» Chương 3686: Nhất Giới Châu

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Chương 3686: Nhất Giới Châu
Converter: DarkHero

Thất Vụ Hải bên kia, đại trận vây khốn lưỡng giới thông đạo vẫn đang được bố trí. Các lộ đại quân điều động, từng trận vị điều chỉnh, tuyệt không phải chuyện một hai ngày có thể hoàn thành. Theo Lý Vô Y phỏng chừng, hoàn thành trong vòng nửa năm đã là nhanh lắm.

Cho nên Thất Vụ Hải đã truyền xuống mệnh lệnh: Sớm thì nửa năm, muộn thì một năm, lưỡng giới thông đạo sẽ mở ra, đến lúc đó sẽ quyết chiến với Ma tộc.

Tinh Giới các lộ đại quân ma quyền sát chưởng.

Dương Khai lại trở về hạ vị diện tinh vực. Tinh thông Không Gian Pháp Tắc, được Tinh Giới thiên địa tán thành, luyện hóa tinh vực bản nguyên, hắn muốn về tinh vực thì căn bản không cần qua Tinh Đình, có ưu thế mà Tinh Vực Chi Chủ khác không có.

Lần trước đã tốn vài chục năm công phu, tạo càn khôn, luyện thiên địa, cuối cùng lột bỏ cương vực thứ hai của Tiểu Huyền Giới, giải quyết hậu họa.

Lần này tới, là muốn luyện chế bí bảo không gian tương tự Huyền Giới Châu. Ý tưởng này nảy sinh là nhờ câu nói của Phó Nhân Kiệt. Hắn nói không sai, nếu có bí bảo không gian, Tinh Giới đại quân vô luận hành quân tác chiến hay xuất kỳ bất ý công kích, đều có lợi thế cực lớn.

Luyện hóa bí bảo không gian, Dương Khai thuận buồm xuôi gió.

Trước đây luyện hóa những thiên thạch, tử tinh kia, xét về bản chất, đều là những kiện bí bảo không gian. Nếu nằm trong tay Dương Khai, chúng đều có thể dung nạp người sống.

Nhưng người không có Không Gian Pháp Tắc trong tay thì không thể phát huy công năng này.

Cho nên vấn đề duy nhất đặt ra trước mắt là làm sao để người không thông Không Gian Pháp Tắc cũng có thể kích hoạt uy năng của những bí bảo này.

Với tiền lệ Không Linh Châu, giải quyết vấn đề này không khó. Dương Khai tin rằng có thể giải quyết trước khi quyết chiến diễn ra, nhưng để luyện chế thì vẫn cần thêm thời gian.

Trong Tinh Hạch của một viên tử tinh thể tích không lớn, Dương Khai như ngủ rồi tỉnh, Không Gian Pháp Tắc hóa thành sóng chấn động vô hình, khuếch tán ra, tác động toàn bộ viên tử tinh.

Dưới tác dụng của Không Gian Pháp Tắc, thể tích tử tinh giảm nhỏ từng vòng một cách kỳ lạ.

Không biết trải qua bao lâu, khi Dương Khai mở mắt ra, tử tinh đã hóa thành một viên hạt châu. Dương Khai đưa tay nhặt hạt châu lên, nhíu mày xem xét hồi lâu, trầm ngâm một lát rồi thu hồi.

Nửa ngày sau, trong đại doanh Kỷ Tử quân ở Tây Vực, Dương Khai hiện thân bên cạnh Tô Nhan.

Tô Nhan đang ngồi tu luyện trong doanh trướng của mình. Đang khoanh chân trên giường, đột nhiên thấy Dương Khai xuất hiện bên cạnh, nàng còn tưởng hắn muốn làm gì chuyện xấu, đỏ mặt nói: “Phu quân người đừng làm loạn, bây giờ vẫn là ban ngày, người nếu làm loạn, ta… ta sẽ hô người.”

“Hô người gì a.” Dương Khai dở khóc dở cười, đưa tay kéo nàng dậy, “Theo ta đi.”

Tô Nhan ngạc nhiên: “Đi đâu?”

“Thử một thứ.” Dương Khai thuận miệng giải thích.

Ra khỏi doanh trướng, vừa lúc gặp một đội lính tuần tra đi tới. Đội trưởng đội tuần tra thấy Dương Khai và Tô Nhan cùng nhau ra khỏi doanh trướng, giật mình lập tức vung tay dẫn đội ngũ mình quay đầu đi.

“Dừng lại!” Dương Khai gọi đằng sau.

Thân thể đội trưởng đội tuần tra cứng đờ, chậm rãi xoay người, vẻ mặt đưa đám nói: “Đại nhân, ti chức không thấy gì cả.” Nói xong lại nhìn thủ hạ mình: “Các ngươi thấy gì không?”

Mọi người đồng loạt lắc đầu như trống bỏi.

Tô Nhan đỏ mặt, không biết có nên giải thích vài lời không.

Dương Khai đã nắm nàng đi tới trước mặt đội người này, kín đáo đưa hạt châu trên tay cho nàng, chỉ vào đội trưởng đội tuần tra kia nói: “Thu hắn vào đi.”

Tô Nhan cúi đầu nhìn hạt châu trên tay mình, đôi mắt đẹp sáng lên: “Người thành công?”

Trước đó lúc Dương Khai đi, cũng có nói qua kế hoạch của mình với tầng lớp cao trong quân, cho nên Tô Nhan nghe lời này thì cho rằng Dương Khai đã thành công.

Dương Khai lắc đầu: “Không biết, cho nên để nàng thử xem!”

Tô Nhan gật đầu, đi tới trước mặt đội trưởng đội tuần tra, tay nắm hạt châu, Đế Nguyên cuồn cuộn, thần niệm phun trào, bao trùm về phía trước.

Ở phía đối diện, đội trưởng đội tuần tra run lẩy bẩy, như chim cút không có tổ trong ngày đông giá rét, vẻ mặt đưa đám nói: “Hai vị đại nhân minh giám, ti chức thật sự không thấy gì cả…”

“Im miệng!” Dương Khai cắt ngang lời hắn.

Đội trưởng đội tuần tra lập tức câm như hến, thân thể run rẩy.

Một lát sau, Đế Nguyên của Tô Nhan lắng xuống, thần niệm thu hồi, nhìn Dương Khai lắc đầu nói: “Vô dụng.” Nàng đã thử nhiều lần, cũng không thể thu người đối diện vào trong hạt châu.

“Quả nhiên là thế.” Dương Khai cũng không quá thất vọng, thu lại đồ vật trên tay Tô Nhan, nhíu mày trầm tư xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.

Rầm một tiếng vang nhỏ, đội trưởng đội tuần tra vẫn đứng yên tại chỗ không dám động đậy, nuốt ngụm nước bọt, trong lòng thấp thỏm không yên, không biết phá hỏng chuyện tốt của hai vị đại nhân có bị mặc tội gì không.

Dương Khai ngẩng mắt nhìn lên: “Ngươi sao còn đứng đây?”

Đội trưởng đội tuần tra nhỏ giọng nói: “Đại nhân còn có chỉ thị gì?”

Dương Khai phất tay: “Đi tuần tra đi.”

“Vâng!” Đội trưởng đội tuần tra như được đại xá, vội vàng hành lễ, dẫn đội ngũ mình chạy vội.

Dương Khai đứng đó suốt ba ngày ba đêm. Trong khoảng thời gian đó, tầng lớp cao trong quân đều tới thăm hỏi, nhưng Tô Nhan biết hắn chắc chắn đang nghĩ đến điểm mấu chốt nào đó, nên sớm sai người bố phòng xung quanh, bản thân nàng càng tự mình hộ pháp, không để bất kỳ ai tới gần.

