» Chương 3970: Xung đột
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
“Ở đâu ra chó dại khắp nơi sủa loạn?” Dương Khai quay đầu nhìn qua La Hải Y.
La Hải Y truyền thanh nói: “Ta cũng không biết vị này Hải công tử đến từ chỗ nào, bất quá giống như lai lịch không nhỏ. Lần đầu tới cái Tinh Thị này, liền tìm ta làm dẫn đường.”
Dương Khai “ồ” một tiếng, còn tưởng rằng cái này Hải công tử cùng La Hải Y có bao nhiêu quen thuộc. Nguyên lai bất quá là quan hệ khách hàng, cũng giống như mình lần trước. Đối với Tinh Thị không hiểu rõ, liền tìm người quen thuộc dẫn đường.
Trách không được gã này vừa hiện thân liền nói cái gì vứt bỏ mình mặc kệ, xem ra ngược lại là mình liên lụy La Hải Y. Phía mình đưa tin qua nói tìm nàng có việc, La Hải Y hẳn là vội vã chạy về, để cái này Hải công tử lòng sinh không cam lòng liền đuổi theo xem xét đến tột cùng.
Về phần đối phương lai lịch, Dương Khai cũng nhìn ra cái này Hải công tử lai lịch không nhỏ, nếu không làm sao lại có hai cái Tam Phẩm Khai Thiên thủ hộ tả hữu?
Cũng không có tâm tình cùng hắn tranh cãi thêm gì, Dương Khai nói: “Hải công tử đúng không? La cô nương bây giờ có chuyện quan trọng khác tại thân, không tiện tiếp tục làm dẫn đường cho ngươi. Ngươi lại tìm người khác đi.”
Hải công tử nghe vậy cười lạnh nói: “Ngươi nói không tiện liền bất tiện? Đã hỏi qua ý kiến của bản thiếu gia chưa?”
Dương Khai hơi híp mắt lại: “Vậy ngươi ý kiến gì?”
Hải công tử gằn giọng nói: “Cầm tiền của bản thiếu gia, không đem bản thiếu gia phục thị thỏa đáng liền muốn thoát thân, nào có chuyện đơn giản như vậy.”
“Hắn cho ngươi bao nhiêu thù lao?” Dương Khai quay đầu nhìn qua La Hải Y hỏi.
La Hải Y cúi đầu nói: “Ba viên linh đan.”
Dương Khai gật gật đầu, đưa tay đánh ra ba viên Khai Thiên Đan đi qua: “Hải công tử, đây là ba viên Khai Thiên Đan. Bây giờ thù lao đã hoàn trả, không ai nợ ai!”
Vô luận là cái kia Hải công tử hay là hai cái Tam Phẩm Khai Thiên đều không đi đón Khai Thiên Đan, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một chút, mặc cho ba viên linh đan rơi trên mặt đất.
Hải công tử cười ha hả: “Khai Thiên Đan? Thứ này bản thiếu gia muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ngay cả chó nhà bản thiếu gia ăn hàng ngày cũng không chỉ tiêu hao ba viên một ngày. Ngươi cho rằng bản thiếu gia sẽ quan tâm cái này?”
Dương Khai cau mày nói: “Trong Tinh Thị này dẫn đường đếm mãi không hết. Hải công tử khắp nơi có thể tìm được, cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy?”
“Ta liền ưa thích hùng hổ dọa người thì sao?” Hải công tử một mặt kiệt ngao nhìn qua Dương Khai, “Nếu không muốn chết thì cút đi một bên. Nơi này không có chuyện của ngươi. Muốn chết ta không ngại tiễn ngươi một đoạn đường!”
“Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng từ bỏ ý đồ?” Dương Khai trong lòng chán ngấy. Mặc dù chán ghét Hải công tử người này ương ngạnh phách lối, nhưng người ta mang theo hai cái Tam Phẩm Khai Thiên, thật là có chút vốn liếng để phách lối.
“Để nàng ngoan ngoãn theo giúp ta một ngày một đêm, bản thiếu gia coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nếu không hậu quả các ngươi gánh không nổi!” Hải công tử chỉ một ngón tay La Hải Y.
Lời vừa nói ra, thân thể La Hải Y run lên, đâu còn không biết ý đồ của Hải công tử. Lúc này sắc mặt hơi trắng bệch.
Nàng sở dĩ nhận được tin của Dương Khai lại nhanh như vậy gấp trở về, cũng là bởi vì khi làm dẫn đường cho Hải công tử thì gã này nói gần nói xa đều có chút không có hảo ý đối với mình, khiến La Hải Y rất không có cảm giác an toàn.
Cho nên sau khi nhận được tin của Dương Khai, nàng liền cáo từ, đồng thời đã hoàn trả ba viên Khai Thiên Đan thù lao. Lúc này mới gấp trở về, chưa từng nghĩ gã này thế mà một đường đuổi đến nơi này, không buông tha.
Sắc mặt Dương Khai cũng lạnh xuống.
Thấy thế, Hải công tử trên mặt không khỏi đắc ý, chỉ là hai cái rác rưởi cũng dám cùng bản thiếu gia đối nghịch, cứ để các ngươi biết sẽ có kết cục gì.
La Hải Y xem ra là người sống ở tầng dưới cùng nhất, không có chỗ dựa không có thực lực. Người như vậy có giết chết cũng không ai sẽ ra mặt cho nàng. Người thanh niên bên cạnh nàng xem ra cũng không phải người có lai lịch gì, một thân ăn mặc giống sai vặt, cũng không biết là ở nơi nào làm cho người ta bưng trà đổ nước.
Đối với La Hải Y, hắn mặc dù có chút ý tứ, nhưng cũng không phải nhất định phải đắc thủ. Hắn xuất thân không tầm thường, chớ nói La Hải Y dạng này chỉ ngưng tụ Đạo Ấn Đế Tôn cảnh, ngay cả một chút Hạ Phẩm Khai Thiên, chỉ cần hắn ngoắc tay, cũng có người sẽ vì lợi ích cam tâm tình nguyện leo lên giường hắn, cởi sạch quần áo mặc hắn nhấm nháp.
Cho nên chớ nhìn hắn chỉ là Đạo Nguyên cảnh, nhưng đã đùa bỡn qua nữ tử Khai Thiên cảnh không dưới mười vị.
Chỉ là quen người khác đối với hắn nói gì nghe nấy, mọi chuyện lấy hắn làm trung tâm. Bỗng nhiên có một ngày có người làm nghịch ý hắn, tự nhiên khiến hắn rất là phẫn nộ.
Tầm mắt Dương Khai buông xuống, sắc mặt hung ác nham hiểm, khiến hắn nghĩ lầm Dương Khai lòng sinh e ngại. Lúc này hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tử, thức thời cút sang một bên. Bản thiếu gia không thèm để ý ngươi loại rác rưởi này!”
Nói xong lại chỉ vào La Hải Y nói: “Cho ta bắt tiện tỳ này xuống!”
Dứt lời, người trung niên bên tay trái liền tiến lên, La Hải Y lập tức sợ hãi toàn thân run rẩy, mặt không còn chút máu. Đang suy nghĩ là trốn hay cầu xin tha thứ, trước mặt một bóng người hiện lên, ngăn lại.
Dương Khai ngẩng đầu nhìn lại, lạnh giọng quát: “Ai dám động vào nàng?”
“Bắt xuống!” Hải công tử gầm thét.
Người trung niên kia căn bản không để ý đến ý của Dương Khai, khẽ vươn tay liền hướng La Hải Y bắt tới. Tuy có Dương Khai ngăn ở phía trước, nhưng trong chớp mắt này La Hải Y vẫn cảm thấy mắt tối sầm lại, tựa như tất cả ánh sáng đều bị che đậy.
“Chúng ta là người của Lan phu nhân Đệ Nhất Khách Điếm, ngươi động thủ thử xem!” Dương Khai chợt quát một tiếng.
Động tác trên tay người trung niên kia dừng lại, thần sắc vốn dĩ bình thản cuối cùng có một tia biến hóa, kinh ngạc nói: “Đệ Nhất Khách Điếm, Lan phu nhân?”
Nói còn chưa dứt lời, liền thấy Dương Khai đột nhiên quay đầu nắm lấy cổ tay La Hải Y, thân hình thoắt một cái, hai người lập tức biến mất.
“Tiểu tử gian trá!” Người trung niên giận dữ, há chẳng biết mình đã mắc mưu lớn. Câu nói kia của người ta chỉ là để chấn nhiếp tâm thần mình, tiện thể chạy trốn.
“Cút ra đây!” Ngay lúc này, lão giả choai choai vẫn đứng bên cạnh Hải công tử đột nhiên một quyền nện vào hư không, một cỗ quyền kình hung lệ ầm vang bộc phát.
Trong hư không kia, hai bóng người đột ngột hiện ra, chính là Dương Khai cùng La Hải Y vừa biến mất. Cách không nhận chấn kích, hai người cùng nhau phun ra máu tươi, lảo đảo ngã xuống đất.
Dương Khai một mặt kinh ngạc, trong lòng tràn đầy không thể tin nổi. Bọn gã này lại dám động thủ trong Tinh Thị? Phải biết Tinh Thị này là địa bàn của Đại Chiến Thiên, nghiêm cấm tự mình ẩu đả. Điểm này khi mới đến Lão Bạch đã nói với hắn.
Lần trước bà chủ trong Phong Vân phòng đấu giá ra tay đánh nhau sở dĩ không làm kinh động người của Đại Chiến Thiên, đó là vì trong Phong Vân phòng đấu giá bản thân có cấm chế ngăn cách, thời gian chiến đấu lại ngắn, ba động căn bản không truyền đi. Phong Vân phòng đấu giá bên kia tự thấy mất mặt, cũng sẽ không để chuyện lộ ra ngoài.
Nơi này không có cấm chế gì! Nếu dẫn tới người của Đại Chiến Thiên ai cũng không có kết quả tốt.
Hải công tử cho tới giờ phút này mới có chút hậu tri hậu giác, giơ chân hét lớn: “Còn muốn chạy? Trước mặt bản công tử lại muốn chạy? Cho ta đánh gãy hai chân gã này!”
Người trung niên kia mặt mày hung ác, đoán chừng vì mới bị Dương Khai lừa gạt nên có chút tức giận. Lúc này tiến lên một bước, giơ chân lên đạp xuống đùi Dương Khai, nhìn tư thế kia không có chút nào lưu tình. Lực đạp của Tam Phẩm Khai Thiên, Dương Khai dù có thân rồng cũng không chịu nổi. Đến lúc đó nhất định là xương vỡ chân gãy.
Đang suy nghĩ có nên tế ra Diệt Mông Kim Linh cuối cùng để “một nồi nấu” mấy tên này hay không, một tiếng gầm thét bỗng nhiên từ xa truyền đến: “Ai đang làm càn ở đây!”
Rầm rầm một trận, tiếng xé gió vang lên, bảy tám đạo thân ảnh từ nơi xa xê dịch mà đến, trong nháy mắt vây chặt mấy người.
Nhìn thấy những người này, Dương Khai không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Bọn gã này ai nấy đều mặc chiến giáp, rõ ràng là người của Đại Chiến Thiên. Diệt Mông Kim Linh cũng không cần tế ra. Thứ này là át chủ bài có thể đánh lui bà chủ, dùng ở đây thật là lãng phí.
Người cầm đầu, một ngân giáp tiểu tướng, vòng khí tức chưa chắc mạnh hơn hai Tam Phẩm Khai Thiên bên cạnh Hải công tử là bao, nhưng khí thế lại rất lăng lệ, hơn nữa trên người ẩn ẩn có một cỗ mùi máu tanh, rõ ràng đã trải qua không ít chiến đấu liều mạng.
Dương Khai lặng lẽ hồi tưởng lại, khi mới đến Tinh Thị này qua Bến Đò Hư Không, Lão Bạch từng nói với hắn một chút về Đại Chiến Thiên.
Đại Chiến Thiên làm việc theo quân ngũ, tác phong rất kiên cường. Bọn họ giống một chi đại quân, cấp bậc nội bộ đều phân chia theo quy củ quân đội. Vị trấn thủ Bến Đò Hư Không chính là một Thượng tướng quân.
Cái gọi là Tướng Quân, trong Đại Chiến Thiên chỉ Trung Phẩm Khai Thiên. Tứ Phẩm Khai Thiên là Tướng Quân, Ngũ Phẩm là Thượng Tướng Quân. Còn Lục Phẩm thì là Đại Tướng Quân! Phía trên còn có Nguyên Soái, Đại Nguyên Soái. Phía dưới chính là ngân giáp tiểu tướng này.
Ngân giáp tiểu tướng này trước mắt hẳn cũng có tu vi Tam Phẩm Khai Thiên. Những người hắn mang đến cũng đều là Khai Thiên cảnh, bất quá tu vi rõ ràng không bằng hắn. Nhưng Dương Khai rõ ràng có thể cảm giác được, khí thế của những gã này ẩn ẩn liên kết với nhau, tựa hồ có thể thi triển ra Hợp Kích Chi Thuật gì đó.
Một tiểu đội như vậy, dù đối mặt một Tứ Phẩm Khai Thiên e rằng cũng có lực đánh một trận.
Âm thầm kinh ngạc trước nội tình của Đại Chiến Thiên, Dương Khai cũng bội phục sức hành động của họ. Bên này vừa có ba động chiến đấu truyền đi, ngân giáp tiểu tướng này liền lập tức dẫn người tới, tốc độ thật nhanh.
Một viên tâm đang treo xuống, Dương Khai nhìn có chút hả hê nhìn qua Hải công tử bọn người. Người của Đại Chiến Thiên đã tới, vậy bọn họ liền xui xẻo.
Ngân giáp tiểu tướng kia khoanh tay, hai mắt không giận tự uy nhìn lướt qua toàn trường, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thân Dương Khai và La Hải Y, hừ lạnh nói: “Ai làm?” Lời này rõ ràng là hỏi ai đã đả thương Dương Khai và La Hải Y.
Người trung niên và lão giả choai choai bên cạnh Hải công tử không nói gì, lúc này đương nhiên không có đạo lý chủ động thừa nhận.
Hải công tử ung dung nói: “Tự bọn họ té bị thương.”
Ngân giáp tiểu tướng nghe vậy quay đầu nhìn hắn một cái.
Hải công tử nói: “Không tin ngươi hỏi bọn họ có phải không!”
Ngân giáp tiểu tướng khoát tay, một bàn tay văng ra ngoài, “đùng” một tiếng, Hải công tử bay ra, giữa không trung quay vài vòng mới lăn xuống đất.
“Thiếu gia!” Người thanh niên kia cùng lão giả choai choai thấy thế kinh hãi, đang chuẩn bị đi đỡ Hải công tử, chợt phát giác một cỗ khí cơ lăng lệ khóa chặt bọn họ, chỉ sợ có chút dị động liền lập tức dẫn tới công kích như mưa như gió, lập tức đều có chút sắc mặt khó coi, cứng đờ tại chỗ.