» Chương 3870: Ngươi làm sao tại đây
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Chương 3870: Ngươi sao lại ở đây
Converter: DarkHero
Mấy ngày trước cảm mạo nóng sốt, giờ ho khan không ngừng, thống khổ lắm ~~~
*******
“Chẳng lẽ để mỗ gia trơ mắt đứng nhìn không can thiệp sao?” Hạng Dũng gầm thét, thần sắc biến đổi không ngừng, nét mặt dữ tợn vặn vẹo, trong lòng rõ ràng đang thiên nhân giao chiến.
Thấy cảnh này, Chu Chính nói: “Hạng Dũng, càng lúc thế này càng cần phải bình tĩnh, ngươi một cái xúc động có thể làm hỏng đại sự.”
“Nói thì dễ, nhưng cũng là vô ích!” Hạng Dũng trầm giọng nói: “Chu quản sự, chuyện hôm nay ngươi coi như không biết gì, ta bây giờ đi giết hắn!”
“Muốn hắn chết đâu nhất định phải tự tay động thủ!” Chu Chính cười lạnh một tiếng.
Đang định đi ra ngoài, Hạng Dũng nghe thế, lập tức dừng bước, quay đầu nhìn Chu Chính.
Chu Chính biến sắc: “Say rượu nói sảng, không thể xem là thật, đêm đã khuya rồi, bản tọa về nghỉ ngơi.” Vừa nói, liền định xông cửa đi ra.
Hạng Dũng vung chiếc búa lớn trên tay xuống, chặn ngang đường đi của Chu Chính, thân hình vạm vỡ chắn ngang cửa ra vào, từ trên cao nhìn xuống Chu Chính.
Chu Chính không sợ, hơi híp mắt lại: “Hạng Dũng, ngươi muốn động thủ với bản tọa sao? Bản tọa uống hơi nhiều rượu, có chút thần trí không rõ, nhìn ngươi như đầu óc có vấn đề.”
Hạng Dũng trầm giọng nói: “Quản sự đại nhân là Khai Thiên cảnh, mỗ gia tự nhận không phải đối thủ, thật muốn đánh nhau, chỉ có phần bị lăng nhục, nhưng chuyện của Tiểu Điệp liên quan quá lớn đến mỗ gia, quản sự đại nhân nếu có thượng sách, xin cứ nói thẳng, mỗ gia vô cùng cảm kích.”
“Ta nếu không nói thì sao?” Chu Chính lạnh lùng nhìn hắn.
Hạng Dũng hắc hắc nhe răng cười: “Quản sự đại nhân dù là Khai Thiên, cũng chỉ là nhất phẩm Khai Thiên, mỗ gia liều mạng, đoán chừng cũng có thể cắn xuống ngươi hai ba cân huyết nhục!”
“Ngươi điên rồi!” Chu Chính đột nhiên biến sắc.
Hạng Dũng sờ lên đầu, thần sắc dữ tợn: “Vẫn xin quản sự đại nhân dạy ta!”
Chu Chính không nói gì, bốn mắt đối mặt với hắn, trong mắt Hạng Dũng chỉ có kiên nghị và ngoan lệ.
Thật lâu sau, Chu Chính mới nói: “Hạng Dũng, ngươi sao lại cố chấp đến thế! Điệp U cô nương nếu vô ý với ngươi, ngươi hà tất phải dây dưa không rõ?”
“Đó là chuyện của mỗ gia, quản sự đại nhân không cần bận tâm!”
“Ai!” Chu Chính thở dài một tiếng, “Vốn chuyện này dù thế nào cũng không đến lượt ta phải nói nhiều, nhưng nhìn ngươi si tình như vậy, bản tọa cũng không phải không thể chỉ điểm ngươi một câu, chỉ là. . .”
Hạng Dũng nói: “Quản sự đại nhân yên tâm, chuyện này không liên quan gì đến ngài, dù kết quả cuối cùng thế nào, Hạng mỗ một mình gánh chịu!”
“Rất tốt!” Chu Chính gật đầu, “Đã thế, ngươi ghé tai đây!”
Hạng Dũng vội vàng xẹt tới, Chu Chính thấp giọng, cùng hắn nói tỉ mỉ một trận. Hạng Dũng nghe thần sắc biến đổi không ngừng, thầm cảm khái Chu Chính này quả thật tâm ngoan thủ lạt, chuyện này nếu thật làm, Dương Khai chắc chắn phải chết, hơn nữa còn không đánh mà thắng!
Một lát sau, Chu Chính trầm giọng nói: “Chuyện này liên lụy quá lớn, nếu bại lộ, ngươi cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, phải cẩn thận suy nghĩ kỹ càng.”
Hạng Dũng hắc hắc cười nhẹ nói: “Quản sự đại nhân đưa ra ý kiến hay, ta nếu không đi làm một phen, chẳng phải phụ lòng ngài.”
“Liên quan gì đến ta?” Chu Chính kinh hãi.
Hạng Dũng vội vàng vỗ miệng mình: “Đúng đúng đúng, không liên quan đến quản sự đại nhân, đều là chủ ý của mỗ gia, tới tới tới, uống rượu uống rượu.”
Bàn đều bị đạp đổ rồi, còn uống cái gì nữa. Chu Chính phất tay áo nói: “Đêm đã khuya, bản tọa về nghỉ ngơi.”
Hạng Dũng nói: “Vậy từ giờ trở đi chuyện này xin nhờ Chu quản sự.”
Chu Chính thân thể lảo đảo, cũng không biết mình đưa ra chủ ý này rốt cuộc là phúc hay họa, nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp, nhìn thần thái của Hạng Dũng, đó là không thể không làm, chỉ có thể thầm cầu nguyện đánh trúng tử huyệt của tên kia, khiến hắn vĩnh viễn không thoát thân được.
Cuộc sống ở Tạp Dịch phòng không có gì đặc sắc, Dương Khai sau khi trở về từ chỗ Điệp U liền ngồi xuống nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại lôi kéo Lão Phương đi một chuyến phường thị, chủ yếu là đi mở rộng tầm mắt.
Tình hình trong phường thị kia đại khái hắn đều hiểu, nhưng trên nhiều quầy hàng vẫn có một vài món đồ kỳ quái, đều do bọn tạp dịch mang từ trong Càn Khôn thế giới của riêng mình ra.
Vì mua cho Điệp U lọ Vô Cấu Kim Lộ tam phẩm kia, hắn có thể nói là tan gia bại sản, còn nợ Lão Phương một ít Khai Thiên Đan, nhưng hắn cũng không vội, dù sao tháng sau lại có thể thu nhập một khoản lớn Khai Thiên Đan.
Ăn uống trong phường thị đều tính vào đầu Lão Phương, Lão Phương đương nhiên sẽ không so đo với hắn, thậm chí lần này còn thần thần bí bí dẫn hắn đi một chỗ.
Chỗ đó cực kỳ kín đáo, nhìn bề ngoài không có gì thu hút, nhưng vào bên trong mới biết được có càn khôn, mà người tới đây, chẳng những bao gồm bọn tạp dịch của Tạp Dịch phòng, thậm chí còn có một ít đệ tử Thất Xảo Địa ra ra vào vào, không ít người mặc áo bảy sắc của đệ tử Thất Xảo Địa ở bên trong ôm trái ôm phải, tận hưởng niềm vui của một mình nhiều vợ.
Dương Khai kinh ngạc đến cực điểm, kéo Lão Phương nói: “Trong phường thị mà còn có loại địa phương này?”
Lão Phương cười nhạo: “Cái này có gì đáng ngạc nhiên, từ xưa đến nay, nghề này đều có mặt ở khắp nơi.”
“Những cô nương này. . . đều là ai?” Dương Khai quan sát tả hữu.
Lão Phương thở dài một tiếng: “Đều là tạp dịch của từng linh địa, mọi người cũng chỉ vì cuộc sống, trước kia không có khả năng gì, bây giờ có khả năng, tự nhiên là có thể giúp đỡ một tay thì giúp một tay.”
Dương Khai thần sắc cổ quái nhìn hắn, lần đầu nghe người ta nói nghề này cao thượng như vậy, khẽ nhíu mày nói: “Bọn tạp dịch chắc đều không có tiền gì đi.”
Lão Phương nói: “Cho nên đó, nơi này tới nhiều nhất vẫn là đệ tử Thất Xảo Địa, tạp dịch thực sự tới đây tầm hoan tác nhạc, rất rất ít, nơi này tuy nói không chuyên môn vì đệ tử Thất Xảo Địa mở, nhưng cơ bản cũng dựa vào bọn họ mới duy trì được.”
Cũng đúng như Lão Phương nói, Dương Khai ở đây nhìn thấy phần lớn đều là đệ tử Thất Xảo Địa áo bảy sắc, tạp dịch tới đây cũng chỉ có mấy người mà thôi, cái này còn bao gồm hai người bọn họ.
“Đừng nói nhảm, nhanh đi tìm cô nương chăm sóc một chút.” Lão Phương đẩy hắn một cái, chỉ vào đám mười cô gái bên kia nói: “Ưng cô nào, trực tiếp mang lên lầu.”
Nói xong, mình ngược lại lên lầu trước, xe nhẹ đường quen đi vào trước một căn phòng gõ cửa, lát sau, cửa phòng mở ra, một cánh tay ngọc thò ra, kéo Lão Phương vào.
Dương Khai nhìn trợn mắt há mồm, đứng tại chỗ gãi đầu, nhìn sang một bên, mười cô gái kia cũng tò mò nhìn hắn, nhưng không ai có ý định tới bắt chuyện.
Nơi này chủ yếu dựa vào đệ tử Thất Xảo Địa mới duy trì được, hơn nữa mỗi tháng chỉ mở ba ngày, các cô nương cũng biết, muốn kiếm tiền, tốt nhất là từ trên thân những người mặc áo bảy sắc kia kiếm lấy, tạp dịch như Dương Khai tiến đến, phần lớn đều bị bỏ qua, trừ phi chủ động tới bắt chuyện với các nàng.
Không ai để ý tới vừa hay!
Đi thẳng tới một chiếc bàn cạnh, gọi tiểu nhị, kêu một bàn thịt rượu, tự mình uống.
Tuy nhiên phải nói, nơi đây dù có chuyện mua bán da thịt, nhưng không có nhiều phong trần khí, giống như một tòa trà lâu.
Nếu không phải vì đợi Lão Phương, Dương Khai đã rời đi từ lâu rồi.
Đợi mãi đợi mãi không thấy ra, thịt rượu cũng đổi một bàn, cuối cùng vẫn là một cô nương không chịu được, đi tới nói: “Vị sư huynh này ngươi đang đợi bạn sao?”
Dương Khai gật đầu.
Cô nương kia hé miệng cười nói: “Vậy ngươi không cần đợi nữa, ta nghe các sư tỷ bên kia nói, bạn ngươi mỗi lần tới, cũng sẽ ngủ lại ở đây.”
Dương Khai suýt nữa chửi thề, mặt đen lại nói tiếng cảm ơn, thanh toán tiền thịt rượu, đang định rời đi, cô nương kia bỗng nhiên đưa tay nắm lấy ống tay áo Dương Khai.
Dương Khai quay đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, không khỏi hỏi: “Sư muội có việc?”
Nữ tử cúi đầu: “Sư huynh tới đây, chỉ để uống rượu thôi sao?”
Dương Khai không phải đồ ngốc, tự nhiên hiểu ý nàng là gì, quan sát kỹ nàng một chút, phát hiện nữ tử này tướng mạo thanh tú, toàn thân không có nửa điểm phong trần khí, cười nói: “Ta chỉ đi cùng người ta, trước đây chưa từng tới loại địa phương này bao giờ.”
Giọng cô gái rất nhỏ: “Mọi việc đều có lần đầu tiên, sư huynh có muốn. . . có muốn thử một chút không?”
Nói chuyện, cái đầu nàng nhanh chóng vùi vào ngực, sắc mặt càng đỏ như lửa đốt.
Dương Khai nhìn có chút im lặng, trong lòng biết nữ tử trước mặt này hoặc là bản tính dễ ngại ngùng, hoặc là chưa ra ngoài mấy lần, còn chưa quen.
Đang nghĩ vậy thì, cô gái kia nói: “Không giấu sư huynh. . . Sư muội ta. . . Ta, ta cũng là lần đầu.”
Dương Khai nhíu mày hỏi: “Sư muội tới đây, vì cái gì?”
Nữ tử ngậm miệng không đáp. Nhưng Dương Khai ở đây cũng đã mấy tháng, tự nhiên biết cuộc sống kham khổ của bọn tạp dịch, một năm ba viên Khai Thiên Đan thù lao, có thể nói là muốn mua một phần vật liệu nhị phẩm, cũng cần một ngàn sáu trăm viên, muốn nhanh chóng tấn thăng Khai Thiên, dù sao cũng phải tìm cách khác.
Trong lòng thở dài, biết Lão Phương nói không sai, nếu không phải cuộc sống không dễ, ai lại đến nơi này?
Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên bước vào một đại hán vạm vỡ, ánh mắt quét qua, dừng lại trên người Dương Khai, kinh ngạc sau đó đi tới.
Cảm giác được động tĩnh, Dương Khai quay đầu nhìn lại, cũng ngạc nhiên: “Phương huynh?”
“Ngươi sao lại ở đây?” Phương Thái tò mò nhìn Dương Khai, “Ngươi có phải đi nhầm chỗ không?”
“Phương huynh muốn nói gì?” Dương Khai khẽ nhíu mày.
“Không có gì.” Phương Thái chậm rãi lắc đầu, đại khái cũng không muốn nói nhiều với hắn, nhìn trái phải một chút, sau đó nhìn nữ tử bên cạnh Dương Khai, mỉm cười nói: “Vị sư muội này, nhìn người phải nhìn cho kỹ mới được, có một số người dù có tiếp đãi e rằng cũng không có thù lao, đến lúc đó làm không công một trận thì không lời.”
Nữ tử kia cười lớn một tiếng: “Vị sư huynh này nói đùa.”
Phương Thái nói: “Không đùa, ngươi kéo vị này là người mới, tới đây chưa được mấy tháng, ngay cả tiền công cũng chưa nhận lần nào, sao có thể cho ngươi gì thù lao?”
Nữ tử kỳ lạ nhìn Dương Khai một chút, biểu hiện của Dương Khai vừa rồi không giống như người mới, bàn thịt rượu kia hắn trả tiền rất sảng khoái, chỉ nhiều không ít.
“Phương mỗ thì khác, quay đầu nhất định để sư muội hài lòng.” Nói xong, đưa tay nắm lấy cánh tay nữ tử, nữ tử kia cũng không tiện tránh né, lập tức bị giữ lại tại chỗ, vội vàng quay đầu nhìn Dương Khai, vẻ mặt cầu khẩn, nói cho cùng, nàng càng muốn tiếp đãi Dương Khai, nếu không như vậy, vừa rồi cũng sẽ không chủ động tới nói chuyện với hắn.
Có thể khiến nàng thất vọng là, Dương Khai chỉ nhìn nàng một chút, liền chắp tay nói: “Vậy xin không làm phiền chuyện tốt của Phương huynh, cáo từ.”
“Hừ!” Phương Thái hừ lạnh một tiếng.
Dương Khai cất bước đi ra ngoài, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng phía sau có một đôi mắt vẫn luôn nhìn mình.
Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter…↓ ↓ ↓