Ba ngày sau đó, Dương Khai giãn mày, lộ ra nụ cười vui mừng, cười hì hì rồi lại cười, bước chân đạp một cái, phóng lên tận trời, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Lần này Dương Khai ở lại hạ vị diện tinh vực lâu hơn nhiều so với lần trước, lần trước chỉ tốn nửa tháng, lần này lại tròn hai tháng sau mới hiện thân.

Vẫn là trực tiếp xuất hiện trong doanh trướng của Tô Nhan.

Với kinh nghiệm lần trước, Tô Nhan ngược lại có kinh nghiệm, không còn mạo muội cảnh cáo hắn điều gì.

Hai người cùng ra khỏi doanh trướng, nghênh đón một đội lính tuần tra. Bốn mắt đối mặt, mặt đội trưởng đội tuần tra đen lại.

Sao lại thế này? Lần trước đã như vậy, vô cớ lo lắng hãi hùng một trận, chuyện cách hai tháng sau lại tái diễn cảnh tượng tương tự.

Trong lòng thầm hạ quyết tâm, sau này không tới gần khu vực này tuần tra nữa.

Không dám chạy, kiên trì đi tới, ôm quyền nói: “Gặp qua hai vị đại nhân.”

Dương Khai nhìn hắn, thầm nói: “Sao ta cảm giác ngươi hơi quen mắt? Ngươi là đệ tử Lăng Tiêu cung?”

Đội trưởng đội tuần tra cung kính đáp: “Bẩm đại nhân, ti chức một lòng hướng tới gia nhập Lăng Tiêu cung, lại không có phúc lớn đó.”

Dương Khai vỗ vai hắn: “Nguy nan kề cận, hiệu lực trong Kỷ Tử quân cũng như nhau, bản tọa bây giờ có một nhiệm vụ trọng đại muốn giao cho ngươi, liên quan đến Tinh Giới tồn vong.”

Đội trưởng đội tuần tra thụ sủng nhược kinh, lưng thẳng tắp: “Đại nhân xin bảo cho biết, ti chức định cúc cung tận tụy chết thì mới dừng!”

“Không nghiêm trọng như vậy, đứng yên đừng nhúc nhích, cũng đừng chống cự là được rồi.” Quay đầu nhìn Tô Nhan, “Thu hắn!”

Tô Nhan thôi động Đế Nguyên rót vào hạt châu trên tay, thần niệm phun trào bao trùm về phía đội trưởng đội tuần tra.

Giây tiếp theo, đội trưởng đội tuần tra đột ngột biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại mấy người lính nhìn nhau.

Dương Khai cười lớn, khó kìm lòng được ôm lấy Tô Nhan bên cạnh, quay vài vòng tại chỗ.

Tô Nhan kinh hô, chờ Dương Khai thả nàng xuống thì mặt đỏ như máu.

Mấy người lính tuần tra trước mặt đều trố mắt, ngây tại chỗ, kịp phản ứng thì vội vàng hoặc ngẩng đầu nhìn lên trời, hoặc cúi đầu nhìn xuống đất…

“Thu thêm vài người thử xem.” Dương Khai khoát tay nói.

Tô Nhan đang hơi xấu hổ, nghe vậy quả quyết không chần chờ nữa, thúc giục Đế Nguyên, thu hết mấy người trước mặt vào, lập tức cảm giác khó xử tiêu tan không ít.

“Thử nghiệm thêm, xem cực hạn ở đâu.” Dương Khai dẫn Tô Nhan đi xuyên qua đại doanh, những nơi đi qua, không còn một ngọn cỏ…

Nửa canh giờ sau, Hào Tự ở một nơi nào đó trong đại doanh chặn đường Dương Khai và Tô Nhan, mặt ngưng trọng: “Đại nhân, xảy ra chuyện.”

