» Chương 5115: Ngươi trốn không thoát
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 12, 2025
Hắc Uyên sắc mặt âm trầm: “Ngươi có bản lĩnh này?”
“Có hay không bản lĩnh này, ngươi thử một chút thì biết.” Dương Khai hừ lạnh một tiếng, thương chỉ phía trước, chiến ý dâng cao, “Cho nên đừng nghĩ đến chạy trốn, hôm nay hoặc là ngươi giết chết ta, hoặc là ta giết chết ngươi, không có loại thứ ba khả năng.”
“Chạy trốn?” Hắc Uyên giận quá hóa cười, Vực Chủ cấp khí thế liên tục tăng lên, thân thể cao lớn bên cạnh, nồng đậm mặc chi lực cuồn cuộn, “Chỉ là sâu kiến cũng dám khiêu khích bản vực chủ uy nghiêm, ngươi đây là tự tìm đường chết!”
Tại uy áp kinh khủng kia phía dưới, không gian đều bắt đầu vặn vẹo, mà theo hắn tức giận kéo lên, nguyên bản thân thể khổng lồ càng bành trướng một vòng, lộ ra không gì sánh được nguy nga.
Ở trước mặt Hắc Uyên, thân hình nhỏ bé của Dương Khai phảng phất thật chỉ là một con giun dế.
Nắm đấm to lớn chầm chậm oanh đến, nhìn như cực kỳ chậm chạp, nhưng đối mặt một quyền như vậy, biểu lộ của Dương Khai lại ngưng trọng hơn bao giờ hết, chỉ vì quyền phong kia đi qua, ngay cả hư không cũng bắt đầu vỡ nát.
Thực lực của cường giả cấp Vực Chủ có thể thấy được, mà lại khác với suy nghĩ của Dương Khai, thần hồn bị thương, đối với thực lực của Hắc Uyên dường như không có ảnh hưởng quá lớn.
Điều này khiến hắn cực kỳ ngoài ý muốn, và lúc này hắn đã hoàn toàn suy nghĩ, đối mặt một kích khí thế mười phần của Hắc Uyên, Dương Khai gần như không cần cân nhắc, thân hình hòa vào trong thương mang, nghênh đón công lên, thiên địa vĩ lực của thất phẩm Khai Thiên rót vào trong Thương Long Thương, phía trước dù là một tòa Càn Khôn thế giới, Dương Khai cũng có thể oanh nát.
Khi lực lượng cuồng bạo va chạm, Dương Khai chỉ cảm thấy đối diện một cỗ lực lượng tràn trề không gì chống đỡ nổi đánh tới, suýt chút nữa khiến hắn không giữ được trường thương trong tay, lực lượng kia dễ dàng phá hủy tất cả phòng hộ của hắn, khiến hắn bị đập mắt nổi đom đóm, máu chảy đầm đìa bay ngược.
Nếu không có Thế Giới Thụ tử thụ trấn áp Tiểu Càn Khôn, chỉ là một kích này, Tiểu Càn Khôn e rằng sẽ long trời lở đất, mà một khi Tiểu Càn Khôn chịu ảnh hưởng, thực lực của võ giả sẽ giảm đi nhiều, đến lúc đó cũng chỉ có thể mặc cho làm thịt.
Tiểu Càn Khôn của Dương Khai tuy vẫn kiên cố, nhưng chênh lệch thực lực giữa hai bên thật lớn, vẫn khó mà bù đắp.
Hắc Uyên đắc thế không tha người, rõ ràng muốn nhất cử hạ gục Dương Khai, thân hình to lớn như ảnh đi theo, lại một quyền oanh tới.
Dương Khai hoành thương đi cản, nhưng căn bản khó mà chống đỡ, lại một lần nữa bị đập bay.
Rầm rầm rầm, trong hư không, chấn động cuồng bạo theo mỗi một quyền của Hắc Uyên quét sạch, toàn thân Dương Khai dù ra sức phản kháng, lại giống như đống cát bị đánh không có lực hoàn thủ.
Chỉ trong chốc lát đã toàn thân đẫm máu, chật vật không chịu nổi.
Hắc Uyên lại một quyền đánh xuống, Dương Khai trong nháy mắt bay ra mấy trăm dặm, thẳng đến đập trúng một khối phù lục mảnh vỡ mới dừng lại, lẳng lặng lơ lửng trong hư không, không có động tĩnh.
Hắc Uyên từng bước một tiến về phía hắn, mỗi một bước xuống đều vượt qua mấy chục dặm, mấy bước liền đến trước mặt Dương Khai, cúi đầu quan sát hắn, âm thanh vang dội vọng khắp hư không: “Cảm nhận được tuyệt vọng sao sâu kiến? Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ngươi đối với vương chủ còn có đại dụng, vốn ta còn không biết làm thế nào tìm ngươi, bất quá ngươi nếu chủ động đưa tới cửa, vậy ta không khách khí.”
Nói như vậy, đưa tay chộp lấy Dương Khai.
“Ít khoác lác đi.” Dương Khai đột nhiên cười nhạo một tiếng, không có dấu hiệu nào, thân thể thẳng đứng lên, đầy mặt vết máu khiến nét mặt của hắn trông cực kỳ dữ tợn, “Ngươi cho rằng ta thật không có sức hoàn thủ? Ta chỉ muốn xem chênh lệch thực lực giữa ta và vực chủ lớn đến bao nhiêu.”
Mà khi hắn đang nói chuyện, Hắc Uyên đã cầm hắn trên tay, bàn tay khổng lồ gần như bắt trọn Dương Khai, mặc chi lực nồng đậm hóa thành gông cùm, hiển nhiên là đã nếm qua thiệt thòi từ Không Gian Pháp Tắc của Dương Khai trước đó, phòng bị hắn chạy trốn.
Dương Khai khí định thần nhàn khiến Hắc Uyên nổi giận, bàn tay to lớn nắm lấy thân thể hắn không khỏi dùng sức, lập tức có tiếng xương cốt trật khớp ken két truyền ra, hắn nâng Dương Khai lên trước mắt, giọng sâm sâm nói: “Vậy ngươi thấy rồi sao?”
Dương Khai khẽ thở dài: “Thấy rồi, bất quá cũng chỉ vậy thôi.”
“Nói khoác không biết ngượng!” Hắc Uyên nghiến răng gào thét, “Bây giờ ngươi trong tay ta, ta tùy thời có thể bóp nát ngươi!”
Dương Khai mỉm cười với hắn, tiếp theo một khắc, lực lượng vô hình hóa thành một mũi dùi, hung hăng đánh vào trong đầu Hắc Uyên, bất ngờ không đề phòng, Hắc Uyên chỉ cảm thấy não hải như bị kim đâm, đau đớn kịch liệt quét sạch toàn thân, khiến hắn không kìm được run rẩy, trong miệng càng phát ra tiếng rống thảm.
Mà Dương Khai đang bị hắn giơ lên trước mặt càng đột nhiên ra thương, một thương đâm vào mắt trái của hắn, Thương Long Thương sắc bén trực tiếp đâm nổ một con mắt, mặc chi lực và mặc huyết nồng đậm phun ra từ hốc mắt, văng khắp đầu mặt Dương Khai.
Hắc Uyên rống thê thảm hơn, thân hình không kìm được lảo đảo lùi lại.
Bị đau, bàn tay to lớn của Hắc Uyên đột nhiên nắm chặt, như muốn thuận thế bóp chết Dương Khai, nhưng Dương Khai há lại sẽ như ý nguyện của hắn, tiếng long ngâm rống thét lên, thân hình đột nhiên hóa thành quái vật khổng lồ 3000 trượng, dễ dàng thoát khỏi trói buộc của Hắc Uyên, đuôi rồng to lớn quét ngang đến, trúng thân thể Hắc Uyên, trong nháy mắt, Hắc Uyên như mũi tên rời cung bay ra ngoài.
Không biết bay ra bao nhiêu dặm, Hắc Uyên mới miễn cưỡng ổn định thân hình, một bàn tay bịt lấy hốc mắt bị thương, biểu lộ dữ tợn đáng sợ, mặc huyết chảy ra từ khe hở.
Dương Khai đã khôi phục hình người, cầm theo Thương Long Thương, không nhanh không chậm từng bước đi về phía hắn, hình dung tuy vẫn chật vật, nhưng khí thế không thấy nửa điểm chán nản, ngược lại so với vừa nãy càng hơn.
Mà theo hắn đến gần, Hắc Uyên đúng là không kìm được lùi lại mấy bước, trong con mắt còn lại, tràn đầy sợ hãi.
Dương Khai bình thản nói: “Ngươi cho rằng thể hiện thực lực đủ cường đại là có thể uy hiếp ta rồi? Càng như vậy, càng chứng tỏ ngươi chột dạ a, vết thương trên thần hồn trước đó rất khó lành hẳn đi… Hắc Uyên đại nhân?”
“Ngươi đã sớm biết!” Hắc Uyên nghiến răng gào thét.
Dương Khai khẽ nói: “Nói nhảm, nếu không có chút dựa dẫm này, ta sẽ tìm đến ngươi? Hắc Uyên, hôm nay nơi đây chính là nơi chôn thây ngươi, để mạng lại đi.”
Đang nói chuyện, nâng trường thương lên, thân hình như quỷ mị biến mất tại chỗ cũ.
Lại hiện thân, người đã xuất hiện trước mặt Hắc Uyên, Thương Long Thương khí thế như hồng, thẳng hướng con mắt còn lại của hắn đâm tới.
Hắc Uyên quá sợ hãi, vội vàng đấm ra một quyền, muốn ngăn cản Dương Khai.
Nhưng ngay lúc này, Dương Khai lại một lần nữa thúc giục lực lượng thần hồn, hóa thành công kích vô hình đánh vào trong đầu của hắn.
Hắc Uyên lập tức gào thét, chỉ cảm thấy trong đầu bị người chém một đao, đau đớn toàn thân phát run. Đúng như Dương Khai nói, vết thương trên thần hồn không dễ dàng khôi phục như vậy, trước đó trong ý chí chiến tranh trong không gian quỷ dị kia, thần hồn của Hắc Uyên bị trọng thương, bây giờ đây cũng là nhược điểm của hắn, cũng là nơi Dương Khai có thể lợi dụng.
Nếu hắn ở thời kỳ toàn thịnh, Dương Khai tự nhiên không thể nhẹ nhàng như vậy công kích thần hồn của hắn, nhưng bây giờ trạng thái, căn bản khó mà ngăn cản lực lượng thần hồn có mục tiêu của Dương Khai.
Thần hồn vốn đã trọng thương lại bị công kích, khiến một quyền Hắc Uyên tung ra trở nên mềm nhũn không có lực đạo, Dương Khai dễ dàng ngăn lại, trường thương trong tay thẳng tiến không lùi.
Khoảnh khắc mấu chốt, Hắc Uyên đột nhiên lệch đầu xuống, tránh đi cú đâm của Dương Khai vào con mắt còn nguyên của hắn, trên đầu dù bị đâm một lỗ máu, nhưng cuối cùng không có gì đáng ngại.
Dương Khai rút thương lại trong lúc đâm, Hắc Uyên hai tay vung lên, một kích hết sức quét hắn ra, chợt thay đổi thân hình, nhanh chóng bỏ chạy về phương xa.
Hắn thế mà cứ như vậy chạy! Nhược điểm thần hồn bị thương bị Dương Khai bắt chặt, hắn lúc này căn bản khó mà chống lại Dương Khai, nếu không chạy trốn chỉ là một con đường chết.
Hắc Uyên không muốn chết, tự nhiên chỉ có thể chạy.
Nhìn bóng lưng của hắn, Dương Khai tầm mắt buông xuống: “Vẫn chưa có ai có thể đào thoát trước mặt ta, Hắc Uyên, ngươi đừng hy vọng đi.”
Nói như vậy, Không Gian Pháp Tắc thôi động, giam cầm hư không.
Phía trước trốn chạy, thân hình Hắc Uyên chợt trì trệ, như lún trong vũng bùn, bất quá rất nhanh, từ trong cơ thể hắn liền bộc phát ra lực lượng cường đại, thoát khỏi trói buộc hư không.
Dương Khai nhíu mày, tình huống này ngược lại hơi khiến người ngoài ý, đây là lần đầu tiên có người dễ dàng như vậy thoát khỏi sự giam cầm không gian của hắn.
Bất quá Hắc Uyên dù sao cũng là cường giả cấp Vực Chủ, chênh lệch một phẩm giai với tu vi thất phẩm của hắn, có thể làm được điều này cũng không kỳ lạ.
Kết hợp với biểu hiện trước đó của Hắc Uyên, hắn vẫn có thể phát huy thực lực của vực chủ, tất nhiên điều kiện tiên quyết là thần hồn không bị công kích.
Một khi thần hồn lại bị công kích, lực lượng hắn có thể phát huy sẽ giảm đi nhiều.
Dương Khai ban đầu còn định tốc chiến tốc thắng, nhưng bây giờ xem ra vẫn phải cẩn thận một chút, đừng ép Hắc Uyên chó cùng rứt giậu cắn ngược lại hắn một cái thì không tốt đẹp.
Lúc trước cùng Bạch Nghệ liên thủ đối phó Trục Phong bị thương nặng, còn suýt bị phản sát kinh lịch, Dương Khai vẫn còn nhớ rõ.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai lập tức đuổi theo, trong miệng hô to: “Hắc Uyên ngươi trốn không thoát.”
Vừa hô, một thương hung hăng đâm tới, đồng thời thôi động Không Gian Pháp Tắc, ảnh hưởng hành động của Hắc Uyên.
Cảm nhận được nguy hiểm đánh tới từ phía sau, Hắc Uyên lập tức quay người, rống giận gào thét giữa lúc một quyền nghênh đón.
Dương Khai đã sớm chuẩn bị, lặp lại chiêu cũ, một đạo lực lượng thần hồn công đi qua, lập tức khiến thân hình Hắc Uyên chững lại, một quyền đánh ra cũng lực đạo giảm đi nhiều.
Dương Khai cứng rắn chịu một quyền này đồng thời, một thương đâm vào bên cạnh bụng Hắc Uyên, thiên địa vĩ lực thôi động phía dưới, trực tiếp oanh ra một lỗ thủng ở eo hắn.
Lần này coi như lưỡng bại câu thương, thấy Dương Khai bị chính mình đánh bay ra ngoài, Hắc Uyên quay đầu lại trốn.
Bất quá rất nhanh, Dương Khai lại đuổi theo, như cảnh tượng trước đó tái hiện.
Nửa năm trước, Dương Khai bị Hắc Uyên đuổi đến trời không đường xuống đất không cửa, thiên địa vĩ lực của Tiểu Càn Khôn gần như cạn kiệt, mà nửa năm sau, tình huống này lại đảo ngược, thợ săn và con mồi đổi vai, quả nhiên là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.
Đã sớm khắc sâu lĩnh giáo sự thần diệu của Không Gian Pháp Tắc của Dương Khai, Hắc Uyên không phải không biết mình căn bản không thể trốn thoát sự truy sát của Dương Khai, nhưng hắn vẫn ôm một chút hy vọng, mỗi lần Dương Khai đến công kích hắn, chính mình cũng sẽ bị thương, hắn hy vọng trong tình huống trao đổi thương thế, Dương Khai sớm hơn hắn không kiên trì nổi, chỉ có như vậy hắn mới có thể chạy thoát.
Hắn lại không biết, đây cũng chính là cục diện Dương Khai cố ý tạo ra.
Đối mặt những lần phản kích của Hắc Uyên, hắn không phải không có biện pháp né tránh, có đến vài lần, hắn hoàn toàn có thể né tránh, nhưng vẫn lựa chọn đổi thương lấy thương với đối phương.