước đi ra ngoài, đi được mấy bước, bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, đưa tay vò rối tóc, vò nát quần áo.

Xốc rèm châu, đi vào ngoài trướng.

Cơ Dao kinh ngạc nhìn chằm chằm, đôi mắt đẹp trợn tròn.

Ngọc Như Mộng sắc mặt say đỏ, mị nhãn như tơ, tựa như đóa hoa được tưới tắm, cười ngọt ngào với nàng: “Đêm nay hắn là của ngươi.”

Thong thả đi ra ngoài, xông lên trời.

Cơ Dao nhìn ra ngoài, lại nhìn vào nội trướng, nhíu mày chần chừ hồi lâu, vẫn còn chút không yên lòng, bước nhanh đi vào, nhìn lên, chỉ thấy trên giường lớn kia, Dương Khai hai mắt vô thần nằm đó, dáng vẻ bị rút cạn sức lực.

Cơ Dao vành mắt đỏ hoe, tiến lên, đỡ hắn dựa vào người mình, đau lòng nói: “Sao lại thế này, nàng rốt cuộc làm gì ngươi?”

Dương Khai nhìn nàng một cái, thở dài, khó mở miệng, cũng không thể nói cho nàng chính vì Ngọc Như Mộng chẳng làm gì nên hắn mới ra nông nỗi.

Vốn chuyện tốt đẹp, bị Ngọc Như Mộng quấy rối như vậy, hứng thú gì cũng bay biến, đứng dậy mặc quần áo khỏi nói.

Một lát sau, Dương Khai cùng Cơ Dao đi ra ngoài trướng, Tô Nhan đã đợi ở ngoài trướng, thấy Dương Khai xuất hiện, Tô Nhan nhướng mày: “Vừa rồi Như Mộng tới?”

“Thấy rồi?” Dương Khai đỏ mặt.

Tô Nhan nói: “Sư tôn nói, cảm nhận được khí tức Như Mộng, nàng tới làm gì?” Lo lắng nhìn Cơ Dao, hữu tâm hỏi một câu có quấy rối hai người không, lại hỏi không ra miệng.

Dương Khai ấp úng một trận, càng không nói nên lời.

Hai người cùng nhau từ biệt, Cơ Dao tiễn đưa.

Trở lại trụ sở Kỷ Tử quân, Tô Nhan về doanh địa Thiên Phượng, Dương Khai một mình trở về soái trướng, cô độc một mình, Hào Tự đến bẩm báo, Kỷ Tử quân hôm nay mới đến trụ sở, đã xây dựng cơ sở tạm thời, xin chỉ thị gần đây luyện quân thế nào.

Đây không phải việc nhỏ, Dương Khai cũng biết Kỷ Tử quân mới thành lập, chưa giao chiến với Ma tộc, căn cơ chưa vững, nhưng giờ cũng không có chiến sự, chỉ có thể tự mình thao luyện, lúc này thu thập tâm tình, gọi mười vị tổng trấn, thương thảo việc thao luyện.

Các tổng trấn phần lớn là từ chiến trường ma luyện ra, hiểu quân sự hơn Dương Khai nhiều, mỗi người phát biểu ý kiến, do Hào Tự lấy ưu bổ khuyết, tập hợp lại, một bộ phương án nhanh chóng đưa ra.

Dương Khai truyền lệnh xuống, không chiến sự thời điểm, đại quân cứ theo phương án này tự thao luyện, tất cả tổng trấn ầm vang đồng ý.

Tan họp, đêm đã khuya.

Dương Khai đang định vào sổ nghỉ ngơi, thị vệ bên ngoài tiến vào bẩm báo: “Đại nhân, Linh Xà trấn Phiến doanh lệnh tâm lo đại nhân, làm chút gì đó ăn mang tới.”

Dương Khai nghe chút còn chưa kịp phản ứng, suy nghĩ một chút mới biết Phiến doanh lệnh là Phiến Khinh La, đại hỉ, giơ tay lên nói: “Gọi nàng vào.”

“Vâng!” Thị vệ lĩnh mệnh ra, không lâu sau, Phiến Khinh La eo thon uốn éo, vác theo một cái hộp thức ăn đi đến, đến trước mặt, nhẹ nhàng thi lễ: “Ti chức gặp đại nhân, đại nhân mệt mỏi, làm chút điểm tâm cho đại nhân.”

Dương Khai bật cười: “Không có người ngoài, đừng khách sáo, mau lại đây, cho ta xem làm món gì ngon.”

