» Chương 76: Khảo hạch bắt đầu
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 11, 2025
“Há chỉ có từng đó rất lợi hại, đó là tương đối lợi hại!”
Tiết Nghĩa khẽ thở dài: “Ta tại Phiêu Miểu tông đã trải qua sáu năm, mới vừa vặn chạm đến cấp hai linh hỏa biên giới.”
“Ha ha, không đề cập tới những thứ này.”
Tiết Nghĩa lại giữ vững tinh thần, nhún vai nói: “Nếu Phong Hạo Vũ thật sự có thể thành công trên hai con đường luyện đan, luyện khí, giúp Phiêu Miểu phong chúng ta tại tông môn lớn. So đan bảng, khí bảng lưu danh, chúng ta cũng nở mày nở mặt.”
Tô Tử Mặc cười cười, nhẹ gật đầu.
“Chư vị yên lặng một chút!”
Đúng lúc này, phía trước Luyện Khí Điện xuất hiện một vị Trúc Cơ tu sĩ. Hai tay lăng không ấn xuống, tiếng ồn ào trong đại điện dần dần biến mất.
“Chư vị tiến lên chọn lựa linh tài, sau đó tản ra, lựa chọn một chỗ trống trong đại điện, bắt đầu luyện khí. Khảo hạch chính thức bắt đầu!”
Hơn trăm vị đệ tử tông môn sau khi chọn lựa xong linh tài liền nhao nhao tản ra. Tô Tử Mặc cùng Tiết Nghĩa sóng vai, chọn một vị trí phía sau đại điện.
Phong Hạo Vũ chắp hai tay sau lưng, thần sắc ngạo nghễ đứng ở phía trước nhất, không ai dám đứng ngang hàng.
Trước đó, Phong Hạo Vũ đã nghe nói, trong ngũ phong tất cả đệ tử thí luyện đều chưa tu luyện ra cấp hai linh hỏa, tốt nhất cũng chỉ vừa chạm đến biên giới cấp hai linh hỏa.
Phong Hạo Vũ rất tự tin, kỳ khảo hạch cuối tháng này, hắn chắc chắn sẽ giành được hạng nhất, từ đó có được tư cách quan sát hình ảnh tông môn tiền bối luyện khí khi xưa.
Ầm!
Phong Hạo Vũ lấy đỉnh luyện khí từ trong túi trữ vật ra, đặt mạnh xuống đất, cả tòa đại điện rung lên.
Nhất cử nhất động của Phong Hạo Vũ đều thu hút ánh mắt mọi người.
Hơn trăm vị đệ tử tông môn tham gia khảo hạch cũng không vội luyện khí. Sau khi bày biện đỉnh luyện khí xong, ánh mắt đều đổ dồn vào Phong Hạo Vũ.
Khóe miệng Phong Hạo Vũ hơi nhếch lên.
Mặc dù không quay người nhìn lại, nhưng hắn cũng cảm nhận được từng luồng ánh mắt nóng bỏng, ghen ghét, kính phục.
Phong Hạo Vũ rất hưởng thụ cảm giác này.
Cảm giác vạn người chú ý.
Phong Hạo Vũ chậm rãi xòe bàn tay ra, vận chuyển linh khí.
Một ngọn lửa bốc lên, chỉ là linh hỏa cấp một màu đỏ nhạt.
Cả tòa đại điện im lặng như tờ, mọi người nín thở nhìn chằm chằm vào người đứng ở phía trước nhất.
Hô!
Phong Hạo Vũ lại đưa bàn tay còn lại ra, đầu ngón tay bắn ra một luồng linh khí, rơi vào trong ngọn lửa.
Đằng một tiếng, ngọn lửa trong lòng bàn tay Phong Hạo Vũ bùng lên mạnh mẽ, màu sắc dần dần sâu, không lâu sau đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ sẫm.
Linh hỏa cấp hai!
Xoạt!
Mặc dù không ít đệ tử tông môn đã nghe nói việc này, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy linh hỏa cấp hai, vẫn cảm thấy rung động không nhỏ. Trong đám người một mảnh xôn xao.
Linh hỏa cấp hai giúp tăng xác suất thành công luyện chế Linh khí hạ phẩm. Bao nhiêu tu sĩ cả đời cũng không thể chạm tới.
Cảm nhận được sự xôn xao trong đám đông, trong mắt Phong Hạo Vũ lóe lên vẻ đắc ý. Bàn tay đưa tới, linh hỏa cấp hai nhẹ nhàng đặt dưới đỉnh luyện khí, tiếp tục đốt cháy.
Ấm đỉnh.
Trước tiên lợi dụng linh hỏa làm nóng đều khắp xung quanh đỉnh luyện khí. Sau khi nhiệt độ truyền khắp toàn bộ đỉnh, mới đặt linh tài vào.
Quá trình luyện khí khá dài. Lúc này, đông đảo tu sĩ phía sau Phong Hạo Vũ cũng bắt đầu ngưng tụ linh hỏa, tiến hành bước ấm đỉnh.
Tiết Nghĩa nhìn về phía Tô Tử Mặc, nói: “Tô sư đệ, chúng ta cũng bắt đầu đi.”
“Được.” Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Tiết Nghĩa xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay dâng lên một ngọn lửa. Mặc dù là linh hỏa cấp một, nhưng màu sắc có chút sâu, ẩn ẩn có xu thế lột xác sang cấp hai.
Bước ấm đỉnh này không cần tập trung tinh thần cao độ.
Tiết Nghĩa để linh hỏa lượn quanh đỉnh luyện khí một vòng, mới đặt xuống dưới đỉnh. Quay đầu nhìn sang Tô Tử Mặc, nghĩ rằng vị sư đệ này mới tiếp xúc thuật luyện khí, có lẽ còn ít quen thuộc, mình có thể chỉ điểm một chút.
Tiết Nghĩa vừa quay đầu sang, lập tức sững sờ tại chỗ.
Trong lòng bàn tay Tô Tử Mặc đang có một ngọn lửa cháy hừng hực, ánh lửa kia đỏ có chút chói mắt!
Tiết Nghĩa hoàn toàn choáng váng, đầu óc trống rỗng. Ngọn lửa dưới đỉnh luyện khí trước mặt hắn tắt lúc nào cũng không phát giác.
Tô Tử Mặc cũng bắt chước người khác, để linh hỏa đốt quanh đỉnh luyện khí một vòng, rồi lại đặt xuống dưới đỉnh.
Bước ấm đỉnh này, trong các bài giảng của đệ tử nội môn trước đây không hề được đề cập.
Một tháng qua, Tô Tử Mặc bế quan tu luyện cũng chưa từng thử ấm đỉnh.
“Kỳ khảo hạch lần này thật không uổng phí, quả nhiên có thu hoạch.” Tô Tử Mặc mừng thầm trong lòng.
“Tô, tô, Tô sư đệ, ngươi, ngươi, ngọn lửa này của ngươi…”
Đúng lúc này, bên tai Tô Tử Mặc truyền đến tiếng lắp bắp hỏi của Tiết Nghĩa, mang theo vẻ run rẩy.
Tô Tử Mặc nghiêng đầu cười cười, nói: “Chỉ là vận khí tốt, mơ mơ hồ hồ liền tu luyện ra linh hỏa cấp ba.”
Lời này của Tô Tử Mặc không phải khiêm tốn. Hắn thực sự là mơ mơ hồ hồ tu luyện ra được, đến nay còn không biết nguyên nhân.
Tiết Nghĩa trợn tròn mắt, há to miệng, cằm suýt rơi xuống đất.
Hắn lần đầu tiên nghe nói linh hỏa cấp ba là dựa vào vận khí, mơ mơ hồ hồ liền có thể luyện ra được.
Giọng hai người không lớn, nhưng đệ tử tông môn xung quanh lại nghe được rõ mồn một.
Lại còn linh hỏa cấp ba?
Nằm mơ đi!
Mấy đệ tử phía trước nhìn lại, lập tức cũng trợn tròn mắt.
Một bầu không khí quái dị dần dần lan tỏa, truyền khắp cả tòa đại điện.
Đứng ở phía trước nhất, Phong Hạo Vũ dường như cảm nhận được điều gì, khẽ nhíu mày. Nhưng xuất phát từ kiêu ngạo, hắn không quay đầu lại nhìn.
Trong đại điện này, không có ai đáng giá hắn cố ý quay người nhìn chăm chú!
Đúng lúc này, một tiếng rít chói tai phá vỡ sự quỷ dị trong đại điện.
“Linh hỏa cấp ba!”
Sau tiếng thét chói tai này, đại điện lập tức sôi trào lên.
“Màu đỏ sẫm, đúng là linh hỏa cấp ba!”
“Người này là ai, trông lạ mặt vô cùng, sao trước kia chưa từng thấy bao giờ vậy?”
“Dường như là đệ tử mới đến năm nay.”
“Thật khó tin, người này chỉ là Luyện Khí sĩ tầng năm, thế mà tu luyện ra linh hỏa cấp ba. Đây là thiên phú gì?”
Nghe được tiếng nghị luận phía sau, sắc mặt Phong Hạo Vũ lập tức trầm xuống.
Đứng yên một lát, thần sắc Phong Hạo Vũ khôi phục như ban đầu, trong mắt không chút rung động nào. Hắn chậm rãi quay người, nhìn về phía sau.
Ngọn lửa màu đỏ sẫm kia, đập vào mắt đầu tiên.
Ngay sau đó, chính là bộ thanh sam quen thuộc và khuôn mặt thanh tú.
“Lại là hắn!”
Phong Hạo Vũ nhắm mắt lại, đáy mắt sâu thẳm lướt qua vẻ hàn quang.
“Ừ?”
Vốn còn đang ấm đỉnh, Tô Tử Mặc lòng hơi động, đột nhiên cảm giác được một luồng địch ý, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
“Cảm ứng thật nhạy bén!”
Phong Hạo Vũ trong lòng thất kinh.
Hắn đã che giấu địch ý rất tốt, không ngờ vẫn thu hút sự chú ý của Tô Tử Mặc.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Thần sắc Phong Hạo Vũ không thay đổi, vẫn kiêu ngạo như cũ, quay người lại đi.
Bề ngoài, dường như Phong Hạo Vũ không hề để tâm đến cảnh này.
Nhưng dưới đỉnh luyện khí của hắn, linh hỏa cấp hai đã tắt, có thể thấy được sự chấn động trong lòng hắn!
Tô Tử Mặc cười cười, cũng không nghĩ nhiều. Thấy đỉnh luyện khí đã ấm áp, đang định đặt linh tài đã chọn vào, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một cái đầu bẩn thỉu.
Tô Tử Mặc giật mình, trở tay từ trong túi trữ vật lấy ra Hàn Nguyệt đao, suýt chút nữa chém một đao tới…
“Bái kiến sư tôn!”
“Gặp qua thủ tọa đại nhân.”
Đệ tử trong đại điện nhìn thấy người tới, nhao nhao lên tiếng.
Tô Tử Mặc ho nhẹ một tiếng, không để lại dấu vết lại cất Hàn Nguyệt đao vào.
✵✵✵✵✵✵✵
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt