» Chương 248: Người viết tiểu thuyết
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 12, 2025
Tại góc Tây Bắc của Đại Chu vương triều có một tòa phường thị tên là Vĩnh Hưng, nơi tụ tập đủ hạng người tam giáo cửu lưu, rất náo nhiệt.
Trong khắp ngõ ngách phường Vĩnh Hưng, một đám người đang vây quanh.
Giữa đám đông chừa ra một khoảng sân trống trải, đặt một chiếc bàn. Một ông lão đội khăn nho, mặc trường sam, để râu dài ba chòm, sắc mặt hồng hào, đang ngồi tựa lưng vào ghế.
Vị lão giả này tay trái đặt thước gõ trên bàn, tay phải phe phẩy chiếc quạt giấy, đang thao thao bất tuyệt kể chuyện gì đó. Mọi người xung quanh nghe say sưa, tâm trí hướng theo.
Nhìn trang phục này, cùng với thước gõ và quạt xếp trên bàn, có thể biết người này là một thuyết thư nhân, chuyên du hành khắp nơi, kể những chuyện kỳ quái về thần tiên ma quái, yêu ma truyền thuyết.
Những câu chuyện do thuyết thư nhân kể thường huyền bí, đẹp đẽ, kỳ lạ, có sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với đa số phàm nhân.
“Trận chiến kia đánh cho trời đất mịt mờ, núi lở đất rung, thi hài rải rác khắp mặt đất, máu chảy thành sông, vô cùng thảm khốc!”
Lão giả vung vẩy chiếc quạt giấy, cao giọng nói: “Vị cường giả Nhân tộc này bước một bước, hư không run rẩy; hét một tiếng, có thể rống rơi tinh thần; lật tay thành mây, trở tay thành mưa. Con Thần Long kia tuy mạnh, có sức dời sông lấp biển, nuốt phun nhật nguyệt, nhưng vẫn không địch lại người này.”
Mọi người xung quanh tập trung tinh thần lắng nghe.
“Một trận đại chiến kéo dài hai ngày hai đêm, Thần Long cuối cùng bị người này chém dưới kiếm! Vô số máu tươi bắn tung tóe từ trên người Thần Long. Không ít sinh linh tránh né không kịp, bị máu tươi này văng vào, thân thể không chịu nổi lực lượng huyết mạch của Thần Long, bạo thể mà chết…”
Không ít người thầm tặc lưỡi, phát ra tiếng kinh hô.
Thấy phản ứng của đám đông, lão giả rất đắc ý, khẽ lay động quạt xếp, vuốt râu dài, mỉm cười gật đầu.
“Ha ha…”
Đúng lúc này, phía ngoài đám người truyền đến một tiếng cười nhạo.
“Những thứ hư vô phiêu miểu này cũng chỉ lừa gạt phàm nhân thôi, thật nực cười. Còn đại chiến hai ngày hai đêm, ai có thể lực mạnh mẽ như vậy ngay cả Thần Long cũng kéo ra, nói cứ như ngươi đã từng thấy vậy!”
Người nói chuyện là một vị Trúc Cơ tu sĩ.
Người này tình cờ đi ngang qua, dừng chân nghe một lát, không khỏi liên tục cười lạnh.
Thật ra, những tu chân giả chân chính đều khinh thường nghe những chuyện này, họ có thể dễ dàng phân biệt thật giả trong đó.
Lão giả thấy bị người vạch trần, sắc mặt đỏ lên, giống như thẹn quá hóa giận, cứng cổ hỏi ngược lại: “Làm sao ngươi biết ta chưa từng thấy?”
“À!”
Vị Trúc Cơ tu sĩ liếc nhìn lão giả, cười lạnh nói: “Trong cơ thể ngươi không có chút linh khí nào, không phải người tu đạo của ta. Ngược lại, ta muốn hỏi ngươi, ngươi thấy Thần Long ở đâu vậy?”
Lợi dụng Khuy Linh thuật, có thể dễ dàng dò xét ra vị lão giả này chỉ là một phàm nhân bình thường nhất.
Lão giả nghe xong đối phương là tu chân giả, lập tức yếu khí thế, ánh mắt né tránh, rụt cổ, nhỏ giọng lầm bầm: “Dù sao ta chính là đã từng thấy.”
Vị Trúc Cơ tu sĩ nhếch miệng, cười lạnh rời đi.
Cách đó không xa, có một người mặc trường bào màu xám, thân hình hơi mập, mặt trắng không râu, trong tay cũng cầm một cây quạt xếp, đang đi về phía bên này.
“Thuyết thư, ngươi tiếp tục kể đi!”
Có người chờ không nổi, thúc giục từ một bên.
Lão giả đảo mắt nhìn người tới, cây thước gõ trong tay đột nhiên rơi xuống, “bộp” một tiếng, giòn giã vang vọng.
“Muốn biết chuyện tiếp theo như thế nào, hãy nghe hồi sau phân giải!”
Lão giả nhét thước gõ vào ngực, thu quạt giấy, khoát tay nói: “Tản đi đi, ngày khác kể tiếp.”
“Dừng rồi à!”
Trong đám người phát ra một trận tiếng la ó.
Thấy lão giả đứng dậy rời đi, đám người cũng không nán lại nữa, nhao nhao tản ra.
Lão giả lẫn vào trong đám người, ba bước hai bước đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ở một góc tối không người, lão giả và một vị tu sĩ áo bào xám đụng mặt.
“Lão đầu tử, thất bại rồi, không thành công.”
Tu sĩ áo bào xám mặt mày xúi quẩy, chính là Lâm Huyền Cơ vừa trốn thoát từ Thái Cổ di tích.
Lão giả vuốt râu dài ba chòm, bộ dáng cao thâm khó lường, cười híp mắt nói: “Ta đã sớm liệu được.”
“Ta sát!”
Lâm Huyền Cơ nghe vậy, lập tức tức giận nhảy dựng lên, nói: “Ngươi lão đầu tử này lòng dạ độc ác, đã sớm suy diễn ra rồi còn để ta đi cái nơi rách nát đó hại ta suýt mất mạng!”
“Ngươi biết gì?”
Lão giả sắc mặt bình tĩnh, nói: “Quẻ tượng ta suy diễn ra cho thấy chuyến này của ngươi hữu kinh vô hiểm, tuy rằng chắc chắn thất bại, nhưng lại là chuyến đi không tồi!”
“Đúng… sao?” Lâm Huyền Cơ nghiến răng hỏi.
“Đó là dĩ nhiên, quẻ tượng của ta sẽ không sai.” Lão giả rất tự tin.
Lâm Huyền Cơ không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: “Ta ngay cả cái rắm cũng không mò được, chỉ ăn một chút trứng nước, vẫn là đồ thừa của một con chó ăn!”
“Cái gì trứng nước, cái gì chó?” Lão giả bị phun nước bọt đầy mặt, hơi mơ hồ.
Lâm Huyền Cơ đem chuyện xảy ra trong long huyệt ở Thái Cổ di tích kể lại một lần chi tiết.
“Ngươi ăn trứng rồng điên rồi à!” Lão giả run rẩy vì giận, nâng bàn tay lên, hung hăng vả vào mặt Lâm Huyền Cơ.
“Ối! Đừng đánh, đừng đánh… Không phải ta, là Tô Tử Mặc đó, còn có một con chó…”
Lâm Huyền Cơ không ngừng tránh né, nhưng không làm được gì, “bộp” một tiếng, má trái có thêm một vết năm ngón tay đỏ au.
“Lão đầu tử, tiểu Na Di Phù cũng bị ta dùng rồi.”
“Ba!”
Lão giả không nói hai lời, đi lên lại cho một cái tát.
Má phải của Lâm Huyền Cơ cũng nhanh chóng hiện ra một vết năm ngón tay, lại không thể biến mất.
Lão giả vuốt râu, cau mày nói: “Cái này không có lý nào, quẻ tượng cho thấy sẽ không sai, ngươi đáng lẽ chuyến này không tồi mới đúng. Chẳng lẽ… quẻ tượng chỉ vào Tô Tử Mặc đó?”
“Đúng rồi, lão đầu tử, người này có chút môn đạo, ta suy tính không ra lai lịch và số phận của hắn.” Lâm Huyền Cơ nói.
“Còn có chuyện này?”
Lão giả mi tâm tỏa ra một luồng ba động mờ mịt, trong nháy mắt bao trùm cả tòa vương thành. Rất nhanh, liền tìm được Tô Tử Mặc trong một tửu lầu.
Trong hai mắt lão giả hiện lên một chút tơ mềm, nhanh chóng tản ra, hóa thành sương mù xám xịt.
Lão giả xòe bàn tay ra, thôi diễn.
Thời gian trôi qua, lông mày lão giả càng nhíu sâu, thần sắc càng thêm ngưng trọng, sắc mặt càng tái nhợt.
Với tu vi cảnh giới của lão giả, xuất thủ thôi diễn một Trúc Cơ tu sĩ, gần như trong chớp mắt có thể hoàn thành.
Nhưng bây giờ, đã qua một canh giờ.
Lâm Huyền Cơ ở một bên nín thở ngưng thần, lặng lẽ chờ đợi, sợ quấy rầy đến lão giả.
Lại qua nửa canh giờ, lão giả toàn thân run lên, kêu lên một tiếng đau đớn, tơ mềm trong mắt tản đi, lại hiện lên từng đạo tơ máu, khủng bố dọa người!
“Lão đầu tử, ngươi sao vậy?”
Lâm Huyền Cơ biết, xuất hiện loại tình huống này chính là kết quả của việc cưỡng ép thôi diễn.
Có một số người mệnh cách đặc biệt, nếu cưỡng ép thôi diễn, thu tay lại muộn, hai mắt mù lòa là chuyện bình thường, nghiêm trọng thậm chí có thể gặp vận rủi giáng lâm!
“Không sao.”
Lão đầu tử khoát tay áo, thở ra một hơi thật dài, trầm tư nói: “Người này mệnh cách bình thường, vốn không có gì thần kỳ, nhưng có cao nhân vì hắn nghịch thiên cải mệnh, khiến mệnh cách hắn đại biến, ta cũng thôi diễn không ra.”
“À?” Lâm Huyền Cơ trừng lớn hai mắt, khó tin hỏi: “Nghịch thiên cải mệnh?”
Hắn hiểu rõ nhất phân lượng của bốn chữ nghịch thiên cải mệnh. Ngay cả lão đầu tử trước mắt đây, cũng không làm được!
“Ừ.”
Đúng lúc này, thần sắc lão giả biến đổi, dị sắc trong mắt đại thịnh!
********
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt