» Chương 108: Kiếm trận
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 11, 2025
Thập Trận Tháp tầng thứ mười.
Khi Tô Tử Mặc phá trận đi ra, hắn nhìn thấy một người, thân mang áo bào trắng, chắp hai tay sau lưng, mái tóc đen tùy ý xõa trên vai, khẽ bay trong gió.
Người áo bào trắng đứng ở cửa ra ngọn tháp, lưng hướng về phía Tô Tử Mặc, cả người hòa làm một thể với màn đêm bên ngoài, không phân biệt.
Mặc dù không nhìn thấy dung mạo người này, nhưng Tô Tử Mặc chuyển ánh mắt, thấy ở ống tay áo của người này có hoa văn một đồ án hình lục giác, rất huyền ảo.
Trận phong thủ tọa, Huyền Dịch!
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
“Ảo cảnh?”
“Chẳng lẽ tầng thứ mười không phải do hai loại trận pháp tổ hợp mà thành, mà là ba loại?”
“Loại bỏ sát trận, khốn trận xong, còn có một loại huyễn trận?”
“Đây không phải huyễn cảnh, ngươi đã thành công vượt qua Thập Trận Tháp.”
Đúng lúc này, giọng nói của Huyền Dịch vang lên, ôn nhuận bình tĩnh, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Tô Tử Mặc.
Một số trận pháp sư lợi hại đều là cao thủ cờ, có thể thông qua dấu vết để lại suy đoán tâm tư đối phương.
Mặc dù nghe được lời trả lời như vậy của Huyền Dịch, Tô Tử Mặc vẫn không chủ quan.
Dù sao khi lâm vào ảo cảnh, cũng sẽ xuất hiện cảnh tượng giống hệt, khó phân biệt thật giả.
Tô Tử Mặc đứng tại chỗ cảm thụ hồi lâu, không phát hiện khí tức trận văn, mới tiến lên chắp tay nói: “Gặp qua thủ tọa đại nhân.”
Huyền Dịch không quay đầu lại, hỏi: “Học tập trận pháp bao lâu?”
“Ba tháng.” Tô Tử Mặc không giấu giếm.
Trong mắt Huyền Dịch lóe lên một tia kinh ngạc, rồi nhanh chóng biến mất.
“Ba tháng, ba tháng…”
Huyền Dịch lặp đi lặp lại lẩm bẩm, sau một lúc lâu, mới hơi nghiêng người, mỉm cười nhìn Tô Tử Mặc, gật đầu nói: “Đến đây, đứng bên cạnh ta.”
Tô Tử Mặc hơi ngạc nhiên, vẫn theo lời đi lên trước, cùng Huyền Dịch sóng vai.
“Mệt lắm rồi phải không?” Huyền Dịch cười hỏi.
Tô Tử Mặc gật đầu, giờ phút này, hắn chỉ muốn về động phủ, ngủ một giấc say sưa, không quan tâm chuyện gì.
“Ta cũng nghe nói chuyện ngươi ước chiến với Phong Hạo Vũ. Thời gian của ngươi vốn không còn nhiều, sao lại nghĩ đến việc học tập trận pháp?” Huyền Dịch trong lòng hiếu kỳ.
Trong đầu Tô Tử Mặc hiện lên dáng vẻ con sỏa điểu kia, không khỏi cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Chuyện có nguyên nhân, một lời khó nói hết.”
“Cách giác nghệ Khí phong cuối năm còn chưa đầy ba tháng, luyện đan và luyện khí ta không quá chú ý. Nhưng ta nghe nói, ngươi và Phong Hạo Vũ muốn giao thủ sau giác nghệ Linh phong?” Huyền Dịch lại hỏi.
“Ừm.”
“Có nắm chắc không?”
Tô Tử Mặc do dự một chút, mới lắc đầu nói: “Không có.”
Nếu không e ngại việc hóa yêu bị phát hiện, Tô Tử Mặc đương nhiên có nắm chắc rất lớn.
Nhưng nếu so đấu thủ đoạn tu chân, Tô Tử Mặc còn kém quá xa.
Huyền Dịch trầm ngâm nói: “Thực ra, thủ đoạn chém giết của Luyện Khí sĩ tương đối đơn giản, bởi vì linh khí trong đan điền có hạn. Dù là Ngưng Khí đại viên mãn, trong đan điền mở ra một mảnh khí hải, dù sao cũng chỉ là trạng thái linh khí. Chỉ khi tấn thăng thành Trúc Cơ tu sĩ, linh khí chất biến thành dịch, mới có thể thi triển các loại linh thuật có uy lực mạnh mẽ.”
Tô Tử Mặc trong lòng hơi động, đột nhiên nhớ lại năm đó khi hắn bị Hoan Hỉ Tông truy sát, có mấy vị Trúc Cơ tu sĩ đã từng thi triển một số thủ đoạn quỷ dị, như Địa Hãm Thuật, Mộc Triền Thuật, gây cho hắn phiền toái rất lớn.
Những thứ này chắc hẳn chính là linh thuật trong lời nói của Huyền Dịch.
“Luyện Khí sĩ chém giết, đơn giản là so đấu thuật ngự kiếm.”
Huyền Dịch nói: “Nếu nói về thuật ngự kiếm, một trong tam đại bí thuật của Phiêu Miểu phong chúng ta là 《Phiêu Miểu Kiếm》, cực kỳ nổi danh trong giới tu chân Bắc Vực Thiên Hoang, xếp hàng đầu. Mà Phong Hạo Vũ, hiện giờ đã tu luyện 《Phiêu Miểu Kiếm》.”
Tô Tử Mặc nghe ra ẩn ý của Huyền Dịch.
Nói cách khác, trước mặt Phong Hạo Vũ đã tu luyện 《Phiêu Miểu Kiếm》, hắn không có chút phần thắng nào.
Bóng đêm mông lung, trăng sao thưa thớt, hai người đứng trên đỉnh Thập Trận Tháp, một người khoác áo bào trắng, khí độ phong nhã, một người mặc thanh sam, khuôn mặt thanh tú. Nếu có đệ tử thí luyện trong Ngũ phong thấy cảnh này, chắc chắn sẽ trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Ngũ phong thủ tọa đều là Kim Đan chân nhân, địa vị trong tông môn là gì?
Một tiểu đệ tử thí luyện, hơn nữa tu vi cảnh giới vẫn chỉ là Ngưng Khí tầng sáu, lại có thể cùng Trận phong thủ tọa sóng vai nói chuyện phiếm, đãi ngộ như vậy đủ để khiến người khác ghen tỵ.
Thấy Tô Tử Mặc trầm mặc, Huyền Dịch lại nói: “Vốn dĩ, ta không muốn nói với ngươi những lời này, nhưng vì ngươi đã vượt qua Thập Trận Tháp, ta ngược lại có thể chỉ cho ngươi một con đường. Có thành công hay không, còn phải xem bản thân ngươi.”
“Đa tạ thủ tọa đại nhân.” Tô Tử Mặc vui mừng trong lòng, vội vàng khom người nói tạ.
Huyền Dịch từ từ nói: “Trong thuật ngự kiếm, ngoài công pháp bí thuật cố định, còn có một phương thức có thể nâng cao chiến lực của tu sĩ, đó chính là kiếm trận!”
“Kiếm trận?” Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Trong các trận pháp, hắn từng vô tình thấy qua một bản thẻ tre, tên là Tam Tài Kiếm Trận.
Chỉ nghe Huyền Dịch tiếp tục nói: “Phần lớn trận pháp sư sức chiến đấu rất yếu, bởi vì khi chém giết với đối thủ, đối thủ không thể cho ngươi thời gian bố trí trận pháp, rồi ngu ngốc xông tới. Nhưng trong số các trận pháp sư, có một nhánh đặc biệt, đó chính là Kiếm Trận Sư.”
“Tiền đề để trở thành Kiếm Trận Sư, đầu tiên phải là trận pháp sư, hiểu biết cực sâu về trận pháp. Tiếp theo, chính là cần tu luyện một loại kiếm trận.”
Tô Tử Mặc gật đầu.
Huyền Dịch lại nói: “Điển tịch về kiếm trận cực kỳ hiếm có, trong tông môn cũng chỉ có hai loại kiếm trận, một là Tam Tài Kiếm Trận, hai là Lục Hợp Kiếm Trận. Cái trước là trận pháp nhất giai, cái sau là trận pháp nhị giai.”
“Kích phát kiếm trận, thực tế là trận pháp sư lợi dụng vết tàn do phi kiếm phá vỡ hư không để lại, thay thế trận văn, từ đó hình thành đại trận, bộc phát ra uy lực cường đại!”
Nghe đến đây, Tô Tử Mặc chấn động trong lòng.
Chỉ là bố trí trận văn, đối với trận pháp sư mà nói, đã rất khó, chỉ một chút sai lầm cũng sẽ thất bại.
Huống chi, là lợi dụng vết tàn của phi kiếm để thay thế trận văn.
Huyền Dịch lại nói: “Kiếm Trận Sư trong giới tu chân cực ít, bởi vì điều kiện quá khắc nghiệt. Mỗi Kiếm Trận Sư đều là thiên kiêu trong số các trận pháp sư, hiểu biết về trận pháp vượt xa người khác. Hơn nữa, kiếm trận thường cần nhiều thanh phi kiếm, muốn điều khiển nhiều thanh phi kiếm chiến đấu đã rất khó, huống chi còn muốn kích phát kiếm trận.”
Tô Tử Mặc gật đầu.
Giống như Tam Tài Kiếm Trận, cần ba thanh phi kiếm.
Còn Lục Hợp Kiếm Trận, nhìn mặt chữ, rất có thể cần sáu thanh phi kiếm!
“Hơn nữa, điều khiển nhiều thanh phi kiếm sẽ tiêu hao linh khí nhiều hơn. Một khi bố trí trận thất bại, đối với Kiếm Trận Sư, linh khí sẽ lãng phí, khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn.”
Huyền Dịch lại cười một tiếng, nói: “Còn nữa, trận pháp sư thông thường lấy đâu ra nhiều phi kiếm như vậy? Giống như đệ tử thí luyện tông môn chúng ta, có được một thanh hạ phẩm phi kiếm đã không nhiều, huống chi ba thanh, sáu chuôi, thậm chí nhiều hơn.”
“Dùng phi kiếm phẩm giai khác thay thế không được sao?” Tô Tử Mặc hỏi.
“Không được.”
Huyền Dịch lắc đầu nói: “Phải biết, muốn ngưng tụ kiếm trận, phẩm giai phi kiếm sử dụng phải giống nhau, đều là hạ phẩm phi kiếm, hoặc đều là trung phẩm phi kiếm. Phẩm giai khác nhau, trận văn phi kiếm lưu lại trong hư không sẽ có sai lệch, bố trí trận tất nhiên thất bại!”
✵✵✵✵✵✵✵
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng lâm. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lui về tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt