» Chương 3969: Hải công tử

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Converter: DarkHero

“Chỉ có các ngươi nói ngọt, biết dỗ người vui vẻ!” Bà chủ cười nhẹ, quay người đi vào trong sân, cho đến khi bóng dáng nàng khuất dạng, đại sảnh tĩnh mịch mới lại trở nên ồn ào.

“Tình huống thế nào?” Dương Khai trừng mắt nhìn qua quầy thu ngân, cô thu ngân lại một mặt mộng nhiên. Không phải nói bà chủ mỗi lần ăn Tuyết Thiên Nhất Tuyến đều sẽ tâm tình sa sút rất lâu sao? Sao lần này thái độ khác thường?

“Thấy không, thấy không, bà chủ đeo cây trâm đó lên rồi.” Lão Bạch cũng không kịp lau chùi, lại gần thấp giọng nói, trên mặt đầy vẻ kinh dị, cũng không biết nghĩ tới điều gì.

Làm sao nhìn không thấy, vừa rồi bà chủ còn cố ý sửa sang chiếc Ngân Lưu Kim Phượng Trâm kia, hỏi ý kiến Dương Khai và cô thu ngân.

“Cây trâm đó thế nào?” Dương Khai mới gia nhập Đệ Nhất Khách Điếm chưa lâu, nghe mơ mơ màng màng.

“Cây trâm đó…” Cô thu ngân cau mày nói: “Là một người rất quan trọng tặng cho bà chủ, bà chủ đã lâu không đeo.”

“Hơn nữa thái độ bà chủ hôm nay cũng không bình thường!” Lão Bạch nhìn chằm chằm về phía hậu viện.

“Sự tình ra khác thường tất có yêu!” Cô thu ngân tặc lưỡi.

“Vậy ta có đi hay không?” Dương Khai hỏi, vừa rồi bà chủ đã gọi hắn qua, nói có việc muốn nói với hắn, vốn đã quyết tâm trong vòng ba ngày này tuyệt đối sẽ không đi tìm bà chủ, hiện tại lại có chút tiến thoái lưỡng nan.

“Đi đi đi.” Lão Bạch nắm lấy cánh tay hắn đẩy về phía nội viện, “Bà chủ triệu hoán, sao có thể không đi?”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Dương Khai lo âu trong lòng, đừng lại bị bà chủ chuốc say, tai nạn xấu hổ lần trước không muốn xảy ra lần nữa.

“Nói nhảm nhiều vậy, nhanh đi!” Lão Bạch sốt ruột nói.

Dương Khai không có cách nào, đành phải kiên trì bước vào trong sân.

Đợi hắn đi rồi, Lão Bạch mới trở lại quầy hàng, nhìn bóng dáng Dương Khai, thản nhiên thở dài: “Đã nhiều năm như vậy, cũng nên thoát ra rồi.”

Cô thu ngân cúi mắt: “Huyết hải thâm cừu, muốn thoát ra nào dễ dàng như vậy, bất quá có một cái điểm tựa cũng không tệ, nói đi thì phải nói lại, nội tình tiểu tử Dương Khai này đã tra rõ ràng chưa? Đừng đến cuối cùng xảy ra vấn đề gì.”

Lão Bạch nói: “Ta tự mình xuất mã, nào có gì không rõ ràng, hắn cũng mới đến 3000 thế giới chưa lâu, cũng không cần điều tra nhiều, hơn nữa tính tình gia hỏa này rất hợp khẩu vị của ta, không giống như người bên kia.”

“Vậy thì tốt rồi.” Cô thu ngân thở phào một hơi, “Cùng một chỗ té ngã hai lần, bà chủ thật sự không bò dậy nổi.”

Hai người liếc nhau, trùng điệp thở dài.

Trong khuê phòng, bà chủ ngồi ngay ngắn, Dương Khai sau khi đi vào liền có chút nơm nớp lo sợ, may mắn, trong phòng không có mùi rượu, cũng không có những thứ lộn xộn gì, xem ra bà chủ đêm qua không uống rượu.

“Thứ này cho ngươi, về hảo hảo luyện hóa.” Bà chủ cũng không nói gì khác, trực tiếp đưa cho Dương Khai một vật hình thoi.

Dương Khai nhận lấy, nhíu mày: “Vực Toa?”

Thứ này hắn từng thấy qua, trước đó ở Tinh Thị tìm người tính tiền, đi không ít cửa hàng, đã biết rất nhiều vật phẩm mua bán trong Tinh Thị, Vực Toa này là một trong số đó.

Đúng như tên gọi, thứ đồ chơi này chuyên dùng để xuyên qua vực môn, Bách Luyện Đường bên kia có bán, hơn nữa hình như xem phẩm chất tốt xấu còn chia làm mấy cấp bậc.

Loại kém nhất 10 vạn bắt đầu, lên đến mấy chục vạn, hơn trăm vạn thậm chí mấy trăm vạn đều có. Phẩm chất càng tốt, giá cả càng đắt, đương nhiên thời gian sử dụng cũng càng dài.

Vực Toa cấp thấp nhất chỉ có thể chịu được ba, năm lần xuyên qua, nhiều hơn nữa thì không thể chịu được loại áp lực khi xuyên qua vực môn, cố gắng sử dụng sẽ chỉ vỡ nát.

Vực Toa xa hoa nhất thì có thể sử dụng vô hạn, căn bản sẽ không có nguy cơ hư hỏng, đương nhiên, giá cả cũng cao.

Dương Khai không biết bà chủ cho mình cấp bậc nào, nhưng bà chủ xuất thủ chắc chắn sẽ không quá kém.

“Ngươi nhận ra thì dễ rồi.” Bà chủ cười cười, “Kỳ thật lần trước… thôi không nói nữa, về sau lại đừng tùy tiện cưỡng ép xuyên qua vực môn, ngươi vẫn chưa đến Khai Thiên, làm như vậy rất nguy hiểm, luyện hóa cái này, ngày sau nếu muốn xuyên qua vực môn thì dùng nó là được.”

Đây cũng là thứ cần thiết, Dương Khai cũng không khách sáo với nàng, gật đầu nói: “Vậy thì cám ơn bà chủ.”

Bà chủ cười nhạt một tiếng: “Cảm ơn cái gì, ngươi là tiểu nhị trong tiệm ta, ta tự nhiên phải lo lắng cho an toàn của các ngươi, đi đi, không có việc gì thì đi nhanh lên.”

Nói xong, phất tay.

Dương Khai ôm quyền cáo lui, đi ra chưa được mấy bước, chợt nhớ tới một chuyện, xoay người nói: “Bà chủ, trong tiệm chúng ta còn thiếu người không?”

Bà chủ ngẩng mắt nhìn hắn một chút: “Sao vậy?”

“Là như vậy, nếu trong tiệm còn thiếu người, ta muốn giới thiệu một người đến, người đó giúp ta không ít việc, nhưng vì thực lực không cao, cho nên ở trong Tinh Thị này cuộc sống rất gian nan.”

Bà chủ hơi trầm ngâm nói: “Lần trước ngươi gọi tới báo tin nữ nhân kia?”

“Đúng, chính là nàng!” Dương Khai gật đầu, “Nàng tên La Hải Y, sinh ra ở trong Tinh Thị này, luôn không gia nhập thế lực nào, bà chủ nếu cảm thấy không yên tâm, có thể đi tìm hiểu lai lịch của nàng.”

“Không cần, ngươi đi nói với nàng đi, nếu nàng đồng ý, thì để nàng đến, dù sao cũng chỉ là thêm một người.”

Bà chủ đáp ứng sảng khoái như vậy ngược lại vượt quá dự kiến của Dương Khai, lập tức nói lời cảm ơn.

Trở lại đại sảnh, Lão Bạch lập tức tiến lên đón, lo âu nhìn hắn: “Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, ta đi ra ngoài một chuyến!” Dương Khai nhét khăn trắng vắt trên vai vào tay Lão Bạch, bước nhanh rời đi.

Lần trước ở nhà La Hải Y, cho nên Dương Khai còn mơ hồ nhớ vị trí, một đường đi đến phía ngoài Tinh Thị, thật vất vả tìm thấy nhà La Hải Y trong đống kiến trúc lộn xộn, lại phát hiện trong nhà không có ai.

May mắn vẫn còn cách thức liên lạc với La Hải Y, lúc này lấy ra liên lạc châu, đưa tin nàng.

Chưa đến thời gian một nén hương, La Hải Y đã vội vàng xuất hiện, nhìn thấy Dương Khai sau một mặt ngạc nhiên nói: “Dương đại nhân, sao ngài lại tới đây?”

Từ sau chuyện ở phòng đấu giá Phong Vân, nàng liền không gặp lại Dương Khai nữa, cũng không thấy Dương Khai liên lạc với nàng, vốn còn tưởng Dương Khai đã quên nàng, ai ngờ hơn một tháng trôi qua, Dương Khai lại tìm tới.

Dương Khai khẽ mỉm cười nói: “Sao? Không thể tới sao?”

La Hải Y liền vội vàng xua tay nói: “Không phải ý này, chỉ là mấy ngày trước thiếp thân đi Đệ Nhất Khách Điếm tìm ngài, bên đó nói ngài mất tích.”

Dương Khai bật cười nói: “Một trận hiểu lầm thôi…” Sắc mặt bỗng nhiên run lên, kinh ngạc nói: “Ngươi ngưng tụ đạo ấn rồi?”

So với lần trước gặp nhau, La Hải Y tuy vẫn là Đế Tôn cảnh, nhưng trên người rõ ràng có khí tức đạo vận lưu chuyển, điều này chứng tỏ nàng đã ngưng tụ đạo ấn thành công, có thể kỳ vọng cảnh giới Khai Thiên.

La Hải Y nói: “Còn phải đa tạ Dương đại nhân tặng cho thiếp thân Đại Đạo Đan, bằng không thiếp thân không biết năm nào tháng nào mới có thể ngưng tụ đạo ấn.” Nàng mấy ngày trước đi Đệ Nhất Khách Điếm tìm Dương Khai, vốn chỉ muốn tạ ơn, ai ngờ đến nơi lại nghe nói Dương Khai không hiểu mất tích, bà chủ Đệ Nhất Khách Điếm vì thế đã nổi giận rất lớn, dọa nàng đi nhanh lên, đoạn thời gian gần đây tuy cũng để ý tin tức Dương Khai, nhưng lại không thu hoạch được gì.

