» Chương 3869: Từ từ xem
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Phóng nhãn toàn bộ Thất Xảo Địa, Tam phẩm Khai Thiên chẳng những là mục tiêu xa vời của tất cả tạp dịch, thậm chí có thể nói là thành tựu cực hạn của đại bộ phận đệ tử Thất Xảo Địa.
Trừ bỏ những đệ tử được Tôn Giả coi trọng như Đỗ Như Phong, ai có thể đạt được vật liệu Tam phẩm trở lên? Có cơ hội thành tựu Khai Thiên trên Tam phẩm, toàn bộ Thất Xảo Địa chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thế nhưng bây giờ, Dương Khai lại nói chí hướng của hắn không phải Tam phẩm. Điệp U không phải người ngu, tự nhiên hiểu ý hắn. Nhớ lại lúc trước, khi mới tới Hỏa Linh Địa, nàng dường như cũng có hoài bão lớn lao như vậy, đáng tiếc dòng chảy thời gian đã mài mòn đi sự sắc bén của nàng, đã sớm không còn khí phách bốc đồng năm nào.
Cũng không biết rất nhiều năm sau, liệu Dương Khai có cam chịu như nàng bây giờ hay không…
“Ngươi lấy ở đâu nhiều Khai Thiên Đan như vậy?” Điệp U vừa hỏi xong liền chợt nhớ ra, tháng này Dương Khai thu nhập 8000 viên, được thưởng 5000 viên, tổng cộng là 13000. Cộng thêm thu nhập hai tháng trước đó cũng gần đủ. Coi như không đủ, mượn lão Phương một ít cũng đủ.
“Cái này ngươi đừng quản.” Dương Khai cười hắc hắc, “Hay là Tiểu Điệp ngươi cũng giống ta, muốn thành tựu phẩm giai cao hơn, chướng mắt Tam phẩm này?”
“Sao lại chướng mắt, lão Phương trước đó cũng đã nói, phận chúng ta đã định sẵn, muốn thay đổi cũng không có cơ hội, chỉ là…”
Thấy nàng vẫn còn do dự, Dương Khai nói: “Đừng nghĩ nhiều, cũng không có ý gì khác, chỉ là việc đã hứa trước đó, giờ có khả năng, tự nhiên nên thực hiện. Ta cũng không nghĩ tới có thể mua lại nhanh như vậy.”
Điệp U khẽ thở dài: “Thôi được, ta nhận. Bất quá coi như là ta mượn ngươi, bây giờ mỗi tháng ta cũng có thể nhận được không ít Khai Thiên Đan từ ngươi, số này không phải không trả nổi.” Dừng một chút, nàng nghiêm mặt nói: “Tiểu đệ, cảm ơn ngươi!”
Dương Khai bật cười: “Trước đó ngươi giúp ta như vậy ta lại không nói cảm ơn.”
Điệp U nói: “Sao lại giống nhau, lúc ta giúp ngươi cũng không bỏ ra bao nhiêu. Thứ này giá trị 16000 viên Khai Thiên Đan.”
Dương Khai chầm chậm lắc đầu: “Xưa nay, người thêm hoa trên gấm thì nhiều, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít. Đối với ta, sự giúp đỡ của ngươi lúc đó dùng Khai Thiên Đan không thể nào cân nhắc được.”
…
Cùng lúc đó, tại thôn xóm nơi Tạp Dịch phòng, trong một căn phòng khác, hai người ngồi đối diện nhau, trên bàn bày đầy thịt rượu. Một người ân cần mời rượu, nhiệt tình gắp thức ăn, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt: “Chu quản sự, nếm thử cái này. Những thứ này đều là Hạng mỗ cố ý mua từ phường thị về.”
Chu Chính rượu đến thì uống, đồ ăn đến thì ăn. Từ từ buông đũa xuống nói: “Một bàn thịt rượu này tốn không ít a?”
