» Chương 3880: Dị biến

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Nhấc thương vẫy một cái, gỡ không gian giới trên tay Phương Thái xuống, rồi đưa cho Giang Thắng nói:
– Cũng không biết bên trong có cái gì đồ tốt, hai vị sư huynh theo giúp ta đi ra một chuyến, lao khổ công cao, coi như là cám ơn hai vị sư huynh.
– Này làm sao có ý tốt?
Giang Thắng miệng nói vậy, nhưng tay thì chẳng khách khí chút nào, trực tiếp nhận lấy không gian giới kia, cười hắc hắc nói:
– Vậy thì cám ơn sư đệ.
Thầm nghĩ, hay là Dương sư đệ biết cách đối nhân xử thế, trách không được có thể được Đỗ sư huynh thưởng thức, sau này mình thật sự phải học hỏi, nói không chừng có thể nhờ đó mà thăng tiến. Y nháy mắt ra dấu với Mã Lục, thu hồi không gian giới, cũng không kiểm tra bên trong có gì, dù sao bất kể có gì thì hai người cũng phải chia đều.
– Bên này sự tình đã xong, chúng ta cái này liền trở về đi.
Mã Lục nói một tiếng, Giang Thắng cùng Dương Khai đương nhiên không dị nghị. Dương Khai dù rất muốn nán lại để trải nghiệm phong thổ Càn Khôn thế giới này, nhưng giờ này khắc này thật sự không có tâm tình đó.

Ba người lúc này phóng lên trời.

Nhưng còn chưa bay được bao xa, không gian phía trên đột nhiên tối sầm lại.

Mã Lục ngẩng mắt nhìn lên:
– Thứ gì?
Vừa dứt lời, cả người bỗng nhiên biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện.

Dương Khai cùng Giang Thắng đều quá sợ hãi, cùng dừng bước chân, không nói lời nào dựa lưng vào nhau, thần niệm quét ra giám sát bốn phương. Giang Thắng càng không ngừng khẽ gọi tên Mã Lục, nhưng căn bản không nhận được nửa điểm đáp lại.

Một lát sau, Giang Thắng mới thấp giọng nói:
– Dương sư đệ, vừa rồi ngươi thấy cái gì sao?
Dương Khai chậm rãi lắc đầu:
– Cái gì cũng không phát hiện.

Giang Thắng nghe vậy, trái tim thẳng chìm xuống. Không hề phát hiện thứ gì mới là tệ nhất. Bây giờ Mã Lục đột nhiên mất tích ngay dưới mắt hai người, hắn và Dương Khai lại không chút phát giác, thật sự là cực kỳ quỷ dị.
– Đi!
Giang Thắng không do dự nữa, chào Dương Khai một tiếng, lấy tốc độ cực nhanh hướng lên trời xông lên. Dương Khai cũng nghiêm túc, lập tức đuổi theo.

Giây tiếp theo, không gian phía trên lại tối sầm.

Dương Khai vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên dường như có vật gì đó từ đầu che xuống. Cùng lúc đó, Giang Thắng quát lớn:
– Chia ra đi!
Chưa đợi Dương Khai kịp hoàn hồn, Giang Thắng đã xa xa độn mở, nhưng vật đen sì kia lại chẳng quan tâm đến Dương Khai, ngược lại đuổi theo Giang Thắng mà đi. Thoáng cái, Giang Thắng cũng theo gót Mã Lục, không thấy bóng dáng.

Da đầu Dương Khai tê dại, trực giác cảm thấy toàn thân lông tơ dựng ngược. Nhờ khoảnh khắc vừa rồi, hắn ngược lại đã thấy hình dáng bóng đen kia.

Tựa như một túi vải phóng đại…

Túi vải này chụp xuống, Giang Thắng liền bị mang đi. Nghĩ đến Mã Lục cũng kỳ lạ mất tích như vậy.

Có thể dễ dàng mang đi hai Khai Thiên cảnh, uy năng của bí bảo này có thể tưởng tượng. Dương Khai tự thấy mình khó tránh khỏi. Điều càng khiến hắn kinh ngạc, là chủ nhân ngự sử bí bảo này!

Cho đến bây giờ hắn cũng không thấy rốt cuộc là ai đang động thủ!

Đứng trong hư không, Dương Khai quan sát tả hữu, chắp tay ôm quyền nói:
– Vị tiền bối cao nhân nào ở đây, Thất Xảo Địa Dương Khai cung thỉnh tiền bối hiện thân gặp mặt!
Không có hồi âm, trên đầu lại tối sầm.

Đã sớm chuẩn bị, Dương Khai lập tức thúc đẩy Không Gian Pháp Tắc, muốn bỏ chạy khỏi chỗ cũ. Nhưng từ sâu xa lại có một cỗ khí cơ vô hình khóa chặt hắn, khiến hắn căn bản không có chỗ che thân.

Mắt tối sầm lại, ngay lập tức cảm giác mình tiến vào một không gian kỳ lạ.

Chưa đợi Dương Khai thích ứng, liền cảm giác có người đẩy mình sang bên cạnh. Không chỉ thế, bên cạnh còn có tiếng quyền đấm chân đá, lại có một cỗ kình lực sắc bén đánh về phía mình.

Dương Khai đưa tay ngăn lại, hô lớn:
– Hai vị sư huynh chớ có động thủ!
Tiếng lốp bốp dừng lại ngay lập tức, tiếng kinh hô của hai người đồng thời vang lên:
– Dương Khai?
Hô xong, lại cùng nhau hô một tiếng.

– Mã Lục?

– Giang Thắng?

Mã Lục ồ một tiếng, kinh ngạc nói:
– Nguyên lai các ngươi cũng bị đưa vào đây, ta còn tưởng có người đánh lén ta đây.
Giang Thắng nói:
– Rốt cuộc là ai ngầm hạ độc thủ, đây cũng là địa phương nào?
Dương Khai nói:
– Ai thì ta không thấy, bất quá nơi này hẳn là không gian nội bộ của một cái bí bảo. Vừa rồi Giang sư huynh bị mang đi lúc ta liếc thấy đó là một kiện bí bảo hình dáng bao tải.
Mã Lục trầm giọng nói:
– Bí bảo hình dáng bao tải? Lão Giang, ngươi nhận ra là cái gì không?
– Chưa từng nghe nói.
Giang Thắng chậm rãi lắc đầu, thanh âm ngưng trọng nói:
– Bất quá có thể thần không biết quỷ không hay mang hai huynh đệ chúng ta vào đây, vị cao nhân này ít nhất cũng là Tứ Phẩm Khai Thiên.
– Tứ Phẩm Khai Thiên…
Dương Khai kinh ngạc:
– Hắn mang chúng ta vào đây làm gì?
Mã Lục dở khóc dở cười:
– Ta đây nào biết được, bất quá người ta có thể là tại Càn Khôn thế giới này đặt chân, chúng ta vừa rồi khoảnh khắc phản đồ thời điểm quấy rầy đến người ta.
– Có phải là kẻ thù của Thất Xảo Địa chúng ta không?
Dương Khai suy đoán:
– Ta vừa rồi tự báo gia môn, người ta không để ý chút nào.
Giang Thắng nuốt nước miếng một cái:
– Sư đệ ngươi đừng nói nữa, sư huynh ta sợ đến run. Tuyệt đối đừng là kẻ thù của Thất Xảo Địa ta, nếu không ba người chúng ta ai cũng sống không được. Tốt nhất chính là như Lão Mã nói, chúng ta không cẩn thận quấy rầy đến người ta, người ta là muốn trừng phạt nhẹ thôi.

Mã Lục bỗng nhiên cao giọng nói:
– Tiền bối, tiền bối, chúng ta không biết tiền bối pháp giá ở đây, trước đó có chỗ mạo phạm, còn xin tiền bối thứ tội.
Giang Thắng cũng vội vàng nói:
– Đúng vậy a tiền bối, người đại nhân đại lượng, chớ cùng chúng ta so đo. Trước thả mấy chúng ta ra ngoài đi, có lời gì hảo hảo nói, vãn bối trong này trước cho ngươi bồi cái không phải.
Hai gia hỏa này cũng mặc kệ người khác có thể nghe được hay không, dù sao cứ cầu xin trước. Dương Khai nghe một mặt im lặng.

Gào to nửa ngày, không có gì động tĩnh, hai người cũng nghỉ ngơi.

Mã Lục thở dài:
– Liền biết chạy xa khẳng định không có chuyện tốt, quả nhiên là không có chuyện tốt.
Dương Khai hỏi:
– Thất Xảo Địa chúng ta có kẻ thù gì không?
– Không nghe nói.
Giang Thắng lắc đầu:
– Bất quá huynh đệ chúng ta gia nhập Thất Xảo Địa cũng bất quá ngàn năm, nói không chừng thật có kẻ thù. Bất quá người ta tiền bối nếu chỉ bắt không giết, hẳn là sẽ không làm gì chúng ta.
Mã Lục liên tục gật đầu:
– Lão Giang nói không sai, nếu là thật sự là kẻ thù của Thất Xảo Địa ta, chỉ sợ sớm đã giết chúng ta.
Một phen tự an ủi, hai người cuối cùng cũng bớt luống cuống.

Trong không gian chật hẹp chen chúc này cũng không biết chờ đợi bao lâu, bỗng nhiên một tia sáng chiếu vào, giống như trên đỉnh đầu mở một cái cửa sổ mái nhà.

Ba người bị vây trong đó không chút do dự, gần như cùng một lúc thúc đẩy thân pháp hướng cửa sổ mái nhà kia phóng đi, thoáng cái thoát khỏi trói buộc, xuất hiện trong một cái sơn động.

Mã Lục Giang Thắng rõ ràng tâm linh tương thông, vừa được tự do liền lập tức dựa vào nhau, tả hữu dò xét. Dương Khai cũng ngưng thần tĩnh khí, thần niệm càn quét.

Rất nhanh, ánh mắt ba người đều dừng lại tại phía trước cách đó không xa. Bên kia đứng một nam tử trung niên thân hình gầy yếu, sắc mặt âm trầm, kích cỡ không cao. Trên thân nam tử này quần áo phác tố không hoa, giống như giặt qua rất nhiều lần, tóc đơn giản thắt một cái búi tóc, một tay nhấc một thanh kiếm gỗ, một tay nhấc một cái túi.

Cái túi kia chính là bao tải Dương Khai trước đó nhìn thoáng qua. Bất quá giờ phút này chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, rất nhanh bị nam tử thu vào trong tay áo.

Không cần phải nói, chính là gia hỏa này trước đó âm thầm ra tay, bắt giữ một nhóm ba người.

Nhìn thấy người thì dễ làm, sợ nhất là ngay cả người cũng không gặp được. Mã Lục Giang Thắng liếc nhau, người trước chắp tay ôm quyền nói:
– Vãn bối Thất Xảo Địa Mã Lục, xin ra mắt tiền bối. Xin hỏi tiền bối tôn tính đại danh.
Thực lực không bằng người thì bi ai như vậy, vô duyên vô cớ bị người bắt giữ, còn phải khách khí hỏi tên người ta, kèm theo chút thận trọng, sợ làm tức giận đối phương.

– Hừ!
Nam tử kia chỉ hừ nhẹ một tiếng, uy thế lớn lao liền từ trời mà xuống. Dương Khai trong nháy mắt cảm giác trên đỉnh đầu đè ép cả một thế giới, một thân xương cốt đều lóc cóc rung động, ngực bị đè nén gần như muốn phun máu, toàn bộ nhờ ý chí kiên cường mới không bò xuống.

Ngược lại Mã Lục cùng Giang Thắng, tu vi dù sao cao hơn một chút, tình huống so với hắn tốt hơn, nhưng cũng đều sắc mặt khó coi, biểu cảm khó chịu.

Dương Khai cũng là lần đầu khoảng cách gần quan sát chênh lệch một trời giữa Khai Thiên cảnh. Cùng là Khai Thiên, Mã Lục Giang Thắng bất quá Nhất Phẩm, người ta ít nhất là Tứ Phẩm. Chỉ hừ lạnh một tiếng liền khiến Mã Lục Giang Thắng sư huynh đệ hai người có chút chịu không nổi. Cái này nếu là đánh nhau, sao có thể là đối thủ? Chỉ sợ tùy tiện liền có thể giết chết hai người.
– Các ngươi đều là Thất Xảo Địa?
Nam tử quét ba người một cái, uy thế tự thân chậm rãi thu liễm, lúc này mới khiến Dương Khai bọn người như trút được gánh nặng.
Mã Lục một mặt kinh hãi, chắp tay ôm quyền:
– Bẩm tiền bối, ba người chúng ta chính là đệ tử Thất Xảo Địa.
– Rất tốt!
Nam tử gật đầu:
– Đang lo tìm không thấy Thất Xảo Địa, các ngươi ngược lại tự dâng mình tới cửa.
Lời vừa nói ra, sắc mặt ba người đại biến. Lời này nghe không giống như lời nói tốt. Gia hỏa này hiển nhiên cùng Thất Xảo Địa có thù. Quả nhiên là linh ứng, trước đó ba người còn suy đoán người này có phải cùng Thất Xảo Địa có thù hay không, hiện tại liền thành thật.

Mã Lục vội vàng nói:
– Tiền bối, ba người chúng ta bất quá là đệ tử bình thường của Thất Xảo Địa. Ngài nếu thật cùng Thất Xảo Địa có thù oán gì, cứ việc đi tìm Tôn Giả Thiên Quân là được, không liên quan gì đến chúng ta a.
– Khoác bộ y phục này, liền cùng các ngươi có quan hệ!
Nam tử hừ lạnh.

Dương Khai nghe kém chút thổ huyết. Y phục này hắn mặc vào mới không bao lâu, không đến mười ngày. Cùng Mã Lục Giang Thắng bọn họ cũng không giống. Mình đây có tính là gặp tai bay vạ gió không?
– Các ngươi cái gì Tôn Giả, Thiên Quân, bản tọa tự sẽ đi tìm bọn hắn. Bất quá bây giờ còn chưa phải lúc!
Nam tử nói xong, đưa tay ném đi, lại đem túi vải kia ném ra ngoài.

Dương Khai ngay cả thời gian phản ứng cũng không có liền mắt tối sầm lại, không cần phải nói, lại bị tên kia thu vào trong túi.

Mã Lục Giang Thắng hiển nhiên cũng hiểu rõ tình cảnh hiện tại không ổn. Đơn giản giao lưu một trận, quyết định tiên hạ thủ vi cường, thử từ nội bộ phá vỡ bí bảo này, xem có thể thoát khốn hay không.

Nhưng mà hai người không động thủ còn tốt, vừa động thủ, năng lượng tứ dật mạnh mẽ ập tới, ngược lại làm ba người dính đầy bụi đất, Dương Khai càng kém chút bị thương.

Hết cách, hai người chỉ có thể dừng tay. Trong túi người một lời ta một câu cầu khẩn, đáng tiếc căn bản không nhận được nửa điểm đáp lại, cũng không biết nam tử kia là khinh thường để ý tới hay là nghe không được.

Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter…↓ ↓ ↓

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3966: Muốn ăn

Chương 3965: Việc này còn chưa xong

Chương 3964: Nữ nhân điên