» Chương 3966: Muốn ăn

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Vừa đảm bảo này chính là hơn một tháng. Cầm Vô Ảnh Sa, Dương Khai nhíu mày, mở miệng nói: “Bà chủ, thứ này…”

Hắn mơ hồ cảm giác Vô Ảnh Sa cùng trước đó tựa hồ có chút không giống nhau lắm, nhưng rốt cuộc chỗ nào không giống thì lại nói không ra được.

Bà chủ miễn cưỡng nói: “Ta mời người giúp ngươi tinh luyện một chút, để bảo vật này huyền diệu có thể có chỗ tăng lên. Bất quá bản thân nó sớm đã định hình, cho nên tăng lên trình độ cũng không phải rất lớn.”

“Tinh luyện…” Dương Khai trong lòng run lên. Cái Vô Ảnh Sa diệu dụng hắn có nhiều trải nghiệm, là một kiện cực kỳ tốt bí bảo. Một vật như vậy đều có thể tiếp tục tinh luyện, có thể thấy được người xuất thủ ở phương diện luyện khí tạo nghệ tuyệt đối là cực cao. Bà chủ cố nhiên thân phận không tầm thường, có thể mời được người như vậy xuất thủ, sợ rằng cũng phải đánh đổi một số thứ.

Người phụ nữ này sao đối với mình tốt như vậy? Dương Khai trong lòng không hiểu. Nếu nói trước mấy ngày nàng vì chính mình cùng Lão Bạch ra mặt là bởi vì Đệ Nhất Khách Điếm danh dự cùng chiêu bài thì cái việc Vô Ảnh Sa này không có cách nào giải thích.

Cầm Vô Ảnh Sa, Dương Khai cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Chỉ là mượn cái Thất Diện đã tốn 500 vạn, tinh luyện Vô Ảnh Sa tốn hao sợ rằng không nhỏ. Bà chủ sẽ không phải lại muốn đem sổ sách tính vào đầu mình chứ? Vậy thì ngày nào tháng nào năm nào mình mới có thể trả hết nợ?

Nghe vậy, bà chủ con mắt có chút mở ra một khe hở, bình tĩnh nhìn hắn một trận, sau đó lại lần nữa đóng lại.

Đây coi như có ý tứ gì? Dương Khai bị nàng làm hồ đồ. Bất quá nàng không nói bao nhiêu tiền, Dương Khai cũng lười tiếp tục hỏi. Dù sao coi như không dùng tiền, mừng khấp khởi nói: “Vậy bây giờ nó có thể tránh thoát trung phẩm Khai Thiên dò xét?”

“Nghĩ hay thật!” Bà chủ cười nhạo một tiếng.

“Vậy coi như cái gì tăng lên?” Dương Khai ngạc nhiên. Vô Ảnh Sa trước đó không cách nào tránh đi trung phẩm Khai Thiên điều tra, chỉ bất quá nếu là đối phương không cẩn thận nói có thể sẽ có chỗ sơ suất thôi. Ban đầu trong Kim Ô Thần Cung kia đã là như thế, Nguyên Tiểu Man mấy cái tứ phẩm Khai Thiên một lòng đều đặt ở thăm dò Kim Ô Thần Cung, nên không phát hiện hắn ẩn tàng thân ảnh.

Bà chủ ung dung nói: “Đều nói rồi tăng lên có hạn. Nếu nói tại điều kiện tương đương nhau, trước đó trung phẩm Khai Thiên có bảy thành tỷ lệ khám phá hư ảo thì hiện tại chỉ có bốn thành hoặc là ba thành!”

Dương Khai ồ một tiếng, vẫn tươi cười rạng rỡ. Cái này cũng không sai, bị khám phá tỷ lệ giảm xuống không ít, đúng là một sự tăng lên. Thời khắc mấu chốt thế nhưng là có thể cứu mạng.

“Đa tạ bà chủ!” Dương Khai thành tâm thực lòng đạo tiếng cảm ơn. “Bà chủ còn có phân phó khác sao?”

Bà chủ thuận thế bò tới trên giường, hai tay khoác lên cằm, hai chân thon dài, mông tròn ngay thẳng vừa vặn, đường cong uyển chuyển ở eo lõm ra một đường cong kinh tâm động phách, lười biếng nói: “Vai có chút chua.”

Đây là muốn chính mình cho nàng xoa bóp vai? Dương Khai nháy mắt mấy cái.

Bất quá nhìn qua như vậy, cảnh tượng trước mắt quả nhiên là có chút câu hồn đoạt phách. Dương Khai bỗng nhiên cảm giác yết hầu có chút khô, gãi gãi mặt nói: “Cái này… Không tốt a?”

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thì cũng thôi đi, nếu lại động thủ động cước, người ngoài nhìn thấy không chừng sẽ nghĩ như thế nào.

Bà chủ không lên tiếng. Dương Khai đứng tại chỗ do dự một hồi lâu, một phát hung ác, đi tới, nửa cái mông ngồi tại bên giường, đưa tay hướng bà chủ vai bóp đi.

Nàng còn không sợ, mình sợ cái rắm! Coi như trả ơn.

Nghĩ vậy, tâm tình ngược lại là rộng rãi không ít, cũng không có gì bó tay bó chân. Nhẹ nhàng xoa nắn, cách một lớp quần áo cũng không cảm giác gì. Bà chủ nhắm mắt lại, không nhìn thấy biểu cảm, nhưng Dương Khai rõ ràng có thể cảm giác được thân thể nàng rất buông lỏng.

Một lúc không nói chuyện, thời gian chậm rãi trôi qua.

“Muốn ăn Tuyết Thiên Nhất Tuyến…” Bà chủ bỗng nhiên sâu kín nói.

“Cái gì?” Dương Khai đang ngẩn người, nhất thời không nghe rõ. Đợi kịp phản ứng sau sắc mặt đại biến: “Tuyết Thiên Nhất Tuyến?”

Vết xe đổ của người đi sau. Lần trước từ Cửu U đại lục kia mang về Tuyết Thiên Nhất Tuyến cho nàng, kết quả bị nàng kéo vào phòng bồi rượu, cuối cùng hai người đều say. Tỉnh lại lúc bị Lão Bạch bọn hắn dạy dỗ một trận, còn suýt bị đầu bếp cầm dao phay chém thành hai nửa!

Chuyện cũ đủ loại, rõ mồn một trước mắt. Ký ức của Dương Khai vẫn còn mới mẻ, đối với Tuyết Thiên Nhất Tuyến này có một loại bản năng cảm giác bài xích.

Theo Lão Bạch bọn hắn nói, bà chủ mỗi lần ăn Tuyết Thiên Nhất Tuyến đều sẽ tâm tình sa sút rất lâu, càng là say mèm. Dương Khai cũng không biết nàng vì sao bỗng nhiên lúc này muốn ăn Tuyết Thiên Nhất Tuyến.

Khóe miệng co quắp một chút, gượng cười nói: “Ăn cái gì ăn, ở đây đâu có Tuyết Thiên Nhất Tuyến!”

“Muốn ăn…” Bà chủ nghiêng đầu, yên lặng nhìn hắn.

Dương Khai ha ha cười nói: “Muốn ăn cũng không có. Vật đó là đặc sản của Cửu U đại lục, nơi khác không có bán.”

Bà chủ không đáp, chỉ dùng đôi mắt biết nói chuyện an tĩnh nhìn hắn.

Dương Khai không nhìn nàng, vừa nắn bóp, bỗng nhiên nhướng mày: “Ngươi không phải là muốn… Để ta đi một chuyến Cửu U đại lục à?” Cửu U đại lục ở trong đại vực mà Đệ Nhất Khách Điếm nguyên bản thuộc về, cách nơi đây cực kỳ xa xôi. Lần trước đi tới tốn nửa năm, bây giờ dù có Càn Khôn Độn Pháp giúp đỡ, không có một hai tháng cũng đừng hòng đi về!

Bà chủ nháy mắt mấy cái, xem như trả lời.

“Ngươi si tâm vọng tưởng!” Dương Khai giận dữ. Chỉ là nhất thời nảy lòng tham liền muốn mình đi xa như thế đi hái trái cây cho nàng, đơn giản khinh người quá đáng.

“Ngươi có đi hay không!” Bà chủ trừng mắt nhìn hắn.

“Không đi!” Dương Khai trả lời dứt khoát.

“Thật không đi?” Bà chủ tay chống đỡ đầu, nửa ngồi thẳng lên.

“Trừ phi ngươi đánh chết ta!” Dương Khai khẽ nói.

Dứt lời lúc, trên lưng truyền đến một cỗ đại lực, trực tiếp bị đá xuống đất.

“Lan U Nhược!” Dương Khai đứng dậy, nhìn hằm hằm bà chủ: “Ngươi không nên quá đáng!” Muốn mình nhào nặn còn chưa tính, bây giờ thế mà còn muốn mình đi Cửu U đại lục! Thật sự coi mình là tiểu nhị sai sử?

Bà chủ mắt to chớp chớp: “Sao ngươi biết tên này?” Nàng chưa bao giờ nói với Dương Khai tên của mình, Lão Bạch bọn hắn cũng không phải người lắm lời. Sau khi hỏi xong giật mình, hẳn là chưởng quỹ nào đó ở Tinh Thị nói cho hắn biết.

“Sao? Tên ngươi không thể để người khác biết sao?” Dương Khai phủi mông, hừ hừ nói: “Ta bây giờ ra cửa, muốn ăn Tuyết Thiên Nhất Tuyến, tự mình đi Cửu U đại lục!”

Nói xong, nhanh chân bước ra ngoài, đóng sầm cửa phòng lại.

Đứng ở ngoài cửa, Dương Khai bị gió đêm thổi, hỏa khí dần dần biến mất, ngẫm nghĩ lại mình vừa rồi phản ứng có vẻ kịch liệt điểm. Lại không tự chủ được nhớ tới lần trước mình cùng Lão Bạch bị giam cầm ở Phong Vân phòng đấu giá, bà chủ khí thế hùng hổ đánh tới vì mình huynh đệ hai người ra mặt, oai phong lẫm liệt biết bao, khí thế mạnh mẽ ép hai cái tứ phẩm Khai Thiên không kịp thở, cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng nhận thua. Mặc dù không biết bà chủ cần phải bỏ ra gì, nhưng làm như vậy chắc chắn không phải là không có đại giới.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Dương Khai tức giận mắng một câu, xông lên trời.

“Chết không có lương tâm!” Trong phòng, bà chủ nghiến chặt răng!

Sau một nén nhang, ngoài Tinh Thị Linh Châu, thân ảnh Dương Khai hiển hiện.

Hoàn vũ mênh mông, bốn bề vắng lặng. Dương Khai tay bấm linh quyết, biến hóa không thôi, yên lặng thôi động Càn Khôn Độn Ấn. Không bao lâu, một loại liên hệ như có như không từ tâm đầu hiện lên, đó là dấu hiệu bản thân liên kết với Càn Khôn điện của đại vực này.

Một trận pháp không hiểu bỗng nhiên hiện lên dưới chân mình, chầm chậm xoay tròn, Không Gian Pháp Tắc ba động tràn ngập ra.

Theo hành động của Dương Khai, tốc độ xoay tròn của trận pháp càng lúc càng nhanh, mãi đến mười mấy hơi thở sau, mới bỗng nhiên vù vù một tiếng, một vầng sáng bao trùm toàn bộ thân ảnh Dương Khai.

Đợi ánh sáng tiêu tán, Dương Khai đã biến mất không thấy.

Lại hiện thân nữa lúc, người đã tới trong một ngôi đại điện xa lạ. Trong đại điện, điêu khắc bố trí trọn vẹn mười mấy hai mươi cái đại trận, nhìn nhau không có nhiều khác biệt. Đại trận cùng trận pháp lúc trước hiện lên dưới chân mình cực kỳ tương tự, và bản thân đang ở giữa một cái đại trận.

Trong các đại trận khác, thỉnh thoảng lại có quang mang thoáng hiện. Mỗi khi lóe lên một vệt sáng, lại có một người xuất hiện ở đây.

Càn Khôn điện!

Dương Khai là lần đầu thi triển Càn Khôn Độn Pháp, rất cảm thấy mới lạ. Trước đó hắn đã có ý định thí nghiệm sự huyền diệu của Càn Khôn Độn Pháp, chỉ tiếc mãi không tìm được cơ hội.

Bây giờ xem ra, Càn Khôn Độn Pháp cố nhiên cao minh, nhưng tai hại thực sự quá lớn. Với thực lực hiện tại của mình, thi triển Càn Khôn Độn Pháp tốn trọn vẹn mười mấy hơi thở công phu mới bị truyền tống tới đây. Trong khi sinh tử giao chiến, mười mấy hơi thở là khái niệm gì, đủ để người ta giết ngươi mấy trăm hơn ngàn lần.

Mình đây là tinh thông Không Gian Pháp Tắc, nếu là võ giả khác có thực lực ngang bằng mình thì sao? Thời gian hao phí hẳn sẽ nhiều hơn, và di chứng cũng không nhỏ.

Dương Khai giờ phút này có chút cảm giác đầu váng mắt hoa, dù sao vượt qua khoảng cách thực sự quá dài, hắn cũng có chút khó chịu đựng.

Các võ giả xuất hiện trên các đại trận khác còn khoa trương hơn, nhắm chặt hai mắt đứng ở đó, sắc mặt trắng bệch, đầu bốc lên mồ hôi. Thực lực càng thấp thì biểu hiện này càng rõ ràng.

Tuy có tai hại, nhưng Càn Khôn Độn Pháp lại có lợi ích cực kỳ lớn, đó chính là tính phổ cập. Chỉ cần tu luyện Càn Khôn Độn Pháp, lưu lại lạc ấn của mình trong tất cả Đại Càn Khôn điện, liền có thể tự do xuyên thẳng qua đi về, là cách đi đường tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Nghỉ ngơi một lát, để mình không trông quá đột ngột. Chờ thời gian không chênh lệch lắm, Dương Khai mới từ trên đại trận đi xuống.

Cũng không ở trong Càn Khôn điện này dừng lại lâu. Lấy ra Càn Khôn Đồ xác định vị trí và lộ tuyến của mình, Dương Khai trực tiếp rời đi.

Ra Càn Khôn điện, bay về phía trước không đến nửa ngày, liền đã tới cửa vực thông hướng một đại vực khác.

Nhìn chằm chằm cửa vực khổng lồ vắt ngang trong hư không, Dương Khai hơi lúng túng một chút.

Xuyên qua cửa vực phải chịu áp lực vô cùng lớn. Thực lực không đủ rất có thể sẽ bị lực lượng hư không cường hoành kia xé thành nát. Trước đây Lão Bạch từng nói, trung phẩm Khai Thiên dựa vào lực lượng bản thân có thể cưỡng ép xuyên qua, không cần lo lắng bị tổn thương. Trung phẩm Khai Thiên phía dưới phải mua sắm phi hành bí bảo, lấy lực lượng bí bảo để ngăn cản lực xé rách của cửa vực!

Dương Khai một đầu nhiệt huyết xông ra, lại quên mất điều này. Tới nơi mới phát hiện sự việc.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ quay về sao? Lại hoặc là ở đây chờ, xem có ai tiện đường có thể cho mình đi nhờ một chút?

Lúc này quay về cũng không sao, bà chủ hẳn còn chưa biết mình chạy ra ngoài, không mất mặt. Ở đây chờ nói cũng không biết phải chờ tới lúc nào.

Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter… ↓ ↓ ↓

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4032: Ồn ào quá

Chương 4031: Bỏ xe giữ tướng

Chương 4030: Binh lâm thành hạ