Hạng Dũng nói: “Không tốn bao nhiêu, không tốn bao nhiêu, chỉ cần Chu quản sự vui vẻ là được.” Trong lòng hắn thầm mắng mời Chu Chính ăn một bữa cơm thật không dễ dàng. Từ vườn trái cây trở về hắn đã cố ý mời, Chu Chính lại khước từ. Liên tiếp tìm hắn mấy lần, Chu Chính mới nói: uống rượu ăn cơm thì được, nhưng không đi phường thị, không có tâm tình. Cứ ở Tạp Dịch phòng cho tiện.
Hạng Dũng có thể làm gì? Tự nhiên là tự mình đi phường thị đặt một bàn thịt rượu, đóng gói mang về.
Qua ba tuần rượu, đồ ăn qua năm vị, thuận miệng tán gẫu, bầu không khí dần trở nên thân mật. Hạng Dũng thừa dịp sắt còn nóng nói: “Chu quản sự, ngươi xem việc của Hạng mỗ làm thế nào?”
Chu Chính vừa ăn đồ ăn vừa nói: “Việc này là Chu mỗ có lỗi với ngươi, bất quá Chu mỗ cũng bất lực a. Đỗ đại nhân lên tiếng, Chu mỗ cũng phải đổi cho tên kia một nơi tốt hơn, nếu không Đỗ đại nhân bên kia không giao phó được.”
Hạng Dũng thiếu chút nữa chửi thề. Đỗ đại nhân bảo ngươi đổi chỗ cho Dương Khai, vườn trái cây lớn như vậy, hết lần này đến lần khác lại muốn đổi đến chỗ của mình? Trong lòng khó chịu, liên đới biểu cảm trên mặt cũng có vẻ hơi dữ tợn: “Đã là Đỗ đại nhân lên tiếng, đó đúng là nên làm theo. Bất quá Chu quản sự, chúng ta có thể cho hắn đổi đến chỗ khác không? Mảnh đất của Hạng mỗ chăm sóc nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút tình cảm, không nỡ đi a.”
Chu Chính trong lòng cười lạnh, tự nhiên biết hắn có tình cảm không phải mảnh đất kia, mà là hàng xóm sát vách. Hắn khoát tay nói: “Không có cách nào rồi, không có cách nào a. Nếu là mấy ngày trước đây có lẽ còn có chút khả năng, nhưng đến hôm nay, lại không động được hắn.”
“Vì sao?” Hạng Dũng trợn mắt, “Tiểu tử kia có ba đầu sáu tay sao? Với bản lĩnh của Chu quản sự cũng không động được hắn?”
“Ba đầu sáu tay thì không có.” Chu Chính cười khổ một tiếng, “Bất quá tiểu tử kia lần trước lập đại công, được Đỗ đại nhân ưu ái. Mấy ngày trước đây Đỗ đại nhân tuần tra vườn trái cây còn cố ý xuống dưới nói với hắn mấy câu. Bây giờ Đỗ đại nhân cũng biết hắn ở trên mảnh đất kia, ta nếu lại tùy tiện đổi hắn đi, Đỗ đại nhân quay đầu lại hỏi, ngươi bảo ta giải thích thế nào?”
“Đỗ đại nhân cố ý xuống dưới nói chuyện với hắn?” Hạng Dũng ngạc nhiên đến cực điểm, thật sự nghĩ mãi không ra Dương Khai sao lại có số phận tốt như vậy.
Im lặng một lúc, hắn lại ân cần rót rượu, thấp giọng nói: “Chu quản sự, không động được hắn, chúng ta có thể động người khác a. Hạng mỗ không cần về mảnh đất cũ, ngươi nghĩ cách điều ta đến mảnh đất sát vách kia là được. Cái này không khó a?”
Chu Chính nói: “Điều động nhân viên, dù sao cũng phải có lý do mới được. Người khác làm tốt, ta dựa vào gì để người ta điều đi?”
Hạng Dũng nghe xong thì im lặng, nghĩ thầm việc này ngươi lần đầu làm sao? Trước đây cũng đâu phải chưa từng làm! Hơn nữa thân là quản sự vườn trái cây, điều động nhân viên chỉ là chuyện một câu nói, ai có thể nói ra nói vào? Cái này rõ ràng là không muốn giúp đỡ a. Nhìn sắc mặt đáng ghét của Chu Chính, hắn không khỏi một trận tức giận.
Lại nghe Chu Chính cười lạnh nói: “Ngươi cùng quan tâm mảnh đất kia, còn không bằng quan tâm người kia. Không có, có thể đổi, không có người, ngươi lấy cái gì đổi.”
“Người nào?” Hạng Dũng nghe hồ đồ.
“Ngươi nói người nào?” Chu Chính lạnh lùng nhìn hắn.
Hạng Dũng nháy mắt mấy cái: “Tiểu Điệp? Tiểu Điệp thế nào?” Hắn đột nhiên căng thẳng, đứng bật dậy, bộc lộ bộ mặt hung ác: “Tiểu Điệp nàng xảy ra chuyện gì?”
Chu Chính khẽ cười nói: “Điệp U cô nương có thể xảy ra chuyện gì? Nàng chẳng những không có xảy ra việc gì, lúc này chỉ sợ còn đang thoải mái vui vẻ đây.”
Hạng Dũng nhíu mày nhìn chằm chằm hắn, luôn cảm giác hắn trong lời nói có ẩn ý, lại phản cảm hắn cứ giả bộ như vậy. Nhớ đến mấy lần từ chối vừa rồi, hắn không khỏi lạnh lùng nói: “Chu quản sự, ngươi có lời gì cứ nói thẳng. Hạng mỗ là người sảng khoái, nghe không hiểu mấy lời quanh co đó.”
Chu Chính lấy tay chỉ hắn, bộ dáng đau lòng nhức óc: “Cũng bởi vì ngươi quá đơn thuần, bị người lừa gạt cũng không biết.”
“Ai dám lừa gạt ta cái gì?” Hạng Dũng tức giận đùng đùng.
“Thôi, không nói cái này. Đến, uống rượu, uống rượu!”
“Uống cái rắm chó!” Hạng Dũng đá mạnh ra ngoài, trực tiếp đá đổ chiếc bàn trước mặt xuống đất. Thịt rượu văng tung tóe, suýt chút nữa tưới đầy đầu đầy mặt Chu Chính, may mắn hắn tránh nhanh.
“Hạng Dũng, ngươi muốn làm gì!” Chu Chính giận dữ, mặc dù đã sớm biết Hạng Dũng là người thô lỗ, nhưng không nghĩ rằng thô bỉ đến mức này.
Hạng Dũng sắc mặt dữ tợn, thần sắc kiệt ngạo: “Chu quản sự, mỗ gia hảo ý mời ngươi đến uống rượu, ngươi lại làm cho mỗ gia trong lòng nghẹn ngào, cái này không đúng sao?”
“Để ngươi nghẹn ngào không phải bản tọa, mà là một người khác hoàn toàn. Ngươi đối với ta phát cái gì lửa!”
Hạng Dũng lắc lắc cổ: “Ta mặc kệ. Chu quản sự ngươi hôm nay không nói rõ ràng không được!”
Chu Chính cười lạnh liên tục: “Ngươi xác định muốn biết?”
Hạng Dũng nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ muốn ăn thịt người, ý kia đã rất rõ ràng.
Chu Chính nghiến răng nói: “Được được được. Ngươi nếu muốn biết, vậy ta liền để ngươi biết. Hy vọng ngươi đến lúc đó sẽ không hối hận mới là.” Hắn cũng không giải thích thêm, chỉ là lấy ra một tấm lệnh bài, thôi động lực lượng bản thân rót vào trong đó, giơ lệnh bài lên vung về phía trước, lạnh lùng nói: “Tự mình mở to mắt nhìn rõ đi.”
Vừa nói xong, khoảng không giữa hai người lập tức xuất hiện một hình ảnh chiếu, hình ảnh kia cũng không có gì kỳ lạ, chính là một căn phòng, hơn nữa là căn phòng bình thường nhất trong Tạp Dịch phòng này. Như những căn phòng nhỏ như vậy, cả Tạp Dịch phòng không có 500 cũng có 300.
Hạng Dũng lại một chút liền nhận ra: “Đây không phải phòng của Tiểu Điệp sao?”
“Ngươi ngược lại có mắt tinh!” Chu Chính hừ lạnh.
“Chu quản sự muốn mỗ gia xem cái gì?” Hạng Dũng không hiểu.
“Từ từ xem, từ từ chờ. Một lát ngươi sẽ biết.” Chu Chính lười nói nhảm với hắn.
Hạng Dũng nhìn hắn một lúc, đoán chừng mình cũng hỏi không ra trò gì, lập tức đưa tay sờ cằm, cẩn thận quan sát. Nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không có gì kỳ lạ, ngược lại có chút nhàm chán.
Đợi khoảng hơn nửa canh giờ, cửa phòng nhỏ trong hình ảnh kia mới bỗng nhiên mở ra.
Hạng Dũng thần sắc khẽ giật mình, rất mong đợi nhìn lại.
Nhưng sau một khắc, ánh mắt đầy mong đợi hóa thành kinh ngạc, ngay sau đó biến thành phẫn nộ. Trong đôi mắt lửa giận cháy hừng hực, cả người đều như núi lửa sắp phun trào.
“Dương Khai!” Hạng Dũng nghiến răng quát khẽ, “Tiểu tử này sao lại lúc này từ trong phòng Tiểu Điệp đi ra?”
Trong hình ảnh kia, lúc Dương Khai đi ra, tâm tình tựa hồ rất tốt, đầy mặt tươi cười. Phía sau Điệp U cũng không biết nói gì với hắn, gương mặt xinh đẹp ửng hồng. Dương Khai cũng không quay đầu lại, chỉ là phất phất tay.
Chu Chính bên cạnh lạnh lùng nhìn, chậc chậc có tiếng: “Trời tối người yên, cô nam quả nữ. Ngươi cảm thấy tiểu tử này vừa rồi đang làm gì? Chậc chậc, mới đến Hỏa Linh Địa mấy tháng công phu, đã được Đỗ đại nhân chiếu cố, lại được mỹ nhân ưu ái. Thật là khiến người ta hâm mộ.”
Da mặt Hạng Dũng co rút lại, lửa giận trong mắt kia trong nháy mắt hóa thành vô tận sát cơ: “Hỗn trướng!”
Quay người lại, xách rìu trong tay, sát khí mênh mông, đi ra cửa: “Lão tử đi giết hắn!”
Chu Chính lạnh lùng nói: “Tạp dịch không được tự mình ẩu đả, người đả thương người tùy theo mức độ nặng nhẹ mà giam ba năm đến trăm năm. Kẻ giết người, giết không tha. Ngươi muốn cùng hắn chôn cùng sao?”
Thân hình Hạng Dũng đang xông về phía trước không khỏi dừng lại. Lúc này mặc dù giận dữ trùng thiên, hắn vẫn còn một tia lý trí, biết Chu Chính nói không sai. Nếu hắn thật sự đi giết Dương Khai, vậy hắn nhất định phải đi theo chôn cùng, đến lúc đó ai cũng không cứu được hắn.
Chỉ dừng ba hơi công phu, Hạng Dũng liền nói: “Vậy ta trước hết đi đánh hắn một trận!”
Chu Chính nói: “Cái đó ba năm cấm đoán thế nhưng là xác định vững chắc không tránh được. Lúc ngươi bị giam ba năm cấm đoán, tiểu tử này cùng Điệp U cô nương ngược lại có thể muốn như thế nào thì làm như vậy.”
Hạng Dũng đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Chu Chính.
Chu Chính cười lạnh: “Nhìn ta làm gì, cũng không phải ta động nữ nhân của ngươi!”