» Chương 3822: Tinh tinh chi hỏa

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Chương 3822: Tinh Tinh Chi Hỏa

Converter: DarkHero

“Cho nên điểm mấu chốt là làm thế nào để giới này khôi phục sức sống?” Hoa Ảnh Đại Đế hai mắt tỏa sáng.

Trương Nhược Tích vuốt cằm nói: “Đúng là như thế.” Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Không biết chư vị đại nhân có từng nghĩ tới, vậy Mạc Thắng lúc trước thôn phệ qua Ma Vực Linh Thụy, khi đó Ma Vực bất lực phản kháng, nói cách khác, lúc ấy hắn đã thành công, mà tình huống của Ma Vực hẳn là nghiêm trọng hơn Tinh Giới hiện tại, nhưng vì sao Ma Vực cuối cùng vẫn tồn tại được?”

Dương Khai ôm cánh tay cười nói: “Có chuyện nói thẳng, đừng đánh đốm gì cả.”

Trương Nhược Tích thè lưỡi: “Là sinh linh!”

“Sinh linh?” Dương Khai nhíu mày.

“Ma Vực Linh Thụy từng bị thôn phệ qua, nhưng sinh linh Ma Vực chưa từng diệt tuyệt. Sinh linh còn, sinh cơ còn, vậy Ma Vực liền có sức sống, mất đi Linh Thụy chi lực có thể từ từ khôi phục. Chỉ là điều duy nhất khiến ta nghĩ không hiểu là, Ma Vực nếu còn có Linh Thụy chi lực, vậy Mạc Thắng vì sao lại chạy đến Tinh Giới?”

Dương Khai giải thích: “Ngươi chưa từng đến Ma Vực, không hiểu rõ tình hình bên đó. Ma Vực trước đây do trận đại chiến giữa Mạc Thắng và Tuế Nguyệt Đại Đế đã sớm sụp đổ, toàn bộ Càn Khôn thế giới hóa thành từng khối đại lục, có đại lục thậm chí sinh cơ diệt tuyệt, bị hư không thôn phệ.”

“Thì ra là thế!” Trương Nhược Tích hiểu rõ, “Cái này không khó giải thích vì sao hắn lại bỏ gần tìm xa.”

Chiến Vô Ngân nhìn Trương Nhược Tích nói: “Theo ngươi nói, Tinh Giới chỉ cần có đủ sinh linh sinh tồn, vậy vùng thiên địa này liền có cơ hội khôi phục?”

“Hẳn là sẽ không sai.” Trương Nhược Tích gật gật đầu.

Chiến Vô Ngân quay đầu nhìn Dương Khai: “Dương Khai, ta nhớ ngươi có Huyền Giới Châu, phải chăng từng thu nạp rất nhiều người trong Tinh Giới?”

Dương Khai nói: “Việc này ta lập tức đi làm.” Thời lưỡng giới chi tranh, hắn quả thực từng thu rất nhiều người Tinh Giới vô gia cư. Bây giờ cương vực thứ nhất trong Tiểu Huyền Giới đã sớm chật cứng người. Chẳng những là hắn, các quân đoàn trưởng trong Nhất Giới Châu cũng nhiều có thu lưu.

Những người này thực lực không cao, trong lưỡng giới chi tranh không phát huy được tác dụng gì, lại không thể bỏ mặc Ma tộc độc hại, bị thu vào Huyền Giới Châu hoặc Nhất Giới Châu lại sống an ổn cho tới bây giờ.

Không ngờ việc trùng kiến Tinh Giới lại phải dựa vào sức lực của bọn họ.

“Ta đi tìm Ô Quảng nói chuyện, cần người, bên Ô Quảng có bao nhiêu tùy ngươi lấy.” Đoạn Hồng Trần nói xong liền đứng dậy, sải bước ra ngoài.

Tên Ô Quảng kia lấy Tổ Vực làm hạch tâm, dung hợp tất cả hạ vị diện tinh vực luyện hóa. Trong hạ vị diện tinh vực đó, sinh linh vô số kể.

Bây giờ Tinh Giới mười phần chỉ còn một hai, vừa vặn để hắn đưa một số người tới bổ sung, chắc hẳn hắn cũng sẽ không từ chối.

Trương Nhược Tích nói: “Tuy đây là một biện pháp, nhưng không phải trong thời gian ngắn có thể thấy hiệu quả. Có lẽ cần cực kỳ lâu mới thành công, chư vị đại nhân cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Chiến Vô Ngân nói: “Thời gian dài ngắn không quan trọng, chỉ cần còn có hi vọng là được.”

Dương Khai đứng lên nói: “Ta cũng đi an trí những người trong Huyền Giới Châu. Còn có chuyện Ma tộc cần xử lý, xin cáo từ trước.”

“Đi thôi.” Chiến Vô Ngân phất tay.

Dương Khai đứng dậy, tâm niệm vừa động, biến mất tại chỗ.

Khi xuất hiện lại, người đã ở trong một hành cung giản dị, cách Lăng Tiêu cung ngàn dặm. Bên cạnh là Ngọc Như Mộng, cách đó không xa, ánh mắt Trường Thiên và Bắc Ly Mạch cũng cùng nhìn tới.

“Phu quân!” Ngọc Như Mộng gọi một tiếng, “Các Đại Đế bên kia nói thế nào?”

Dương Khai vỗ vỗ đầu nàng, cười nói: “Chuyện Ma tộc do ta xử lý.”

Ngọc Như Mộng nghe vậy, lập tức thở phào một hơi. Nàng cũng là Ma tộc, tuy rằng nhiều tộc nhân còn sống sót trước đây đều là kẻ địch của Tinh Giới, nhưng những Ma tộc đó cơ bản chỉ nghe lệnh hành sự, không thể tự chủ lựa chọn. Bây giờ Tinh Giới đại thắng, Ma Vực thất bại thảm hại, nếu Tinh Giới muốn đuổi tận giết tuyệt cũng không thể trách nhiều, nhưng nếu thật sự như vậy, nàng thân là Ma Thánh, cũng không khỏi cảm thương.

Nếu giao cho Dương Khai xử lý, vậy chứng tỏ kết quả không quá bi quan.

Quả nhiên, dưới ánh mắt của Bắc Ly Mạch và Trường Thiên, Dương Khai nói: “Tất cả Ma tộc sẽ bị ta thu vào Tiểu Huyền Giới, không được bước vào Tinh Giới nửa bước nữa.”

Trường Thiên gật đầu: “Thế thì tốt quá.”

Bắc Ly Mạch cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cùng ba vị Ma Thánh đồng hành, Dương Khai thu quân đội Ma tộc còn sống sót vào Tiểu Huyền Giới, an trí vào cương vực thứ ba. Ngàn vạn đại quân, đổ vào cương vực thứ ba rộng lớn, chẳng qua là đá chìm đáy biển, không thấy nửa điểm bọt nước.

Xong việc này, đã là tầm nửa ngày sau.

Sau đó, Dương Khai ngựa không dừng vó, chạy khắp Tinh Giới, lựa chọn một số nơi bị ảnh hưởng không quá lớn bởi lưỡng giới chi tranh, từng đợt thả người Tinh Giới bản thổ trước đây thu vào Tiểu Huyền Giới. Thậm chí không tiếc hao phí lực lượng bản thân để tạo ra môi trường sống thích hợp cho những người tộc này.

Suốt mười mấy ngày như thế, bước chân Dương Khai đạp遍 bốn vực Tinh Giới.

Tinh tinh chi hỏa đã gieo xuống, chỉ không biết bao giờ mới có thể hình thành liệu nguyên chi thế.

Tuy nhiên, lần bôn ba này lại khiến Dương Khai càng rõ ràng cảm nhận được sự đổ nát của Tinh Giới. Trước khi lưỡng giới chi tranh bắt đầu, các Đại Đế và Ma Thánh ước định không ra tay chính là sợ giao đấu quá ác liệt, gây ra tổn thương không thể xóa nhòa cho Tinh Giới.

Nhưng theo lưỡng giới chi tranh diễn ra, theo Đại Ma Thần tái xuất, mọi chuyện đều vượt khỏi tầm kiểm soát. Toàn bộ thế giới Linh Thụy bị thôn phệ hơn phân nửa, pháp tắc tàn phá, thiên địa phân băng, khắp nơi là cảnh tượng tận thế.

Những nơi sơn thanh thủy tú ngày xưa đều đã thành thương hải tang điền.

Ảnh hưởng của trận chiến cuối cùng với Đại Ma Thần, không có vạn năm thời gian căn bản không thể bù đắp.

Chỉ mong biện pháp của Trương Nhược Tích hữu dụng. Vạn năm tuy dài, nhưng đối với một Càn Khôn thế giới mà nói, vẫn là có thể chờ đợi.

Sau mười mấy ngày, Dương Khai trở về Lăng Tiêu cung.

Vừa về đến, liền thấy Ô Quảng đang khoanh chân ngồi đó mỉm cười vẫy tay với mình.

Ô Quảng bây giờ vẫn là thân thể cao mấy trăm trượng. Vừa thôn phệ thần hồn Đại Ma Thần không lâu, chắc hẳn hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa những gì mình đạt được, tạm thời không thể thu nhỏ thân thể này.

Dương Khai chần chừ một chút, cuối cùng vẫn bay tới, lơ lửng trước mặt hắn: “Có việc?”

“Bản tọa muốn đi!” Ô Quảng nhe răng cười.

“Đi?” Dương Khai nhướng mày, “Đi đâu?”

Sau khi hỏi xong liền kịp phản ứng, kinh ngạc nói: “Ngoài càn khôn?”

Ô Quảng gật đầu: “Muốn biết năm đó bản tọa từng là đệ nhất nhân Tinh Giới, nhưng vì sao còn phải không ngừng thôn phệ lực lượng sao?” Cũng không đợi Dương Khai trả lời, liền tự nói tiếp: “Bởi vì danh hiệu Đại Đế hữu danh vô thực, bởi vì bản tọa cảm giác được còn có tồn tại Võ Đạo cao hơn, bởi vì bản tọa phải mạnh hơn… Người lĩnh ngộ được huyền cơ ngoài càn khôn kia, cũng không chỉ một mình Tuế Nguyệt!”

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu. Trước khi vấn đỉnh Đại Đế, hắn cứ ngỡ Đại Đế là cảnh giới cao hơn, là đỉnh phong Võ Đạo. Nhưng ở vị trí này rồi, hắn mới biết lời Ô Quảng nói không sai, lời Đại Ma Thần nói cũng vậy.

Cái gọi là Đại Đế, chẳng qua chỉ là một xưng hô thôi, không phải là cảnh giới.

Cảnh giới Đế Tôn đỉnh phong nhất, người có tư cách chạm đến huyền bí Khai Thiên cảnh, chính là Ngụy Đế. Mà trong số Ngụy Đế đó, rất ít người được thiên địa thừa nhận, có tư cách thôi động thiên địa vĩ lực, đó chính là Đại Đế.

Hắn hôm nay, bao gồm Chiến Vô Ngân bọn người, chính là những tồn tại như vậy.

Còn Ô Quảng, có lẽ từ mấy vạn năm trước, đã dùng sức một mình đẩy ra khe cửa Khai Thiên cảnh, đi trước tất cả mọi người.

Dương Khai thậm chí nghi ngờ Tuế Nguyệt Đại Đế đã tới cảnh giới Khai Thiên! Nếu không năm đó hắn làm sao có thể khiến Đại Ma Thần thịt nát xương tan.

“Trước kia tỉnh tỉnh mê mê, không biết thiên ngoại hữu thiên thì thôi. Bây giờ đã biết ngoài càn khôn còn rất nhiều đặc sắc, bản tọa há có thể không đi thưởng thức một hai? Tinh Giới dù lớn, nhưng cũng chỉ là một góc trong vũ trụ mênh mông này, không thể giam cầm những kẻ như ngươi ta!”

Dương Khai thụ sủng nhược kinh, liên tục khoát tay: “Cũng không dám sánh vai với tôn giá.”

Ô Quảng nói: “Ngươi không phải không dám, mà là khinh thường!” Hắn cũng biết danh tiếng của mình không tốt lắm, cười nhạo nói: “Bản tọa theo đuổi Võ Đạo, cái gọi là công pháp chỉ là thủ đoạn, chỉ cần hữu dụng, quản nó là thủ đoạn gì. Những người khác thì thôi, một đám lão bất tử, bản tọa không để vào mắt. Ngược lại là tiểu bối ngươi có chút thú vị, tư chất không thể nói là cao nhất, lại vẫn có thể ở tuổi nhỏ như vậy vấn đỉnh Đại Đế, tiền đồ ngày sau sợ là bất khả hạn lượng. Bản tọa bây giờ tuy nuốt Mạc Thắng, có điểm xuất phát cao hơn ngươi, nhưng đợi một thời gian, thật sự không có lòng tin có thể đi trước ngươi.”

“Ngươi cũng có lúc không có lòng tin sao?” Dương Khai kinh ngạc.

“Trên đời luôn nhiều yêu nghiệt…” Ô Quảng ha ha cười, duỗi ra một ngón tay to lớn chỉ hắn, “Ngươi chính là một trong số đó.”

“Ta coi lời này là lời khen.” Dương Khai nhún nhún vai, trong lòng đoán chừng, một kẻ kiêu ngạo bất tuần như Ô Quảng, sợ là chưa từng tán thưởng người khác.

“Ta ở ngoài càn khôn chờ ngươi, hi vọng chúng ta còn có ngày gặp lại.” Nói xong, Ô Quảng đứng dậy, thân thể cao mấy trăm trượng che khuất ánh nắng trên đỉnh đầu Dương Khai.

“Chờ một chút!” Dương Khai vội vàng đưa tay, ngước nhìn hắn nói: “Ngươi luyện hóa những hạ vị diện tinh vực kia làm sao bây giờ? Có muốn mang đi cùng không? Các thứ khác mặc kệ, Hằng La tinh vực của ta thì sao?”

Ô Quảng cười ha ha: “Trước đó luyện hóa, chẳng qua là muốn tìm đường ra. Bây giờ đường ở dưới chân, tinh vực kia cũng không còn tác dụng gì nữa. Bản tọa đã giao cho lão già Đoạn Hồng Trần rồi, ngươi đi hỏi hắn đi.”

“Vậy thì tốt.” Dương Khai yên tâm. Cũng không cần đi tìm Đoạn Hồng Trần xác nhận gì. Ô Quảng đã nói vậy, hẳn sẽ không lừa hắn.

“Tiểu tử, cố gắng nhé.” Ô Quảng lại cúi đầu cười một tiếng, chợt mở bước chân. Thân thể nhìn rõ ràng nặng nề vụng về, nhưng mỗi bước đạp xuống, hư không kia phảng phất có cầu thang vô hình, cứ để hắn mười bước mà lên.

Không mất nhiều thời gian, thân ảnh khổng lồ kia liền biến mất khỏi tầm mắt Dương Khai.

Dương Khai khoanh tay tiễn hắn rời đi, trên mặt treo vẻ mỉm cười.

“Đi rồi?” Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng Đoạn Hồng Trần.

Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chư vị Đại Đế Tinh Giới, liên đới theo hai vị trưởng lão Long tộc, còn có Trương Nhược Tích đều ở đó. Ngay cả Tiểu Tiểu cũng chạy tới, bất quá giờ khắc này Thái Nhạc Tiểu Tiểu chỉ cao một thước, đang ngồi xổm trên vai Trương Nhược Tích.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3899: Sắp dập tắt

Chương 3898: Xuất huyết nhiều

Chương 3897: Đệ Nhất Khách Điếm