Cả ngày hôm nay bị chúng nữ nhân của mình làm cho mệt mỏi, đầu tiên là Tô Nhan đụng chạm, Cơ Dao lại không thành, lại bị Ngọc Như Mộng bắt gian tại giường, Dương Khai tâm lực tiều tụy, Phiến Khinh La lúc này quan tâm chu đáo như vậy, làm Dương Khai thật sự cảm động.

Phiến Khinh La khẽ mỉm cười, tiến lên, đặt hộp cơm lên bàn, sau đó eo uốn éo, xoay người ngồi trên đùi Dương Khai.

Dương Khai ôm nàng, đưa tay mở hộp cơm, lòng đầy chờ mong biến thành ngạc nhiên: “Không có gì cả!”

Trong hộp cơm trống rỗng, làm gì có đồ ăn.

Phiến Khinh La cười yêu dã, mông đầy đặn cọ xát trên đùi Dương Khai, truyền đến đàn hồi kinh người, thân thể mềm mại cũng nóng bỏng cực điểm, đưa tay vẽ vòng vòng trên ngực Dương Khai, giọng rã rời: “Có a, chỉ không biết có hợp khẩu vị phu quân không…” Nói xong, chỉ xốp giòn điểm môi đỏ, nhẹ nhàng yêu kiều cười.

Dương Khai đâu còn không hiểu ý nàng, lập tức cảnh giác nói: “Có phải đại tỷ ngươi phái ngươi đến dò xét ta không?”

Phiến Khinh La cười càng tươi, đưa tay ngoắc Dương Khai, ra hiệu hắn đưa tai tới.

Dương Khai thân thể ngả sau, đầu lắc như trống bỏi, cảnh giác nói: “Ta mà tiến lại, quay đầu mấy vị phu nhân ta có phải lập tức kích phát Không Linh Châu giết tới bắt ta tại trận không?”

Phiến Khinh La tức giận cười, đưa tay nắm tai Dương Khai, kéo hắn lại, môi đỏ dán vào, thổi khí như lan: “Người đề nghị kết minh, để ngươi phòng không gối chiếc, chính là ta!”

Dương Khai giận dữ, đang định cho nàng bài học, đã thấy nàng cười gian xảo, lập tức giật mình: “Ngươi muốn ăn một mình!”

Phiến Khinh La yêu kiều cười: “Đúng thì sao?”

Dương Khai kinh ngạc nói: “Ngươi gan lớn thật, quay đầu để đại tỷ các nàng biết…”

“Đó là chuyện của ta…” Phiến Khinh La nâng hai ngón tay, bốc cằm Dương Khai, thổi hơi vào mặt hắn, “Chỉ không biết phu quân ngươi có gan này không. Ngươi mà không có gan, A La giờ có thể đi nha.”

Dương Khai cười nhạo một tiếng, chặn ngang ôm Phiến Khinh La, bước nhanh đi về phía nội trướng: “Để bản tọa thử xem đêm nay ăn khuya có hợp khẩu vị không!”

Phiến Khinh La ôm cổ Dương Khai, yêu kiều cười không ngừng.

Quân dung Kỷ Tử quân cường thịnh, đội hình chưa từng có cường đại, so với một quân đoàn mạnh yếu, Kỷ Tử quân tuyệt đối là Cự Vô Phách trong 55 lộ đại quân Tinh Giới, các quân đoàn khác khó theo kịp, cường binh mãnh tướng là vinh dự thêm rạng rỡ cho Dương Khai.

Ngày thứ hai sau khi đại quân đóng quân, mặc kệ xa gần, các lộ quân đoàn trưởng đều đến thăm, khiến Dương Khai làm quen không ít người, nhiều quân đoàn trưởng quan sát đại quân thao luyện, không khỏi lộ vẻ hâm mộ, hận không thể thay thế, suất lĩnh đại quân hùng mạnh này thẳng tiến Ma Quật, san bằng Ma Vực.

Dương Khai giao đại quân cho Hào Tự, mình ngược lại có chút nhàn rỗi, ban ngày tiếp đãi các lộ quân đoàn trưởng, cùng nhiều ẩn sĩ cao nhân chuyện trò vui vẻ, tăng tiến tình cảm, ban đêm nhấm nháp ăn khuya A La mang tới, thời gian trôi qua nhanh chóng. Bận rộn vài ngày, Kỷ Tử quân dần bình ổn lại.

Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ Converter

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3807: Quyết nhất tử chiến

Chương 3806: Đoạt xá

Chương 3805: Ngươi vừa hát thôi ta đăng tràng