“Chuyện gì?” Dương Khai nhíu mày, thấy biểu lộ của hắn thì hẳn là xảy ra đại sự gì.

Hào Tự trầm giọng nói: “Ti chức nghi ngờ có người xông doanh.”

Dương Khai sầm mặt lại: “Kẻ nào lớn mật như thế?”

Hào Tự lắc đầu, cảnh giác nhìn xung quanh: “Tạm thời còn không biết, kẻ tới tuyệt đối là cường giả, lặng yên không một tiếng động xử lý hơn 70 đội tuần tra của chúng ta, nửa điểm tiếng vang cũng không phát ra, càng không có dấu vết đánh nhau. Ti chức đã lặng lẽ phân phó, để tất cả tổng trấn dẫn người thanh tra đại doanh, phải bằng mọi giá tìm ra tặc nhân… Đại nhân, sao người lại biểu cảm này?”

Dương Khai quay đầu nhìn Tô Nhan nói: “Trước đó Phó đại nhân quân đoàn trưởng Mậu Dần quân có tìm ta đặt vật này, nàng dành thời gian đưa qua cho hắn, mặt khác nhắn hắn một tiếng, đồ này cùng tu vi thần thức có liên quan mật thiết, để hắn nắm chắc phân tấc, đừng để chính mình tinh bì lực tận.”

“Vâng!” Tô Nhan ngoan ngoãn gật đầu.

“Ta tiếp tục làm việc đi.” Dương Khai ho nhẹ một tiếng, không thèm để ý Hào Tự, câu thông bản nguyên tinh vực, thân hình nhanh chóng mơ hồ.

Hào Tự nhíu mày: “Đại nhân đi làm gì? Kẻ xông doanh làm sao bây giờ?”

Tô Nhan nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ném hạt châu trên tay cho Hào Tự.

Hào Tự nhận lấy, mặt lộ vẻ nghi ngờ, thần niệm khẽ động thăm dò vào trong, giây tiếp theo mặt lộ vẻ vui mừng: “Đại nhân thành công?”

Tô Nhan gật đầu.

“Đây là tin vui lớn! Có vật này tương trợ, đại quân Tinh Giới của ta…” Đang nói, Hào Tự bỗng nhiên nhíu mày, “Không có người xông doanh đúng không? Những đội tuần tra biến mất kia, đều bị thu vào trong này?”

Tô Nhan lại gật đầu: “Hắn phân phó ta làm.”

Hào Tự nháy mắt mấy cái, thở dài một tiếng, gặp phải người lãnh đạo trực tiếp như vậy, thật sự tâm mệt mỏi. Nhưng bí bảo trong tay sinh ra đã hòa tan bớt sự bất mãn của hắn, rất nhanh tỉnh lại, mở miệng nói: “Thứ này gọi là gì, ta thấy không gian bên trong không nhỏ, dung nạp bất kỳ quân đoàn nào đều dư sức.”

Tô Nhan nói: “Hắn gọi vật này là Nhất Giới Châu, không gian xác thực không nhỏ, nhưng muốn thu vật sống vào thì cần tiêu hao sức mạnh thần thức, số lượng thu vào nhiều hay ít cũng liên quan mật thiết đến tu vi thần thức.”

“Nhất Giới Châu!” Hào Tự nhíu mày, “Đây là thoát thai từ Huyền Giới Châu sao? Cũng chính xác… Không biết với tu vi của phu nhân, dưới điều kiện không tổn thương chiến lực, một lần có thể thu bao nhiêu người vào?”

Tô Nhan trả lời: “Bên ta mới thử hồi lâu, cảm giác một lần thu khoảng 3000 người cũng không vấn đề, tuy có tiêu hao, nhưng cũng sẽ không quá ảnh hưởng đến lực lượng bản thân khi giao tranh với người khác.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3794: Ba hơi chém Bán Thánh

Chương 3793: Trận phá sơn hà tại

Chương 3792: Đạo ấn