» Chương 24: Thiên Bảo Kim Lệnh
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 11, 2025
“Ta cũng vừa vặn muốn đến Thiên Bảo các đổi vài thứ. Thương Lang thành ở đâu, ngươi dẫn ta đi đi.” Dao Tuyết vừa cười vừa nói.
Tô Tử Mặc nhìn ra được, Dao Tuyết tâm tư cẩn thận. Nàng chỉ lo lắng hắn không phải Luyện Khí sĩ, không cách nào tiến vào Thiên Bảo các, sợ làm tổn thương lòng tự tôn của hắn, mới nói như vậy.
Tô Tử Mặc cũng không điểm phá, nói: “Đi thôi, ta cũng nên rời khỏi Thương Lang sơn mạch.”
Tô Tử Mặc sắp xếp lại không ít Linh thú da, cộng thêm túi trữ vật và phi kiếm thu được ngày hôm qua, đều tạm thời đặt vào túi trữ vật của Dao Tuyết, tránh cho lúc giao đấu bị ảnh hưởng.
Bên ngoài sơn động, sắc trời đã sáng rõ.
Linh hầu cuộn lại trong góc, đưa lưng về phía hai người, tựa hồ vẫn còn đang ngủ say.
“Chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy nó.” Dao Tuyết nhỏ giọng nói ra.
Tô Tử Mặc lắc đầu, đi tới bên cạnh linh hầu, không hề báo trước một cước đá đi, cười mắng: “Thiếu giả chết, bắt đầu tiễn ta một chút!”
Cú đá này rất đột ngột, khí lực cực lớn, ngay cả Dao Tuyết cũng kinh ngạc một chút.
Ai ngờ, linh hầu vốn đang say giấc nồng tựa hồ đã sớm chuẩn bị. Vèo một cái từ dưới đất luồn lên, né qua cước đá của Tô Tử Mặc, hướng phía hắn nhe răng nhếch miệng, hai tay vung vẩy, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ, thỉnh thoảng còn trợn mắt trừng một cái.
Tô Tử Mặc mỉm cười, nói: “Không tiễn thì thôi, nhìn ngươi cái tính tình đó. Con hầu chết này, về sau thông minh cơ linh một chút, gặp được tu chân giả đừng ngốc nghếch đụng lên.”
“Hừ!”
Linh hầu khịt mũi coi thường, lung lay nắm đấm.
“Ta đi.”
Tô Tử Mặc đưa lưng về phía linh hầu phất phất tay, cùng Dao Tuyết rời khỏi sơn động.
Đi không bao xa, Tô Tử Mặc lòng có cảm giác, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy linh hầu đang đứng ở cửa hang nhìn hắn, thân ảnh cao lớn dưới ánh bình minh chiếu rọi, có vẻ hơi cô độc cô đơn.
Nhìn thấy Tô Tử Mặc quay đầu, linh hầu tựa hồ cảm thấy có chút không nhịn được, kiêu ngạo giương lên đầu, sau đó quay người lại liền chui vào sơn động, biến mất không thấy gì nữa.
Dao Tuyết chú ý tới cảnh này, khẽ nói: “Nó vẫn là ra tiễn ngươi.”
Tô Tử Mặc cúi đầu không nói.
Dao Tuyết nói ra: “Nếu không nỡ, thì mang nó đi đi?”
Hơi trầm mặc, Tô Tử Mặc ngửa đầu cười cười, ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Không sao, không cần để ý nó. Con khỉ này chí hướng rộng lớn, vẫn muốn làm bá chủ Thương Lang sơn mạch, làm cái Tiêu Dao khoái hoạt sơn đại vương.”
Dao Tuyết từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh phi kiếm, lơ lửng giữa trời, nhảy lên, quay đầu nhìn Tô Tử Mặc nói: “Lên đây đi, nhanh hơn một chút.”
Tô Tử Mặc cũng không từ chối, thả người nhảy tới.
Hưu!
Kiếm quang lóe lên, hai người đã tại chỗ biến mất, phá không mà đi.
Ngự kiếm phi hành, nhanh như cầu vồng, không nói ra được vẻ tiêu sái phiêu dật. Nếu nói Tô Tử Mặc trong lòng không hâm mộ thì đó là giả.
Nhưng hắn đi là con đường tu yêu, muốn cách mặt đất bay lên không, phải tu luyện tới Kết Đan cảnh mới được.
Sau Dịch Cân, còn có Đoán Cốt, Phạt Tủy, Luyện Tạng, Thông Khiếu bốn đại cảnh giới, không biết phải đến khi nào.
…
Thời gian sau một năm rưỡi, trở lại Thương Lang thành, cảm giác đã hoàn toàn khác biệt.
