» Chương 3862: Xích Tiêu Kim Viêm
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Chương 3862: Xích Tiêu Kim Viêm
Converter: DarkHero
Bất ngờ xảy ra chuyện, ngay cả Đỗ Như Phong cũng không kịp phản ứng. Hỏa Linh Địa từng có tiền lệ thu lấy Xích Tiêu Chân Viêm 300 năm trước, lúc ấy cũng là hắn dẫn đội. Đối với chuyện này, hắn có thể nói là xe nhẹ đường quen, chỉ là không ngờ lại có biến cố như vậy.
Mắt thấy đoàn lực lượng nóng rực kia sắp chui xuống đất, một tiếng quát nhẹ bỗng nhiên truyền đến: “Chạy đi đâu!”
Dứt lời, một tầng quang mang quét qua khu vực trăm trượng này, mặt đất trong nháy mắt trở nên cứng rắn vô cùng.
Chu Chính ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai cầm trong tay lệnh bài, kích phát uy lực của lệnh bài, kết nối đại trận của vườn trái cây, chặn đường bỏ chạy của Xích Tiêu Chân Viêm.
Xích Tiêu Chân Viêm lao đầu xuống đất, đúng là không thể lọt vào, hoàn toàn bị chặn lại bên ngoài.
“Làm tốt!” Đỗ Như Phong hét lớn một tiếng, đưa tay một chiêu, một tấm lưới lớn màu u lam từ trời rơi xuống, trùm thẳng lên Xích Tiêu Chân Viêm. Tấm lưới này không biết là bí bảo gì, tản ra hơi lạnh thấu xương.
Trong chớp mắt, lưới lớn đã bao trùm Xích Tiêu Chân Viêm. Xích Tiêu Chân Viêm tả xung hữu đột, đúng là không thoát khỏi được trói buộc. Đỗ Như Phong lại tay bấm linh quyết biến ảo một trận, vẫy tay, lưới lớn thít chặt, thu Xích Tiêu Chân Viêm vào trong đó, bị hắn nắm chặt trên tay.
Quan sát kỹ một trận, Đỗ Như Phong trên mặt hiện ra một vòng sợ hãi lẫn vui mừng, nhịn không được cười ha hả.
Chu Chính đến giờ phút này mới phản ứng được, vội vàng tiến lên chắp tay nói: “Chúc mừng Đỗ sư huynh, chúc mừng Đỗ sư huynh, thành công thu lấy Xích Tiêu Chân Viêm.”
Đỗ Như Phong tiếng cười vừa thu lại, lạnh lùng nhìn qua hắn khẽ nói: “Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện, nếu không phải bản tọa vừa lúc có một kiện Đâu Thiên Võng, lần này sợ rằng sẽ để cái này Xích Tiêu Kim Viêm bỏ chạy vô hình!”
Chu Chính ngạc nhiên: “Xích Tiêu Kim Viêm?”
Đỗ Như Phong đem lưới lớn cùng thứ trong lưới thu hồi, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng đây là tam phẩm Xích Tiêu Chân Viêm?”
“Chẳng lẽ không phải?” Chu Chính không hiểu.
“Đây là tứ phẩm Xích Tiêu Kim Viêm!” Đỗ Như Phong cắn răng quát khẽ, “Thật là phế vật!”
Chu Chính kinh hô: “Tứ phẩm?”
Dương Khai cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Rõ ràng là tam phẩm vật liệu, sao lại biến thành tứ phẩm? Bất quá nghĩ lại biến cố vừa rồi, còn có biểu hiện trước đó của Đỗ Như Phong, hắn cũng có chút tin. Hơn nữa, Đỗ Như Phong cũng không cần thiết lừa bọn họ về chuyện này.
Chẳng trách đám đệ tử Thất Xảo Địa này chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy cũng suýt chút nữa thất bại. Hóa ra dưới khối đất này ẩn giấu một phần tứ phẩm chất liệu. Bọn họ dùng biện pháp ứng phó tam phẩm để hành động, gây ra rủi ro cũng là chuyện đương nhiên.
Bất quá tứ phẩm vật liệu a…
Nhất phẩm là 150 mai Khai Thiên Đan, nhị phẩm là 1500, tam phẩm là 15,000, tứ phẩm chẳng phải là 15 vạn? Giá trị này trực tiếp tăng gấp mười lần nhiều!
Những đệ tử Thất Xảo Địa đang có thần sắc uể oải, nghe nói lời ấy, cũng đều thần sắc phấn chấn. Hôm nay bọn họ theo Đỗ Như Phong đến đây thu lấy Khai Thiên chi tài, bây giờ việc thành công, bên Tôn Giả tự nhiên sẽ có ban thưởng. Ban thưởng của tứ phẩm tài liệu lại càng nhiều hơn so với tam phẩm.
Hơn nữa, nhìn khắp Thất Xảo Địa, Khai Thiên cảnh trên tứ phẩm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nói cách khác, tứ phẩm vật liệu đối với Thất Xảo Địa mà nói cũng là vật cực kỳ trân quý, đây không phải là thứ có thể dùng Khai Thiên Đan cân nhắc. Lần này lập được đại công như vậy, còn sợ ngày sau không lên như diều gặp gió?
Cả đám chờ thêm trước, đều vẻ mặt tươi cười, vây quanh bên người Đỗ Như Phong năn nỉ muốn mở mang tầm mắt. Ngay cả những đệ tử Thất Xảo Địa này, cũng chưa từng thấy qua tứ phẩm vật liệu.
Đỗ Như Phong há có thể đáp ứng? Xích Tiêu Kim Viêm trong Đâu Thiên Võng can hệ trọng đại, bây giờ có thể thu lấy cũng là may mắn. Nếu lại xảy ra ngoài ý muốn gì, hắn cũng không đảm đương nổi trách nhiệm. Xụ mặt trách mắng một đám người một trận, lúc này mới bỏ đi ý nghĩ của bọn họ.
Lại ngẩng đầu nhìn Dương Khai, Đỗ Như Phong vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều: “Ngươi tên gì?” Kỳ thật vừa rồi Dương Khai đã tự báo tên, đoán chừng hắn cũng không để ý.
Dương Khai lần nữa báo lên tên của mình.
Đỗ Như Phong gật đầu: “Lần này ngươi làm không tệ, ta sẽ báo cáo chuyện hôm nay lên Tôn Giả, quay đầu không thiếu ban thưởng của ngươi.” Vừa rồi nếu không phải Dương Khai xem thời cơ nhanh, vận dụng lệnh bài vườn trái cây kết nối đại trận nơi đây, cản trở Xích Tiêu Kim Viêm một khắc, Đỗ Như Phong cũng không có cơ hội tế ra Đâu Thiên Võng của mình. Nhìn lại Chu Chính, người quản lý cả vườn trái cây, lại biểu hiện tầm thường, hơn nữa tình báo trước đó còn sai lầm, suýt nữa để Hỏa Linh Địa tổn thất một đại cơ duyên.
“Tạ đại nhân!” Dương Khai trên miệng đáp lời, trong lòng đang suy nghĩ không biết ban thưởng này là bao nhiêu? Vật trị giá 15 vạn, ban thưởng làm sao cũng phải có vài ngàn Khai Thiên Đan chứ? Chuyện này đối với hắn mà nói cũng là một khoản thu nhập không nhỏ, lập tức còn có chút chờ mong. Hơn nữa trước đó còn đang suy nghĩ làm tạp dịch trong vườn trái cây này làm sao lập công, ai ngờ thoáng chốc này liền có công lao.
Đỗ Như Phong vẫy tay với những người khác: “Các ngươi đi trước, ta còn có chút chuyện muốn hỏi một chút.”
Một đám đệ tử Thất Xảo Địa nghe vậy cũng không nán lại lâu, nhao nhao bay lên trời.
Đỗ Như Phong lại quay đầu nhìn Chu Chính một cái, ánh mắt băng hàn. Chu Chính giật mình, vội vàng nói: “Sư đệ xin được cáo lui trước.”
Đợi tất cả mọi người rời đi, Đỗ Như Phong mới vung tay lên, bố trí cấm chế xung quanh, chăm chú nhìn Dương Khai không chớp mắt.
Dương Khai khẽ nhíu mày. Đỗ Như Phong giữ lại mình muốn hỏi thứ gì, trong lòng hắn cũng có chút tính toán. Chuyện hôm nay thực sự khó mà không khiến người ta nghi ngờ, chỉ là đối phương có thể hay không phát hiện thứ gì, Dương Khai cũng không dám khẳng định. Tâm tư biến ảo giữa chừng, Dương Khai chắp tay nói: “Không biết đại nhân muốn hỏi gì?”
Đỗ Như Phong đứng chắp tay, thản nhiên nói: “Mảnh đất này có vấn đề, chắc hẳn ngươi cũng biết. Mười năm nay, bản tọa cũng dẫn người nhiều lần đến đây điều tra, nhưng thủy chung không nhìn ra manh mối. Lần này thế nhưng là nhờ phúc của ngươi, mới biết được hóa ra đều là Xích Tiêu Kim Viêm kia quấy phá.”
“Vận khí mà thôi, đại nhân quá khen rồi.”
“Ta người này từ trước đến nay không tin vận khí, ngươi nếu có thể phát hiện, khẳng định có bản lĩnh của mình.” Đỗ Như Phong nói: “Trước đây bản tọa cũng thử kích phát Mộc hành chi lực, lại không cách nào dẫn động Xích Tiêu Kim Viêm kia. Những người khác cũng không được, vì sao chỉ riêng ngươi có thể? Ngươi ngưng tụ là mấy phẩm Mộc hành chi lực?”
Quả nhiên là như vậy…
Dương Khai trước đó cũng hơi nghi ngờ hắn muốn hỏi mình chuyện này. Dù sao những người khác thôi động Mộc hành chi lực đều không dẫn động được Xích Tiêu Kim Viêm kia, hết lần này tới lần khác mình lại có thể. Điều này không nghi ngờ gì nói rõ Mộc hành chi lực của mình có chút đặc biệt, đặc biệt nhất chính là phẩm giai cao thấp.
“Đại nhân ngưng tụ là mấy phẩm?” Dương Khai không trả lời mà hỏi ngược lại.
Đỗ Như Phong ngạo nghễ nói: “Tứ phẩm!” Hắn là đệ tử xuất sắc nhất của Hỏa Linh Địa, cũng là người được Hộ Địa Tôn Giả kỳ vọng, con đường Khai Thiên đương nhiên sẽ không tùy tiện. Sở dĩ chậm chạp không tấn thăng, chính là muốn tập hợp đủ tứ phẩm vật liệu, một cử tấn thăng tứ phẩm Khai Thiên.
Dương Khai lắc đầu nói: “Ta cũng không biết chính mình ngưng tụ là mấy phẩm. Ta mới đến ngoài càn khôn không bao lâu, đối với chuyện bên này không hiểu nhiều, chỉ là khi chưa gặp Tôn Giả, ngẫu nhiên trong vũ trụ mênh mông phát hiện một vật, vô tình hấp thu xong liền ngưng tụ Mộc hành chi lực.”
Đỗ Như Phong vuốt cằm nói: “Thả ra đạo ấn của ngươi ta xem một chút.”
Yêu cầu này cũng có chút vô lễ. Đạo ấn là kết tinh tu luyện cả đời của Dương Khai, là đạo của bản thân hắn, ẩn chứa rất nhiều bí mật của hắn. Người bình thường ai sẽ đưa ra yêu cầu như vậy? Hơn nữa, đưa đạo ấn ra ngoài, chẳng khác nào Yêu thú phun ra nội đan, là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Lúc trước ở Tinh Giới nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ, Dương Khai cũng sẽ không thả ra đạo ấn đi đối phó Đại Ma Thần.
Nhưng ở trên địa bàn của người ta, muốn cự tuyệt sợ rằng cũng không phải chuyện dễ dàng. Xem thần sắc Đỗ Như Phong này, nếu không thả ra đạo ấn, hắn chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, đến lúc đó chỉ càng phiền phức hơn.
Cho nên chỉ hơi chần chờ, Dương Khai liền thôi phát đạo ấn của bản thân.
Ấn ký biến ảo khó lường hiện lên trên trán. Bên trong chứa đựng Hư Không Đại Đạo Dương Khai cảm ngộ. Trong đạo ấn, Mộc hành chi lực lưu chuyển. Dương Khai âm thầm cảnh giác, chăm chú chú ý Đỗ Như Phong, chỉ chờ hắn phát hiện gì không ổn liền bạo khởi khó khăn.
Nhìn chằm chằm đạo ấn Dương Khai, Đỗ Như Phong thậm chí không ngại thôi động thần niệm đi điều tra, rất nhanh động dung: “Tứ phẩm phía trên Mộc hành chi lực!”
Thần kinh căng cứng của Dương Khai buông xuống hơn phân nửa. Xem ra Đỗ Như Phong cũng chỉ có thể đánh giá ra Mộc hành chi lực của mình cao cấp hơn hắn, lại không cách nào phân biệt rõ ràng phẩm giai thật sự. Dù sao kiến thức của Đỗ Như Phong cũng có hạn. Lập tức ra vẻ kinh ngạc: “Đại nhân lời ấy thật sao?”
“Không sai được.” Đỗ Như Phong tấm tắc lấy làm kỳ lạ, “Vận khí của ngươi cũng thực là không tồi, thế mà để cho ngươi được cơ duyên này. Xem ra vận khí mà nói cũng không phải không chút nào thích hợp.”
Dương Khai nhếch miệng cười nói: “Ta cũng không biết Mộc hành chi lực này của mình là phẩm giai gì. Đại nhân nếu nói là tứ phẩm phía trên, vậy liền không sai được.”
Đỗ Như Phong nói: “Ngươi ở trong hư không tìm thấy, rốt cuộc là vật gì?”
Dương Khai tùy tiện bịa ra: “Một cây nhỏ, toàn thân trong suốt như bạch ngọc, mấy cành mầm, bao nhiêu phiến lá cây như bạch ngọc. Cây cao chừng này, ngửi lên còn có một mùi hương kỳ lạ!” Tiện tay khoa tay một chút, sau đó nhìn qua Đỗ Như Phong nói: “Đại nhân có nhận ra đó là cái gì không?”
Đỗ Như Phong chậm rãi lắc đầu: “Chưa nghe nói qua.” Cũng không cách nào nghiên cứu kỹ. Hắn bảo Dương Khai thu đạo ấn lại kẻo nhìn xem đỏ mắt, giống như thuận miệng hỏi: “Xích Tiêu Kim Viêm nơi này là ngươi phát hiện phải không?”
Dương Khai nói: “Đúng!” Thằng Chu Chính kia tuy trước đó đã dặn dò, nhưng con Bạch Nhãn Lang như vậy nếu đối với mình thấy chết không cứu, Dương Khai cũng lười chia công lao cho hắn. Dù sao bây giờ chỉ có mình cùng Đỗ Như Phong, mình nói gì Chu Chính cũng không biết.
Đỗ Như Phong cười lạnh: “Cái tên phế vật Chu Chính kia, dám chắc hắn cũng không phát hiện ra Xích Tiêu Kim Viêm nơi này.”
Đỗ Như Phong rất nhanh rời đi. Lúc đầu thu Xích Tiêu Kim Viêm xong hắn đã muốn lập tức trở về bẩm Tôn Giả, dù sao tứ phẩm vật liệu thực sự khó được, bất quá là vì tìm hiểu Mộc hành chi lực của Dương Khai mới nán lại một trận. Bây giờ sự tình đã rõ ràng, cũng không cần thiết dừng lại.
Bên này Đỗ Như Phong vừa đi, Chu Chính liền vội vàng chạy tới: “Đỗ sư huynh hỏi ngươi cái gì rồi?”
“Không có hỏi gì, chỉ là tiện miệng khen vài câu.”
“Thật sao?” Chu Chính nghi ngờ nhìn qua hắn.
Dương Khai nói: “Đại nhân nếu không tin, không ngại đi hỏi Đỗ đại nhân.”
Chu Chính hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất là vậy!” Dừng lại nói: “Hôm nay ngươi lập đại công, quay đầu Tôn Giả cùng Đỗ sư huynh bên kia khẳng định sẽ có thưởng xuống tới, chờ tin tốt đi.”
Nói xong, bay lên không, xem ra tâm trạng không được vui vẻ lắm.
Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter…↓ ↓ ↓