“Tiện tay mà thôi.” Dương Khai khoát khoát tay, Đại Đạo Đan đó là hắn tiện tay lấy từ phòng đấu giá về, bản thân cũng không có tác dụng gì, vốn là để đưa cho La Hải Y, “Ngươi cũng đừng gọi gì đại nhân, xem trọng ta, gọi ta một tiếng Dương đại ca là được.”

Nghĩ đến sau này mọi người sẽ cùng làm việc ở Đệ Nhất Khách Điếm, xưng hô này sao cũng phải sửa lại, nếu không không tự nhiên.

“Như vậy sao được…” La Hải Y liên tục xua tay.

Dương Khai đang định nói gì nữa, lại nghe bên cạnh cách đó không xa truyền đến một tiếng âm thanh âm dương quái khí: “Ta liền nói ngươi tiện tỳ này sao đột nhiên bỏ xuống bản thiếu gia không quản, nguyên lai là chạy tới tư tình gặp tình lang, đây là không để bản thiếu gia vào mắt à.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt La Hải Y biến đổi.

Dương Khai cũng không khỏi nhíu mày, thuận theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh cách đó không xa, một nhóm ba người đang đi tới, người cầm đầu là một thanh niên nam tử mặt mũi trắng nõn, quần áo lộng lẫy, khí độ bất phàm, xem ra là xuất thân giàu sang, đi theo phía sau là một nam tử trung niên và một lão giả trung niên, dường như là hộ vệ.

Ba người này khi đi tới Dương Khai đã nhận ra, chỉ là không ngờ lại tìm đến La Hải Y.

Đánh giá ba người kia một chút, thần sắc Dương Khai hơi động, thanh niên cầm đầu thì thôi đi, chẳng qua là một võ giả Đạo Nguyên cảnh, ngay cả Đế Tôn cũng không phải, cũng không biết tư chất của hắn kém đến mức nào, ở ngoài càn khôn này lại chỉ có tu vi như vậy.

Nam tử trung niên và lão giả trung niên đi theo phía sau lại có khí tức thâm sâu, rõ ràng là hai Khai Thiên cảnh! Cảm giác Dương Khai nhận được, khí tức của hai người này không kém chút nào Ngụy Khuyết của Đại Nguyệt Châu.

Nói cách khác, đây đúng là hai Khai Thiên tam phẩm!

Gia hỏa này lai lịch gì, chỉ là Đạo Nguyên cảnh võ giả lại mang theo hai Khai Thiên tam phẩm hộ vệ, hơn nữa lại quen biết La Hải Y, Dương Khai có chút không hiểu rõ.

“Tiện tỳ! Bản thiếu gia trả tiền cho ngươi là muốn ngươi tốt nhất phục thị bản thiếu gia, không phải để ngươi đến đây cùng tình lang liếc mắt đưa tình, ngươi tự nói xem, sổ sách này chúng ta tính thế nào?”

Thanh niên nam tử nhìn khí độ bất phàm, khí vũ hiên ngang, nhưng vừa mở miệng liền phun độc, nhìn cũng không nhìn Dương Khai một chút, chỉ nhìn chằm chằm La Hải Y quát.

La Hải Y thân thể run lên, vội vàng giải thích nói: “Hải công tử ngài hiểu lầm, thiếp thân cùng vị Dương đại nhân này là quen biết cũ, ngài ấy có việc tới tìm thiếp thân, thiếp thân không phải cố ý bỏ lại công tử, thiếp thân ở đây xin lỗi công tử, xin công tử tha thứ.”

Hải công tử kia liếc nhìn Dương Khai một chút, hừ lạnh nói: “Cái gì cẩu thí Dương đại nhân Trư đại nhân, chỉ là rác rưởi cũng dám ở trước mặt bản thiếu gia xưng đại nhân, thật là không biết mùi vị!”

Dương Khai lập tức không vui, bản thân hắn không trêu ai không chọc ai, cùng Hải công tử này càng là lần đầu gặp mặt, thế mà liền bị mắng thành rác rưởi, lúc này sầm mặt lại nói: “Vị bằng hữu này có thể nói chuyện tử tế được không, nếu không biết nói lời nói ta có thể thay đại nhân nhà ngươi dạy ngươi!”

Hải công tử cười nhạt một tiếng: “Bằng hữu? Ai cùng ngươi là bằng hữu? Rác rưởi cùng loại, cũng dám ở trước mặt bản thiếu gia phát ngôn bừa bãi.” Phía sau hắn hai Khai Thiên tam phẩm cũng lạnh lẽo nhìn qua Dương Khai, trên thân Khai Thiên chi uy chậm rãi tràn ngập, chậm rãi tạo áp lực.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4399: Thật đuổi tới

Chương 4398: Huyền Dương sơn đi vào trong một chuyến

Chương 4397: Lục thân không nhận