Đứng trên phi kiếm của Dao Tuyết nhìn xuống Thương Lang thành, Tô Tử Mặc phát hiện tòa thành trì này, so với nhận thức của hắn phải lớn hơn rất nhiều.
Hai người đáp xuống một con hẻm nhỏ u tĩnh sâu thẳm, cuối con hẻm là một bức tường.
Dao Tuyết đi tới trước bức tường, đầu ngón tay bắn ra một đạo linh khí, chui vào trong đó, bức tường trong nháy mắt trở nên trong suốt như màn nước.
Dao Tuyết giải thích nói: “Đây là một loại trận pháp, có tác dụng che mắt. Người phàm không có linh khí không thể phát hiện nơi đây. Muốn đi vào Thiên Bảo các, có hai cách: Thứ nhất là tu chân giả, thứ hai là có Thiên Bảo lệnh.”
Tô Tử Mặc gật đầu, đi theo Dao Tuyết xuyên qua bức tường. Bên trong sáng sủa thông suốt, đối diện hai người là một tòa cung điện lộng lẫy.
Bảng hiệu phía trên viết ba chữ lớn —— Thiên Bảo Các.
Tại góc dưới bên phải ba chữ Thiên Bảo Các, còn có một chữ ‘Phân’ tinh xảo xinh xắn, đại diện đây là phân các của Thiên Bảo Các.
Bước vào đại điện Thiên Bảo Các, có thể nhìn thấy không ít Luyện Khí sĩ đang đi lại, dừng chân.
Trong đại điện, bảo vật tu chân giới rực rỡ muôn màu: đan dược, Linh khí, phù lục, công pháp bí tịch, cái gì cũng có.
“Đi theo ta lên lầu, dưới lầu đều là những thứ bình thường.” Dao Tuyết nhỏ giọng nói.
Dưới ánh mắt hâm mộ của đám Luyện Khí sĩ, Tô Tử Mặc đi theo Dao Tuyết lên lầu.
Những Luyện Khí sĩ này đều biết, có thể lên lầu hai Thiên Bảo Các, hoặc là tu vi đạt tới Trúc Cơ, hoặc là có được Thiên Bảo lệnh.
Nhưng muốn có được một khối Thiên Bảo lệnh quá khó khăn. Ngay cả Thiên Bảo đồng lệnh cấp thấp nhất, cũng cần giao dịch Linh thạch tại Thiên Bảo Các đạt tới một mức nhất định mới có tư cách đạt được.
Leo lên lầu hai, bảo vật tu chân giới rõ ràng ít đi rất nhiều, nhưng mỗi món phẩm tướng, trông đều tốt hơn dưới lầu.
Lầu hai Thiên Bảo Các ngoại trừ vài Luyện Khí sĩ bán đồ, lại không có người bên cạnh, rất vắng vẻ.
Dao Tuyết tiến lên gõ bàn một cái, lòng bàn tay lộ ra một khối lệnh bài tinh xảo màu vàng óng, trầm giọng nói: “Gọi các chủ các ngươi ra đây!”
Luyện Khí sĩ kia liếc mắt một cái, lập tức rùng mình, cười theo nói: “Tiền bối chờ một lát.”
Rất nhanh, một vị người mặc trang phục thương nhân vội vã chạy tới, bụng phệ, nhưng bước đi cũng rất nhẹ nhàng.
“Bán đồ.”
Dao Tuyết gọn gàng dứt khoát, lấy ra túi trữ vật chứa mấy trăm tấm Linh thú da, còn có các loại đan dược, vài thanh phi kiếm.
Tô Tử Mặc đã sớm định sẵn, những vật này hắn sẽ không giữ lại, toàn bộ đổi thành Linh thạch.
“Tổng cộng là 3070 khối hạ phẩm linh thạch.” Các chủ Thiên Bảo Các tính toán một hồi, mới lau mồ hôi nói ra.
Dao Tuyết phất phất tay, không nghi ngờ nói: “Cứ tính 3100 đi, chẵn chục.”
“Cái này… Được thôi.” Các chủ Thiên Bảo Các hơi do dự, liền đồng ý.
Tô Tử Mặc đột nhiên phát hiện, Dao Tuyết tựa hồ xuất thân bất phàm, trong lúc cử chỉ quý khí bức người.
3100 khối Linh thạch, tính cả hơn 700 khối trong túi trữ vật của Hoan Hỉ Thất Tử, số lượng hạ phẩm linh thạch Tô Tử Mặc có được đã tiếp cận 4000!
Trong hàng ngũ Luyện Khí sĩ cao giai, đó cũng là một khoản tài sản không nhỏ.
“Khoản Linh thạch này ngươi định dùng thế nào?” Dao Tuyết hỏi.
Tô Tử Mặc trong lòng hiểu rõ, trầm giọng nói: “Ta muốn luyện chế hai món binh khí, một cây cung, và một thanh đao.”
Sau trận chiến với Luyện Khí sĩ tại Thương Lang sơn mạch, Tô Tử Mặc phát hiện nhược điểm của mình, không thể cách mặt đất bay lên không.
Nếu sau này thực gặp gỡ Luyện Khí sĩ ngự kiếm phi hành trên không, cung tiễn chính là thủ đoạn Tô Tử Mặc đối phó với bọn họ!
Về phần đao, vừa có thể hộ thân giết địch, cũng có thể ngăn cản Linh khí của Luyện Khí sĩ, thừa cơ rút ngắn khoảng cách.
Phẩm giai Linh khí, ngoại trừ hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm Linh khí, còn có một loại gọi là Ngụy Linh khí.
Linh khí sở dĩ uy lực mạnh mẽ, một mặt là vật liệu luyện khí đều là linh vật hiếm có; mặt khác, sau khi được luyện khí sư rèn luyện nghìn lần, có thể loại bỏ tạp chất, binh khí cứng rắn khó hỏng.
Nhưng quan trọng nhất, cũng là tiêu chí phán đoán đẳng cấp Linh khí cao thấp, chính là nhìn Linh Văn ngưng luyện trên đó.
Linh khí có một đạo Linh Văn, là hạ phẩm Linh khí. Hai thanh phi kiếm của hai người trong Hoan Hỉ Thất Tử sử dụng, chính là phẩm giai này.
Như phi kiếm trong tay Dao Tuyết, là trung phẩm Linh khí, có hai đạo Linh Văn.
Ba đạo Linh Văn là thượng phẩm, bốn đạo Linh Văn là cực phẩm!
Khi tu chân giả chém giết, linh khí rót vào trong Linh khí sẽ kích phát Linh Văn lóe sáng. Số lượng Linh Văn càng nhiều, uy lực Linh khí càng lớn.
Cái gọi là Ngụy Linh khí, là chỉ vật liệu luyện khí đều giống với Linh khí thật, cũng trải qua tay luyện khí sư, chỉ là trên đó không có ngưng đọng Linh Văn.
Đối với Tô Tử Mặc mà nói, có hay không Linh Văn, cũng không khác biệt, hắn đều không kích phát được.
Chỉ cần binh khí đủ cứng rắn, có thể ngăn cản Linh khí trùng kích, có thể gây sát thương cho Luyện Khí sĩ là đủ.
Các chủ Thiên Bảo Các nói: “Nếu chỉ là luyện chế hai món Ngụy Linh khí, chi phí lại rất ít. Tính cả vật liệu, tiền thuê luyện khí sư, có vài trăm khối hạ phẩm linh thạch là đủ.”
“Mất bao lâu?” Tô Tử Mặc mơ hồ cảm giác được, Tô gia có khả năng đang đối mặt một kiếp nạn, hắn muốn nhanh chóng tăng cường thực lực.
“Ít nhất cần ba ngày.” Các chủ Thiên Bảo Các nói: “Ngoài ra, luyện chế thân cung dễ làm, nhưng dây cung này không tiện làm.”
Dao Tuyết chỉ vào thắt lưng Tô Tử Mặc, khẽ cười một tiếng: “Mãng gân ở thắt lưng ngươi có thể làm dây cung.”
Tô Tử Mặc lúc này còn khoác da thú, thắt lưng dùng mãng gân làm dây buộc. Dao Tuyết xòe bàn tay, nhẹ nhàng đẩy Tô Tử Mặc, che miệng nói: “Nhanh đi tắm, thay quần áo, vừa vặn thay thế mãng gân.”
Tô Tử Mặc ho nhẹ một tiếng, che giấu sự xấu hổ, vội vàng đi theo hai vị thị nữ tạm thời rời khỏi lầu hai Thiên Bảo Các.
Không lâu sau, Tô Tử Mặc trở lại Thiên Bảo Các, Dao Tuyết liếc nhìn, không khỏi hai mắt sáng ngời.
Lúc này Tô Tử Mặc mặc một bộ thanh sam, râu ria trên mặt đã cạo sạch, lộ ra khuôn mặt thanh tú, toàn thân toát lên vẻ thư sinh, khác hẳn với lúc trước!
“Ồ, đây là ai nhỉ?” Dao Tuyết hai tay chắp sau lưng, hơi nghiêng người về phía trước, áp sát tới, trong mắt dâng lên ý cười, quay đầu hỏi.
Tô Tử Mặc ánh mắt thanh tịnh, mỉm cười không nói.
“Quả nhiên là một công tử ca, bảo ngươi Tô công tử, quả thật không sai.” Dao Tuyết vừa cười vừa nói.
Tô Tử Mặc hơi chống đỡ không nổi, ôm quyền nói: “Dao cô nương nói đùa.”
“Không đùa ngươi.” Dao Tuyết lắc lắc bàn tay nhỏ, lại hỏi: “Số Linh thạch còn lại, ngươi định dùng thế nào?”
“Không biết thuê Luyện Khí sĩ cần bao nhiêu Linh thạch?” Tô Tử Mặc định thuê một vị Luyện Khí sĩ đi bảo hộ Tô gia.
Các chủ Thiên Bảo Các nói: “Cái này phải xem là Luyện Khí sĩ cấp bậc nào.”
“Càng cao càng tốt!”
“Nếu là Luyện Khí sĩ tầng bảy, thuê một ngày năm khối hạ phẩm linh thạch là đủ. Nếu là Luyện Khí sĩ tầng tám, cần mười khối một ngày. Nếu là Luyện Khí sĩ chín tầng, cần một trăm khối!”
Tô Tử Mặc trong lòng tính toán một phen.
Hắn còn lại hơn ba ngàn khối Linh thạch. Thuê Luyện Khí sĩ chín tầng cố nhiên tốt nhất, nhưng thời gian chỉ có một tháng.
Ai cũng không thể đảm bảo, nguy hiểm sẽ đến lúc nào.
Nhưng thuê Luyện Khí sĩ tầng tám, lại có thể bảo vệ Tô gia trong vòng một năm, tương đối có lợi.
Trầm ngâm một chút, Tô Tử Mặc nói: “Vậy thuê một vị Luyện Khí sĩ tầng tám, thời hạn một năm.”
“Được.”
Các chủ Thiên Bảo Các phất phất tay, một vị thị nữ hiểu ý, đi về phía đại điện lầu một Thiên Bảo Các.
Dao Tuyết giải thích nói: “Tại đại điện Thiên Bảo Các, thỉnh thoảng sẽ cập nhật một số nhiệm vụ. Nếu có Luyện Khí sĩ nào động lòng, tự sẽ tìm đến cố chủ.”
Dừng lại một chút, Dao Tuyết đưa một khối lệnh bài màu vàng óng trong tay cho Tô Tử Mặc, nói: “Đây là Thiên Bảo Kim Lệnh, sau này ngươi đến Thiên Bảo Các mua bảo vật, dựa vào lệnh này sẽ được giảm giá một nửa.”
“Nhiều như vậy?” Tô Tử Mặc trong lòng giật mình.
Các chủ Thiên Bảo Các ở một bên giải thích: “Thiên Bảo Các lệnh bài chia làm ba loại. Cấp thấp nhất là đồng lệnh, giảm giá một thành. Tiếp theo là ngân lệnh, giảm giá hai thành. Sau đó chính là Kim Lệnh.”
“Thứ này quá quý trọng, ta không thể nhận.” Tô Tử Mặc nghe các chủ Thiên Bảo Các giải thích, còn không rõ ràng giá trị của miếng Kim Lệnh này sao.
“Cất đi, ta còn có đây này.”
Không nói lời nào, Dao Tuyết trực tiếp nhét vào trong ngực Tô Tử Mặc, lại dặn dò: “Ngươi phải cất kỹ, đừng để người khác nhìn thấy, nếu không dễ dàng dẫn tới tai họa.”
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, còn muốn từ chối, Dao Tuyết xụ mặt nói: “Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, mệnh của bản cô nương, còn không đáng cái miếng Kim Lệnh nát này sao?”
“…”
Tô Tử Mặc không phản bác được.
Các chủ Thiên Bảo Các ở bên cạnh thấy mắt trợn trắng, trong lòng thầm lẩm bẩm: “Kim Lệnh nát… Loại Kim Lệnh này toàn bộ Đại Chu vương triều cũng không quá mười cái! Tiểu cô nãi nãi hào phóng như vậy, cũng không biết tên tiểu tử nghèo này từ đâu ra phúc khí.”
Lúc này Tô Tử Mặc cũng không biết, trong tay hắn cầm không phải là Thiên Bảo Kim Lệnh thông thường.
Cho dù là cầm trong tay Thiên Bảo Kim Lệnh thông thường, đi vào Thiên Bảo Các cũng chỉ giảm giá ba thành.
Có thể giảm giá một nửa Thiên Bảo Kim Lệnh, chỉ có một nơi mới có!
✵✵✵✵✵✵✵
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lui về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt